Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oneshot

"Bộ sưu tập "Ánh trăng" của nhãn hàng thời trang Twin vừa mới tung ra thị trường đã đạt đến doanh số kỷ lục. Theo BVC, từ lúc bộ sưu tập chỉ là những bản phát thảo đã gây nên cơn sốt khó có thể diễn tả. Đem ra mắt với sự góp mặt của hàng loạt ngôi sao và người mẫu nổi tiếng, đặc biệt là Luhan, người mẫu nam sáng giá nhất hiện nay cũng là người nắm giữ một nữa số cổ phần của Twin..."

Buông tờ báo với cái tiêu đề đỏ chói xuống bàn, Roy quay lại với tập văn kiện chất chồng như núi. Ánh mắt lờ đờ như muốn ngủ càng làm gương mặt có chút góc cạnh thêm phần quyến rũ, mái tóc hơi dài lòa xòa trước trán khiến cậu càng mị hoặc.

Cậu chính là Vương Nguyên, người được báo chí nhắc đến nhiều nhất hiện nay. Nhưng mà cũng ít người biết được, cậu đã phải làm việc với cường độ như thế nào. Đáng ra là người mẫu, cậu không cần ngồi đây phê duyệt văn kiện, nhưng mà anh trai cậu, Vương Tuấn Khải, hiện đang đi công tác nước ngoài, làm cho mọi việc ở đây đều đổ lên đầu cậu.

Vương Nguyên đứng dậy đi rót một cốc nước, đứng nhìn ra ngoài cảnh đêm phía sau tấm kính to lớn. Bên ngoài, ánh đèn trực rỡ tỏa ra từ các cao ốc khiến thành phố như nhuộm một màu sắc có tên là hoa lệ.

Twin, chính là tâm huyết của cậu cùng người anh duy nhất và cũng là sinh đôi với cậu,Tuấn Khải. Từ lúc mười sáu tuổi, cha mẹ qua đời sau một lần tai nạn, cậu cùng Tuấn Khải phải tự nương dựa vào nhau mà sống. Vừa đi học, vừa đi làm thêm, vừa phải đối chọi với đám người thân thích rình mò sản nghiệp mà cha hắn để lại.

Khởi đầu chỉ là một xưởng may mặc thật nhỏ của gia đình, nhưng qua tài năng của Tuấn Khải, dần dần nó đã trở thành một công ty về thời trang lớn mạnh như bây giờ.

Uống xong cốc nước, Vương Nguyên lấy điện thoại gọi cho người kia, nhưng mà đáp lại chỉ là một giọng nói vô cảm của tổng đài.

Thở dài, cậu ném điện thoại lên bàn, đã nhiều ngày, cậu không liên lạc được với người kia, chỉ biết mọi tin tức qua trợ lý của anh. Cậu đã nhớ anh đến sắp phát điên.

Không có tâm tình tiếp tục làm việc, Vương Nguyên nghĩ muốn đi về.

Trước khi về, cậu muốn đi qua chỗ bộ phận thiết kế một chút, bên đó hôm nay có tăng ca, cậu có mấy điều cần phải căn dặn bọn họ.

Đi đến trước cửa phòng, Vương Nguyên nghe được thoáng qua tên anh mình nên dừng bước.

"...Tổng giám đi Châu Âu đã ba tuần rồi, không biết đàm phán có thuận lợi không nha."

"Cô chỉ lo lắng dư thừa, chuyện của chúng ta chính là thiết kế, không phải rãnh rỗi đi nhiều chuyện."

"Cậu thật không có chút gì gọi là cập nhật tin tức, không phải cậu luôn luôn ngưỡng mộ tổng giám đốc sao?"

Giọng thanh niên trẻ tuổi rầu rĩ: "Đúng , tôi rất ngưỡng mộ anh ấy, lúc anh ấy rời đi giới người mẫu, tôi thật sự rất buồn."

"Phải a, ai mà ngờ, người đang đứng trên đỉnh vinh quang, vậy mà... Hình như sau lần đó, tình cảm của tổng giám và Vương Nguyên không còn tốt như trước..."

Nắm chặt tập tài liệu trong tay, Vương Nguyên không đi vào nữa mà quay bước rời đi.

Bọn họ là đang nói đến anh cậu, Tuấn Khải. Quả thật cậu từ đầu tuy rất giỏi nhưng làm cái gì đều không bằng anh cậu.

Mặc dù hai người là sinh đôi, nhưng trong học tập hay công việc sau này cậu đều là người đứng thứ hai.

Bước vào thế giới người mẫu, Tuấn Khải quả thật gần như đã đạt đến đỉnh cao của danh vọng. Nhưng tai nạn lần đó đã phá hủy tất cả, cũng chỉ vì cứu cậu.

Vương Nguyên nhớ rất rõ hình ảnh chiếc xe mất thắng lao nhanh về phía mình, khiến tinh thần cậu hoảng loạn đến mức không thể cử động, ngay lúc cậu nghĩ cậu sẽ bị tông phải thì một lực mạnh đẩy cậu ngã vào lề đường.

Mà người kia, chính là Tuấn Khải mới là người bị chiếc xe đâm phải.

Sau tai nạn, chân Tuấn Khải tuy đã khỏi, cũng đi lại được như người thường nhưng có chút hơi khập khiễng, khiến anh không làm người mẫu được nữa.

Lúc đó Vương Nguyên cậu giống như phát điên, mà người kia cư nhiên lại còn an ủi ngược lại cậu.

Siêu mẫu Karry một thời dậy sóng rồi cũng qua đi, mà hiện tại thay thế Vương Tuấn Khải chính là cậu - Vương Nguyên. Cậu biết lúc này cậu là người nổi tiếng nhất trong giới, nhưng mà hình ảnh lúc anh cậu đi trên sàn diễn, cậu sẽ không bao giời có thể đạt đến.

Đi ra khỏi công ty, Vương Nguyên muốn đón taxi về nhà, ngày hôm nay cậu không lái xe. Ngay lúc đó, một chiếc xe màu đen tiến đến rồi đỗ lại gần chỗ cậu, Vương Nguyên nhìn qua, trong mắt ánh lên ngạc nhiên.

Đi đến, rất tự nhiên mở cửa xe ngồi vào trong. "Khải, không phải anh đi Châu Âu còn chưa về sao?"

"Công việc thuận lợi, về sớm hơn dự định một chút." Nam nhân với gương mặt tuyệt đẹp hơi mỉm cười, mái tóc nâu đậm chải thật gọn gàn cùng với mắt kính cận khiến anh nhìn như một doanh nhân thành đạt, lại mang nét hấp dẫn nam tính chết người.

"Thế nào, em không muốn à?"

"Em cũng không có nói như vậy." Vương Nguyên nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, im lặng. Tuấn Khải cũng không nói thêm, chỉ chú tâm lái xe về nhà.

Bên ngoài nhìn vào, người người đều nói bọn họ đã không còn thân thiết như xưa, mà hình như còn có chút không thích đối phương, nhưng họ cũng thấy thật quái lạ. Đã không thích, vì sao vẫn còn ở chung một nhà.

"Anh đã ăn tối chưa?"

Lộc Hàm vừa tháo cravat vừa hỏi.

Buông hành lý xuống sàn, Tuấn Khải cởi áo khoát đáp lời: "Rồi, còn em?"

"Em cũng ăn rồi, cùng với Sandra." Vương Nguyên cố ý nói ra một cái tên phụ nữ.

Động tác của Tuấn Khải có hơi khựng lại một chút rồi mới tiếp tục.

"Vậy anh đi tắm trước đây."

Bỏ lại Vương Nguyên, Tuấn Khải đi nhanh vào trong phòng.

Liếc mắt qua tấm lưng rộng lớn, Vương Nguyên hơi nhíu mày, trong lòng chợt thấy khó chịu nhưng vẫn đi vào phòng.

Lúc cậu tắm xong đi ra thì nghe bên ngoài phòng khách có tiếng động, hình như là âm thanh của TV.

Nhíu mày, Tuấn Khải vì sao không đi ngủ mà giờ này còn xem TV?

Nhẹ nhàng ra ngoài, cậu nhìn thấy nam nhân kia một thân thanh sạch, bên dưới mặc quần vải, còn phía trên không mặc áo để lộ thân hình cường tráng đầy hấp lực.

Tuấn Khải nằm trên sopha, TV để mở nhưng anh lại nhắm mắt. Vương Nguyên đi lại gần, lấy điều kiển tắt đi TV rồi ngồi ghé xuống bên cạnh. Đưa tay luồn vào trong mái tóc mềm mại còn hơi ẩm ướt.

"Sao vậy, không ngủ được?"

Nam nhân đột nhiên mở mắt, cầm lấy bàn tay đang vuốt ve tóc mình đặt lên ngực rồi quàng tay qua vai hắn kéo cậu thấp xuống, đôi môi đầy đặn hơi hướng lên hôn lên môi Vương Nguyên.

Cũng không có phản kháng, mà cậu cũng thuận theo ngã vào lòng nam nhân, cũng cuồng nhiệt đáp lại, từ cái chạm môi rất nhẹ nhanh chóng biến thành cắn mút triền miên, đưa lưỡi quấn quýt lấy nhau khiến cho hơi thở cả hai trở nên dồn dập, như hai con dã thú khát tình đã lâu.

Vương Nguyên cúi người vòng tay ôm lấy đầu Tuấn Khải, đầu lưỡi linh hoạt liếm mút hai bờ môi dần sưng đỏ, Tuấn Khải cũng không ngăn cản, có hơi nhướn mày, lại dùng bàn tay thật đẹp vuốt ve sau gáy em trai mình.

Lúc hai môi tách ra, Vương Nguyên có vẻ mơ màng, liếm liếm nước miếng ướt át dính trên môi Tuấn Khải, cậu khe khẽ nói: "Anh thật sự là một kẻ xấu xa."

Lời nói tuy trách cứ nhưng lại mang một âm điệu đầy tình sắc câu dẫn. Tuấn Khải cười mỉm, đưa bàn tay vuốt xuống lưng cậu, trượt đến eo rồi theo mép áo luồn vào trong, xoa lên tấm lưng trơn bóng.

"Ưhm..." Vương Nguyên nhẹ giọng rên rỉ, cả thân thể đã dính sát vào người Tuấn Khải.

"Mới chỉ có thế đã kích động như vậy? Ba tuần nay ở nhà ngoan ngoãn a."

"Anh..." Vương Nguyên tức giận cắn một miếng thật mạnh lên vai Tuấn Khải.

"Anh cũng nhớ em mà."

Lời nói mật ngọt thoáng bên tai, cùng với sự vuốt ve âu yếm làm Vương Nguyên khó lòng nhịn được nữa. Hạ thân hơi di chuyển cọ sát thứ rực nóng săn cứng của mình vào người bên dưới nhưng hắn vẫn đáp lời hờn dỗi: "Vậy vì sao không nghe điện của em? Vì sao lúc về rồi còn tỏ ra lạnh lùng?"

Cho một tay vào trong quần Vương Nguyên, Tuấn Khải xoa nắm hai cánh mông kiều dĩnh.

"Anh chỉ sợ nghe thấy giọng của em làm anh không thể chú tâm vào công việc, mà ngay lập tức bay về đè em dưới thân. Còn lúc nãy, không phải người tỏ ra hờn dỗi là em sao, còn dám đi với Sandra."

Nói xong, Tuấn Khải mạnh tay ngắt một cái nơi mông làm Vương Nguyên kêu lên. Một chút đau đớn lại càng thổi bùng lên ngọn lửa dục trong cậu. Cúi đầu hôn lên vòm ngực cường tráng của anh trai, vừa hôn vừa vuốt ve hai cánh tay cuồn cuộn, lại ngậm vào một đầu vú mà mút, hạ thân cũng liên tục cọ sát, làm Tuấn Khải cũng phải ngửa đầu thở đốc.

Vương Nguyên nhận ra anh trai cũng đang thích thú thì càng mạnh mẽ âu yếm thân thể anh. Một đường trượt xuống tới bụng, cánh lớp quần vải, dùng miệng gặm nhè nhẹ thứ to lớn bên trong.

"Ân..." Tuấn Khải bị kích thích hơi rên rỉ, một tay xoa tóc em trai mình cổ vũ, một tay siết chặt thành đấm.

Mỉm cười, Vương Nguyên kéo tuột quần anh ra, đem thứ nóng bỏng cực đại cương đến đứng thẳng hàm trụ vào trong miệng. Cậu thích được khẩu giao cho anh, thích cái cảm giác ngậm mút thứ vừa thô to vừa nóng đến mê người này. Cũng say đắm thứ mùi vị nam tính mạnh mẽ chỉ của riêng mình Tuấn Khải.

Dưới kỹ xảo thành thạo của hắn gần như muốn bức điên Tuấn Khải, anh vội kéo em trai mình dậy để không phải phóng thích quá sớm vì sung sướng.

"Em càng ngày càng dâm đãng." Chụp lấy nơi dũng quần Vương Nguyên, Tuấn Khải trách yêu.

"Anh... a..." Vương Nguyên nhắm mắt nhíu mày, bàn tay anh đang vuốt ve nơi trọng yếu của cậu làm cậu cũng suýt chịu không nổi. Vội vàng cởi sạch quần áo, Vương Nguyên trèo lên người Tuấn Khải, hai tay vuốt lên ngực anh, ngắm nhìn người anh trai sinh đôi một cách mê muội.

Hai con người có chung dòng máu, có gương mặt gần như giống hệt nhau, chỉ có thân hình hơi bất đồng, Tuấn Khải so với cậu có chút to lớn và cao hơn. Nhưng chỉ có đối phương mới thấp lên được lửa dục vọng trong người mình.

Từ rất lâu rồi, hai người đã nhận ra trong cuộc sống không thể thiếu nhau, không thể không chạm vào nhau, khát khao từng tất da thịt của nhau.

"Anh, em muốn anh."

Vương Nguyên nghiêng người hôn môi Tuấn Khải, mông hơi nâng lên để cho hai ngón tay nam nhân đâm sâu vào trong cúc huyệt của mình, Tuấn Khải vừa khai mở phía sau vừa âu yếm phía trước làm cậu sắp không chịu nổi, chỉ muốn ngay lập tức cho thứ cực nóng của anh vào trong.

Vội vàng kéo tay Tuấn Khải, Vương Nguyên đỡ lấy dương vật cực đại của anh trai nhắm ngay tiểu huyệt rồi hạ người xuống.

"A...ân." Lúc cự vật một đường xông thẳng vào thật sâu bên trong, cả hai người đều thở ra thoải mái. Vương Nguyên nhanh chóng lắc lư hông đem thứ yêu thích âu yếm cắm mút vào bên trong mình.

"Ưhmm...hahaha...Của anh lớn quá. Thích chết mất..."

Tuấn Khải cũng không yếu thế mà hợp cùng động tác lắc lư của người phía trên càng đâm càng mạnh.

"Nhanh...nhanh quá, mạnh...ahaaaa....Khải.. đâm em đi...đâm sâu vào...Đúng rồi, nơi đó, mạnh lên..."

Vương Nguyên ngửa đầu rên rỉ, giọng nói khàn khàn cầu hoan mị hoặc mê người, thân thể nam tính cong lên nhấp mạnh xuống vật cực đại bên dưới. Tuấn Khải vòng tay ôm lấy eo em trai, vùi đầu vào ngực Vương Nguyên cắn mút một nụ hoa đã cương cứng khiến khoái cảm càng tăng cao. Nơi tiếp hợp chảy ra thật nhiều dịch thủy làm ướt một mảng lông đen mượt, va chạm mạnh mẽ khiến nơi đó phát ra âm thanh khiến người ta khó nhịn.

"Ô...em yêu anh, em yêu anh.....Khải...sâu quá a..."

Rên rỉ của cậu khiến Tuấn Khải càng cố sức đâm chọc xoáy thật sâu vào mật động chặt cứng lại ấm áp mềm mại tiêu hồn.

"Bảo bối, em tuyệt quá...Chúng ta lên giường làm tiếp." Vẫn để nhục bổng chạy sâu vào trong người em trai, Tuấn Khải ôm lấy hắn mạnh mẽ đứng lên, Vương Nguyên mất thăng bằng ôm chặt lấy bờ vai Tuấn Khải. Theo những bước đi có chút hơi khập khiễn nhưng vô cùng mạnh mẽ, anh đem người trong lòng đè xuống giường rồi thượng lên trên, kéo đầu gối hắn giang rộng hơn, Tuấn Khải thật mạnh đỉnh nhập vào bên trong.

"Ân...mạnh quá, thích chết mất....Khải.. anh làm thật thích...Yêu em đi..."

"Bảo bối, anh sẽ khiến em ngày mai không thể bước xuống giường."

"Ân....Huân...làm em đi, khiến em thích đến ngất đi...Em yêu anh.."

Hạ môi hôn lên môi Vương Nguyên vì khoái cảm mà cắn đến sưng đỏ, Tuấn Khải yêu thương đáp lại: "Anh cũng yêu em, bảo bối. Làm cho em thích muốn chết luôn."

Hai con dã thú cấm dục đã lâu quấn lấy nhau lăn lộn trên giường, rên rỉ, hò hét đến gần sáng, không biết đã bắn cho đối phương bao nhiêu lần, lại bao nhiêu dịch trắng mà còn chưa thấy thỏa mãn.

Vương Nguyên có vẽ đã kiệt sức nằm sắp xuống giường, mông nhếch cao nghênh đón nhục bổng đỏ rực tiến xuất trong cúc huyệt ướt nhẹp của mình. Nơi đó vì làm quá độ mà đã có chút sưng đỏ. Dịch trắng chảy ra từ bên trong mỗi lần người phía sau đâm vào, nhỏ giọt xuống drap giường, lây dính đầy hai đùi trơn bóng của Vương Nguyên.

"Hahaha....ưhm....Khải, em mệt quá...nhưng anh làm thật tuyệt...còn muốn nữa."

Không còn sức lắc mông, Vương Nguyên chỉ là thuận theo nam nhân phía sau, mặc cho anh tàn sát trên thân thể mình, đem đến cả đêm khoái hoạt. Cuối cùng, cả hai cũng đến cao trào, Vương Nguyên cũng không còn bắn ra được cái gì, còn anh vẫn đút cho bên dưới em trai mình một loạt yêu dịch.

Thấy người kia vì mệt quá mà ngủ say trong cao trào thì khẽ mỉn cười. Nằm xuống đem tư thế hai người chỉnh qua một chút, kéo chăn dính dấp vài đốm tinh dịch phủ qua thân thể cả hai.

Tuấn Khải vẫn không rút cự vật của mình ra mà để nó nằm yên bên trong mật huyệt. Vén mái tóc ướt đẫm ra sau, hôn lên trán người có gương mặt giống hệt mình, anh yêu thương kéo đầu Vương Nguyên tựa vào bờ vai mình rồi mới nhắm mắt đi ngủ.

Vương Nguyên vì ấm áp bao vây mà tỉnh lại, thấy bản thân đang được ngăm trong bồn tắm cùng với anh trai. Hơi cử động một chút thân thể mệt mỏi, hắn thở ra một hơi.

"Dậy rồi sao? Có đói không?"

"Anh hai..." Vương Nguyên từ nhỏ chỉ thích gọi tên Tuấn Khải, rất ít khi gọi "anh hai", chỉ trừ những lúc vừa làm xong. Cậu dụi đầu vào hõm vai nam nhâm phía sau đang vòng tay ôm thân thể cậu.

Tuấn Khải khoát nước lên bờ vai người trong lòng, nhẹ nhàng xoa nắn: "Thế nào, muốn anh làm gì cho em sao?"

"Không có, chỉ là em không thích người ngoài nói chúng ta bất hòa, rõ ràng là yêu nhau muốn chết a." Vòng tay qua ôm cổ Tuấn Khải, Vương Nguyên hôn hôn lên môi anh.

"Nghe được cái gì từ người khác sao! Bọn họ nói vì em mà anh không thể làm người mẫu?"

"Cũng không hẳn." Vương Nguyên biết anh của hắn cũng không phải đam mê với nghề này, làm cũng được không làm cũng không sao, nhưng trong lòng hắn cũng rất để ý, hắn quả thật tiếc nuối...

"Thôi suy nghĩ lung tung đi, em sợ anh không ôm nổi em sao? Hay là không đủ sức thoả mãn nơi này của em?" Vừa nói anh vừa đưa tay ra phía sau xoa xoa mật huyệt.

"Ân...anh!" Gương mặt Vương Nguyên đột nhiên biến đỏ, làm Tuấn Khải bật cười, không khí đang trầm xuống cũng vì vậy mà tiêu biến. Cậu biết Tuấn Khải yêu cậu, rất yêu, nên cậu quyết định dùng cả đời này bồi bên anh, khiến anh vui vẻ.

Ôm lấy cơ thể có chút suy yếu ra khỏi phòng tắm, Tuấn Khải đem người thả lên giường khiến Vương nguyên kháng nghị: "Em không phải yếu đến mức đó."

"Phải, phải, em mạnh nhất."

Hôn lên má em trai một chút, Tuấn Khải định đứng dậy lấy quần áo thì bị kéo lại, ngã nhào vào thanh niên trên giường.

"Chúng ta tập thể dục buổi sáng một lát đi." Nói rồi cậu ôm cổ anh đưa môi qua bắt đầu mút liếm bờ môi đầy đặn.

"Tiểu yêu tinh..." Tuấn Khải cũng chiều ý em trai, đổi khách thành chủ kéo đầu cậu làm sâu thêm nụ hôn. Hai đôi môi cứ quấn lấy nhau triền miên không rời. Tứ chi dây dưa qua lại, da thịt mát lạnh cọ sát phát ra lửa nóng càng lúc càng bốc cao. Thân thể hai người lại cuồng dã lăn lộn trên giường, rên rỉ, tiến vào trừu lộng, khuấy đảo làm dật ra càng nhiều khoái cảm cùng mùi vị tình ái.

"Ngày mai cùng nhau đến công ty, ân! Thời hạn tình yêu vụng trộm của anh em trai đã chấm dứt."

"Anh...Aa...ân, biến thái."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: