Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Oneshot][K][ChanBaek] Tiểu mộc tinh

Rating: K
Genre: Pink
Summary: Có một cậu chuyện đã xưa, chuyện cổ tích ngọt ngào cất trong tủ sách nhỏ, một thằng ngốc và một tiểu mộc tinh…

Enjoy~
Trong làng có một thằng ngốc, chậm phát triển và ú ớ chẳng nói được lời nào, người ta hay chọc hắn to xác rẻ tiền, hắn cũng chỉ im, có nói được bao nhiêu đâu mà cãi lại, nhưng cơ bản, hắn đúng là thế thật. Hắn hay ngồi thui thủi một mình, chẳng ai quan tâm, chẳng ai để ý, cô đơn bao trùm cả thế giới bé nhỏ của hắn. Chanyeol luôn ước có ai đó quan tâm đến mình, để ý tới mình, một chút thôi, thế là đủ rồi. Hắn nghĩ, nếu mà thông minh hơn một chút thì tốt rồi, người ta bảo hắn hay cười như thằng ngốc, ừ thì cười, mà có vui vẻ gì đâu…

Cho đến một ngày, khi hắn vào rừng đốn củi, dưới đống lá cây vàng héo cả một màu, hắn tìm thấy một hạt giống, đỏ màu, to bằng cỡ ngón tay cái, có hoa văn mềm mại uyển chuyển, cuộc sống hắn thay đổi. Hắn nhặt được hạt giống của trời.

_o0o_

Chanyeol đem cái hạt về, cất vào trong một cái hộp, lâu lâu đem ra ngó, tại thấy nó đẹp đẹp không nỡ chôn xuống đất, không hề biết rằng hạt giống nếu không được bảo quản tốt thì sẽ bị hư hại. Nhưng cái hạt này nó chả tầm thường đến thế, hôm trời nắng, Chanyeol lại mở hộp ra xem, ngắm nghía từng đường vân, từng hoa văn xinh đẹp trên vỏ, hắn rê tay theo từng nét một, nâng niu và quý trọng, cứ như hạt giống ấy thắp sáng cả thế giới của hắn vậy.

_Chủ nhân mau chôn em xuống đất đi chứ ~

Một giọng nói truyền ra từ cái hạt, giọng trẻ con, lanh lảnh và đáng yêu, hắn giật mình, lỡ tay làm rớt vật thể xinh đẹp ấy xuống, và tiếng nói lại phát ra…

_A, đau quá đi, hức, chủ nhân bắt nạt em, em chỉ nói chỉ nhân chôn em xuống thôi mà, nếu không em sẽ chết đó, hức.

Chanyeol chui thẳng vào góc nhà, nhìn cái hạt bằng con mắt sợ sệt, chặp sau thấy không có động tĩnh gì mới từ từ bò lại gần, hắn cất giọng khó khăn:

_Chôn? Chết?

_Ừm ~ Phải chôn em xuống đất em mới lớn được đó nha ~ A, giọng chủ nhân trầm quá à.

Chanyeol ngớ người, nhưng rồi cũng cúi xuống nhặt cái hạt lên, phải chôn thôi, nếu không nó sẽ chết mất. Hắn lạch đạch chạy ra ngoài, dùng tay đào tạm một cái hố, đặt cái hạt vào, rồi lấp lại.

_Tưới nước nữa chủ nhân ơi ~ – Giọng lanh lảnh lại vang lên, Chanyeol tiếp tục lấy nước hì hục tưới, bỗng thấy đời mình bận rộn lạ, cũng bớt cô đơn, nhỉ?

_o0o_

Cái cây lớn nhanh như thổi, chỉ vài phút sau mầm non đã nhú lên, xanh mơn mởn và nhìn mướt mắt. Chanyeol ngồi xổm, tay mân mê từng vân lá, cảm nhận từng đường răng cưa, cảm giác nuôi sống một linh hồn thật tốt… Chặp sau cái lá uống éo, đưa qua đưa qua đưa lại đủ kiểu, nhìn yêu yêu lạ.

_Lá của em có đẹp không?

_Đẹp.

_Nhưng mà em ở dưới này khó thở lắm ấy, chủ nhân cho em lên đi ~

_Lên?

_Đúng rồi đó, em chỉ cần vào đất để chuyển dạng thôi, chủ nhân hôn hôn lá đi, em sẽ tự đi lên ~

Hắn đỏ mặt, lắc lắc đầu dữ dội.

_Đi mà chủ nhân ~ Giọng nói cậu nhóc ngọt đến lạ, Chanyeol cũng mềm lòng, bèn cúi xuống, đầy cẩn thận hôn nhẹ lên hai phiến lá nơn nớt, trân trọng và dịu dàng. Mùi lá thơm xộc vào mũi hắn, ngòn ngọt, dễ chịu và như quấn quít vân vê bên má hắn. Hắn không rõ lắm, chỉ là lát sau, đôi môi đang chạm vào phiến lá lại áp vào thứ gì đó thật mềm…

_o0o_

Đó là một cậu trai nhỏ nhắn, tầm tầm tuổi hắn, mái tóc đen mềm mại úp vào mặt, đôi mắt xinh xắn như luôn ánh lên ý cười, môi đỏ mọng, và làn da trắng nõn, chỉ là trên đầu có hai phiến lá cứ đung đưa qua lại.

_Chủ nhân ~ Em tên là Byun Baekhyun. – Cậu nhóc cười, đôi mắt híp lại thành sợi chỉ, và trong đáy mắt hấp háy ánh sáng rực rỡ, môi cong lên, một phút chốc, thế giới bé nhỏ của Chanyeol phủ đầy một màu xanh hiền hòa tươi mát.

_Baek…hyun?

Cậu nhóc gật đầu, nhảy chồm tới, bám lấy cổ hắn, đôi môi xinh đẹp vẫn vẽ lên nụ cười tuyệt diệu, hai phiến lá mỏng manh cũng uốn thành một hình trái tim.

_Baekie đang vui, chủ nhân gọi Baekie ~ Chủ nhân, Baekie gọi chủ nhân là Yeollie nha!

Chanyeol cười, cảm xúc mềm mại này hắn chưa bao giờ được thử qua, và mùi hương ngòn ngọt bao phủ lấy hắn cho hắn biết, từ nay hắn không cô đơn.

_o0o_

Đều đặn mỗi ngày, Chanyeol sẽ tưới cây.

_Tưới cây lượng vừa đủ nha, nếu không em sẽ ngập úng đó. – Baekhyun xị mặt, chìa hai chân nhỏ nhắn trắng hồng ra – Chỗ này nè, rễ sẽ bị thối đó.

Hắn gật đầu, không muốn phá hoại bàn chân xinh xắn này đâu, cho nên Chanyeol nhẹ nhàng đổ nước thật từ từ lên chân Baekhyun. Hai cái lá trên đầu đung đưa dữ dội, Baekhyun cũng nhắm mắt cựa quậy người theo, chỉ có bàn chân là vẫn giữ nguyên để hắn tưới nước, miệng cậu ngâm nga một giai điệu, bài ca Tiểu Mộc Tinh ~

Tiểu Mộc Tinh

Lá nho nhỏ, người cũng nho nhỏ

Biến thành hạt to to vào trong rừng to to



Tiểu Mộc Tinh

Luôn đợi chủ nhân của mình

Đón về chăm chăm sóc sóc

Nha nha nha ~

_Chủ nhân, không phải ai cũng có thể nhặt em về đâu nha, may mắn lắm mới được đó, hôm ấy là em cố tình cho chủ nhân thấy em ~

Cậu vừa nói vừa cười nhìn hắn, nước cũng đã tưới xong, và làn da Baekhyun như sáng bừng lên, cậu đưa tay vòng qua cổ hắn, ôm thật chặt. May mắn, may mắn lắm chứ, Baekie nhỏ nhỏ, đi vào cuộc đời Yeollie người to to. Một cảm giác ấm áp chậm chậm chạy vào người hắn, tim đập nhanh hơn, mặt đỏ hơn, bình yên quá…

_o0o_

Baekhyun luôn phải phơi nắng, cây thì cần quang hợp, kiểu vậy đó. Sáng sớm cậu chạy ra khòi căn nhà lá lợp, đứng chống hông hát vang reo hò, hai cái lá cũng nghiêng ngả người theo. Chặp sau, cậu nằm xuống nền cỏ, để ánh nắng dịu dàng phủ lấy mình, và Chanyeol, sẽ chỉ ngồi đằng xa mà nhìn ngắm.

_Chủ nhân chủ nhân ~ tới đây nằm với em đi.

Hắn đỏ mặt từ từ đi tới, cậu khẽ đưa tay ra, và bàn tay hai đứa đan chặt vào nhau, mềm mại và ấm áp. Ngày nắng dịu nhẹ, Chanyeol nằm ngơ ngẩn nhìn Baekhyun, đôi mắt cười này, tóc đen mượt này, hai phiến lá này, gương mặt ấy đang dụi dụi vào lòng hắn…Hắn ngượng ngùng đưa tay lên vuốt ve bầu má phính phính, nhéo một chút, rờ nắn một chút, và giọng cười khúc khích của cậu vang lên. Chanyeol buông ra, hắn sợ cậu không thích hắn làm thế.

_Chủ nhân, em thích chủ nhân nựng em vậy đó. Cho nên đừng ngại nha, em là Baekie của chủ nhân mà.

_Yeollie, gọi…là…Yeollie.

Baekhyun hơi khựng lại, nhưng rồi cũng cười, người con trai to lớn trước mặt cậu đang đỏ mặt ngại ngùng, và cậu dụi sâu hơn vào trong lồng ngực vững chãi ấy.

_Ừm, Baekie của Yeollie, em là Baekie của Yeollie.

Ngày xưa có một truyền thuyết, rằng Tiểu Mộc Tinh là sinh vật của trời, muốn nhặt được nó, phải là người hoàn hảo toàn mỹ, đủ để Tiểu Mộc Tinh đem lòng yêu thương và cầu xin người trời cho đến bên họ. Đối với Byun Baekhyun, Tiểu Mộc Tinh đời thứ sáu, Park Chanyeol là hoàn hảo. Sinh vật hoàn hảo nhất trên đời.

_o0o_

Chanyeol ngốc, nhưng hắn cũng hiểu hắn đang yêu, hắn thích cái cách Baekhyun tập thể dục mỗi sáng, hắn thích giọng nói ngọt ngào của cậu, hắn thích đôi bàn tay bé xinh, hắn thích cả hai cọng lá luôn xanh mởn, trên hết, là nụ cười kia. Mỗi lần Baekhyun cười, hắn tưởng như thấy cả cánh rừng xanh bát ngát, màu cỏ non, tươi tắn và mát mẻ. Hắn không nói, hắn không dám nói, chỉ cố gắng thể hiện yêu thương bằng hành động.

Hắn ngắm cậu, đôi lúc sẽ là kéo tay, thỉnh thoảng là một cái ôm nhẹ. Tiết xuân, cái tình yêu kì quái của hai đứa cứ thế dần dần nảy nở, nhanh chóng, nhưng vững bền. Trời cứ nắng mãi, chúng nó ở bên nhau mãi, và hắn ước trời đừng bao giờ mưa…

_o0o_

Tiểu Mộc Tinh khi hóa thân có một điều cấm kị, không bao giờ, không bao giờ được tưới nước vào lá cây, vì khi đó cái lá sẽ phát triển nhanh rất nhanh, sẽ là cả một cái cây trên đầu Tiểu Mộc Tinh, và nó sẽ chịu đau đớn. Sẽ không chết, nhưng là đau cả một đời.

Chanyeol biết điều này, cho nên hắn luôn cố lợp mái thật kĩ, đến mức chẳng một tia nắng có thể lọt vào.

_Sợ…

Những ngày tháng đau khổ đơn độc trong cuộc đời hắn đã đủ dài rồi, hắn chỉ mong ngày sau có thể ở bên cậu mãi, ở bên con người đã đưa màu xanh vào cuộc đời đen kịt của hắn, cho nên hắn làm mọi cách để bảo vệ Baekhyun.

_Sợ gì chứ…Em sẽ mãi ở bên Yeollie mà, em mạnh mẽ lắm, không sao đâu.

Baekhyun cứ mãi cười như thế, tươi tắn như thế, và nỗi lo trong Chanyeol vơi bớt, sẽ không sao đâu mà.

_o0o_

Người ta kể lại, tiết xuân một năm rất xưa, có một trận mưa lớn thật lớn, gió to và sấm chớp đùng đoàng, nó cuốn đi mọi thứ, rửa sạch đất cát, ngật lụt khắp nơi và phá hư cả nhà cửa.

Trong một góc khuất xa ơi là xa của ngôi làng, Chanyeol bọc kín Baekhyun trong chăn, ôm cậu lên nơi cao nhất trong nhà, mái lợp không chịu được bao lâu nữa đâu, mưa lớn thế này cơ mà. Hắn chồm người qua, dùng thân hình to lớn bao chặt lấy cậu, quyết không để một giọt nước nào đụng vào hai chiếc lá bé bỏng. Và mái lợp bị gió thổi bay đi, mưa ồ ạt, hắn căn răng chịu đựng từng đợt mưa xối xả trên lưng, thầm cầu nguyện Baekhyun không bị ướt.

Baekhyun rưng rưng, tay nắm chặt lấy cái chăn, chặp sau, cậu quay người qua, núp vào lòng hắn, nước mắt lăn dài.

_Baekie không sao, Yeollie đừng làm vậy nữa, sẽ lạnh chết mất thôi.

Hắn lắc đầu, cố che kín cậu hơn, và hoảng hồn khi nhận ra nước cũng sắp dâng lên đến chỗ bọn họ đang ngồi rồi.

Nhiều nước quá sẽ thối rễ đó…

Và tưới nước lên lá Baekhyun sẽ đau…

Hắn không muốn, không muốn như thế một chút nào. Chanyeol kéo cái chăn lại kín hơn, đảm bảo đôi chân hồng hào của cậu không bị ngập úng và hai chiếc lá giờ đang cụp xuống vẫn khô ráo như thường.

_Yeollie đừng che nữa, anh sẽ đau mất thôi.

Baekhyun nằm trong lòng hắn, cái chăn dày cộm bọc kín mít thân thể và cả hắn giữ cho cậu chưa bị ướt, nhưng cứ thế này cậu sẽ đau lòng chết mất.

_Vào trong chăn với Baekie đi, được không?

_Sẽ…ướt lá. – Đôi môi hắn run cầm cập vì lạnh, và từng câu chữ như đứt rời ra.

Và cậu khóc, khóc thật to, tại sao cậu lại là Tiểu Mộc Tinh? Tại sao lại trở thành gánh nặng của hắn? Trong khi điều cậu mong mỏi là làm hắn hạnh phúc cơ chứ?

_Không ướt đâu mà, vào với em đi.

_Baekie sẽ… đau. – Hắn vẫn lắc đầu nguầy nguậy, ngoan cố giữ chặt cậu.

_Baekie đang đau rồi, ở đây này, tim đau lắm. Baekhyun nhắm mắt, kéo chút chăn đắp lên người hắn, che bớt những giọt mưa nặng hạt. Chỉ mong sao mưa mau mau tạnh…

Mưa vẫn rơi mãi, không nghe được lời nguyện cầu của hai đứa, vô tình dội vào vai hắn rát buốt, đau muốn khóc, nhưng hắn chỉ cắn môi, hắn muốn bảo vệ cậu…Và hắn ngất.

_o0o_

Lúc hắn tỉnh dậy, nước đã rút, trời lại trong veo, hắn nằm trên giường và xương cốt thì như rã ra. Chanyeol đưa mắt nhìn quanh, Baekie của hắn…

_Em ở đây, Yeollie à…

Và giây tiếp theo hắn chỉ biết trước mắt mình là một màn nhòe nhoẹt không rõ. Hắn thất bại rồi, hắn không bảo vệ được cậu. Hắn đã ngất đi lúc cậu đau đớn nhất.

_Baekie…

Chanyeol ùa tới, ôm chầm lấy cậu, tay vuốt ve mái tóc bây giờ đã dài chạm đất.

_Đau?

_Em không đau, Baekie không đau, Yeollie đừng lo. – Cậu cười, hắn vẫn thấy đồng cỏ bát ngát, chỉ là có chút úa màu.

Cậu không di chuyển được nữa, thậm chí giữ vững được tư thế như vậy đã là kì tích. Trên đầu cậu không còn là hai phiến lá xanh non tươi đẹp nữa, là cả một cái cây to cao, tán lá um xùm, cả phần dưới của Baekhyun bây giờ là rễ cây.

Hắn chẳng biết làm gì nữa, chỉ biết ôm cậu thôi, nước mắt cứ chảy mãi.

_Xin…lỗi.

Baekhyun cố nâng bàn tay lên, chạm vào gương mặt hắn, và cậu thì thầm lần nữa:

_Em không sao, vì em ở cạnh Yeollie, nên em không sao. Đừng khóc, nhé? Em yêu anh.

_Yêu…Baekie.

Hắn gật đầu, và cúi người xuống ấn môi hai người vào nhau, vẫn xúc cảm mềm mại ấy, chỉ là lần này mặn chát trên đầu môi.

Bây giờ, hắn chỉ còn biết san sẻ nỗi đau cùng cậu thôi…

Hắn lấy gối và rơm đắp xung quanh chỗ cậu ngồi, cố gắng kê lưng cho cậu đỡ mỏi, lâu lâu sẽ bóp vai, đôi khi sẽ là xoa đầu, vuốt tóc, một vài cái hôn má, và đương nhiên là tưới cây đầy đủ, cậu vẫn cần nước để sống.

Hắn từng nghĩ có lẽ mình nên chặt cái cây đi, vậy là cậu sẽ hết đau, nhưng cậu bảo, đó là một phần sinh mạng cậu, vậy cho nên chặt nó cũng là đang giết cậu.

Chanyeol ngắm nhìn cái cây ngày một lớn, hoa trái sum suê, và xót cho con người nhỏ bé đang chịu đau đớn hàng ngày trong kia…

_o0o_

Cái cây bây giờ có thể nhìn thấy từ rất xa, ló màu đỏ và lấp ló những quả to màu vàng, người trong làng bắt đầu để ý đến nó. Quả to và mùi ngọt ngào, ai mà không thích cơ chứ. Hôm trời nắng, người ta lũ lượt dắt nhau về phía có cái cây to đùng kia.

Hôm trời nắng, Chanyeol ra bờ sông xách nước về tưới cho Baekhyun. Sổng ở xa lắm, mãi sâu trong rừng.

_o0o_

Người ta bảo dân làng tìm đấy một Tiểu Mộc Tinh, loại bình thường sẽ được cưng được quý, nhưng loại đã phạm cấm kị thì sẽ là điều xui rủi. Trưa, một đám người xông vào cái nhà tranh nhỏ tí đã mất lớp mái lợp, chất một đống củi khô xung quanh cậu bé dễ thương. Cậu bé khóc, gào tên thằng ngốc của làng, cố gắng di chuyển thân hình gần như bất động. Cậu giãy dụa trong vô vọng lúc người ta bắt đầu đánh lửa. Cậu cứ kêu mãi, tiếng đau đớn và xót xa, kèm theo cả lời xin lỗi, người ta không quan tâm, cậu là điềm rủi, phải diệt trừ.

Cậu nói nhiều lắm, còn hát bài Tiểu Mộc Tinh, lẩm bẩm Yeollie à về gặp em lần cuối, Yeollie à em đi rồi không được khóc đâu. Và khi ngọn lửa cháy bùng lên, cậu nhắm mắt, mỉm cười nhẹ nhàng, có ai biết được trong lòng như đang bị xé nát. Cậu chỉ tiếc không được bên anh nữa, chỉ tiếc chẳng thể an ủi anh, làm anh vui nữa rồi.

Dân làng tản đi thật nhanh, cái cây sẽ đổ nhanh thôi, phải chạy nếu không sẽ chết. Thằng ngốc của làng đi lấy nước về, chỉ thấy lửa lan cả một vùng, nhà tranh cháy, cây sắp đổ, và Baekie của hắn đang kẹt lại.

Hắn quăng gánh nước qua một bên, chạy ùa tới đám cháy, nước mắt đã tự động rơi, miệng gọi Baekie của hắn, và tay gạt những cành đổ để chạy vào trong.

Nhà đã cháy quá nửa, và Baekhyun ngồi đó, mái tóc dài xém xém, và tay chân từ lúc nào đã hóa gỗ cũng cháy trơ trụi.

_Đi đi Yeollie, đi đi.

_Yêu…Anh yêu em. Không muốn đi.

_Xin anh đấy, đi đi. Nếu yêu em thì đi đi!

Hắn chạy tới, ôm lấy cậu, hôn lên đôi môi cũng đã hóa thành gỗ, lắc đầu lia lịa, không bỏ em đâu.

_Và đây là điều đầu tiên cũng như cuối cùng em làm cho anh. – Cậu thì thầm, trước khi hôn hắn sâu hơn nữa.

Màn lửa đỏ rực cả góc trời…

_o0o_

Một bãi tro tàn, Chanyeol ngồi đó, bốc từng nắm tro ôm vào lòng, miệng vẫn lẩm bẩm tên cậu, hắn khóc sưng đỏ cả mắt, hắn không biết cậu đã làm gì, chỉ là hắn thoát, hắn không chết.

Tiểu Mộc Tinh có hai trái tim, một bằng gỗ, một bằng ngọc, nếu họ yêu một người nhiều đến mức sẵn sàng trao ngọc cho người kia, thì người đó sẽ được an bình đến cuối đời.

Cậu trao ngọc cho hắn, và cậu bảo, em chẳng có gì, chỉ yêu anh thôi. Màu xanh của hắn mất rồi, thế giới của hắn lại cô độc rồi, lại vắng tiếng cười, tiếng nói của cậu. Và hắn ngồi đây, hi vọng tìm lại được gì đó của người mình yêu nhất, tìm lại màu xanh hiền hòa đã thắp sáng cả cuộc đời hắn.

Rồi sẽ có một ngày hắn để ý, viên ngọc cậu trao hắn cất trong gọn trong áo đã chuyển thành một hạt giống đỏ màu, to bằng cỡ ngón tay cái, có hoa văn mềm mại uyển chuyển…

Vì người ta nói, ngọc chính là linh hồn của Tiểu Mộc Tinh

Và khi ấy màu xanh của hắn sẽ trở về......

~End~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: