[Oneshot | Khải Nguyên] Đoạt tình - P.1
– Vương Nguyên, anh còn đau sao? – Nam nhân trẻ tuổi, gương mặt tuấn mỹ dịu dàng đưa tay vuốt ve lấy cánh mông trắng tuyết căng tròn mềm mại kia, ôn nhu hỏi.
Nam nhân thân thể nhỏ gầy yếu ớt không thứ gì che đậy nằm xấp trên giường, người co rúm lại không ngừng nức nở cầu xin.
– Đừng…. đừng mà…
– Xem ra hôm qua em làm hơi quá đúng không? Nguyên Nguyên, tiếp tục làm thì cái huyệt nhỏ của sẽ anh không chịu nổi, nhưng còn em phải làm sao đây?
– Tiểu Khải….
– Anh đáng yêu quá… vậy hôm nay em tha cho anh vậy… – Hắn đột nhiên nâng cằm người kia lên, ngón tay thon dài miết nhẹ lên cánh môi hồng nhợt nhạt thiếu huyết sắc – Đổi lại cái miệng nhỏ này của anh phải giúp em.
Người kia hoảng hốt trừng mắt nhìn hắn, cái đầu nhỏ không ngừng lắc, gương mặt hiện rõ vẻ kinh hoàng.
Hắn không màng đến sự sợ hãi của cậu, động tác gọn gàng rút thắt lưng ra, kéo khóa quần xuống, từ trong quần lót lấy ra côn thịt nóng rực đã cương cứng đưa đến trước mặt cậu.
Hắn bóp lấy cằm cậu, mỉm cười:
– Nguyên Nguyên, mở miệng ra nhanh lên.
Cậu nhìn tính khí tím đỏ thô dài còn nổi những đường gân xanh sống động trông vô cùng đáng sợ đang đặt trước miệng mình, lại nhìn gương mặt tuấn mỹ của kẻ biến thái kia, đôi mắt trong trẻo mở to đầy hoang mang.
– Ngậm vào đi. – Hắn vuốt nhẹ tóc cậu, đưa côn thịt nóng dí sát chạm vào môi cậu.
Cậu rốt cuộc không thể kháng cự lại hắn, đành miễn cưỡng đè nén sự kinh tởm mà hé miệng ra, thời điểm cánh môi cậu vừa hé mở, hắn liền đem côn thịt cứng nóng đâm sâu vào cổ họng cậu, lấp đầy khoang miệng của cậu.
– Ưm…ư…
Côn thịt quá to khiến cậu miễn cưỡng lắm mới ngậm được một nửa, bị đâm sâu như thế khiến cậu dâng lên cảm giác tởm lởm muốn nôn. Hắn ta nắm lấy tóc cậu, bắt đầu động thắt lưng thong thả ra vào bên trong miệng cậu, đầu khấc chạm đến tận cổ họng cậu, mỗi lần đâm vào đều như muốn phá tung cái miệng nhỏ đáng thương kia.
– Đừng chỉ ngậm không như thế, mau dùng lưỡi anh liếm nó đi.
Còn muốn liếm? Thứ kia vốn đã ngập ứ trong miệng cậu, động đậy đầu lưỡi đã là quá khó khăn rồi. Nhưng dưới sự uy hiếp của người kia, cậu không thể không làm theo, cố gắng cử động lưỡi liếm lấy côn thịt to lớn bên trong miệngmình, dùng lực mút vào. Hy vọng làm cho hắn ra thật nhanh để cậu sớm thoát khỏi thống khổ này.
Hắn rút côn thịt vẫn còn cương cứng ướt đẫm dịch vị ra khỏi miệng cậu, mỉm cười rất bình thản nói:
– Nguyên Nguyên, anh mau phục vụ nó đi.
– …… – Cậu tỏ ra vừa sợ hãi vừa lưỡng lự, ngước mắt nhìn hắn có ý muốn xin tha.
– Đừng để em nhắc lại lần thứ hai. – Thanh âm nghe ra rất ôn hòa nhưng chứa đầy tính đe dọa.
Cậu nuốt nỗi khuất nhục, tay nắm lấy dục vọng, đầu lưỡi mềm ướt vươn ra liếm lấy đầu khấc đã rỉ một chút bạch dịch, dùng lưỡi liếm côn thịt nóng càng lúc càng trướng to của hắn, lướt nhẹ từ đỉnh đến gốc dục vọng rồi liếm ngược trở lại, liếm đến hai tinh cầu, khẽ há miệng ra mút lấy.
Trong lòng dâng lên sự kinh tởm buồn nôn cùng cực.
Chính mình nhục nhã thống khổ hận không thể chết ngay lập tức.
Hắn đút thứ kia trở lại miệng cậu, nắm tóc cậu, thắt lưng đong đưa kịch liệt ra vào.
Lúc hắn sắp xuất ra, hắn ép chặt đầu cậu giữa hai chân hắn, côn thịt bắn ra dòng tinh dịch trắng đục vào miệng cậu.
Cậu ho khù khụ, định nhả ra, lập tức bị hắn bóp chặt hàm, ép cậu phải nuốt xuống.
Xong chuyện, hắn lấy khăn lau cho cậu, hết sức dịu dàng ôm lấy cậu mà hôn, mà dỗ dành.
– Nguyên Nguyên, xin lỗi, là em không kiềm chế được.
Hắn vuốt ve cánh tay trần khẳng khiu trơn láng có phần lành lạnh của cậu, miệng kề bên tai cậu, thấp giọng nói bằng thanh âm trầm trầm quyến rũ.
̃– Dù sao anh cũng không ra ngoài, vậy đừng mặc quần áo nữa nhé, anh như thế này xinh đẹp hơn ngàn lần lúc bình thường đấy Nguyên Nguyên…
Cậu không nói gì. Lẳng lặng nhìn xuống dưới sàn nơi đống quần áo bị xé rách tả tơi vứt tứ tung. Chẳng biết đây là lần thứ bao nhiêu hắn thô bạo xé tan tác quần áo cậu nữa.
Dù cậu có lên tiếng cũng vô ích.
Hắn là đệ đệ ruột của cậu.
Nhưng cậu nghĩ hắn có lẽ đã sớm quên chuyện cậu chính là anh trai của hắn rồi.
………………..
Năm Vương Nguyên lên ba thì mẹ sinh đệ đệ, đặt tên Vương Tuấn Khải. Trong mắt cậu lúc ấy, đệ đệ chính là vật nhỏ xinh đẹp nhất thế gian, người nào cũng nói đệ đệ trưởng thành bộ dạng nhất định sẽ rất khôi ngô tuấn tú, chắc chắn là thế rồi, đệ đệ của cậu là nhất mà.
Vương Nguyên yêu mến đệ đệ lắm, mà đệ đệ đối với cậu cũng đặc biệt quyến luyến, mỗi lần đệ đệ quấy khóc, cậu chỉ cần đưa ngón tay trắng tròn của mình đặt lên miệng đệ đệ, đệ đệ liền ngưng khóc mà hé cái miệng nhỏ đáng yêu mút lấy ngón tay cậu.
Cậu hay gọi đệ đệ là Tiểu Khải, lúc cậu học mẫu giáo, trong lớp chỉ có mỗi cậu là có đệ đệ, cậu vì thế mà không nén nổi cảm giác tự hào, đối với đệ đệ càng yêu thích hơn, lúc nào cũng ở bên bồng bế ôm lấy không rời.
Nhưng đó đều là chuyện lúc còn nhỏ.
Tiểu Khải so với Vương Nguyên trưởng thành nhanh hơn rất nhiều, Tiểu Khải vào năm hai sơ trung đứng cạnh Vương Nguyên đã bắt đầu nhỉnh hơn về chiều cao, đệ đệ lớn nhanh như thế khiến kẻ làm ca ca như cậu cảm thấy có phần buồn bực.
Tiểu Khải không chỉ cao hơn cậu mà ngay cả đầu óc cũng vượt trội hơn hẳn cậu, Tiểu Khải từ nhỏ đã thông minh hơn người, nhanh chóng nhảy cóc lên học chung lớp với cậu. Ngoại trừ việc cậu sinh trước Tiểu Khải 3 năm thì chẳng có điểm nào hơn Tiểu Khải cả.
Cũng chẳng biết từ lúc nào, Tiểu Khải chẳng còn cần đến sự cưng chiều yêu thương của cậu nữa, thậm chí còn đối xử với cậu như thể cậu mới là đệ đệ, chẳng hạn như bất thình lình lại ôm lấy cậu vào lòng, thơm lên má cậu, rồi đưa dùng tiền thưởng đạt được trong các cuộc thi mua hết kẹo cùng đồ ăn vặt ra dụ dỗ cậu.
– Ca, cho anh nè.
– Em mua nhiều kẹo thế làm gì a?
– Vì anh thích nhất mà ^^ – Tiểu Khải ôm lấy cậu, đưa đống kẹo bánh cho cậu ngọt ngào nói.
Cậu không phải là trẻ con.
Dù cậu thích ăn vặt thật nhưng cậu là ca ca kia mà. Chính vì thế nên cậu rất tiêu sái từ chối.
Có điều sau đó vẫn là ăn hết vì đệ đệ vốn rất ghét ăn ngọt.
Không phải cậu muốn ăn đâu, vì là sợ lãng phí thôi.
…………..
Vào năm nhất cao trung, Vương Nguyên vì bị sốt một trận nặng mà ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe, cũng gần như không cao lên được nữa, cả người gầy nhẳng, vô cùng yếu ớt, khuôn mặt lại có phần trẻ con. Khi hai người đi bên cạnh nhau, nếu không biết, ai cũng nghĩ cậu mới là đệ đệ chứ không phải Tiểu Khải.
Cậu ở trong lớp so với các bạn nam đều thấp bé nhỏ con hơn rất nhiều, tính cậu lại hiền lành nên liền trở thành mục tiêu của mấy tên đầu gấu du côn trong trường, có mấy lần bị bắt nạt nhưng cậu cũng im lặng cho qua bởi không muốn đụng chạm gì đến bọn chúng. Một lần không may lúc cậu đang thay quần áo thì Tiểu Khải đột nhiên xông vào phòng, dường như phát hiện ra trên người cậu có vết thương nên đã lập tức cởi hết quần áo cậu ra kiểm tra khắp thân thể cậu mấy lượt. Sau đó đùng đùng nổi giận tìm mấy kẻ đã bắt nạt cậu mà đánh chúng không lưu tình.
Lần đó Tiểu Khải vì cậu mà suýt bị trường kỷ luật, cũng may Tiểu Khải lúc nào cũng là học sinh luôn giữ hạng nhất cộng thêm đã lập rất nhiều thành tích cho trường nên cuối cùng cũng được bỏ qua, chỉ bị phạt rời khỏi chức vị chủ tịch hội học sinh thôi.
Dù Tiểu Khải không xem chuyện này có gì quan trọng nhưng Vương Nguyên vẫn cảm thấy bản thân thật có lỗi, thân là ca ca đã chẳng giúp gì được cho đệ đệ trái lại còn hại đệ đệ như thế.
Bản thân cậu dù lớn hơn Tiểu Khải đến 3 tuổi nhưng vẫn chỉ là một thằng nhóc yếu ớt nhu nhược.
Ngược lại Tiểu Khải trở nên cao vượt trội, bộ dạng càng ngày càng tuấn mỹ, ngày nào cũng có nữ sinh nhờ Vương Nguyên chuyển thư tình đến đệ đệ.
– Ca! Về sau anh đừng làm việc vô nghĩa này nữa. – Tiểu Khải mỗi lần cậu đưa giúp thư tình liền không thèm liếc nhìn qua mà thẳng tay vứt hết vào sọt rác rồi cau có với cậu.
– Nhưng mà… những nữ sinh đó là dùng hết tâm tư để viết a… – Vương Nguyên biết đệ đệ không thích cậu đưa giúp thư tình, nhưng cậu cũng không có cách nào từ chối những nữ sinh kia.
Cậu nghĩ, bọn họ là con gái, để viết thư tình cho nam sinh cũng đã rất ngượng ngùng, nếu cậu còn từ chối không chuyển giúp thì lại thấy bọn họ rất đáng thương.
Tiểu Khải vươn tay ra ôm lấy cậu vào lòng, Tiểu Khải rất hay làm như thế, cậu bởi cũng đã quen với tính cách tùy tiện cùng hành động thất thường của đệ đệ nên cũng không kháng cự, chỉ khẽ hỏi:
– Sao thế?
– Ca, em không thích những nữ sinh đó… em chỉ thích anh thôi…
– Được rồi, được rồi. – Vương Nguyên ôn hoà đưa tay vuốt tóc Tiểu Khải, đệ đệ lại làm nũng cậu nữa rồi.
– Ca, còn anh có thích em không? – Tiểu Khải đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, thoáng có chút lạ lẫm khiến cậu hơi giật mình.
Sau đó liền nhoẻn miệng tươi cười.
– Tất nhiên là thích rồi a. – Tiểu Khải là đệ đệ duy nhất của cậu, hơn nữa lại rất ngoan ngoãn với cậu, còn đẹp trai như thế, dĩ nhiên cậu rất thích Tiểu Khải rồi.
– Ca, em thực sự rất thích anh!
……………………
Cao trung năm cuối, rốt cuộc có 1 nữ sinh họ Lâm tên Khả Hân đã viết thư tình cho Vương Nguyên.
Bởi cậu ngoài gương mặt miễn cưỡng được xem là thanh tú thì với làn da trắng đến nhợt nhạt thiếu sắc, vóc dáng gầy nhẳng nhỏ thó đến tội nghiệp, thêm tính cách hiền lành có phần nhu nhược, hoàn toàn không phải là hình mẫu yêu thích của nữ sinh.
Nhất là trong khi cậu lại có một đệ đệ nổi bật chói sáng như thế, mọi sự chú ý đều đổ dồn hết vào đệ đệ, còn cậu chỉ là cái bóng mờ nhạt đáng thương bên cạnh đệ đệ thôi.
Chính vì thế khi nhận được thư tình của Lâm Khả Hân, Vương Nguyên đã vô cùng vui sướng, cậu rất trân trọng tình cảm này, hy vọng có thể cùng Khả Hân kết giao tốt đẹp.
Lâm Khả Hân là bạn học cùng lớp với Vương Nguyên, gương mặt không thể tìm ra điểm nào gọi là khả ái nhưng được tính cách lại rất hiền hậu nhu mì có phần khép kín, kể ra thì cũng khá hợp với cậu. Vương Nguyên đã rất trông đợi vào mối quan hệ này.
Mang tâm trạng phấn khởi ấy, Vương Nguyên liền đầu tiên tìm Tiểu Khải chia sẻ chuyện cậu đã có bạn gái, cứ tưởng đệ đệ cũng sẽ vui mừng thay cậu, chẳng ngờ Tiểu Khải vừa nghe xong liền sa sầm mặt lại, ánh mắt nhìn cậu lạnh băng, dứt khoát phun ra hai chữ:
– Không được!
Cậu ngước đôi mắt to màu tro kinh ngạc nhìn đệ đệ.
– Vì lý do gì cơ?… Lâm Khả Hân thực sự là 1 nữ sinh rất tốt a?
– Em nói không được là không! – Tiểu Khải đột ngột giữ chặt lấy hai bả vai Vương Nguyên, vừa lay mạnh vừa quát lớn như thế khiến Vương Nguyên càng thêm thất kinh.
– Tiểu… Tiểu Khải…
– Ca, Lâm Khả Hân đấy thì tốt, chẳng lẽ em thì không tốt? – Vương Nguyên không hiểu vì sao ánh mắt đệ đệ lại bỗng trở nên ưu thương như thế. Cậu nghĩ đệ đệ lại làm nũng liền nhẹ nhàng vươn tay vỗ vỗ đầu đệ đệ mà ôn tồn dỗ dành.
– Tiểu Khải dĩ nhiên là tốt nhất rồi a, làm gì có đứa trẻ nào hoàn mỹ như Tiểu Khải nhà ta được.
– Ca… nói xem anh có thích em không? – Tiểu Khải đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt kỳ lạ này, khoảng cách quá gần này, đều khiến cậu bất giác ngượng ngùng, trái tim không tự chủ được mà đập lỗi mất vài nhịp.
Vương Nguyên nhanh chóng gạt bỏ thứ cảm giác quái dị này, mỉm cười.
– Tất nhiên là anh thích em rồi. – Bởi Tiểu Khải là đệ đệ duy nhất của cậu mà.
– Ca, anh không hiểu. – Tiểu Khải tỏ vẻ thất vọng.
……………
Vương Nguyên rốt cuộc cũng không hẹn hò với Lâm Khả Hân, cô gái này không hiểu vì sao lại đột nhiên đến tìm cậu cúi đầu vừa nói câu xin lỗi vừa khóc.
Về sau khi tốt nghiệp cao trung, cả hai cũng không còn gặp lại nhau nữa.
Tốt nghiệp cao trung, Vương Nguyên bởi sức khỏe yếu ớt nên chỉ chọn học ở một trường cao đẳng gần nhà, còn Tiểu Khải thì học ở trường đại học danh tiếng trong nước. Việc học bận rộn như thế nhưng Tiểu Khải những khi có dịp liền tranh thủ về thăm cậu, còn mua cho cậu rất nhiều quà, đệ đệ dù lớn nhưng vẫn ngoan và tốt với cậu lắm nha.
Mỗi lần về liền đòi ngủ chung với cậu, ôm cậu vào lòng và hỏi:
– Nguyên Nguyên, anh vẫn thích em đúng không?
– Tất nhiên là thích Tiểu Khải rồi. – Cậu luôn mỉm cười trả lời như thế. Tiểu Khải lớn rồi nhưng vẫn cứ thích làm nũng quá a.
– Em luôn thích anh… Nguyên Nguyên…. – Tiểu Khải thì thầm vào tai cậu, còn hôn lên má, lên trán cậu. Dù là cả hai đều là những thiếu niên đã trưởng thành, vừa ôm nhau ngủ, vừa hôn thân mật, cách thể hiện tình cảm huynh đệ này có phần hơi khác thường nhưng cũng không sao, Tiểu Khải vẫn là đệ đệ nhỏ của cậu, vẫn cần có ca ca như cậu ở bên cạnh chăm sóc dỗ dành đúng không?
– A, Tiểu Khải, em có bạn gái chưa? – Vương Nguyên hỏi xong liền khẽ cười.
–Xem ra anh hỏi thừa rồi, Tiểu Khải nhà chúng ta vừa soái vừa tài giỏi như thế, nhất định đã có bạn gái thật xuất sắc rồi.
Vòng tay đang ôm lấy Vương Nguyên đột nhiên cứng ngắc. Người kia hừ lạnh một tiếng.
– Rồi.
– Vậy lần sau em về nhớ dẫn theo cô bé đó nhé.
– Vương Nguyên, anh bớt bao đồng đi.
………..
Vào năm cuối đại học, Tiểu Khải cuối cùng cũng chịu dẫn bạn gái về nhà, đó là một cô bé sinh viên năm nhất tên Hạ Nhược, học cùng trường với Tiểu Khải, tuổi cũng bằng lứa với Tiểu Khải. Hạ Nhược thực sự rất xinh đẹp, lại ngoan ngoãn, gia thế cũng rất tốt, cả ba mẹ lẫn Vương Nguyên đều rất thích cô. Hạ Nhược khi đến nhà chơi còn biết xuống bếp phụ cậu với mẹ, thỉnh thoảng còn tự đến nhà cậu một mình, xem bản thân như người nhà, dần dần gia đình cậu cũng sớm quen với Hạ Nhược, cũng xem cô bé như con dâu tương lai.
Vương Nguyên rất vui bởi Tiểu Khải có được bạn gái tốt như thế. Có điều Tiểu Khải mỗi lần cùng Hạ Nhược về nhà lại tỏ ra khá lạnh nhạt với cô.
Có điều ai cũng cho là có thể hai người đang giận nhau, Vương Nguyên thỉnh thoảng cũng thay mẹ nhắc nhở Tiểu Khải đối xử với Hạ Nhược tốt hơn một chút. Tuy nhiên lần nào cũng bị Tiểu Khải cau có bảo cậu đừng xen vào. Cậu cũng hết cách.
Vương Nguyên sau khi tốt nghiệp thì xin vào làm việc ở một công ty nhỏ gần nhà, dù lương thấp cộng thêm cơ hội thăng tiến gần như không có, nhưng lại phù hợp với thể trạng sức khỏe của cậu nên Vương Nguyên xem như đã hài lòng với cuộc sống hiện giờ.
Vương Nguyên cũng bắt đầu làm quen với một cô gái tên Tô Bạch, là nữ đồng nghiệp cùng công ty, tính tình dù có hơi hung dữ, hay nổi giận, nhưng kể ra cũng tốt tính. Với lại cậu bản tính hiền lành, biết nhẫn nhịn nên với Tô Bạch xem như cũng hòa hợp. Cậu dự định sẽ kết hôn với Tô Bạch, cha mẹ cậu cũng muốn cậu sớm bề gia thất.
Đứa con họ trông đợi kỳ vọng nhiều nhất chính là đệ đệ của cậu, không phải cậu.
Tiểu Khải ở thành phố T, càng ngày càng ít khi về nhà, có khi một năm chỉ ghé thăm một lần rồi lại đi, chỉ nghe nói là đang thành lập một công ty riêng.
Đệ đệ của cậu thực sự rất tài giỏi. Là niềm tự hào của cả gia đình cậu.
……………
Vương ba ở công ty được tặng một vé du sang Pháp du lịch một tuần, ba má Vương liền nhân cơ hội này đi du lịch, dù sao kể từ ngày lấy nhau đến hay họ cũng chẳng có dịp nào được ra nước ngoài du lịch.
Ba má Vương đi được 2 ngày thì Tiểu Khải về thăm nhà. Đã lâu không được gặp đệ đệ khiến Vương Nguyên rất vui, đệ đệ của cậu đã cao lớn hơn rất nhiều, cũng đẹp trai hơn rất nhiều. Gương mặt trẻ con non nớt được thay bằng vẻ anh tuấn nam tính vô cùng quyến rũ. Đệ đệ đã trưởng thành rồi. Giờ cậu chỉ đứng đến ngang vai đệ đệ mà thôi.
– Tiểu Khải, em về đột ngột quá a? Sao không đưa Hạ Nhược về cùng?
– Em chia tay với cô ta rồi. – Tiểu Khải bình thản nói.
– Chia… chia tay? Vì sao lại thế?
– Không hợp.
– Không phải chứ… cô bé rất tốt a… – Vương Nguyên thực sự tiếc.
– Ca, chuyện đó anh không cần bận tâm đâu.
– Ừ… mà này Tiểu Khải, anh sắp kết hôn đấy. – Vương Nguyên vui vẻ thông báo tin đấy với đệ đệ.
Chiếc cốc trà bằng sứ trên tay Vương Tuấn Khải rơi xuống vỡ toang.
Hắn gương mặt sa sầm trông vô cùng đáng sợ.
– Anh nói cái gì?
– Tiểu Khải… em sao thế?
– Anh vừa nói cái gì? Kết hôn?
– Phải a, là với một nữ đồng nghiệp cùng công ty.
– Vương Nguyên, không phải anh nói anh thích em sao?
Vương Nguyên thoáng ngẩn người, rồi khẽ cười.
– Tiểu Khải, dĩ nhiên là anh thích em, em là em trai duy nhất của anh mà.
Gương mặt Vương Tuấn Khải càng lúc trông càng khó coi.
Đột ngột hắn tiến gần đến, trong chớp mắt Vương Nguyên bị đẩy ngã xuống sopha, cả người cậu bị đệ đệ đè lên. Vương Nguyên bị chính đệ đệ của mình làm cho thất kinh, cậu hoang mang mở to mắt nhìn đệ đệ. Chỉ thấy gương mặt tuấn mỹ của đệ đệ tràn ngập sự giận dữ, xen lẫn…. dục vọng???
Vương Nguyên kinh hãi, trong lòng dâng lên một nỗi lo sợ không xác định, vội cố đẩy đệ đệ ra.
– Tiểu Khải…. em sao thế?
– Vương Nguyên! – Vương Tuấn Khải nghiến răng, trong mắt hắn hiện giờ như có lửa, không rõ là lửa giận hay lửa dục – Vốn đã định tiến hành từ từ, là anh bức em phải ra tay.
Đoạn hắn dứt khoát cúi đầu xuống.
– Tiểu Khải… A…ưm… ư…
Vương Nguyên còn chưa kịp hiểu rõ ý đệ đệ muốn nói thì câu hỏi của cậu đã bị hắn nuốt chửng, môi hắn phủ kín lên đôi môi mềm của cậu, che lấp mọi chất vấn của cậu.
Vương Nguyên trong lòng một trận hoảng hốt cực độ, cậu dùng sức giãy giụa, sức cậu so với đệ đệ căn bản giống như lấy trứng chọi đá, cơ thể cường tráng khoẻ mạnh của đệ đệ một chút cũng chẳng hề lay chuyển. Cậu chỉ có thể mím chặt môi nhất quyết không cho đầu lưỡi ướt át của đệ đệ đang vờn qua lượn lại trên môi cậu hòng tìm cách tiến vào. Đầu óc cậu hỗn loạn nghĩ thế nào cũng không nghĩra vì cớ gì Tiểu Khải lại làm như thế với cậu?!
Vương Tuấn Khải mãi không đưa được lưỡi tiến vào trong cái miệng nhỏ của Vương Nguyên, hắn vì sốt ruột mà cắn một cái lên môi cậu, cậu vì bị đau bất ngờ, hai phiến môi mềm mỏng tự động khẽ hé mở tạo điều kiện để đầu lưỡi gian xảo kia luồn vào bên trong miệng cậu tham lam càn quét khuấy loạn lung tung tứ phía. Mọi nơi trong khoang miệng bị đầu lưỡi mềm ướt kia lướt qua đều khiến từng sợi lông tơ trên người cậu tự động dựng đứng lên, cậu… cùng đệ đệ đang làm gì thế này? Cùng hôn môi, còn cả lưỡi?
Vương Nguyên trong lòng kinh sợ không thôi. Cậu có quen bạn gái, cũng từng hôn qua nhưng chỉ là chuồn chuồn lướt nước, cậu cùng Tô Bạch mới hôn nhau đúng 1 lần, đơn giản là môi chạm nhẹ vào môi một chút rồi rời ra, chỉ thế thôi nhưng cũng đủ khiến cậu đỏ mặt, bình thường cùng Tô Bạch nắm tay cũng làm cậu ngượng ngùng, tim đập mạnh.
Còn hiện tại….
Cậu không thể nào tin nổi chính mình đang cùng đệ đệ môi lưỡi giao triền kịch liệt thế này. Sợ hãi, kinh hoảng, hoang mang xen lẫn giận dữ, mặc dù biết với sức lực của bản thân không thể nào đối kháng lại được đệ đệ nhưng cậu không thể cứ nằm yên để mặc đệ đệ làm chuyện xằng bậy trái lẽ thường thế này với mình được, cậu ra sức cào cấu đấm đá, chân giãy giụa đạp mạnh vào người đệ đệ, làm tất cả những gì có thể để đệ đệ chịu buông mình ra.
Tuy nhiên Vương Tuấn Khải hoàn toàn chẳng xem sự chống cự của một kẻ yếu ớt như cậu ra gì, hắn đẩy lưỡi vào thật sâu bên trong miệng cậu, mút mạnh lấy lưỡi cậu, hắn như muốn hút khô mọi dịch vị ngọt ngào bên trong miệng cậu. Phong tỏa, rút cạn hơi thở của cậu, tay không nhàn rỗi mà kéo áo cậu lên, chạm vào làn da trơn láng mềm mịn của cậu, tham lam vuốt ve sờ soạng khắp nơi.
– Ah….
Vương Nguyên thở dốc khi Vương Tuấn Khải cuối cùng cũng chịu buông tha cái miệng của cậu, môi đã bị hắn cắn mút sưng đỏ thiếu điều muốn rách cả ra. Tuy nhiên hắn lại bắt đầu tấn công ở cổ, xuống vùng xương quai xanh cùng bả vai cậu, giống như dã thú lao vào tấn công con mồi, mỗi nơi hắn lướt qua đều để lại trên làn da trắng nhạt của cậu những vết bầm tím nổi bật.
– Dừng… dừng lại…
Vương Tuấn Khải mặc kệ người kia nói gì, hắn thô bạo xé rách quần áo cậu, lấy mảnh áo đã xé cột chặt lấy tay cậu để cậu không giãy giụa được nữa, hắn cúi xuống hôn liếm khắp thân thể cậu.
– Tiểu Khải… em điên rồi sao?…
– Phải, em điên rồi đấy, Nguyên Nguyên, là anh bức em. – Vương Tuấn Khải ở giữa hai chân Vương Nguyên vừa cắn vừa liếm lên đùi non của cậu. Xem tính khí đáng yêu của cậu như đồ chơi trong tay mà đùa giỡn.
– Không… dừng lại đi… A… – Cậu muốn nghẹn họng khi tính khí của cậu bị đệ đệ một ngụm nuốt lấy, ở bên trong miệng đệ đệ bị mút chặt, lưỡi liếm lộng lên đỉnh đầu nhạy cảm khiến cậu hai chân mềm nhũn. Loại cảm giác này cậu chưa từng trải qua bao giờ, cậu thật sự hoảng loạn nhưng cậu không thể phủ nhận cậu bị chính đệ đệ khơi lên khoái cảm đáng sợ, cậu chỉ có thể cắn chặt môi nhất quyết không thể để tiếng rên rỉ của bản thân thoát ra khỏi cổ họng.
Đến khi không thể kìm lại được khoái cảm mà xuất vào miệng đệ đệ, cả người cậu hoàn toàn vô lực, mềm nhũn, cậu cũng vẫn cắn chặt môi đến bật máu, nhất định không rên rỉ.
– Anh cũng thật bướng bỉnh. – Hắn khẽ cười khi nhìn ca ca của mình dù đang bị dục vọng xâm chiếm nhất quyết không rên lấy một tiếng.
Vương Nguyên bị cột chặt cả hai tay, thân thể trần truồng mềm mại ra sức vặn vẹo cố gắng thoát khỏi cái đầu đang chôn chặt ở giữa hai chân cậu không ngừng khiêu khích. Đôi chân mảnh khảnh của cậu bị Vương Tuấn Khải tách rộng ra, đặt lên cổ hắn, hắn nâng mông cậu lên, đôi mắt hoa đào chăm chăm nhìn vào tiểu huyệt bí ẩn đỏ hồng xinh đẹp của cậu.
– Ah…….
Tiểu huyệt non nớt bất ngờ bị một vật nhỏ mềm ướt xâm nhập vào. Vương Nguyên rốt cuộc không chịu đựng nổi, thảng thốt bật ra tiếng kêu, gương mặt ngập tràn vẻ kinh hoàng.
– Không… đừng làm thế… Tiểu Khải… Ah…
Đầu lưỡi tà ác của Vương Tuấn Khải ở bên trong cúc huyệt nhỏ hẹp của cậu không ngừng khai phá liếm lộng khiến cúc huyệt mềm dần, ướt đẫm nước.
– Đừng liếm nữa… Ah…
Vương Nguyên bật khóc, nức nở cầu xin, cậu chưa từng tưởng tượng được nơi đấy lại có thể liếm qua. Hơn nữa lại là chính đệ đệ của cậu đang liếm…
– Anh thấy thoải mái đúng không? – Hắn khẽ cười khẩy. Lưỡi thêm đẩy sâu vào tiểu huyệt xinh đẹp kia, đâm mạnh vào huyệt động đang đang không ngừng co rút của Vương Nguyên như muốn nuốt lấy lưỡi hắn vào trong.
– Không… không….
Đến khi hài lòng với tiểu huyệt đã ướt mềm của Vương Nguyên, hắn mới chịu rời ra, Vương Nguyên chưa kịp thở thì ngón tay hắn đã đưa vào bên trong tiểu huyệt của cậu bắt đầu khuấy động khuếch trương.
– Ah… dừng lại đi… dừng lại…. Ahhhh... – Ngón tay Vương Tuấn Khải chạm vào điểm nhạy cảm bên trong tiểu huyệt của cậu khiến cậu không kiềm nổi tiếng rên lớn, hắn mỉm cười, tay ác ý ấn nhẹ vào khiến cậu không chịu nổi khoái cảm dữ dội này mà càng rên lớn tiếng hơn.
– Xem cái động nhỏ của anh đang mút chặt ngón tay em này.
Hắn cho thêm một ngón tay vào tiểu huyệt, ở bên sâu trong không ngừng khuếch trương, đồng thời đùa bỡn điểm nhạy cảm của cậu.
– Ahhhhhh....
Vương Nguyên hai mắt đỏ hoe vì khóc quá nhiều, cậu vô cùng sợ hãi bởi khoái cảm quá lớn mà không thể kháng cự lại được. Rõ ràng cơ thể cậu đã bị đệ đệ khiêu khích đến mức phát sinh phản ứng.
– Anh thích đúng không Nguyên Nguyên? – Vương Tuấn Khải liếm đi những giọt nước mắt trong suốt trên mặt cậu, khẽ cười – Còn có cách thoải mái hơn…
– Tiểu Khải, em định làm gì?! – Vương Nguyên hoảng hốt trợn trừng mắt lên.
Vương Tuấn Khải kéo khóa quần xuống, lấy ra tính khí đã cương cứng, to đến dọa người. Hắn tách rộng hai chân Vương Nguyên ra, điều chỉnh tư thế để côn thịt tím đỏ nổi gân xanh trông vô cùng đáng sợ đặt đến trước tiểu huyệt đỏ đỏ hồng hồng đang khẽ co rút.
Vương Nguyên nhìn côn thịt thô dài hung hãn của đệ đệ, kinh hãi mà quẫy đạp.
– Không… đừng làm như thế…
– Ngoan đi, em sẽ không làm anh đau đâu. – Thanh âm nức nở của Vương Nguyên cùng vẻ mặt kinh hoảng của cậu không những không khiến hắn thương tình ngược lại còn thúc đẩy dục vọng của hắn lên đến đỉnh điểm.
– Vương Nguyên, anh phải là của em!
– Không… không được… Tiểu Khải… dừng lại… Ahhhh....
Bị thứ cứng rắn của Vương Tuấn Khải mạnh mẽ đâm xuyên vào, nửa thân dưới truyền lên cảm giác đau đớn như bị xé đôi ra, Vương Nguyên thét lớn, cậu đau đến mức cơ hồ muốn ngất đi.
– Đau quá… Tiểu Khải... em mau đi ra đi…. Ahhh...
– Anh thả lỏng đi, từ từ rồi sẽ không đau nữa – Hắn hôn lên khắp mặt cậu, dỗ dành.
– Không… Ahhh....
Tiểu huyệt dù đã được khuếch trương cẩn thận nhưng nơi mềm mại nhỏ hẹp ấy vẫn không có cách nào thoải mái tiếp nhận được côn thịt quá khổ kia. Chính mình vốn là một nam nhân, cảm giác bị một nam nhân khác xâm phạm, cường bạo đã rất kinh tởm, nhục nhã, đằng này đối phương lại là chính đệ đệ mà từ trước đến nay cậu luôn yêu mến. Bởi khuất nhục xen lẫn đau đớn dưới huyệt động tư mật truyền lên mà Vương Nguyên không ngừng chảy nước mắt.
Vì sao Tiểu Khải lại đối xử với cậu như thế?
Vương Tuấn Khải lúc này vốn lý trí đã bị dục vọng che lấp, dù nhìn vẻ mặt thống khổ của anh trai khiến hắn có chút đau lòng, thế nhưng côn thịt cứng rắn của hắn chôn sâu ở bên trong cúc huyệt nhỏ hẹp nóng ẩm của người kia tạo thành một loại khoái cảm khiến hắn sung sướng đến không thể nào kiềm chế nổi, tiểu huyệt xinh đẹp cứ co rút, nuốt lấy côn thịt của hắn, hắn căn bản không có cách cưỡng lại được mà chuyển động thắt lưng điên cuồng thúc mạnh vào tiểu huyệt nhỏ kia.
Hắn cúi xuống liếm môi cậu, mút lấy lưỡi cậu khiến đầu lưỡi cậu hoàn toàn tê dại. Vừa hôn vừa tách rộng hai chân cậu ra, liên tục đâm côn thịt lớn ra vào bên trong tiểu huyệt của cậu, hưởng thụ khoái cảm nơi tiểu huyệt xinh đẹp mê người của cậu mang lại.
Đôi mắt tròn màu tro của cậu mờ nước, khuôn mặt đẹp đẽ tuấn mỹ của đệ đệ nhòe đi, gương mặt tràn đầy dục vọng ấy giờ trông thật xa lạ. Nước mắt cậu lại chảy ra.
Tính khí của cậu bị tay Vương Tuấn Khải chà xát khiến nó đang ủ rũ bị buộc phải dựng thẳng lên, bị tập kích từ hai phía khiến cậu hô hấp không thông, cơn đau nơi hậu huyệt cũng thuyên giảm thay vào đó là khoái cảm bắt đầu lan truyền toàn thân.
– Anh thích chứ Nguyên Nguyên?
Vương Tuấn Khải liếm lên tai cậu, hôn xuống cổ, xuống bả vai trần trắng trẻo của cậu, cơn hứng tình lên cao, hắn không thương tiếc mà cắn nát làn da mềm non yếu của cậu.
– Ahh…. Ahh… – Tiếng kêu của cậu đứt quãng bởi động tác xâm chiếm quá đỗi mạnh mẽ của Vương Tuấn Khải, chiếc sopha cũng theo đó mà rung động dữ dội.
– Nguyên Nguyên… em yêu anh…
– Ahhhh…
Nơi tiểu huyệt nhỏ hẹp bị xâm nhập quá mức mà sưng đỏ, côn thịt ở bên trong lại càng căng trướng phình to đến cực đại, ma xát kịch liệt khiến vách tràng non nớt của cậu như muốn nổ tung ra bởi không thể nào chứa nổi, cơn đau đớn khôn cùng cùng khoái cảm mãnh liệt đã đánh gục cậu hoàn toàn, cậu cắn chặt môi cố gắng chịu đựng cho qua cơn ác mộng kinh hoàng này.
– Nguyên Nguyên… Nguyên Nguyên… – Vương Tuấn Khải trong cơn mê loạn vì tình dục mà không ngừng gọi tên cậu, cũng chẳng quan tâm chuyện hắn làm chính là hành vi cưỡng hiếp, không chỉ ép buộc người khác quan hệ đồng tính mà đây còn là anh ruột của hắn, rõ ràng là loạn luân, nhưng ngoài hắn ra thì chỉ có trời biết được thứ ham muốn với người kia đã nảy sinh trong đầu hắn từ rất lâu, lâu tới mức hắn chẳng còn nhớ là bắt đầu từ khi nào hắn lại có thứ ý nghĩa trái luân thường đạo lý này nữa. Chỉ biết lúc nào trong mắt hắn, ca ca của hắn cũng vô cùng xinh đẹp, trong đôi mắt kia như chứa hàng vạn vì sao lấp lánh, làn môi nhạt kia luôn cuốn hút thị giác của hắn, chỉ cần nhìn vào là liền muốn ngấu nghiến không thôi. Hắn ngày nhỏ chỉ đơn thuần là yêu thích anh trai mình, lớn lên thì sự yêu thích biến thành nỗi khao khát muốn chiếm hữu cậu cho riêng hắn.
Nhìn người bên dưới, thân thể trần truồng mềm mại dán lấy người hắn, tiểu huyệt mê người không ngừng co rút hút chặt lấy côn thịt của hắn. Vương Tuấn Khải không thể kiềm chế lại được, rất muốn thật nhẹ nhàng với người kia nhưng rốt cuộc hắn lại hung hăng đâm mạnh côn thịt vào thật sâu bên trong tiểu huyệt của cậu, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng mạnh, ở nơi kết hợp chặt chẽ giữa hắn và cậu, điên cuồng ra vào. Tính khí của cậu bị kích thích dữ dội mà bắn lên bụng hắn một mảng ướt đẫm.
Vương Nguyên bị hắn tra tấn đến không chịu đựng được mà ngất đi tỉnh lại không biết bao nhiêu lần.
Hắn cuối cùng cũng thỏa mãn mà bắn dòng tinh dịch trắng đục nóng hổi vào sâu bên trong tiểu huyệt của cậu.
Vương Tuấn Khải cúi xuống hôn lên môi cậu, đôi mắt cậu phiếm hồng ướt đẫm vì khóc quá nhiều, khuôn mặt thanh tú trắng nõn phủ một tầng đỏ gắt, môi sưng mọng, đầy vết cắn đến rỉ máu. Nhìn dáng vẻ đáng thương nhưng lại vô cùng gợi tình của cậu khiến hạ thân hắn vừa bắn ra lập tức đã cương cứng, bởi hắn đã ham muốn có được cậu từ lâu, đã kiềm nén trong một thời gian quá dài, lúc này hắn không thể khống chế được bản thân, dù biết cậu sẽ hận hắn đến chết, dù biết sau đó phải đối mặt với bao lời chất vấn, mắng chửi của cậu.
Nhưng hiện giờ hắn có dừng lại thì cậu vẫn sẽ hận hắn, vẫn sẽ mắng hắn.
Hắn lật người cậu lại, không chút thương tình mà đâm mạnh côn thịt cứng rắn vào giữa hai bờ mông trắng trẻo căng tròn của cậu. Từng đợt từng đợt kịch liệt xâm nhập, cậu cuối cùng cũng không chịu nổi sự tàn phá hung ác này mà một lẫn nữa lại ngất đi.
Lúc Vương Nguyên tỉnh dậy, trên thân thể cậu không chỗ nào là không có vết bầm tím, dấu vết rành rành của sự cường bạo ác liệt. Cậu vốn đã rất gầy yếu mảnh mai, trải qua từng đợt hành hạ giày vò của người kia mà giờ trông vô cùng thê thảm.
Thắt lưng cậu như muốn gãy đôi, cả người giống như bị liệt, chỉ một cử động nhỏ cũng đau đớn vô cùng, đặc biệt nơi hậu huyệt phía sau bởi bị xâm phạm quá độ mà sưng đỏ bỏng rát, dù đã được thoa thuốc tỉ mỉ nhưng vẫn không thuyên giảm nổi cơn đau.
Đầu óc sau một hồi hỗn loạn, cuối cùng cũng hồi tưởng lại rất rõ ràng những gì đã xảy ra. Cậu vừa bị một nam nhân xâm phạm, lại là chính đệ đệ của mình, thân thể đau nhưng tim còn đau hơn gấp bội. Rốt cuộc vì sao mà loại chuyện hoang đường này lại xảy ra, vì sao Tiểu Khải lại cường bạo cậu?
Cậu muốn hỏi nhưng cổ họng khô khốc, tay chân vô lực, không cử động được cũng chẳng nói được, chỉ trân trân mở to đôi mắt hoang mang nhìn đệ đệ như muốn tìm câu trả lời.
– Nguyên Nguyên, em yêu anh… – Vương Tuấn Khải xót xa nhìn dáng vẻ thê thảm của người kia, khẽ đưa tay lau giọt nước mắt đang lăn trên gò má trải qua một đêm mà hao gầy không ít.
– Yêu…? Chúng ta là anh em… là anh em ruột…
– Em dĩ nhiên biết chúng ta là anh em ruột, cũng không cần anh phải nhắc nhở.
– Điều này là sai trái. – Vương Nguyên đau đớn nói, chẳng lẽ Tiểu Khải không hiểu được chuyện mình vừa làm là một chuyện rất nghiêm trọng sao?
– Sai trái ư? Em chính là yêu anh, em mặc kệ. – Hắn ôm lấy cậu vào lòng, ghì chặt lấy thân thể gầy yếu của cậu, giọng điệu bất cần.
– Dừng lại đi… Tiểu Khải… đừng sai lầm nữa… chuyện hôm nay, anh sẽ xem như không có… em vẫn là đệ đệ ngoan của anh… có được không?
– Không được! – Vương Tuấn Khải cứng rắn nói – Anh nghĩ em là gì? Em không phải chỉ dùng thân thể anh xem như nữ nhân mà thỏa mãn, em làm chuyện này chính bởi vì em thực sự muốn anh, đó là vì tình yêu mới sinh ra ham muốn có được anh. Vương Nguyên, em yêu anh…
– Tiểu Khải, em điên rồi… – Vương Nguyên kinh hãi. Những lời thế này mà có thể nói ra được sao?
– Sao cũng được. Anh có thể đi nói với cha mẹ chuyện em đã cưỡng hiếp anh cũng không sao? Chuyện em đã làm, em tuyệt đối không hối hận.
…………..
– Vương Nguyên, anh rốt cuộc còn muốn nhịn ăn đến bao giờ? Anh muốn đói chết phải không?
Vương Tuấn Khải cuối cùng không nhịn được mà quát ầm lên, kể từ hôm phát sinh chuyện kia, Vương Nguyên nhất định nằm lỳ trên giường, gương mặt thẫn thờ, vô hồn. Nghĩ thế nào cũng không thể tin nổi bản thân đã bị chính đệ đệ xâm phạm. Chính vì cảm giác bị cường bạo kia, cậu còn nhớ rất rõ, nghĩ đến là rùng mình, kinh hãi.
Loại hành vi ấy, vừa dơ bẩn vừa kinh tởm khiến cậu dù có bao nhiêu rộng lượng cũng không thể tha thứ nổi cho Tiểu Khải.
Yêu? Tiểu Khải nói yêu cậu? Nói thế mà nghe được sao? Cả hai đều là nam nhân, lại là anh em ruột, vậy mà lại đi làm chuyện đó với nhau, chẳng phải là quá biến thái rồi sao? Tiểu Khải nếu yêu cậu vì sao lại ép buộc cậu làm chuyện đó. Tiểu Khải từ trước đến nay vẫn luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn, rất hiểu chuyện. Vì sao lại đi làm chuyện không bằng cầm thú đó với cậu chứ? Là vì vừa chia tay Hạ Nhược sao?
Nếu là vì thế thì chỉ cần tìm một nữ nhân khác là được rồi, người như Tiểu Khải tin chắc sẽ chẳng có nữ nhân nào từ chối. Tại sao cứ nhất định là tìm đến một nam nhân như cậu, cậu lại là ca ca a.
Tiểu Khải ngày nào cũng tự tay nấu ăn rồi mang đến cho cậu, Tiểu Khải rõ ràng nấu ăn rất ngon, nhưng cậu không muốn ăn. Chỉ cần Tiểu Khải tới gần, cậu bất giác lại run rẩy không ngừng, liền kéo chăn lại trốn tránh, cứ nghĩ đến chuyện đã bị xâm phạm, cậu lại thấy buồn nôn, thậm chí chỉ cần nhìn thấy Tiểu Khải, cậu cũng không thể chịu đựng được sự kinh hãi cùng cực.
– Vương Nguyên, làm chuyện đó cùng em khiến anh chán ghét đến thế sao? – Vương Tuấn Khải giật tung chăn ra, kéo lấy cằm Vương Nguyên, dí sát lại hỏi.
Câu này còn phải hỏi nữa sao? Giữa nam nhân với nam nhân? Nghĩ thôi cũng đủ buồn nôn lắm rồi.
– Anh sẽ sớm quen thôi. – Con người Vương Tuấn Khải bản chất vốn là ngang ngược như thế, hắn từ nhỏ đã muốn độc chiếm anh trai, lớn lên, ý nghĩ đấy 1 chút cũng không suy giảm, trái ngược lại càng mãnh liệt hơn. Hắn cúi xuống ngấu nghiến lấy môi Vương Nguyên, mặc cho cậu có bao nhiêu kinh tởm muốn né tránh hắn, hắn tuyệt nhiên cũng không buông tha, đầu lưỡi ở bên trong miệng cậu làm loạn, dùng kỹ thuật hôn khiến cậu phải khuất phục.
Tuy nhiên hắn đã sai, cậu có thế nào thì vẫn chân chính là một nam nhân bình thường, hắn làm như thế, chỉ khiến cậu thêm chán ghét, ngay khi môi hắn vừa rời đi sau khi rút hết hơi thở của cậu, cậu liền nôn khan, biểu tình rất rõ ràng, cậu kinh tởm nụ hôn của hắn.
Nắm tay Vương Tuấn Khải siết chặt lại, cậu thế này cũng không được, thế kia cũng không được.
Nếu thế thì hắn chỉ có thể dùng đến bạo lực. Dù như thế sẽ khiến cậu càng căm ghét hắn hơn.
Vương Tuấn Khải xúc một muỗng cơm cùng thức ăn cho vào miệng. Vương Nguyên sau vài giây ngây ngẩn cuối cùng hoảng sợ né tránh, nhưng vẫn không kịp, hắn nắm chặt lấy cằm cậu, ép cậu mở miệng rồi dùng miệng bón thức ăn cho cậu.
– Ưm…
Cậu ho sặc sụa còn hắn thì khẽ cười nhạt đưa chén cơm đến trước mặt cậu.
– Nếu anh không ăn, em sẽ dùng cách này đấy. Anh muốn tự ăn hay để em dùng miệng bón cho anh ăn?
Vương Nguyên khẽ mím môi, trừng mắt căm hận nhìn người kia.
Cuối cùng hai vai gầy buông thõng, bất lực.
– Tiểu Khải, chúng ta đừng tiếp tục thế này nữa được không?
– Anh nói thế là sao?
– Anh sẽ bỏ qua tất cả, xem như không có gì…
– Hừ, anh nghĩ là em chỉ trong phút bồng bột mà làm chuyện kia sao? Em yêu anh, nói bao nhiêu lần anh mới chịu hiểu đây?
– Đừng cố chấp nữa có được không? Em từ bao giờ lại thế này? Hay là đi bác sĩ chữa trị đi….
– Vương Nguyên!!! – Vương Tuấn Khải nổi điên lên mà quát lớn, sau đó cười lạnh – Phải, tôi chính là đồng tính đấy, tôi biến thái như thế đấy, anh là anh trai tôi đúng không? Vậy có phải anh nên giúp tôi chữa trị không?
– Tiểu Khải… đừng sa lầy nữa… A…
Vương Nguyên không kịp khuyên nhủ đã bị đệ đệ lột sạch quần áo ra mà đè lên, ý định rõ ràng lại muốn tiếp tục cường bạo cậu.
– Anh xem, anh vì nhịn không chịu ăn, sức lực chẳng còn bao nhiêu, tôi muốn làm gì anh cũng rất dễ dàng. Có phải quá thuận lợi cho tôi rồi không?
– Ah… không…
Vương Nguyên bị đặt nằm sấp lại, cơ thể lại bị đùa giỡn, những dấu vết hoan ái trên người vốn đã sắp lành hẳn nay lại hiện rõ. Vương Tuấn Khải hôn cậu, cắn xé cậu, vừa giận dữ vừa tràn đầy ham muốn.
– Ah… Tiểu Khải… dừng lại đi… – Vương Nguyên bật kêu khóc lớn, loại khuất nhục này cậu không muốn bị thêm một lần nữa. Cậu dùng sức lực yếu ớt mà quẫy đạp, kháng cự lại, nước mắt trào ra không ngừng.
Vương Tuấn Khải cuối cùng không xâm phạm cậu, hắn lẳng lặng lấy quần áo mặc lại cho cậu rồi ép cậu ăn cơm. Hắn chỉ muốn dằn mặt cậu một chút, dù biết cách làm này rất đê tiện nhưng hắn muốn cậu phải biết rõ một điều, hắn vì yêu cậu nên mới cường bạo cậu, muốn cậu chỉ là của mình hắn, không vì lý do gì hơn.
Trong những ngày ba má Vương chưa về, Vương Nguyên ngày ngày sống trong sợ hãi, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị đệ đệ của mình nổi cơn mà cường bạo cậu. Hắn không cho cậu làm bất cứ gì cả, kể cả những việc riêng tư như tắm rửa, thay quần áo, hắn xem cậu như búp bê mà thay cậu làm hết mọi chuyện.
Cứ tưởng hắn sẽ không làm tổn thương cậu nữa, nhưng cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà áp cậu xuống giường, xem cậu như nữ nhân mà xâm chiếm. Lần nào làm cũng vô cùng thô bạo, đến khi cậu ngất đi mới chịu thôi.
Hắn còn ép cậu phải chia tay Tô Bạch, Vương Tuấn Khải tỏ ra rất bất cần, hắn chẳng sợ ai biết chuyện hắn cường bạo cậu, nhưng cậu thì sợ. Cậu đành nuốt giận mà nghe theo lời hắn.
Nghĩ đến một nam nhân như cậu bị đối xử thế này, thực sự cậu nhục nhã muốn tự vẫn chết ngay lập tức.
– Anh muốn chết sao? Vương Nguyên, nếu anh dám chết thì em cũng sẽ chết cùng anh.
– Cậu sẽ không…
– Anh nghĩ em không dám? Vậy anh chết đi, xem em có dám chết theo anh không?
Vương Tuấn Khải hoàn toàn rất kiên định mà nói ra những lời này.
Đệ đệ là niềm tự hào lớn nhất của cha mẹ, cậu không có cũng không sao nhưng nếu không có đệ đệ, cha mẹ nhất định sẽ đau lòng đến chết.
Rốt cuộc cậu muốn chết cũng không được, nhưng sống thế này thì có khác gì chết.
………..
Vương ba Vương má cuối cùng cũng đi du lịch về. Lại thấy con trai cưng có mặt ở nhà, tâm trạng vô cùng vui vẻ, Vương Tuấn Khải trước mặt cha mẹ vẫn là đứa con ngoan ngoãn.
Nhìn nụ cười giả dối của đệ đệ trước mặt cha mẹ khiến Vương Nguyên càng thêm kinh tởm.
Thế nhưng cậu chẳng thể lên tiếng tố cáo hắn.
Loại nhục nhã này, cậu chỉ có thể một mình nuốt vào bụng, âm thầm mà chịu đựng.
Dù sao thì Vương Tuấn Khải rốt cuộc cũng sẽ trở lại thành phố T thôi. Cậu cũng sắp thoát khỏi hắn rồi.
Vương Nguyên chẳng ngờ đến chuyện Vương Tuấn Khải lại nói với cha mẹ rằng hắn muốn đưa cậu đến thành phố T giúp hắn việc làm ăn. Mặc cho cậu có phản đối, thì lời nói của hắn từ trước đến giờ vẫn có giá trị gấp trăm lần lời nói của cậu. Cậu căn bản chẳng có đường kháng cự lại.
Hắn trong lòng đã dự tính sẵn, sau này sẽ nói chuyện này với cha mẹ.
Bởi công ty của hắn ngày càng lớn mạnh, về tài lực hắn đều có đủ. Hắn chẳng sợ gì cả.
Chỉ có cậu là luôn lo sợ.
………….
Vương Tuấn Khải đưa Vương Nguyên đến căn hộ của hắn ở một chung cư cao cấp. Hắn cả ngày chỉ nhốt cậu trong nhà, mỗi khi đi ra ngoài liền khóa cửa lại, không cho cậu tiếp xúc với bất cứ ai. Hắn muốn trong mắt cậu chỉ chứa mỗi hình ảnh của hắn.
Vương Nguyên mỗi ngày nhìn ra bên ngoài cửa sổ ở tận tầng 10 của chung cư, cậu thèm khát sự tự do biết bao, nhưng đệ đệ không bao giờ cho cậu đi ra ngoài. Cậu chẳng được tiếp xúc với ai, cả ngày chỉ quanh quẩn trong căn hộ rộng thênh thang ngồi đếm thời gian trôi qua, thỉnh thoảng bất giác rơi nước mắt.
Những ngày đầu, hắn còn rất tôn trọng cậu, rất dịu dàng với cậu. Dù cả hai ngủ cùng giường, nhưng hắn vẫn hết sức nhẫn nhịn không chạm đến cậu, từng chút dùng ôn nhu thuyết phục cậu chấp nhận hắn.
Nhưng bảo cậu chấp nhận, làm sao cậu chấp nhận được.
Không chỉ là đồng tính mà còn là loạn luân.
Cậu không thể chấp nhận được.
Vương Tuấn Khải rốt cuộc cũng hết kiềm chế nổi, hắn đã hết cách rồi.
Hắn mặc kệ, cởi bỏ cái mặt nạ quân tử mà làm theo đòi hỏi của dục vọng, hắn mặc kệ cậu có chấp nhận không, mặc kệ cậu có bao nhiêu chống cự, cứ thế kịch liệt áp chế cậu xuống dưới thân, dùng sức mạnh để cưỡng bức cậu.
Mỗi lần thô bạo làm tình xong, cậu đều trừng trừng đôi mắt tròn hoang mang sợ hãi nhìn hắn, trong mắt cậu, hắn chẳng còn là đệ đệ nhỏ, ngoan ngoãn ngày trước, mà chính là một đại ác ma biến thái, cuồng dâm đáng sợ.
Hắn mua rất nhiều quần áo đẹp cho cậu, nhưng tự tay cũng xé đi không ít.
Cậu luôn trốn tránh cái ôm siết của hắn, né tránh nụ hôn của hắn.
Cơ thể cậu ngày càng suy nhược, héo mòn.
Đêm đến…
Cậu nằm trên giường, trong lòng hắn, thân thể trần trụi chi chít những vết cường bạo ác liệt, nước mắt không nhịn được mà chảy ra.
Cứ giày vò nhau thế này, đến bao giờ?
Cậu nhớ đến Tiểu Khải của cậu ngày xưa…
Tiểu Khải của cậu đáng yêu biết bao…
Tiểu Khải…
– Ca, anh vẫn thích em đúng không? – Vương Tuấn Khải khẽ thấp giọng lên tiếng. Và chẳng có câu trả lời nào đáp lại.
Còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro