giao thừa, hôn em, bên thềm (1)
người ta nói chạy trời không khỏi nắng. huống hồ gì đông hải còn được ví như là ánh dương lòng tôi, tôi chẳng cách nào chạy trốn được em.
.
ở thành phố chật chội, hải sống cách tôi hai mươi phút lái xe, về quê thì chỉ mười phút đi bộ. nhưng cũng đến lễ tết được nghỉ thì chúng tôi mới có thời gian gặp nhau, cùng với bọn thế nam và gia minh.
tôi và hải dù không bằng tuổi nhưng vẫn chơi chung một hội bạn thân từ cấp ba. tốt nghiệp rồi đi làm việc ở những nơi nằm rải rát cách xa nhau hơn hai mươi cây số trong cùng một thành phố khiến dịp tết là lúc duy nhất chúng tôi có thời gian ngồi lại cùng nhau. nói đúng hơn, quây quần bên mấy chiếc "bo góc" vừa hình vừa số và mặt sau màu xanh lá cây.
...
"đôi heo."
"từ từ. tứ quý sáu."
...
"à ha, thời tới rồi. cái hai mươi, còn ai chưa xét, lật hết."
"tao hai mươi. chạy."
"anh hai mốt."
...
"ei hải, tao thấy cái tivi to đùng(*) rồi đó."
"n@cbj%#sdb€. ai quắc chạy."
"trời ơi hên ghê, hai ba."
(*)
• tivi ý là đang chỉ những lá bài hình có khung.
...
"nói thiệt đừng buồn, nay mày xui lắm hải ơi."
"đổi ai làm cái đi. em xin lỗi anh thái nhưng quán này không hợp vía em. bàn trước ông hưởng với thế nam xì dách thì em rút lên rút lên hai mươi mốt, bàn sau hai mươi thì nguyên đám đứa hai mươi chạy, người thì hai mốt, người ngũ linh. có ai làm cái mà quắc chạy muốn hết sòng, đứa vừa xui vừa hay dằn dơ mười sáu như gia minh cũng lời tới năm chục ngàn như em không?"
nỗi oán giận như bốc lên thành khói ngùn ngụt trên đầu em trở thành chuyện cười cho tất cả, bao gồm cả tôi. vậy nên sau khi ngồi từ bốn giờ chiều đến chín giờ rưỡi tối, lúc hải kêu tôi đưa em về, tôi nghĩ chắc do em bực bội chuyện bị tôi hai lần chặt heo liên tục, làm cái mà thua bài thê thảm, nên mới đòi ngồi xe tôi thay vì quá giang thế nam như lúc đến. tôi ừ hử kêu em lên xe tôi đèo.
nhưng nếu biết đang chạy xe mà em bảo tôi hẹn hò với em một cách đột ngột như thế, tôi đã kêu gia minh - người lời nhiều nhất hôm nay, cho em một ghế trong chiếc xế hộp của nó chứ đâu tội gì cho em ngồi yên sau xe sh tôi mua đã mấy năm nay để rồi suýt nữa tôi thắn xe đến mức nhào đầu cả hai đứa thế này.
"cuối năm rồi nên em định chơi một vố được ăn cả ngã về không à?"
"anh chưa có người yêu thì em làm gì mà ngã được? hẹn hò với em đi."
"tự tin ha."
tôi định nói tôi chưa có người yêu, nhưng em thì có rồi. đến cùng thì cũng chỉ giữ im lặng, vẫn cứ lái xe đều đều, xem như chưa nghe em nói gì cả.
xe dừng lại trước cổng nhà hải, tôi chờ em xuống xe thì níu tay em lại, dúi vào tay chiếc kẹo chuối.
kể ra cũng mắc cười, lúc nãy nhân tuấn lấy một nắm kẹo chuối từ trong túi áo khoác ra cược vì lỡ hết tiền lẻ, chỉ còn mỗi tờ 500k trong bóp dù cho cả đám chơi xì dách giá học sinh sinh viên 2k một vòng. đã vậy nó còn văn vở nói kẹo này ra thị trường cũng phải 3k một cái, nhưng lên sòng thì tính rẻ cho anh em 2k thôi, dù tụi tôi đều biết tỏng kẹo này từ xưởng làm kẹo nhà nhân tuấn mà ra.
tôi nhìn hải nhét kẹo vào túi áo, cuối cũng cũng nén được mấy biểu cảm kỳ lạ mà tỉnh bơ trả lời:
"ừ. vậy mai anh sang nhà em coi táo quân đón giao thừa hay sao?"
"anh không hỏi tại sao em lại đòi hẹn hò hả?"
tôi bật cười, còn chưa kịp trả lời đã bị hải giành nói trước. em lên tiếng gấp gáp, chắc sợ tôi lại nói gì đó em không muốn nghe.
"mà anh nhớ nắm tay để bố mẹ em tin."
tôi khẽ bật cười, buông mấy lời trêu chọc.
"hay là anh hôn luôn cho nó thật hơn?"
"hôn thì bố mẹ em mới nghi là giả. trong nhà chỉ cần nắm tay rồi để em dựa đầu vào vai thôi là được."
vậy mà tôi nhập vai quá. tối hôm sau, lúc ra cổng tạm biệt, dưới ánh mắt bố mẹ hải đang đứng phía sau lưng em chăm chú nhìn chúng tôi, tôi đứng dưới bậc tam cấp nhịn không được gọi em cúi người xuống, không cần níu tay hay mở mắt, tôi canh đúng môi em mà thả một nụ hôn nhẹ nhàng.
cùng với em mở đầu năm quý mão bằng nụ hôn vị ngọt lịm như mật ong, bên hiên nhà.
.
"tí chiều chiều cần anh sang không?"
"thôi, nguyên ngày nay nhà em đông lắm. mà toàn họ hàng hai bên nội ngoại."
tôi nhấn thoát ra khỏi ứng dụng nhắn tin, vào ứng dụng ngân hàng không ngần ngại chuyển cho em 2 triệu và 23 nghìn, kèm theo lời nhắn chúc em năm mới bình an, hạnh phúc.
"đã nhận được. cảm ơn anh. chúc anh năm mới thành công để năm sau nâng tiền lì xì của em lên."
"nhớ sang nhà anh đưa anh tiền lì xì với cát-xê đóng phim."
hải gửi ký hiệu ok, uy tín.
tôi sau đó thì nhận lì xì, cũng đi chuyển khoản lì xì thêm vài người nữa, chủ yếu là anh em thân thiết như thế nam với gia minh, tặng bao lì xì vào group chat cho mọi người tự mở, cũng phòng khoáng gắn link lì xì cho bạn bè trên facebook và instagram. xong xuôi, đột nhiên tin nhắn đến làm tôi giật mình.
"sao lúc nãy hôn em?"
tôi không trả lời, chỉ tắt điện thoại, nhét vào túi quần, phụ mẹ dọn xuống mấy món cúng giao thừa, rồi ra cổng đứng nhìn đống lửa đang hừng hực cháy bên vệ đường(*). tôi khoanh tay ngẫm nghĩ, chẳng lẽ trả lời em rằng vì từ góc nhìn đó của tôi, giữa bầu trời tối đen đang sáng rực lên vì pháo hoa đang nổ, em đẹp trai đến lạ lùng, à?
một giờ sáng, tôi nhịn không được vào lại ứng dụng nhắn tin, lề mề lựa từng lời, gõ từng chữ vào khung soạn thảo.
"anh xin lỗi em với người yêu em. nhưng lúc đó bố mẹ em đang nhìn chúng ta."
hải xem ngay lập tức, xem xong cũng im lặng không thấy cự nự cãi lại rằng chính miệng em chiều hai chín tết còn dặn tôi đừng hôn vì như vậy bố mẹ em sẽ không tin. dù rằng tôi đã nghĩ trước trong đầu kịch bản trả lời em sao cho trơn tru.
"em bảo anh đừng hôn trong nhà chứ có nói không được hôn lúc tiễn "người yêu" ra về đâu?"
.
tôi là con trai út trong nhà, anh trai tôi cũng đã có vợ nên hầu như chuyện nấu ăn, cúng kiến những ngày tết nhất thế này chẳng đến lượt tôi lăn vào bếp ra vẻ phụ họa này kia rồi bị mẹ đuổi ra ngoài vì mỗi việc cắt dưa hấu thôi cũng không làm cho đẹp mắt được. vậy nên mùng một của tôi bắt đầu tương đối trễ hơn những ngày đi làm ở thành phố, bảy giờ ba mươi mới mơ màng tỉnh giấc. tối qua tôi có lẽ là vì say cà phê mà tỉnh táo đến nỗi trả lời hết mấy lời chúc năm mới và cả email chúc tết được lên lịch của các ban ngành đoàn thể, lúc một giờ sáng hơn. đến hai giờ rưỡi sáng tôi mới lên giường đi ngủ.
tết nào cũng thế. đó là mặc quần áo tươm tất, chúc tết ông bà cha mẹ và họ hàng, nhận lì xì của người lớn vì ngón áp út tay trái tôi vẫn còn chưa có bóng dáng của chiếc nhẫn nào. ở tuổi tôi - hai mươi tám, còn có thêm nghĩa vụ lì xì đám trẻ con trong nhà, nhận mấy ly bia ly rượu của cô cậu chú bác(*) hai họ khi lên bàn ăn, và hơn hết là trả lời mấy câu hỏi không khiến người khác vui vẻ là mấy, như:
"năm nay thưởng tết được bao nhiêu vậy con?"
"làm cơ quan nhà nước chắc lương thưởng cũng không nhiều đâu con ha?"
"tết này đã đưa người yêu về ra mắt bố mẹ chưa?"
"bác hai giờ coi như thảnh thơi một nửa rồi. chỉ còn con thôi đó minh hưởng. định khi nào dẫn người yêu về ra mắt gia đình đây?"
"chú hưởng cũng hai mươi tám rồi, tính khi nào thì phát thiệp mời cho dòng họ để anh còn chuẩn bị tiền từ từ?"
tôi chỉ cười xòa, nói mấy câu đánh trống lảng cho qua. tết năm nào cũng thế, tôi đã nghe đủ những câu hỏi này rồi, cũng quá chán với việc phải trả lời nghiêm túc mấy người say.
anh tôi lái xe nên không thể uống rượu, bố tôi bệnh dạ dày kinh niên, tôi đơn nhiên trở thành người đại diện gia đình nhận mấy ly cồn màu vàng nổi bọt trắng, màu trắng rót trong ly nhỏ, màu trắng ngả vàng rót ở ly cao cổ, màu đỏ sẫm rót ra cốc tròn. kết quả, trên xe từ nhà thờ(*) về nhà, dù chẳng say tới mức bất tỉnh, đầu tôi vẫn cứ lâng lâng khó chịu, bụng dạ nhói đau vì chẳng ăn uống tử tế được mấy món, mắt thì mệt mỏi nhíu lại. tôi không còn chút năng lượng nào, đành khoanh tay, gục đầu vào cửa kính, nhắm mắt, tự ru mình ngủ một chút trước khi đối mặt với tiệc tối nay ngay tại nhà mình.
năm nay tôi nghĩ mình nên thi bằng lái. tôi chỉ có một mình, chẳng giống bố trước đây mỗi khi say sẽ bị mẹ cằn nhằn nhưng rồi cũng được bà tự tay nấu nước chanh sả gừng giải rượu, phục vụ tận giường kèm gói thuốc p, hay như anh hai tôi mỗi khi say thì đều nhìn chị dâu tôi cười hiền khô, ngoan ngoãn để chị dìu vào phòng đi ngủ. tôi không có vợ con gì, cũng chẳng có bạn gái để lo lắng cho mình. hải lại càng không có nghĩa vụ gì phải lo lắng cho tôi mấy lúc như thế, em chỉ là bạn bè, em trai hàng xóm, hậu bối đại học, và là "người yêu thời vụ" của tôi thôi.
rượu làm người ta thành thật, cũng làm người ta mờ mịt trong chính tâm tư mình.
người ta hỏi anh khi nào thì dẫn em về ra mắt bố mẹ, gia đình, rồi phát thiệp cưới in tên anh và em kìa, hải?
.
(*)
• ở một số tỉnh thành miền nam, đúng giao thừa sẽ có tục đốt một bó củi lớn trước nhà với ý nghĩa giữ lửa cho năm mới. bó củi cháy càng tốt tức là năm mới gia chủ càng phát đạt thành công.
• giải thích một chút vì sao bố hưởng/mark là bác hai nhưng tết về nhà thờ chúc tết. nhà thờ ở miền nam, thường thì con trai út trong dòng họ mới là người có nghĩa vụ ở lại nhà tổ/nhà thờ, lo cúng kiến và ngày giỗ hằng năm chứ không phải con cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro