Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vật Vong Ngã

Đừng quên chị

Tác giả: 只会吃软饭

Link gốc: https://edwin-theresa.lofter.com/post/30b84123_2b4ea016c

Bản dịch của: nostalgia_chrisguo

————————————————————————

Đừng quên đi, tình yêu vĩnh viễn không thay đổi của chị, đừng quên đi tình yêu chân thành của chị

Lương Thuỳ Linh mất rồi

Phương Nhi là người đầu tiên phát hiện.

Đỗ Hà nhận cuộc gọi từ Sài Gòn, trong vô thức vẫn đổi sang tông giọng mềm mại, cho dù người khiến em hình thành thói quen này đã không còn liên lac từ rất lâu rồi.

" Chị Hà, chị có rảnh... thì tới nhà chị ấy một chuyến đi"

Giọng Phương Nhi bên kia điện thoại nghèn nghẹn, gắt gao nắm chặt tay, cuộn người dựa vào góc tường, nước mắt dọc theo sườn mặt rơi xuống, một giọt rồi một giọt, tạo thành từng chấm tròn trên mặt đất

Từ " chị ấy" này ám chỉ ai, trong lòng Đỗ Hà biết rất rõ. Lương Thuỳ Linh quả thật cũng không giống bạn gái cũ cho lắm. Số điện thoại không xoá, vòng bạn bè cũng không chặn, trên instagram còn thường xuyên đăng những thứ khiến người khác hiểu lầm. Khắp nơi trong cuộc sống vẫn tràn ngập hình bóng chị ấy.

Câu từ chối của Đỗ Hà đã đến bên miệng, đảo một vòng lại nuốt trở vào. Cũng rất lâu rồi chưa nhìn thấy chị ấy, cứ đến gặp thôi

" Được"

Sau khi ngắt điện thoại, Phương Nhi buông thõng, vùi đầu vào đầu gối lẳng lặng rơi nước mắt. Sao mọi chuyện lại có thể phát triển theo hướng này? Tháng trước còn cùng cả hội đi chơi, tuần trước còn hẹn cùng nhau đi ăn cơm, sao lại có thể biến thành thế này.

Phương Nhi nghĩ

" Chị Linh, có phải chị rất đau không, đau đến mức có thể che lấp hoàn toàn nỗi đau cắt cổ tay phải không?"

Đỗ Hà đặt vé máy bay đêm xuất phát ngay khi show diễn kết thúc, hơn hai tiếng sau đã đáp ở Hà Nội.

Lúc bước ra khỏi sân bay, Đỗ Hà mới phát hiện, Sài Gòn hiện nay và Sài Gòn của năm trước không có gì khác biệt, chỉ là ở nơi đây làm em buồn nhiều nên em muốn ở Hà Nội hơn mà thôi.

Em thuận tay bắt một chiếc taxi, báo địa chỉ nhà chị cho tài xế rồi tựa vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, công việc càng ngày càng áp lực khiến em thật mệt mỏi.

Chú lái xe dùng giọng Sài Gòn nói chuyện với Đỗ Hà

" Cô gái, muộn như vậy còn ra Sài Gòn là gặp bạn trai sao? Con trai đều rất nghe lời nha."

Đỗ Hà bất giác nghĩ đến Lương Thuỳ Linh. Mọi người vẫn hay nói chị là nhân vật đại diện cho tính sợ vợ. Em bật cười, ngồi thẳng dậy trả lời chú tài xế

" Không phải đâu chú, con tới gặp..."

" Tới gặp một người bạn, bằng hữu."

Từ " bằng hữu" này cũng không dùng sai. Dựa vào khuôn mặt và tính cách của Lương Thuỳ Linh đã đủ khiến mọi người muốn trở thành bạn của chị ấy.

Tới trước chung cư, Đỗ Hà xuống xe, bước trên con đường nhỏ quen thuộc. Khu chung cư lúc nửa đêm cũng không còn nhà nào bật đèn nữa, ánh đèn đường bên cạnh cũng yếu ớt, không sáng rõ lắm.

Cũng may là, vẫn chưa quên con đường này đi như thế nào.

Mật khẩu nhà Lương Thuỳ Linh vẫn luôn là sinh nhật Đỗ Hà, trước nay chưa từng thay đổi.

Phương Nhi dựa vào góc tường, những vỏ lon bia bẹp dí rải rác xung quanh, hốc mắt đỏ ứng, ánh mắt như mất hồn nhìn chằm chằm mặt đất.

Đỗ Hà tiến lại gần Phương Nhi nồng nặc mùi cồn, hỏi

" Chị ấy đâu?"

Nghe thấy tiếng người khác, phản ứng đầu tiên của Phương Nhi là gạt ngay mấy vỏ lon bia ra phía sau rồi nặn ra một gương mặt tươi cười

" Chị đến rồi"

Phương Nhi dùng tay áo lau sạch nước mắt, chống lên mặt đất đứng dậy, tay hai bên nắm chặt rồi lại buông thõng

" Chị ấy để lại cho chị bức thư ở trong phòng, chị đi xem đi, em... em về trước đây."

Bóng lưng đơn độc của Phương Nhi khuất sau cánh cửa, cuối cùng không nhịn được mà khóc lớn trong thang máy.

Đỗ Hà vào phòng ngủ của Lương Thuỳ Linh, ngồi trước bàn, một lá thư bị nước thấm ướt để ngay ngắn trước mắt. Em không dám nghĩ đến khả năng này, hít sâu một hơi rồi mở lá thư ra


" ̶T̶̶h̶̶â̶̶n̶ ̶á̶̶i̶, hi, bé Đậu,

Lúc em đọc được lá thư này thì chị đã đi làm quỷ, chị buông tha em rồi. Em quá chói mắt, đối với bé Hạt Tiêu mà nói, chị từng có một khoảng thời gian lấp lánh của em như vậy là đủ rồi. Nhưng với Lương Thuỳ Linh mà nói, là chị tham lam, chị muốn để em mờ nhạt đi một chút, chỉ làm ánh sáng của một mình chị.

Đối với những chuyện Lương Thuỳ Linh đã làm tổn thương Đỗ Hà trước kia, chị muốn ở đây nói một lời xin lỗi, tuy là không biết em có thể đọc được hay không, thật xin lỗi vì chị đã làm rất nhiều chuyện khiến em tức giận, thật sự rất xin lỗi.

Nhưng mà em yên tâm nha, hiện tại chị đã học được cách yêu em rồi. Ừm,... chị nghĩ chị học được quá muộn, không cách nào thực hành, chị nghĩ em cũng không cách nào cho chị thực hành.

Chị suy nghĩ rất lâu, vẫn là mua tặng em bông hoa, nói lời từ biệt tử tế. Chúc em tiền đồ như gấm, thuận buồm xuôi gió. Chúc em, lại may mắn hơn một chút.

Bé Hạt Tiêu của em"

Đỗ Hà không nhớ rõ bản thân đọc xong lá thư này như thế nào, chỉ nhớ lúc đọc câu đầu tiên, nước mắt đã rơi xuống, thấm ướt trang giấy, làm nhoè nét chữ, cuộn người trên ghế sofa lớn.

Em không biết chị bắt đầu trở nên dè dặt như vậy từ khi nào, ngay cả chữ " thân ái" trên lá thư cũng bị gạch bỏ.

Chị ấy đã rất khổ sở đúng không?

Đỗ Hà bắt đầu hồi tưởng, Lương Thuỳ Linh gãi tai, Lương Thuỳ Linh xinh đẹp, Lương Thuỳ Linh mạnh mẽ, Lương Thuỳ Linh nghe lời, Lương Thuỳ Linh làm nũng, còn có, Lương Thuỳ Linh thật lâu trước kia từng thuộc về Đỗ Hà. Hình như bất kì lúc nào chị ấy cũng cười, sao lại trở thành như thế này chứ?

Là đang gạt em đúng không, là đang lừa em đúng không, Lương Thuỳ Linh?

Một bó hoa được gói cẩn thận đã chứng kiến cảm xúc của em dần dần mất khống chế. Lương Thuỳ Linh có vẻ đã nghĩ đến, trên tấm thiệp đặt giữa bó hoa viết: " Nếu như em khóc, đừng khóc nữa, không phải khá tốt sao, cuối cùng cũng không còn ai bám theo em nữa."

Lúc Đỗ Hà nhìn thấy bó hoa này, khóc không thành tiếng nhưng nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt.

Là màu lam, đừng quên chị

" Ngàn vạn lần xin đừng quên chị, tình yêu vĩnh viễn không thay đổi của chị, đừng quên đi tình yêu chân thành của chị." Lúc tình yêu còn cuồng nhiệt, Lương Thuỳ Linh từng nửa đùa nửa thật nói với Đỗ Hà ý nghĩa của bông hoa kia. Ba năm qua, Đỗ Hà mới chân chính nhìn thấy bó hoa này, câu đừng quên chị đến từ chính Lương Thuỳ Linh.

Em lấy chiếc áo khoác trên ghế khoác lên người mình, hơi thở của chủ cũ vẫn còn nhàn nhạt quẩn quanh bề mặt.

" Này, bé Đậu, có nghe thấy không?"

Có tiếng máy điện tử kêu tít trong phòng, Đỗ Hà nhìn xung quanh một vòng cuối cùng phát hiện một chiếc bút ghi âm trong túi áo khoác.

" Thật ra, chị không muốn cứ từ biệt em như vậy. Cho nên, đừng quên chị, tình yêu vĩnh viễn không thay đổi, đừng quên đi, tình yêu chân thành của chị."

" Nếu như em thật sự có thể nghe thấy."

" Nếu như Đỗ Hà còn nguyện ý tới tìm Lương Thuỳ Linh của em ấy."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro