Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[LONGFIC] Méo Méo [Chap 1], Yulsic Yulsic

Méo Méo

Chap 1

Sau khi công bố bảng chi tiết lương mà lâu nay mình vẫn thường tự hào, tôi đã phải cay đắng nhận phần thua về mình vì lương của cái kẻ được gọi là bác sĩ nhi GIỎI NHẤT kia nhiều hơn tôi tới một số “0” lận…

*strike*

Ngay sau đó, căn hộ mà lẽ ra là rất khang trang và sang trọng của tôi lại một lần nữa phải cúi đầu trước căn hộ hai phòng ngủ ở tận lầu 19 rộng rãi thoáng mát của ai kia vì … huhu, tôi nuôi cọp mừ…

*strike*

Và yếu tố cuối cùng khiến tôi và nhóc mèo đành phải lủi thủi chấp nhận dọn qua nhà Yuri ở là cái cô tiến sĩ nọ…còn giàu hơn cả người đã knockout tôi liên tiếp hai lần nữa…

Huhu~ mèo ơi, chúng ta thua thật rồi T.T

.

.

.

Sau khi đã thống kê chia chác đầy đủ thì chúng ta có lớn nhất nhà là hai đứa tóc đen tụi tôi còn nhỏ hơn và chênh lệch nhau vài tuổi là hai cái bạn đầu vàng kia

Nhưng không biết đã có ai nghe đến câu “càng nhỏ càng lớn” chưa nhỉ?

Hiểu một cách đơn giản là hai cái con nhóc đó nhỏ nhất nhưng lại có uy nhất nhà.

Có nghĩa là hai cái con mèo vàng đó đã thẳng tay độc chiếm tất cả “động sản và bất động sản” bự nhất trong nhà từ phòng ngủ cho đến tivi

Cũng có nghĩa là hai đứa to đầu chúng tôi mà thử xớ rớ vô hai cái kệ sách hay ba thùng đồ chơi bự xự của chúng xem rồi sẽ biết thế nào là opera đẳng cấp quốc tế

Và điều đó đồng nghĩa với việc hai đứa cao gần 1m7 tụi tôi phải chen lấn nhau trên cái giường chút ét trong khi hai cái con bé lùn tịt đó thì phủ phê lăn lộn suốt chiều dài cái giường king-size

Àh nhưng nói đi thì cũng phải nói, ít ra bữa cơm của chúng tôi vẫn bình thường, bốn người ngồi chung trên cái bàn ăn to lớn vì một lẽ đơn giản… thử không có người năn nỉ, dỗ, đút xem chúng nó có chịu ăn không? [ rõ ràng là nhóc mèo của tôi đã bị lây cái tính biếng ăn của con bé tiến sĩ đó =”= ]

Haz~ đúng là không có khổ nhất mà chỉ có khổ hơn thôi…

.

.

.

Một buổi tối mát trời trong căn phòng nho nhỏ nọ

“Cậu nằm xích qua coi” cô gái tóc đen bên phải cằn nhằn đẩy người đang nằm bên cạnh

“Ya, làm như tớ không muốn hả? Nhích thêm chút nữa là lọt giường đấy biết không?” Yuri- cô gái vẫn đang nằm đọc sách với vẻ mặt nhăn nhó- gắt lên

“Haz~ thôi thì nể tình tớ lớn hơn cậu mà xích qua đi” cô bác sĩ nọ bắt đầu chuyển sang nài nỉ

“Lớn hơn? Cậu thì chỉ giỏi bắt nạt tớ, ngon thì qua mà nói điều đó với hai cái con mèo kia đi” Yuri khó chịu khịt mũi và nhích nhẹ người sang

“Tất cả chỉ tại cái cô công chúa khó chìu của cậu mà chúng ta phải chen chúc khổ sở thế này” cô làu bàu

“Còn con mèo của cậu thì sao? Giỏi thì qua giành giường với nó đi” Yul nhăn mặt và với tay tắt đèn

.

.

.

Trong căn phòng tối om của hai cô gái, cái giọng trầm trầm đó cuối cùng cũng đã nhẹ cất lên sau một khoảng im lặng suy nghĩ

“Không được!”

“Vì sao chứ?”

“….sợ bị cắn…”

“………”

“Chúng ta đúng là tự rước họa vào thân bạn hiền nhỉ?” Yul thở dài ngán ngẩm nói với người bên cạnh

“Ờh…” Yuri làu bàu

“Thôi chịu khó đi, tớ đã đặt giường mới rồi. Ngày mai họ sẽ mang đến thôi” Yul cười cười và vỗ nhẹ lên vai bạn

“Ngủ ngon Yuri”

“Ngủ ngon Yul…”

Đêm hôm đó,trong lúc hai con người khổ sở đang yên giấc trên cái giường chật hẹp thì

*cạch*

Cánh cửa phòng đã nhẹ mở ra và một cái bóng đen bé nhỏ bắt đầu mò mò đến bên chiếc giường đó

*níu níu*

“..meo…”

“…z…zzz..zz….”

*chu mỏ*

“Meo~~” *lay lay lay*

Still …zz…zzz…zz…

“….”

*cạp*

“Ứh!”

Con người tội nghiệp đang ngon giấc giật mình tỉnh dậy sau khi đang yên đang lành, tay cô đột nhiên lại truyền lên cái cảm giác đau đau quen thuộc

“Meo~”

Hm?

Ngơ ngác, Yuri đảo mắt nhìn quanh để tìm kiếm nguồn gốc cái tiếng động kì lạ đó. Và khi nhìn xuống sàn, ngay kế bên giường mình, cô đã thấy.

“Méo~”

“……….”

Tôi biết nói gì đây? Sao mới hai giờ sáng mà con bé đã sang đây khóc “méo méo” và cắn tôi rồi…chuyện gì vậy nè?

“Sao thế nhóc? Sao lại sang đây? Đừng khóc… ” tôi khẽ nói và bế nó lên giường . Ya! Xê ra tên kia =.=

“Meo~~~~” nó trề môi hức hức khóc và bắt đầu ngân dài cái điệp khúc “meo” của mình

“Sao thế? Nhóc đói àh?” tôi hỏi và lau nước mắt nó. Ôi trời, cái gối nó ôm theo ướt mem hà. Sao mà khóc dữ vậy trời?

“Meo~” nó lắc đầu và chỉ chỉ tay lên đầu mình

“Sao chứ? Té àh?” tôi hạ giọng hỏi để không làm phiền người bên cạnh và nhẹ xoa xoa lên nơi nó vừa chỉ đó

*gật*

“Tối không ngủ mà đi đâu để té u đầu như vậy chứ? Hư quá” tôi khẽ thở dài kéo nó vào lòng và xoa xoa đầu nó [ tôi cũng chỉ vừa mới phát hiện ra là nhóc rất thích tôi làm việc này ^^ ]

“Méo~” nó lắc đầu quầy quậy rồi chỉ tay qua phòng đối diện và giơ chân đạp mạnh một cái vào không khí

“………..”

…Hả? Hổng lẽ…

“Ha..hả…em đừng nói là em bị…” tôi run run nói và chỉ sang căn phòng đối diện

“Meo~~”

“AIZ~~~” tức mình mà lại không dám làm gì người đang ngủ ở căn phòng đó, tôi bèn…” giận cá chém thớt” giơ chân đạp thẳng cái tên đáng ghét đang ngủ kế bên một phát lọt giường

*bịch*

“Ui da…”

Hoàn toàn tỉnh sau cú “lọt giường” bất ngờ, Yul lồm cồm bò dậy gãi đầu và uể oải rên rỉ

“..cậu..đạp tớ lọt *oáp~* xuống đất luôn này…Yuri…”

“Chứ cậu coi công chúa của cậu ngủ sao mà đạp bé của tôi té xuống đất u đầu luôn rồi này” tôi khó chịu gắt lên và chỉ vào cô nhóc đang rưng rức khóc trong tay mình kia

“Hơ…vậy àh…” Yul tròn mắt ngạc nhiên. Với tay bật đèn, cô ấy vội chạy sang kiểm tra nhóc mèo

“Ôi trời, bé đau ở đâu?” cô ấy lo lắng hỏi và nhanh chóng kéo nhóc mèo ra khỏi tay tôi để kiểm tra tay chân nó một lượt

“……..”

Sao thế nhở? Sao tự nhiên tôi lại có cảm giác hơi~~ hơi bực mình thế nhở?

“Meo~” hệt như hồi nãy, con bé chu mỏ và và chỉ lên đầu mình

“Ôi trời, xin lỗi bé nhé. Sica thỉnh thoảng vẫn hay đạp như thế” Yul khẽ cười và nhẹ xoa đầu con bé

“……….”

Sao thế nhỉ? Cho dù là cô ấy trông hệt như tôi và cô ấy là bác sĩ nhi giỏi nhất nên đối với việc dỗ dành trẻ con thì Yul có thể làm tốt và hiệu quả hơn bất cứ ai. Nhưng sao tôi vẫn thấy khó chịu nhỉ?

“Yah~ xê ra đi . Tại sao cậu không cho tôi biết là công chúa của cậu có thói quen ngủ kì cục thế chứ?” tôi la lên và giành lại nhóc mèo.

Đối thủ, phải loại trừ =”=

“Ờ thì… từ sau khi phục hồi trí nhớ cô ấy tự nhiên lại có thêm cái thói quen đó chứ có phải tại tôi đâu” Yul ngãi đầu ấp úng nói

“Vả lại thỉnh thoảng cô ấy buồn buồn mới đạp một cái cho vui thôi mà…” tên ngốc đó chu mỏ nhìn xuống sàn và chọt chọt tay vào nhau

…Grừ…

“Thôi, từ bây giờ cậu qua ngủ với cô ấy đi. Công chúa của cậu mà buồn buồn cái nữa thì bé của tôi bầm mình mất” tôi xua tay và kéo cô nhóc về phía mình

Dẹp, dẹp, dẹp. Ngủ chung cái gì chứ!!!

“Tôi thì không sao nhưng nhóc đó có chịu không?” Yul nhún vai hỏi và hất mặt về phía bé con của tôi

“Meo~” *gật gật*

“Hehe~ thương quá đi” hắn cười toe toét xoa đầu nhóc của tôi và chạy khỏi phòng, miệng không ngớt “Sica ơi Sica àh~~~”

Những kẻ họ Kwon đều ham hố =”=

“Sao rồi nhóc? Đã muốn đi ngủ chưa?” tôi nhẹ nhàng hỏi và gỡ hai cái tay đang giật giật áo mình ra

“Meo~”

“Hì~ tôi đã đuổi cái tên đen thui kia đi rồi, không sao nữa đâu” tôi cười nói và kéo nó nằm xuống giường

“Meo~” *gật gật*

“Ngủ ngon nhé” tôi hôn nhẹ lên trán nó và với tay tắt đèn

*3h00*

“………”

*3h20’*

“Meo…”

“Sao thế? Không ngủ được àh?”

Tôi quay sang hỏi khi từ nãy đến giờ cô bé cứ loạt soạt hết quay trái lại quay phải, trằn trọc suốt cả tiếng đồng hồ

“Hì, chắc tại nhóc ngủ bên kia quen rồi đấy…để xem nào…” tôi xoa đầu nó và vuốt cằm suy nghĩ trong giây lát

“Àh đúng rồi! Mình đếm cừu nhé!”

“Méo?” con bé nghiêng đầu tròn mắt nhìn như thể tôi vừa nói một điều gì lạ lắm vậy

“Hehe~ nhóc chỉ việc đếm theo tôi này” tôi cười toe và bắt đầu đếm

“Này nhé…một Yuri yêu dấu…hai Yuri yêu dấu…ba…”

.

.

.

“..zz…zzz…zz…”

“……….”

Ngốc thật, bảo dỗ người ta ngủ mà rốt cuộc mới đến…cái gì…“chín Yuri yêu dấu” thì đã lăn ra ngủ trước rồi…

*ôm ôm*

“..ch..ỉ..là………mu..ốn ngủ…vớ..i Yuri..thôi…”

Trong đêm tối cái giọng lèm bèm và đứt đoạn đó khẽ vang lên rồi một cách nhẹ nhàng, tay ai đó đã chính thức bị biến thành gối ôm. Ngày mai thức dậy thì cái tay đó sẽ tê đến không nhấc lên nổi cho mà xem…

~~~~~

Nói đi thì cũng phải nói lại, trong căn phòng nhỏ đó, mọi việc đã êm rồi nhưng đâu có nghĩa là những gì xảy ra căn phòng đối diện cũng tốt đẹp như thế!

*bịch*

“Au…”

T___T

“Đừng đạp Yul nữa mừ Sica~~~” người-bị-đạp đau khổ bò bò lại lên giường sau khi đã bị “lọt gường” đến lần thứ ba

“Nhóc bé đã phải chui qua ngủ với Yuri vì bị cậu làm u đầu đó…” Yul rên rỉ và lại nằm lại lên giường

“…Ngốc!”

Hm?

“Giờ này mới qua…”

Hm?

“Ôm đi chứ~~~” chủ nhân của cái giọng lèm bèm đó giãy nãy

Oh~

“Hehe~ yêu quá đi~~~”

*ôm ôm*

“Đồ ngốc…”

“Hehe, tớ sẽ mãi chỉ là Yul ngốc của Sica thôi… ngủ ngoan nhé công chúa!” *xoa đầu xoa đầu*

..

.

Trong cái buổi tối mát trời, cuộc trao đổi roommate

Đã diễn ra như thế đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yulsic