Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Em là cừu hay là sói


  Hyungwon là một chàng trai mang khuôn mặt xinh đẹp như trẻ con, đôi mắt to tròn long lanh đầy nước của cậu rất cuốn hút .Cậu rất cao,nhưng thân hình lại vô cùng mỏng manh ,cậu làm người khác muốn hảo hảo bảo vệ cậu ,sợ buông lỏng cậu một chút,cậu sẽ bị chịu nhiều tổn thương.



"suỵt ! nhưng đừng thấy thế mà lầm!"-Wonho đứng một bên nhìn các sơ và tu viện trưởng cùng các em nhỏ bao quanh lấy cậu ,làm hết mọi việc cho cậu,còn hảo hảo chăm sóc cậu ,cậu đứng một bên mà rùng mình .



Sở dĩ sao Wonho sao lại có suy nghĩ như thế ?là bởi vì cậu chính là bạn thân chí cốt cũng là huynh đệ cùng vào t tu viện Mon .Nơi dành cho những đứa trẻ không có nhà để về, vào tu viện cùng ngày cùng tháng và cùng năm.Cậu cũng chính là nạn nhân nặng nhất cho vẻ đẹp thiên thần ,mà lòng dạ chính là một tiểu ác ma .



Năm 2000, khi bọn cậu đều Sáu tuổi thì được phúc lợi xã hội đem đến đây .Thân thế gia đình từ lâu cả hai đứa đều không có nhớ, cậu lần đầu tiên nhìn thấy Hyungwon đã bị say mê vẻ đẹp thiên thần ấy ,để rồi năm tháng tuổi thơ là một chuỗi ngày bi bắt nạt của cậu  .



"Wonho à ! Làm bài tập dùm tớ !"



"Wonho à ! Đi mua sách cùng tớ !"



"Wonho à ! Đi đánh nhau với tớ !"




Và cậu trả lời lại :



" tự làm bài tập mới là trẻ ngoan !"



" nhà sách kế bên tu viện, tự đi bộ tập thể dục !"



" Người đàng hoàn sẽ không đánh nhau !"



Ờ thế là Hyungwon đáp trả bằng màn trả thù rất ngoạn ngục :




"viện trưởng! Con không hiểu bài,con đi hỏi Wonho ,mà cậu ấy chê con phiền phức !"



"viện trưởng, nhà sách kế bên tu viện của mình xuất hiện du côn,con rất sợ, nhờ cậu ấy đi cùng nhưng cậu ấy lại bảo con phiền phức !"



"viện trưởng, Wonho đi đánh nhau,con đến can ngăn làm mình một thân thể bị thương !"



" viện trưởng ,con rất thích Wonho,nhưng cậu ấy không chịu chơi với con !"



Hyungwon khóc đến thương tâm trong vòng tay của viện trưởng và các sơ,còn Wonho,cậu đứng một bên đớ người ,oan oan quá, đây mà là thiên thần?cậu ta chắc chắn là một ác ma .



Đó năm tháng tuổi thơ từ lần đầu gặp nhau năm sáu tuổi cho đến nay , khi cả hai đã là những cậu thiếu niên mười tám,năm ba cao trung .



Năm 2012 -Khi Wonho và Hyungwon học năm ba 



Ngày lễ tựu trường ,Wonho đã chuồn đi từ rất sớm ,nhưng khi đến trường lại phát hiện Hyungwon mặt nặng sát khí đứng trước cổng trường .Sát khí càng nặng khi cậu được con gái tỏ tình ngay trước mắt .



"Wonho tiền bối ! Bọn em trước khi thi vào trường K,đã nghe danh tiền bối đã lâu,chút quà mọn,mong tiền bối nhận cho !"-Không phải một người tỏ tình tặng hộp cơm tình thương ,mà là đến mười người cùng lúc tặng.


Cậu run run ngước nhìn cái nơi phát ra sát khí đáng sợ ấy, ờ cậu học giỏi, đẹp trai,đánh nhau không tệ,ấy thế không hiểu vì sao từ năm sáu tuổi đến bây giờ cậu luôn để ý và sợ Hyungwon,cứ đối mặt là cậu bị bất động.



*Chọt chọt *-"cái thằng, các em tặng thì phải nhận chứ, cứ đứng đực ra đó làm gì !"-vâng kẻ không nghĩ gì cả vô tâm ôm hết đống quà dùm cậuchính là thằng bạn thân cùng lớp, cùng hàng ngồi Minhyuk, cậu ta nào  biết sát khí ấy nó chói mắt lắm rồi ,cậu sao dám nhận.



Hyungwon không còn đứng im tại chỗ đó , cậu đi từng bước ,tiến đến gần hơn.Wonho cứ giống như đã gây ra tội tày trời gì đó ,cậu không dám nhìn Hyungwon,còn đinh ba mươi sáu kế,chạy là thượng sách .Nhưng mà ánh mắt long lanh đầy nước ấy, khuôn mặt thiên thần ấy,giọng nói ngọt ngào như kẹo ấy.Nó giống như bàn tay vô hình ôm lấy thân thể của cậu .



"này mày sao thế Wonho ?"



Minhyuk thấy tướng thằng bạn đứng quá kỳ cục nên lên tiếng hỏi,Wonho cười khổ quay sang nhìn bạn mình :" tao cũng không biết, tao muốn chạy ,mà sao chân tao nó chạy không được !"



"Wonho! Cậu quá đáng lắm, người ta sợ người lạ , lại không nhớ rõ đường đi,thế mà lại chẳng chịu chờ người ta.Xe buýt thật đáng sợ vớ imấy bác dê xòm !"



Hyungwon khóc rất mượt ,khổ một cái,bình thường cậu đã rất thu hút ,khi khóc chỉ số thu hút càng tăng mạnh , trái tim thiếu nữ thiếu nam hay người lớn trẻ nhỏ .. đều có thể móc ra cho cậu.Bằng chứng những thiếu nữ ngây thơ lúc nãy tăng quà cho Wonho,những hộp cơm tình thương đều bị lấy lại hết,cậu còn bị ăn mắng rất chi oan uổng.Đến thằng bạn thân Minhyuk ,nó cũng mắng cậu .



"tiền bối ! Em không ngờ anh lại để một thiên thần chịu khố như thế !"



" anh thiên thần ! Cho anh,đừng khóc !!!"



Vâng những hộp cơm của cậu,cho dù cậu chưa chính thức nhận,nhưng đều là cho cậu,ấy chỉ vì ánh mắt ấy, khuôn mặt yêu nghiệt ấy, của cậu liền thành của Hyungwon.Mà ngay chính cậu cũng đáng chết,cũng bị lừa bởi vẻ đẹp ấy .



"Wonho! Tao không ngờ mày lại như thế, chúng mày cùng ở chung nhà,dẫn cậu ấy đi có sao ?"-Minhyuk giận bỏ đi trước ,các em gái hậu bối cũng giải tán .



Tại chỗ này chỉ còn Wonho và Hyungwon ,Wonho rất giận,cậu chịu đủ rồi,cơn giận khiến cậu quyết tâm kéo Hyungwon ra một chỗ kín đáo nói chuyện riêng.Ừ thì lúc kéo cậu anh dũng lắm, nhưng đến nơi thì bao nhiêu điều muốn nói lại không thể nói .



Rốt cuộc kẻ mở lời trước lại là Hyungwon,cậu đứng đủ lâu,im lặng đủ nhiều để chờ ai đó nói, nhưng ai đó một lời giải thích khi bỏ cậu ở lại tu viện mà đi trước thì quả thật quá đáng .


"cậu kéo tôi ra đây sao không nói ?"-Hyungwon trở lại bộ mặt thật lạnh lùng và tà mị mà cậu chỉ duy nhất bộc lộ ra trước mặt Wonho



"cậu tưởng tôi không dám nói ?cậu đó,cậu coi tôi l làm trò hề vui lắm hả?sao cậu lại đối xử với tôi như thế ?lúc nhỏ, và hiện tại,luôn dùng khuôn mặt đáng yêu của mình để lừa mọi người,luôn để tôi gánh tội thay cho cậu.Tôi nói ,tôi chịu đủ rồi .!"
-Xả xong Wonho cảm thấy dễ chịu vô cùng .



"cậu ghét tôi đến như thế ?"



Một giây trước Hyungwon với thái độ kia khiến Wonho rất giận và cảm thấy ghét, ấy thế mà một giây sau khi cậu nghe câu hỏi này,cậu cứ có cảm giác hình như mình sai rồi , hình như mình làm cậu ấy tổn thương rồi .



Hyungwon khi nghe Wonho nói về mình như thế,cậu cảm thấy rất buồn, từ nhỏ cậu bị lạm dụng tình dục đồng giới nên cảm thấy kinh tởm với thế gian này,lại nói cha mẹ cậu tại sao sinh ra cậu lại vứt bỏ cậu .Cậu hận tất cả ,ấy nhưng giây phút cậu nhìn Wonho,một cậu bé năng động và có nụ cười rất tươi,cậu cảm thấy thích .




Vì thích,vì ấm lòng,vì khi nghĩ về Wonho,cậu mới thôi suy nghĩ đến những ký ức đen của quá khứ.Vì quá thích nhưng không biết bày tỏ như thế nào, nên cậu ra sức bắt nạt Wonho, ra sức tranh sủng những ánh mắt yêu thương của người khác, để Wonho chỉ có thể tồn tại duy nhất trong thế giới của cậu..Nhưng hình như cậu đã sai rồi .


" mình xin lỗi !"



Hyungwon chỉ nói vỏn vẻn một câu nói ngắn gọn như thế rồi rời đi, câu xin lỗi mà suốt từng ấy thời gian ,cậu chưa nói với bất cứ ai,ngay cả Wonho,nay vì sự bức bối của Wonho,cậu đã nói ra .


Lại nói kẻ gây ra tội lỗi vừa rồi cũng chẳng dễ chịu gì, sau khi Hyungwon rời đi,cậu cứ ngồi đó suy nghĩ , có phải cậu đã sai......Cứ để Hyungwon thích làm gì thì làm sẽ tốt hơn ?Cậu lắc đầu từ bỏ suy nghĩ vớ vẩn đó của mình .



Tiếp sau đó Hyungwon chẳng hề nói chuyện với cậu,cũng chẳng làm phiền cậu,hay nói xấu cậu,vu oan cậu nữa, trong mắt Hyungwon cậu như người tàng hình ,cậu nhiều lần đưa tay chào ,nhiều lần cố ý dậy cùng giờ với Hyungwon để đi cùng ,ấy nhưng Hyungwon lúc thì dậy từ rất sớm,lúc lại dậy trễ hơn cậu rất nhiều .



Tình hình cứ căng thẳng như thế cho đến khi họ bước vào kỳ nghĩ đông ,chỉ còn vài ngày nữa thì kỳ nghĩ đông sẽ chính thức bắt đầu, nhưng giữa cậu và Hyungwon đều không có tiến triển gì mới .



23/12 Năm 2012 - ngày học cuối cùng trước khi nghĩ đông .Hôm nay tâm trạng Wonho cũng chẳng khá gì, mở mắt ra thì cái kẻ nằm giường bên cạnh đã đi từ lâu,cậu chậm rãi đánh răng rửa mặt,ăn sáng rồi thay đồng phục .



Tại con hẻm gần trường,có một đám thanh niên đang bao vây rất đông,chúng cứ đánh tới tấp ai đó ,đứng bên ngoài lòng Wonho đã bắt đầu khó chịu vô cùng .Lòng của cậu chính thức bị ai đó bóp nát khi thấy kẻ bị đánh chính là kẻ luôn gây phiền phức cho cậu .



Khuôn mặt xinh đẹp đầy những vết bầm tím ,bờ môi thì bị trầy xước đến thương tâm ,mái tóc cũng bị cắt nát ,cậu thầm than :" còn đâu mái tóc đen bóng bẩy mượt mà !"



Cậu điên tiết,rõ ràng cậu biết kẻ đó đánh nhau rất giỏi, vì sao lúc này lại đứng ngoan ngoãn như con cừu cho bọn du côn hành xác,cậu không hiểu .Nhưng cậu giận những kẻ dám làm tổn hại đến Hyungwon .


Cậu lao vào đánh bọn du côn như một con quái vật, đánh chúng bằng bản năng tự vệ của một con người ,có lẽ vì là bản năng nên là không ngăn được sức mạnh,Hyungwon ngồi bệch xuống đất ,ôm vết thương trợn mắt ngạc nhiên nhìn người trước mắt mình .


Rõ ràng cậu ấy ghét cậu, nhưng là đang vì cậu mà phát tiết !!! Rõ ràng bảo cậu phiền phức ,nhưng lại không bỏ mặc cậu bị ăn hiếp,như vậy là sao ?


Nhưng cứ để tình trạng như thế này sẽ không ổn , Hyungwon mệt mỏi cố gắng mở miệng gọi tên cậu,người quan trọng nhất :


" Wonho!"



Wonho nào còn nghe ,bản năng tự vệ quá lớn ,nó biến cậu trở thành  quái vật.Hyungwon thấy gọi không đánh thức được ,cậu lần nữa gọi lớn hơn,uy lực mạnh hơn:


"Wonho! Cậu dừng lại cho tôi !"



Wonho sau khi nghe thấy tiếng quát của Hyungwon thì ngưng tay không đánh những tên du côn ấy,Hyungwon cau mày quát những tên đánh mình ra nông nổi như thế này :


"còn không mau cút !"


Bọn chúng đi,để lại hai người, một cảnh tượng ngại ngùng chẳng biết nên mở lời bắt đầu từ đâu.Wonho muốn mở miệng nhưng lời không có cách nào đi ra,vì cậu đã từng bảo Hyungwon thật phiền phức .


Hyungwon trông chờ, nhưng đổi lại chỉ là sự bất động ai đó,cậu đã lầm rồi,ai đó làm gì có cảm tình tốt với kẻ hay bắt nạt mình chứ,cậu buồn bã tự đứng lên .Wonho đi đến định đỡ giúp cậu đứng dạy,nhưng đã bị cậu gạt tay :"Nếu cậu ghét tôi,nên hãy lơ tôi đi,chứ đừng có làm trò ngu ngốc như lúc nãy,cậu càng làm như thế ,tôi lại càng sẽ bắt nạt cậu !" 


Wonho cứng đờ người trước những lời nói đó của Hyungwon, chưa bao giờ cậu cảm thấy khó chịu như thế này,cậu luôn tự hỏi khi được tự do vì sao cậu lại thấy cô độc như thế,còn cái tấm lưng đang dần rời khỏi tầm mắt cậu sao lại cô đơn như thế .


... Một ..hai ba...bốn



*ôm *-từ đằng sau cậu ôm lấy Hyungwon,ôm rất chặt,cậu vùi đầu vào bờ vai ấy , cậu lần đầu tiên thổ lộ những lời thật lòng của mình


" tôi xin lỗi , tôi không ghét cậu ,tại cậu hay bắt nạt tôi,nên tôi cảm thấy cậu đáng ghét và quá đáng ,nhưng ngày hôm đó cậu rời đi, tôi rất hối hận,tôi sai rồi .Thật ra từ nhỏ tôi đã rất thích cậu !"



Hyungwon run run,cậu đưa tay cầm chắc bàn tay đang ôm lấy cậu từ đằng sau, khoé môi hảo hảo hoạ ra một nụ cười khó hiểu ,cậu xoay lại,mặt ngơ ngác chẳng khác nào một kẻ ngốc mà nhìn cái người vừa tỏ tình với mình .


"cậu không ghét tôi !"


"ờ !"


"cậu thích tôi !"


" ờ !"


"nhưng tôi không cảm thấy,cái tôi cảm thấy là cậu ghét tôi!"-ánh mặt của Hyungwon đầy đau lòng ,dường như câu nói của Wonho ngày đó đã làm cậu mất đi lòng tin.


*chụt *-Wonho bất ngờ hôn bờ môi của cậu .


"cậu đã thấy mình thích cậu chưa ?"


*mỉm cười *




******


Nhiều năm sau, khi họ đã là những chàng trai đep trai tài giỏi của đất nước, khi họ đủ khả năng tự bước ra xã hội bằng chính đôi chân của mình.Hyungwon vẫn như trước ,vẫn dùng khuôn mặt thiên thần bắt nạt kẻ mà cậu yêu .


Wonho, nhiều  lần     ngồi   trong phòng làm việc hay những lúc  nhà ,cậu không khỏi suy nghĩ,mình có phải lại một lần nữa bị lừa ?nếu như thế cú lừa này quá lớn.Không còn cơ hội lần hai bỏ trốn nữa rồi .


Phòng khách nhà họ Shin...



Vừa pha cà phê xong,cậu trong áo choàng ngủ ,cầm ly cà phê nóng vừa uống vừa ngẫm nghĩ ,Hyungwon từ trong phòng bước ra, cậu từ sau ôm lấy cổ của Wonho, nhẹ nhàng kiss một cái vào bên mặt trái .


"anh dậy sớm thế ?"


"anh không ngủ được ,vì có  điều không lý giải được !"-cậu quay đầu sang bên , đối mặt cự ly gần với người thân nhất của mình,cũng là người cậu yêu nhất .


"điều gì ?"-Hyungwon hỏi


Wonho bỏ ly cà phê xuống bàn, rồi dùng cánh tay lực lưỡng của mình cưỡng chế Hyungwon ngã vào lòng cậu


"em rốt cuộc là cừu hay là sói ?"


Hyungwon cười đến yêu mị đáp trả :" quan trọng sao ?dù là cừu hay là sói ,anh chạy cũng không thoát !"



Wonho gật đầu mỉm cười,cậu nhẹ nhàng đặt nụ hôn của mình lên cái môi khiến cậu mang hoạ bao nhiêu năm mà cậu vẫn cứ mắc lừa chung đầu vào .Ừ thôi thì cảm giác bị lừa này cũng không tệ,dư vi ngọt thấu này rất tốt .


*****


END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: