Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

*[Oneshot l SA][K][Baekhyun] Mưa...

Chiếc xe đen chầm chậm chạy trên đường chợt dừng lại ở một khu nghĩa trang.

- Tại sao lại dừng xe ở đây?-Baekhyun ngơ ngác hỏi.

Kris không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn những con người đang đứng lặng dưới cơn mưa tiễn đưa một người nào đó. Tiếng thở dài tan trong tiếng mưa vỡ vụn. Anh lặng lẽ lau đi giọt nước mắt chợt rơi trên má lúc nào không biết. Kris quay lại nhìn Baekhyun. Cậu đang nhìn những người kia qua ô cửa xe, tự hỏi người đã mất kia là ai mà bao người phải vì cậu ta đau lòng đến thế.

Bất chợt, Baekhyun đưa tay lên ngực. Đau. Hụt hẫng.

Người đã ra đi với Baekhyun nào đâu quen biết, Baekhyun đau lòng vì người đó làm gì?

Kris lặng nhìn Baekhyun chầm chậm kéo kính xe lên rồi nổ máy chạy đi. Baekhyun chợt thở dài ngồi tựa vào ghế.

- Kris hyung.

- Ừ.

- Sao em lại đau lòng vì một người không quen không biết kia?

Kris nhìn qua gương chiếu hậu. Đôi mắt ngây thơ bỗng rưng rưng đôi hàng nước mắt. Bàn tay bé nhỏ ôm ngực như muốn giữ cho trái tim mình thôi nhói lên. Kris nhìn vào con đường mờ mưa trước mặt đáp:

- Em nhạy cảm quá đấy thôi. Chúng ta sắp được về nhà rồi. Em phải vui lên chứ.

Baekhyun gượng cười, nghiêng đầu nhìn những giọt mưa nhẹ rơi trên ô cửa. Nước mắt cũng theo đó mà vỡ vụn.

Từ sau tai nạn đó, một phần ký ức của Baekhyun đã biến mất. Đôi khi trong những giấc mơ, Baekhyun chỉ còn thấy những khung cảnh hết sức mơ hồ và bóng hình một người nào đó. Xa lạ mà cũng thật thân quen, hạnh phúc mà cũng đầy đau khổ, tiếng cười vang vọng vì người đó mà nước mắt lặng lẽ rơi cũng vì người đó. Mỗi lần cố nhớ lại, không chỉ đầu mà cả tim đều đau nhói. Baekhyun đành nghe lời Kris hyung chọn cho mình một con đường thoát.

Quên.

Quên người đó, quên tất cả những ký ức đã không còn nguyên vẹn kia để tìm đến sự bình yên trong tâm hồn.

Quên hết những nụ cười đã từng hồn nhiên vang lên cùng người đó. Quên cả những giọt nước mắt hôm nào đánh mất nhau chỉ vì sự hờn ghen nhỏ nhặt.

Quên đi niềm hạnh phúc khi được chìm trong vòng tay ấm áp của người đó và cả nỗi đau mà người đó vô tình gây ra cho cậu.

Quên hết tất cả những gì đã từng thuộc về Baekhyun và người con trai trong quá khứ ấy.

Trời bên ngoài vẫn mưa. Mưa không thật to, chỉ nhè nhẹ rơi. Không gian yên ắng đến nỗi có thể nghe thấy rõ tiếng mưa chạm nhẹ trên ô kính. Baekhyun mở cửa sổ, xòe tay đón lấy những hạt nước trong suốt, mát lạnh kia, trong lòng chợt cảm thấy trống trải và hụt hẫng đến lạ.

Một cơn gió lạnh chợt ùa đến nhưng Baekhyun không rùng mình như lúc trước mà lại cảm thấy rất thoải mái, rất ấm áp tựa như ai đó đang ôm mình vào lòng.

Baekhyun lắc lắc đầu, đóng cửa lại rồi nằm lên giường. Cậu mệt mỏi đảo mắt nhìn khắp phòng. Vẫn thế thôi. Căn phòng nhỏ gắn liền với Baekhyun hai mươi mấy năm trời chẳng có chút gì thay đổi. Một chiếc giường nhỏ, cái bàn con với chiếc đèn tự tay làm, những hình vẽ nghịch ngợm thời thơ bé vẫn còn đó nơi góc tủ. Thế mà, Baekhyun lại cảm thấy chúng thật xa lạ, cảm giác thiếu mất một thứ gì đó. Một thứ gì đó vô cùng quan trọng.

Baekhyun kéo chăn kín đầu. Những tiếng khóc thút thít vang lên trong tiếng mưa rả rích càng thêm buồn bã. Kris ở dưới nhà nấu ăn cũng chỉ biết cúi đầu, lặng lẽ thả vào không gian một tiếng thở dài.

Mệt mỏi, đau khổ. Baekhyun chìm dần vào giấc ngủ dài. Trong giấc ngủ, Baekhyun lại thấy người ấy đến bên mình, lại ôm mình trong vòng tay ấm áp. Baekhyun vừa cảm thấy vui lại vô thức mà sợ hãi. Hạnh phúc này dường như chỉ là một thứ ảo ảnh của quá khứ. Mở mắt ra cũng sẽ như hạt mưa kia. Vỡ vụn, phai nhòa, tan biến mất.

Khi Baekhyun tỉnh dậy đã không thấy Kris hyung đâu, chỉ thấy trên bàn có một đĩa bánh kem dâu mà Baekhyun rất thích cùng một ly sữa có dán tờ giấy nhỏ. Baekhyun không cần đọc cũng biết Kris hyung viết gì.

Baekhyun chầm chậm bước vào phòng vệ sinh rửa mặt. Cậu chợt nhận ra cái gì ở đây cũng đều là đồ đôi cả. Khăn mặt đôi, bàn chải đôi, cốc đánh răng cũng là hai cái y hệt chỉ khác màu. Baekhyun nhìn mình trong gương. Đôi mắt buồn, đôi môi cũng chẳng đủ sức kéo thành nụ cười gượng gạo. Baekhyun mở vòi nước rửa mặt, với tay lấy chiếc khăn lớn lau mặt.

Một giọng cười quen thuộc vang lên bên tai Baekhyun:

- Này nhóc, em lại lấy khăn anh lau mặt rồi.

Baekhyun giật mình nhìn quanh. Chẳng có ai cả.

Cậu để khăn lại chỗ cũ, trở về phòng.

Baekhyun đưa từng miếng bánh nhỏ vào miệng. Vị ngọt lịm của bánh cùng vị kem dâu vừa chạm vào lưỡi đã trở nên đắng chát. Dù vậy, Baekhyun vẫn cố gắng ăn hết chiếc bánh ấy rồi mang chúng đi rửa. Xong đâu đấy, cậu lại trở về phòng, sắp xếp áo quần vào tủ. Cậu khá bất ngờ khi trong tủ vẫn còn một ít quần áo cỡ lớn. Baekhyun cứ nghĩ là quần áo của Kris hyung nên lấy ra định đặt chúng lên giường rồi sẽ mang sang phòng cho hyung ấy sau nào ngờ một vật nhỏ từ túi áo lại rơi ra lăn vào gầm giường. Baekhyun cúi xuống nhặt vật đó lên lại vô tình chạm phải một hộp các-tông nhỏ. Cậu tò mò kéo chúng ra.

Vật vừa rơi ra là một chiếc nhẫn bạc. Không hoa văn, không một thứ trang trí, chỉ có một dòng chữ nhỏ ở mặt trong chiếc nhẫn.

“Forever with you”

Baekhyun chợt giật mình. Chiếc nhẫn ấy là lần đầu tiên Baekhyun nhìn thấy vậy mà lại như đã biết nó từ lâu.

Cẩn thận gỡ từng lớp băng dán, Baekhyun chợt cảm giác một nỗi niềm gì từ ký ức đang trở lại. Những lớp giấy cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Bên trong hộp giấy nhỏ ấy chỉ có một chiếc CD và vài mảnh giấy dán đã cũ với nội dung như nhau:

“Yêu em, Baekhyun!”

Một giọt nước nhỏ chợt lăn dài trên khóe mắt. Ký ức vỡ vụn, tưởng chừng đã có thể quên chợt ùa về với những hình ảnh rời rạc. Baekhyun đặt CD vào máy.

Mỗi một giây trôi qua kể từ khi hình ảnh đầu tiên hiện trên màn hình là một giọt nước mắt rơi mà đôi bàn tay không muốn gạt đi như đã từng muốn gạt bỏ kí ức ngày xưa ấy. Ngoài kia, mưa vẫn rơi. Âm thầm và lặng lẽ. Còn trong căn phòng nhỏ lại tràn ngập những tiếng cười của quá khứ.

- Hôm nay là sinh nhật anh. Chúc mừng anh.-Baekhyun nhí nhố, tinh nghịch xịt tuyết khắp phòng.

Người ấy cười, nhìn Baekhyun trìu mến.

Chiếc bánh sinh nhật Baekhyun vụng về làm tặng anh được mang ra. Anh cười. Con người ấy tại sao lúc nào cũng cười được nhỉ? Lại còn khen bánh cậu làm vừa đẹp vừa ngon trong khi sự thật thì hoàn toàn ngược lại.

-Anh ước đi.

Anh nhắm mắt, miệng lẩm bẩm điều ước quen thuộc.

Ngồi trước màn hình, đôi môi Baekhyun vô thức mấp máy: “Mãi mãi bên em!”

Đoạn phim dừng lại ở nụ cười của người đó. Nụ cười ấy ấm áp lắm, thân thuộc lắm nhưng đã không còn thuộc về Baekhyun nữa. Nó đã không còn hiện hữu trước mặt cậu mà chỉ còn là một bóng hình của quá khứ.

Baekhyun chầm chậm xếp tất cả vào hộp cất chúng đi. Cậu viết một lá thư nhỏ để lại cho Kris hyung rồi cầm ô ra ngoài. Dưới cơn mưa lạnh, Baekhyun chầm chậm men theo con đường nhỏ tìm đến nghĩa trang lúc nãy.

Đoàn người đưa tiễn kia đã về hết. Không gian nơi đây chìm trong màn mưa mờ ảo. Baekhyun không còn đủ sức để suy nghĩ bất cứ điều gì chỉ để trái tim đưa mình đến nơi cần đến. Dừng lại trước ngôi mộ mới kia, cậu chầm chậm quỳ xuống, mặt đối mặt với hình ảnh con người trên bia.

Nước mắt một lần nữa đau đớn mà tràn mi, ngón tay thanh mảnh khẽ chạm vào dòng chữ kia như sợ mạnh tay quá chúng sẽ đau. Người đó vẫn cười, nhìn Baekhyun trìu mến, như bảo cậu rằng cậu chẳng có lỗi gì cả. Anh ra đi chỉ là sự sắp xếp của định mệnh.

Chiếc ô bỗng rơi trên nền đất lạnh. Baekhyun ôm lấy tấm bia như ôm lấy những gì cuối cùng còn sót lại về sự hiện hữu của anh trên cõi đời này.

Nước mắt hay mưa rơi ướt tấm hình cũ.

- Đừng khóc, Baekhyun à. Anh đau đấy.

Người ấy ôm lấy Baekhyun trong cơn mưa lạnh. Đôi môi ấm gạt đi giọt nước mắt. Giọng nói trầm ấm vẫn vang vọng bên tai Baekhyun:

- Anh vẫn ở đây, trong trái tim em. Mãi mãi.

Baekhyun nức nở, tự chìm mình trong cái ôm ấm áp ấy, mãi mãi cũng chẳng muốn phải rời xa thêm một lần nào nữa…

.

.

.

.

.

.

.

Những năm sau đó,…

Cứ vào ngày đó, trong những cơn mưa nhẹ, người ta lại thấy một người thanh niên trên tay cầm một vòng hoa trắng muốt lặng lẽ đứng trước hai ngôi mộ. Người ta thấy anh cười. Nụ cười lẫn trong những giọt nước mắt. Hạnh phúc cho những người ra đi và nuối tiếc cho người ở lại…

————————————————–END——————————————————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: