[Oneshot][K] ChoCo [KangTeuk]
Author: Xu
Category: little sad
Rating: K
Parings: KangIn/LeeTeuk
Note:
- Ý tưởng lấy từ một bộ phim : )
- quà sinh nhật cho @biteuk (it's me: teukpororo) : x best fr của Au. Chỉ là little sad thôi, nhưng hi vọng b thích nó : x =))
Poster's note: Cái fic mà con bạn viết tặng nhân ngày sinh nhật của Teukpororo, đối với mình thì cái fic KangTeuk nào cũng hay hết =)))
ENJOY
ĐÃ ĐƯỢC SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ
LINK GỐC: https://wonxubb.wordpress.com/2012/06/30/one-shot-choco/
Choco
- Choco, lại đây nào
Tôi xé miếng bánh mì đang ăn dở ném xuống cho Choco, chú chó nhỏ vẫy đuôi mừng húm khi nhận được đồ ăn từ tôi, xem nào, còn biết làm nũng nữa kìa, chú chó cạ đầu vào chân tôi như một lời cám ơn đặc biệt. tôi cúi xuống, vuốt bộ lông mềm mượt của Choco “ngoan lắm” rồi ôm nó vào lòng, hôn lên chóp mũi hồng hồng còn ươn ướt ấy, bất giác, tôi lại nhớ đến anh, vị chủ nhân trước kia của Choco
***
Mẹ lại sai tôi đem đồ ăn cho 11 đứa nhóc đang ở bên ngoại, thật bực mình hết sức, tại sao lại cứ phải phiền tôi đến thế này, trong khi tôi chẳng rảnh rang gì với một đống bài vở và tư liệu chưa sắp xếp xong.
Rảo bước đi trên vỉa hè công viên thành phố, tôi dừng lại phía trạm xe bus để đón chuyến xe đến namdaemun, mà theo lịch trình là nó sẽ tới vào lúc 5h30, bây giờ là 5h20, còn 10p nữa.
- Cậu gì ơi, giữ Choco lại giùm tôi với.
Cái quái gì vậy, một chàng thanh niên to con, cao ráo với nước da nâu rám nắng đang đuổi bắt một con chó mà anh ta gọi nó là cho..cho và điều quan trọng lúc bấy giờ là anh chàng này đang cầu cứu tôi, vì tôi là người đứng gần vật thể ấy nhất.
“nào, cho..cho, quay lại với chủ của mày đi kìa” tôi chỉ về hướng ngược lại mình, nơi chàng trai ấy đang đứng, nhưng hình như nó không hiểu tôi đang nói cái gì, hai mắt nó trợn tròn lên rồi cứ thế chạy thẳng, tôi và anh chàng kia cùng đuổi theo. Thật buồn cười khi mọi người có mặt ở đó đều nhìn chúng tôi với cặp mắt kì lạ, hai chàng trai và một chú chó đang đuổi bắt nhau trong công viên, chính xác hơn là tôi đang bị chú chó nhỏ ấy đuổi. Anh chàng cao lớn chay về phía nó, và nó chạy về phía tôi và tôi chạy thẳng, chẳng thể hiểu nổi là tôi đang làm cái gì nữa, tôi không thích chó, đúng hơn là không thích động vật !!!
Cuối cùng thì anh chàng ấy cũng túm được sợi dây xích và lôi nó về trước khi nó kịp nhảy xổ lên người tôi. Chàng trai chìa tay ra đỡ tôi dậy nhưng tôi từ chối và tự mình đứng lên. Tôi chẳng giám làu bàu với người lạ mặt, nhưng do đã bị trễ chuyến xe bus rồi, tôi chỉ biết hậm hực nhìn đồng hồ, rồi nhìn chàng trai và con chó của anh ta thở dài.
- Cậu có chuyện gì sao?
- Anh, và con chó chocho của anh đã làm tôi trể chuyến xe bus rồi đó-tôi lườm anh ta
- Nó tên choco không phải chocho
Tôi phát điên lên được khi anh ta không hỏi han gì tôi và còn chọc điên tôi khi tôi nói sai tên con chó của anh ta nữa chứ. Thôi được rồi, tôi không phải là người nhỏ nhặn, nên chỉ ném ánh mắt sắc bén của mình cho anh ta như một lời cảnh cáo và bỏ đi.
Thật tệ là ý nghĩ đi bộ đến namdaemun của tôi quá kinh khủng, đôi chân tôi mỏi rã rời khi phải đi bộ mà còn vác theo cả đống đồ lỉnh khỉnh này nữa chứ.
- Cậu có muốn đi nhờ xe không?
Là cái tên ban nãy, tôi chẳng thèm trả lời và cứ thế ra vẻ rằng mình hoàn toàn ổn rồi bước tiếp. anh ta cứ rề rề chiếc xe theo tôi mãi, tôi còn nhìn thấy cả con chocho, à quên choco đang chễm chệ trong lòng anh ta nữa kìa, thật ghê mà.
- Tôi xin lỗi chuyện ban nãy, vì tôi mà cậu trễ chuyến xe, nên tôi sẽ cho cậu đi nhờ xe vậy…được không…cậu gì ơi
Anh ta nói vọng qua cửa xe, tôi cũng sắp kiệt sức vì đi bộ rồi nên đành nhận lời chui tọt vô xe anh ta, chảnh chọe lúc này là coi như chỉ có mình tôi thiệt.
- Tôi là KangIn còn cậu
- LeeTeuk
- Tên cậu đẹp thật đấy
Tôi chả thèm quan tâm đến lời nịnh nọt của anh ta đâu, thề đấy, cả tôi và anh ta đều im lặng suốt quãng đường đi, chỉ có con chó đáng ghét kia lâu lâu lại ư ư lên vài tiếng.
Đó là ngày thứ nhất tôi gặp KangIn
***
- Con không đi đưa đồ ăn cho chúng nó nữa đâu-tôi nói gần như khóc
- Từ bây giờ, ngày nào cũng phải đi cả, không thì mẹ sẽ cúp tiền tiêu vặt của con.
Tôi giậm chân thật mạnh xuống nền nhà vì bất lực trước lời nói của mẹ. Chán ngấy vì mỗi lần bước vào đó tôi lại bị chúng nó trêu là vịt không cánh, hay bị cả lũ bắt nạt, sai vặt như điên. Chưa kể là quá trình đến nơi ấy cũng chẳng an toàn gì khi từ người đến chó đều luôn phiền hà tôi.
- Oh, chào cậu LeeTeuk
Tôi cười lấy lệ và nhủ thầm ngày hôm nay tôi sẽ gặp rắc rối gì đây, nhưng hôm nay KangIn thật tử tế, anh ta chịu khó giữ chặt Choco và không để nó chạy lung tung giống hôm qua nữa, nhờ vậy, tôi mới thấy được rằng KangIn không hề đáng ghét như tôi nghĩ, cả choco nữa.
- Cậu có biết tại sao nó tên là choco không
Tôi lắc đầu
KangIn giải thích rằngvì màu lông của nó là màu nâu, như màu của chocolate ấy, cái thứ mà buổi sáng cậu và cả tôi đều hay uống, Choco là Chocolate. Tự dưng tôi bật cười vì cái tên nghe có vẻ hay nhưng nguồn gốc mà anh ta đặt ra cái tên đó thật kì lạ, hệt như con người anh ta vậy.
Tôi chào KangIn và bước lên chuyến xe bus, KangIn vẫy tay và Choco vẫy đuôi. Xóa hết những hình ảnh xấu xí hôm qua, tôi hi vọng về mối quan hệ người lạ này sẽ trở nên tốt đẹp, vì chí ít, nó là giảm nỗi buồn chán của tôi khi ngày nào cũng phải ngồi đây đợi xe bus thế này.
Đó là ngày thứ hai tôi gặp KangIn
***
Hôm nay tôi không còn càu nhàu khi mẹ đưa cái giỏ lỉnh khỉnh ấy yêu cầu tôi mang đến cho lũ trẻ nữa.
Và tôi lại gặp KangIn cùng với Choco. Lần này là tôi bắt chuyện trước với anh ta
- Anh đi đâu cũng dắt theo choco thế này à
- ừm, nhìn cậu có vẻ không thích động vật lắm nhỉ
- không hẳn, chỉ là….
Tôi ngắc ngứ, lẽ nào nói rằng tôi từng bị chó cắn và sợ chạm vào chó nói chung và động vật nói riêng. Tôi chẳng giám khai thật quá khứ của mình cho anh ta nghe, nhưng KangIn bế Choco đặt lên đùi mình. Nào, cậu vuốt thử bộ lông nó xem.
Tôi nhìn KangIn ái ngại, lẽ nào phải làm cái điều rùng rợn này chứ, chưa kịp phản ứng gì thì KangIn cầm tay tôi và đặt lên người Choco “vuốt thử đi, mềm không?”
Tôi cười, rồi cũng vuốt bộ lông màu chocolate ấy, nhưng đột nhiên Choco quay lại và liếm lấy bàn tay tôi. Giật mình, tôi thụt tay lại, ánh mắt Choco trùng xuống như bị hắt hủi, KangIn ôm nó vuốt đầu nó như an ủi, rồi anh quay sang nói với tôi “không sao”
Chuyến xe bus tới, tôi tạm biệt KangIn và lên xe
Đó là ngày thứ ba tôi gặp KangIn
- mẹ à, đồ ăn chuẩn bị xong chưa, con mang đến cho tụi nhóc.
KangIn vẫy tay khi thấy tôi từ đằng xa. Tôi chạy đến ghế đá nơi anh đang ngồi, thì choco bỗng nhảy phốc lên, nó đứng bằng hai chân sau, và hai chân trước bám vào người tôi, anh ra hiệu cho tôi nắm lấy hai chân trước của nó, tôi cũng làm theo, nhưng hơi sợ. Choco vẫy đuôi thích thú và anh thì vỗ tay tán dương couple Leeteuk/Choco ?!?
Chúng tôi còn chơi vài trò chơi mà KangIn bảo vui, tôi chỉ thấy thật ngớ ngẩn khi cứ quăng khúc cây ra xa và Choco chạy đến dùng răng của nó mang về cho tôi. Buồn cười là tôi cứ ném, và con chó đáng thương cứ chạy đi “lượm” một cách thích thú, còn KangIn thì… anh ta thì chạy loanh quanh theo chú chó của mình. Xét cho cùng, cả hai chẳng khác gì nhau, kì lạ đến mức tôi ái ngại khi người đi đường xung quanh cứ dòm ngó chúng tôi như sinh vật lạ ấy. Và tôi từng so sánh KangIn và Choco với nhau đấy, nhưng đây là bí mật nhé, chỉ bản thân tôi biết thôi !!!
TinTin~
Đưa choco cho anh, tôi lên chuyến xe bus mà mình đợi
Đó là ngày thứ tư tôi gặp KangIn
***
Tôi vôi vàng xách giỏ đồ ăn ra khỏi cửa, hôm nay tôi trễ quá rồi. thật ra là không phải trễ xe bus, mà là trễ vì không còn thời gian để chơi với Choco nữa, tôi chạy đến công viên thật nhanh. KangIn đang cho Choco ăn bánh mì.
Tôi thở dốc
- hôm nay tôi trễ nên…
- không sao, mai chúng ta lại gặp nữa mà
tôi xoa đầu Choco rồi chạy lên xe bus
Đó là ngày thứ năm tôi gặp KangIn
***
- hôm nay cậu đến sớm thật đấy
- không phải vì anh cũng đã ở đây rồi sao
Choco vẫy đuôi khi nhận ra tôi, nó cứ quấn quít lấy chân tôi không rời, KangIn còn bảo là đang ghen với tôi vì Choco đã quên mất đâu mới là chủ của nó rồi. Tôi khá vui khi bây giờ đủ can đam để sờ, vuốt, bế và ngay cả hôn một con chó rồi đấy. Tất cả đều là nhờ KangIn
Là biết ơn hay là cảm giác nào khác, tự dưng tôi thấy mình có biểu hiện lạ mỗi khi gặp KangIn như thế, nhưng thôi kệ, tôi không quan tâm lắm cái gọi là cảm xúc nội tâm hay gì đó đại loại vậy.
- oh, xe bus tới rồi, chào anh nhé-Tôi vẫy tay
Đó là ngày thứ sáu tôi gặp KangIn
***
- để mẹ mang cho, con chẳng phải đang bận học sao
- để con mà
Tôi nhanh tay túm lấy cái giỏ đồ ăn trên bàn và chạy ra khỏi cửa, chắc cả tuần nay mẹ tôi cảm thấy tôi kì cục lắm, ban đầu thì ương bướng nhất quyết không chịu làm cái việc “người vận chuyển” này, nhưng dạo gần đây tôi thay đổi nhanh một cách chóng mặt. Cả những đứa nhóc bên ngoại cũng thủ thỉ với nhau như thế đấy. Yesung đã từng há hốc mồm ra khi thấy tôi đồng ý cho “Khoai Lang nhỏ” của nó ăn, DongHae còn hét ầm ĩ lên khi tôi thay nước hồ cá giúp nó nhưng lại bị hiểu lầm là đang có ý định sát hại “bạn đời” của nó để làm thức ăn cho bữa trưa.
Phải, tôi gần như thay đổi hẳn sau khi gặp KangIn, chẳng rõ là do con người anh ta cảm hóa tôi, hay là do tôi có tình ý gì với anh ta chăng. Ồh không không không, tôi điên lên mất thôi, tôi thề là việc mang đồ ăn đến cho bọn trẻ là do tôi sợ bị mẹ cúp tiền tiêu vặt chứ không phải là để được gặp KangIn, hay vụ việc tôi thân thiện với động vật như bây giờ cũng là do tôi cần phải hòa đồng với bọn trẻ hơn, hay như Siwon từng nói tôi là “vịt già” đáng ra không nên sợ động vật mới đúng chứ.
- Đằng này nè LeeTeuk
Choco chạy về phía tôi, nó ngoắc đầu lại phía KangIn như ra hiệu tôi phải qua bên đó. KangIn nói tôi hôm nay trông lạ, nhưng tôi chỉ cười và đánh trống lảng khi nhìn thấy một chiếc xe chạy ngang qua có in phong cảnh ở Hawaii.
- Hawai đẹp thật
- Cậu cũng thích Hawaii sao
- Tất nhiên, ai mà chẳng muốn đến nơi đó một lần phải không?
- Cả kia nữa
KangIn chỉ lên tấm bảng quảng cáo của một loại bánh có nguồn gốc từ Pháp, trên ấy có biểu tượng của Pháp là tháp Eiffel
- Tôi cũng thích đến đó và… thật nhiều nơi khác trên thế giới
- Anh thích đi du lịch sao
- Phải, rất thích, nếu có cơ hội, tôi sẽ thử
KangIn mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt chạm nhau, tôi hơi gượng nên cúi mặt xuống đất. Tôi thật biết cách che giấu cảm xúc của mình, có thể là tôi thấy hơi thích, chỉ hơi thôi nhé, là hơi thích KangIn, nhưng chẳng hiểu sao tôi không thể nói cái gì được cả. KangIn cũng sẽ chẳng tin khi gặp một ai đó chưa đầy một tuần là có thể thấy thích được. tôi tự thấy buồn cười cho bản thân mình quá điên khùng, nhưng chí ít, đây vẫn là cảm xúc thật của tôi.
- Này Teukie, xe bus tới rồi kìa
Đó là ngày thứ bảy tôi gặp KangIn
***
“KangIn gọi tôi là Teukie đấy” tôi tick một trái tim màu đỏ bên cạnh dòng chữ này trong nhật kí, thật kì cục làm sao, nhưng tôi chẳng biết viết gì cả, cuốn sổ do 11 thằng nhóc tặng tôi nhân dịp sinh nhật từ mấy năm trước đã mốc meo rất lâu rôi, và dạo gần đây, nó lại được hí hoáy, tô điểm xanh đỏ tím vàng. Sẽ điên mất nếu có ai đó đọc được những dòng này, và còn tệ hơn khi người đó là KangIn.
Nhưng rồi tôi chợt sựng lại với dòng suy nghĩ vừa lướt qua, tại sao lại không thử nói với KangIn rằng tôi…tôi thích anh ta nhỉ.
***
Hôm nay tôi xin phép mẹ không phải mang đồ ăn cho bọn trẻ, điều đó làm mẹ tôi ngơ ngác vài giây nhưng cũng đồng ý. Chọn một bộ đồ mà tôi cảm thấy ổn nhất trong tủ quần áo, tôi đến công viên.
KangIn vẫn chưa đến, chắc anh bận chuyện gì đó, tôi ráng ngồi đợi thêm một chút, nhưng trời đã mập mờ tối, 6h rồi 7h tôi vẫn không thấy KangIn và Choco. Tự nhủ bản thân thật ngốc nghếch, nhưng tôi vẫn biện minh rằng chỉ hôm nay thôi, tôi sẽ thông cảm cho KangIn.
Nhưng KangIn như đang thử thách lòng tin của tôi, ngày thứ 9, thứ 10, 11…. Mãi, tôi vẫn không thấy anh xuất hiện, chắc KangIn cũng chẳng để ý gì đến một thằng khờ khạo như tôi lấy cớ đưa đồ ăn và đang ngồi đây mỗi ngày để chờ anh ta. Tôi đặt câu hỏi là tại sao lại tin vào người lạ?, tại sao lại chờ một người lạ? Nói ra chắc mọi người sẽ cười vào mặt tôi đến chết mất, nhưng tôi sẽ cố gắng đợi, và bản thân lại một lần nữa biện minh cho những hành đông ngu ngốc của mình và lòng tin từ anh.
- Mẹ à, con mệt mỏi khi ngày nào cũng phải đem đồ ăn cho tụi nhóc rồi đấy
Tôi càu nhàu và xách giỏ đồ ra khỏi cửa, thật bực khi ngày nào cũng có những hành động theo quĩ đạo như thế này, nói thẳng ra là một thói quen kinh khủng mà tôi muốn từ bỏ nhưng chẳng thể làm nổi, tôi luôn viện cớ rằng mai KangIn sẽ đến để tiếp tục làm “người vận chuyển” cho mẹ. nhưng hôm nay, có lẽ sẽ không phải viện cớ như vậy nữa.
Bộ lông mềm mại của Choco chạm vào chân tôi, tôi cúi người xuống và bế nó ôm vào lòng mình. Đã lâu lắm rồi mới có cảm giác thế này đây, tôi nựng Choco nhưng mắt cứ dáo dác nhìn xung quanh. Không thấy KangIn, chưa bao giờ anh để Choco đi lang thang mộr mình như thế này cả, tôi thắc mắc.
- Chủ nhân của mày đâu, KangIn đâu rồi?
Choco dương đôi mắt lên nhìn tôi, lại một lần nữa tôi nhìn xung quanh, KangIn không phải là con người đùa dai như vậy đâu, tôi ôm Choco và hôn vào chóp mũi nó như mấy lần trước thì nhận ra trên cổ Choco có một mảnh giấy nhỏ.
“chào cậu LeeTeuk, mấy ngày nay tôi biến mất chắc là cậu lo lắng lắm nhỉ, ồh là lỗi của tôi, tôi thật sự xin lỗi. Thật ra thì tôi muốn báo cho cậu biết rằng tôi đã thắng giải đặc biệt của trò chơi bốc thăm may mắn với những chuyến du lịch vòng quanh thế giới. Ước mơ của tôi đã thành hiện thực rồi phải không. Thật vui mà…và khi cậu nhận được lá thư này thì có lẽ lúc đó tôi đã không còn ở Hàn Quốc nữa rồi. Ưm, tôi muốn nhở cậu một việc, cậu có thể giúp tôi chăm sóc Choco được không? Tôi biết là giờ Choco đang ngồi trong lòng đúng không nào? cậu sẽ chăm sóc Choco thật tốt chứ? Hứa với tôi nhé. À, còn nữa, tôi muốn nói với cậu rằng: được gặp gỡ và làm bạn với cậu, tôi thật vui, cám ơn cậu nhiều lắm -KangIn-”
Tôi nhìn Choco, rồi lại nhìn tờ giấy với nét bút của anh. KangIn không cần biết rằng tôi có đồng ý hay không mà lại giám thẳng thừng giao Choco lại cho tôi như thế này. Tự nhiên tôi cảm thấy đau nơi lồng ngực, cảm giác hi vọng và thất vọng là như thế này sao, tôi mím chặt môi ngăn dòng nước trực trào bên khóe mắt. Chỉ là du lịch thôi mà, rồi sẽ trở về phải không, tôi sẽ đợi anh, sẽ chăm sóc cho Choco thật tốt, người lạ mang tên KangIn à, tôi thì thầm.
***
KangIn pov
Ngày thứ nhất
- Choco à, mày thấy cậu ấy thế nào, giúp ta tiếp cận cậu ấy nhé, sẽ thưởng cho mày xúc xích? Bánh mì? Bất kể thứ gì mày muốn
…
- Cậu ấy tên LeeTeuk, có vẻ giữ đấy phải không Choco?, à cậu ta không thích đến gần mày nữa đó. LeeTeuk xấu tính. Ngày mai, tao sẽ làm cậu ấy trở nên thân thiện hơn.
…
- Bánh mì của mày đây, Choco
…
Ngày thứ hai
- Vẫn chưa rung chuyển, nhưng chí ít có thể thấy nụ cười của thiên thần Teukie rồi
…
Ngày thứ ba
- LeeTeuk bắt chuyện trước với ta. Yeah yeah !!
…
- À. cậu ấy còn vuốt ve mày nữa kìa, thích nhé, ghen tị với mày đấy choco
…
Ngày thứ tư
- Hôm nay nhịn ăn đi nhá, ai kêu mày giám bắt tay và thân mật quá mức với thiên thần của ta. Choco hư
…
Ngày thứ năm
- Hôm nay cậu ấy tới trễ, thế là cả mày và ta đều không được chơi đùa cùng cậu ấy rồi !!!
..
Ngày thứ sáu
- Hôm nay cậu ấy còn bế và ôm mày vào lòng nữa đấy Choco. Cậu ấy thật đáng yêu mà !!!
…
- Ta phải đi uống thuốc đây !!!
…
Ngày thứ bảy
- Hôm nay ta luyên thuyên đủ thứ về Haiwai, Paris đấy, chắc cậu ấy thấy ta thật ngớ ngẩn phải không?
…
- Thôi nào, đừng nhìn ta như vậy chứ, tao sẽ cho mày ăn
…
Rơi
.
.
.
…
- Lọ thuốc, lấy giùm ta lọ thuốc
…
Ngày thứ tám
- Bác sĩ bảo tao không đủ khỏe để ra ngoài
…
- Teukie liệu có đang đợi ta không Choco?
…
Ngày thứ chín
- Ta phải làm sao đây Choco?
…
Ngày thứ mười
- Giữ tờ giấy này trên cổ nghe không, nó phải đến được tay của Teukie nhé
…
Ngày thứ mười một
…
Ngày thứ mười hai
….
End KangIn pov
***
- Choco à, hôm nay là tròn hai năm rồi, sao anh ấy vẫn chưa trở về nhỉ, hay là chúng ta sẽ book vé qua Hawaii nhé, hay Paris hay… mày thích đi đâu trước, mày đoán KangIn sẽ ở đâu trong những nơi này?
END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro