[ONESHOT] Late Birthday Present, Soosic
Au: napoleong
Late birthday present
"Soo! Đừng đi nữa!"
" Sao được, Soo đã hẹn với bạn rồi" Tôi cười nhìn em.
Em cũng nhìn lại tôi nhưng không cười, giọng em bất lực
" Soo cứ đi bar mãi sao được!" Em tức tối nói " Soo mà đi là em đi theo đây!"
<Cười> Em còn định bắt tôi làm trẻ con đến bao giờ?
" Chỗ đó không hợp với em đâu, về nhà đi! Soo sẽ về sớm mà"
Em vẫn không về, anh mắt nhìn tôi đầy oán trách. Tôi tiến về phía em, đặt lên trán em một nụ hôn nhẹ.
"Em đẹp thế này mà đến đó...Soo sợ mất em lắm. Thôi, ngoan, về nhà đi. Tối Soo qua"
Em vùng vằng nhìn tôi, ánh nhìn đã có phần dịu lại.
" Em đợi đấy!"
Đêm đó tôi đã không đến nhà em.
Vì đêm đó tôi say. Khi tỉnh dậy, thấy mình đang nằm cạnh một cô gái xa lạ.
" Chúng ta chưa có gì đâu" Cô ta nhìn tôi nói, khi tôi đang vùi mặt vào gối, cố nhớ lại bản thân đã thật sự làm gì " Ai bảo cậu cứ luôn mồm " Sica!, Sica!", tôi không có hứng"
Tôi cười " Xin lỗi nhé!". Em không ở bên cạnh mà vẫn cứu tôi.
Nhưng hôm qua tôi đã không qua nhà em...
Đứng trước cửa nhà, tôi hít một hơi rồi nhấn chuông.
Em ra mở cửa, đôi mắt sưng mọng. Vừa nhìn thấy tôi, em đã định đóng sập cánh cửa lại. Tôi vội lách vào chặn cửa lại, nói trong hơi thở.
" Em vẫn đợi Soo phải không?"
" Soo chết tiệt, biến đi"
Em đưa hai nắm tay đấm thùm thụp vào ngực tôi, giọng vỡ òa nức nở. Ôm em vào lòng, tôi chỉ có thể lặp đi lặp lại.
" Soo sai rồi, Soo xin lỗi mà....nín đi"
" Soo có biết em đã lo như thế nào không? Em sợ chuyện gì không hay đã xảy ra. Soo đáng chết, hại em cả đêm lo lắng đến thế. Giờ còn dám vác mặt đến sao?"
" Soo biết...là Soo sai mà. Nhưng Soo biết em sẽ đợi, nên Soo vẫn đến"
Em lại gục vào vai tôi nức nở
" Qua ngày sinh nhật của Soo rồi, Soo đến còn ý nghĩa gì nữa chứ?"
Ra em vẫn nhớ ngày sinh nhật tôi, đã chủ tâm đợi tôi. Còn tôi? Tự nhiên thấy nỗi hối hận nghẹn lên.
" Đến chứ, đến đòi quà" Dụi đầu vào mái tóc vàng óng, mềm mượt của em, tôi giở giọng nhõng nhẽo.
" Không biết xấu hổ" Em lườm tôi , rồi đẩy tôi ra " Tránh ra đi, em đi lấy quà"
Tôi không buông mà còn ghì chặt hơn, em ngước nhìn tôi khó hiểu. Nhìn khuôn mặt đang phụng phịu, tôi bỗng không kiềm chế được cúi xuống.
" Không cần, quà ở đây rồi"
Nụ hôm nhẹ nhàng như gió.
Rồi nụ hôn trở nên sâu hơn, đam mê hơn, chợt nhận ra bản thân đã thích em rất nhiều rồi.
" Đủ rồi....cho em thở nữa"
Em nói trong thoáng chốc khi hai bờ môi tách ra.
" Thở xong chưa? Soo vẫn chưa nhận xong quà sinh nhật mà"
" Đáng ghét..."
" Tiếp nhé?"
" Lợi dụng vừa thôi, Soo hư quá rồi. Phạt vì bắt em đợi cả tối qua, không tặng nữa"
" Nhưng mà..." tôi làm vẻ mặt cún con
" Không, phải phạt" em nói cương quyết nhưng môi lại nở một nụ cười.
" Ah, cười rồi, Soo coi như em đồng ý nhé" tôi mừng rỡ sán lại
Nhưng mà... "ọtttt" - cái bụng của tôi réo lên
Hix, tôi chưa ăn sáng mà ~
" Soo thật là..." em cười lớn
" Arg, em cứ cười đi. Vì Soo đang đói nên Soo sẽ ăn thịt em" tôi vừa nói vừa rượt đuổi em khắp nhà.
Dù là quà sinh nhật muộn thế nào đi chăng nữa thì em vẫn là món quà tuyệt vời nhất của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro