Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Oneshot Jihan: Tôi yêu em.]


[Oneshot Jihan: Tôi yêu em.]

Người viết: D.Zoyle

#Note: Tình tiết trong Fic hầu như là hư cấu, Fic còn nhiều sai sót, xin thông cảm


Lỡ thương một người là chuyện mà Joshua không muốn.

Nhưng mà chuyện anh không muốn hiện tại đều diễn ra với anh. Anh có muốn hay không đã chẳng còn là chuyện của riêng anh nữa.

Joshua là một bác sĩ trầm lặng và ưa những gì thanh tịnh. Từ một viện tỉnh lớn anh đã xin về làm tại một bệnh viện nhỏ ở một nơi rất gần rừng núi. Thật ra nói rất gần cũng chẳng phải chính xác, đó cũng chỉ là một khu nhỏ, nghèo rất xa nội thành mà thôi. Joshua chán lắm cái không khí giả tạo nơi bệnh viện tỉnh – nơi mà được coi là nhà nghỉ cho các viên chức chính trị, những ông to bà lớn, nơi mà đồng tiền giống như chúa vĩ đại. Joshua không quan tâm đến những thứ phù phiếm đó, anh mong ước có một cuộc sống yên, khi mà mỗi sớm thức dậy trên vai áo còn đọng vị tinh khôi, khi mà một ngày chào kết cũng là lúc tóc vương mùi cỏ thơm và may mắn sao anh tìm được nơi như thế.

Bệnh viện Soo Han là một bệnh viện rất cũ, trên tường có nhiều vết nứt, lỗ chỗ còn có rêu xanh phủ lên. Một vài nơi được một loài cây leo xanh mởn bao quanh, ôm ấp. Xung quanh viện toàn cây là cây, ở đây mở mắt ra là có thể thấy màu xanh non tươi mát của đất trời, chẳng phải là mùi khói từ xe cộ cũng chẳng phải là những tiếng kêu đinh tai nhức óc. Joshua rất thỏa mãn. Mặc dù điều kiện ở đây không quá tiện nghi nhưng cũng cho là vừa đủ dùng. Người dân nơi đây rất yêu quý bác sĩ y tác trong bệnh viện, thỉnh thoảng sau vụ thu hoạch ngắn ngày nào đó trước cổng bệnh viện luôn có vài thúng đồ, mùa nào thức nấy không bao giờ thiếu. Vì con người ở đây dịu dàng, hài hòa thân thiện quá đỗi, cùng cảnh cùng nhà nào có chuyện hại nhau bao giờ.

Gần viện có một nhà thờ, nhà thờ này có tuổi thọ rất cao, cao hơn bất kỳ những gì con người có thể nghĩ được. Đôi khi anh hỏi một người rằng vì sao vẫn cố chấp giữ nơi này, tu bổ tốn đến nỗi dư sức xây một nhà thờ mới, đẹp hơn tốt hơn rất nhiều lần. Người đó nói vì nhà thờ này ở đây rất lâu rồi, tựa như đã thành một phần trong tim mỗi người ở đây, phá nó đi chẳng khác nào tự đục lỗ trong tim của chính mình. Người nói với anh cũng chính là người mà lâu về sau đã trở thành người tối quan trọng với anh, vì đó là một người anh rất thương, thương hơn bất kỳ ai xa lạ trên thế gian này.

Như thường lệ, vào một ngày đầu hạ, sau khi anh chuyển công tác tới đây được vài tuần, anh đi đến nhà thờ. Anh ăn mặc rất giản dị, chỉ một áo sơ mi trắng và quần vải đen mềm mại, vừa vặn và thoải mái. Vừa bước đến cổng nhà thờ anh đã nghe âm thanh của lũ trẻ con đồng thanh học đánh vần như có như không, thì thào trong không khí. Anh lắng nghe tìm nơi phát ra những âm thanh trong trẻo non nớt ấy, đi một đoạn anh nhìn thấy một căn nhà lớn có màu vàng dịu như nắng trên trời, nổi bật giữa dãy hàng rào hoa quả bao quanh kín mít. Qua khung cửa của ngôi nhà anh có thể thấy mấy cái đầu be bé lổn nhổn của những đứa trẻ. Chúng nó trên tay cầm một cuốn sách, ê a học đánh vần. Một thằng nhóc trái ngược lại với tất cả, nó gật gù như đang đi trên một chiếc xe rất sóc, mắt nó nhắm tịt lại và thở đều đặn.

Rồi nó bị gõ vào đầu một cái rất đau. Anh thấy một người tóc rất dài, mặc một chiếc áo sơ mi sọc kẻ ca rô xanh rêu và quần bò đen. Người đó rất cao, dáng rất giống đàn ông nhưng cánh tay gõ gõ vào đầu đứa trẻ lại rất trắng, vừa trắng vừa gầy. Anh nghe nói ở đây cũng có trường học nên chẳng hiểu vì sao lại có một lớp học tách biệt đặt ở đây. Mãi về sau anh mới biết học ở đây chỉ có những đứa trẻ rất nghèo, nghèo nên không có tiền học ở trường, được biết hết các mặt chữ, đánh vần đọc được đã là rất tốt rồi.

Joshua thôi nhìn, anh quay lại nhà thờ, ở đó người ta sắp hát kinh thánh, hôm nay anh có mang theo cây đàn guitar, anh muốn đàn và hát một bài kinh thánh.

Anh không đàn hát lúc người ta còn đông đúc, khi mặt trời sắp khuất, bầu trời trên cao mang màu sắc tím nhạt gợi buồn anh mới bắt đầu mang đàn ra hát. Anh hát rất lâu, giọng anh rất ấm, cho đến khi anh cảm thấy thật thoải mái anh mới ngừng đàn ngừng hát và khi đó anh bắt gặp một người đã ngồi phía dưới hàng ghế dài tăm tắp kia, chăm chú nhìn anh từ bao giờ. Người đó mặc chiếc áo sơ mi kẻ ca rô màu xanh, mái tóc dài và mặc quần bò đen. Người đó ngồi ở hàng ghế đầu tiên cách anh không xa lắm nhưng anh quá mải mê chạy theo từng nốt nhạc nên không kịp nhận ra đã có người ngồi đó, tần ngần ngắm anh trong nắng của buổi chiều muộn, tỏa thứ ánh sáng như một thiên thần.

Anh nở một nụ cười chào người đó, người đó cũng cười. Lần đầu tiên trong đời anh mới thấy một nụ cười đẹp đẽ đến vậy, trong trẻo và tinh khôi đến vậy. Người đó cười, hai mắt híp lại để lộ hàng lông mi thật đen thật dài, đôi môi cong lên hồng hồng, hàng răng thẳng tắp và đâu đó thoắt ẩn thoắt hiện là chiếc lưỡi đỏ hồng ướt át. Anh nhìn người ta cười, nhìn đến ngẩn ngơ, nhìn cho đến khi người ta cũng phải đỏ mặt lên vì ngượng rồi khiến anh lại ngẩn ngơ vì đôi má đang ửng hồng.

- Này, anh đàn hay quá, anh mới đến đây sao?

Anh như bị lôi ra khỏi chiêm bao, ngờ nghệch đáp:

- Tôi là bác sĩ ở bệnh viện Soo Han, tôi mới chuyển công tác về đây thôi, cậu là...

- Yoon Jeonghan, một bệnh nhân của bệnh viện Soo Han và đang trong tình trạng hồi phục sức khỏe.

Joshua tròn mắt nhìn người ta, anh hỏi:

- Cậu bị bệnh gì?

- Ừm, tôi cắt tay tự tử không thành nhưng tay thì một bên đã bị tổn thương, không hồi phục 100% được nữa.

Joshua cau mày, anh không hiểu những người ngoài kia vì nguyên cớ gì mà tìm đến cái chết. Jeonghan nhìn anh cau mày mà thầm nghĩ, đến cau mày cũng cuốn hút như thế. Cậu muốn làm thân với người này, cậu thấy được một vạt nắng tỏa ra từ người anh, một vạt nắng khiến cậu an tâm hơn bao giờ hết. Cậu xoa xoa cổ tay nơi còn vết sẹo dài nói:

- Anh biết đó, không phải vì ngu ngốc nên mới chết mà những người muốn chết thường thì luôn coi cái chết chính là một sự giải thoát.

Rồi cậu ngoảnh đầu nhìn ra ngoài, trên môi nở một nụ cười buồn. Joshua nhìn nụ cười nhợt nhạt khác hẳn nụ cười khi nãy, trong lòng như có gì đó nảy nở, anh tò mò không hiểu điều gì có thể khiến một con người coi cái chết là một sự giải thoát, hẳn nó đã khiến người đó đau khổ nhiều lắm. Anh bỗng dưng muốn làm cái người kia cười thật tươi, anh nói:

- Tôi sẽ tặng cậu một bài, coi như là quà gặp mặt lần đầu.

Jeonghan thích lắm, cậu tựa cằm vào tay nghiêng nghiêng nhìn anh, Joshua cười hiền sau đó cất tiếng hát. Tiếng hát ấy ấm và vững chãi biết bao, tiếng hát len lỏi vào từng luồng khí đi vào phổi, di chuyển đến từng thớ cơ thớ thịt, làm run rẩy cả trái tim. Cũng chẳng biết từ khi nào hình ảnh một người thanh niên tay đánh đàn, hát say mê đã dần dành một vị trí, yên vị nằm trong trái tim.

Khi hai người kịp nhận ra rằng đã muộn thì lúc đó bầu trời đã tối đen và trên cao lấp lánh hàng ngàn vì tinh tú. Jeonghan lựa lời nói:

- Tôi mời cậu một bữa nhé, nhà tôi cũng gần đây.

Kể từ ấy giữa hai người, có gì đó chớm nở, tựa như hoa đến mùa dùng hết sức mình để thành bông chỉ có điều bông hoa của bọn họ chẳng tàn bao giờ. Joshua vẫn thường xuyên đến nhà thờ và thi thoảng ghé ngang qua nhà Jeonghan nhìn ngắm cậu ân cần dạy lũ trẻ nhỏ, Jeonghan vẫn thường xuyên ghé vào bệnh viện tập luyện hồi sức cho cánh tay thỉnh thoảng vu vơ hỏi về một vị bác sĩ họ Hong. Chuyện có hai kẻ ngốc nghếch yêu nhau, hoa ven nhà Jeonghan biết, cây cạnh phòng Joshua biết, mọi người đều biết, chỉ có hai tên ngốc là vẫn còn đang e ngại ngượng ngùng, chẳng biết lựa lời mà nói cho nhau hay.

Joshua không biết anh đã đến đây bao lâu rồi, chỉ biết vườn hoa ven nhà Jeonghan đã qua rất nhiều lần tàn rồi nở. Hai người đó vẫn sẽ cứ ngốc nghếch bên nhau như thế nếu một ngày không có chuyện ấy diễn ra.

Hôm ấy, ừm mùa đông thì phải. Tuyết đã rơi trắng xóa cả con đường, hàng cây xanh mơn mởn nay đã chỉ còn lại cành khô khẳng khiu với từng lớp tuyết rải dày bên trên. Cả một vùng rất mau trở thành một màu trắng muốt, rất đẹp nhưng rất khắc nghiệt.

Cánh tay của Jeonghan đau đớn hơn bao giờ hết, cậu không tài nào ngủ nổi vì cơn đau buốt bên cánh tay. Cậu nhận ra cánh tay của chính mình đã không thể hồi phục hoàn toàn cách đây rất lâu rồi nhưng vẫn cố chấp nỗ lực, phần vì muốn bù đắp lỗi lầm cho bản thân, phần lại  vì người kia – Joshua. Jeonghan thật ra là một người nghệ sĩ đánh đàn Piano rất cừ. Trong lần thi toàn thế giới cậu đã phải chịu một cú sốc rất lớn, trong khi cậu đang mỉm cười rực rỡ để nhận giải nhất thì gia đình cậu đã bị tai nạn ô tô trên đường đến tham gia buổi lễ, kể từ ấy cậu trở nên trầm lặng, mỗi lần ngón tay mảnh khảnh chạm vào từng nốt đàn cậu lại nghe thấy âm thanh hỗn loạn bủa vây quanh mình và rồi những hình ảnh do chính cậu tưởng tượng về cái tai nạn khủng khiếp đã xảy ra với gia đình cậu luôn lặp đi lặp lại. Gia đình – thứ duy nhất là điểm tựa cho cậu, hiện tại đã bỏ cậu đi mãi, cậu không thể chịu được điều đó. Rồi cậu trầm cảm rất nặng, nặng đến độ tự tử bất thành ba lần, lần thứ tư tưởng như sắp chết được rồi thì lại được người ta cứu từ quỷ môn quan về. Một trong số những người bạn thân nhất của cậu đã đi tìm bác sĩ tâm lý và quyết định điều trị cho cậu tại một nơi có điều kiện phù hợp – bệnh viện Soo Han. Và dĩ nhiên điều kiện thiên nhiên, con người ở nơi đây đã giúp cậu rất nhiều. Rồi cậu dần dần hồi phục về tinh thần nhưng cánh tay của cậu, vĩnh viễn không thể. Đối với một nghệ sĩ chơi đàn chuyên nghiệp, kết luận ấy chính là án tử cho sự nghiệp tưởng như rất dài và rộng của cậu. Nhưng cậu nào có tiếc, ở đây cậu tìm được bản thân rồi cậu tìm được cả nửa kia của đời mình.

Từ sau khi biết Jeonghan là bệnh nhân của viện Soo Han, Joshua đã trực tiếp nhận làm bác sĩ theo dõi cho Jeonghan. Hôm ấy vừa vặn là ngày kiểm tra định kỳ cho Jeonghan nhưng đã gần tối rồi mà chẳng thấy cậu đâu, không cần nói cũng biết Joshua lo lắng như thế nào. Ngoài trời bỗng đổ một trận tuyết lớn, gió nổi lên dữ dội làm cành cây vặn mình răng rắc. Joshua đã nhìn đồng hồ không biết bao nhiêu lần, từng giây từng phút từng khắc trôi qua đều khiến anh cảm thấy mình đang chịu một sự giày vò rất lớn. Cảm giác này, cái cảm giác nôn nao đến lạ, bên ngực trái nóng như có lửa, mà lửa lại cháy hừng hực. Joshua đứng dậy cầm chiếc áo khoác to dày sụ khoác lên người, anh không kịp quàng khăn hay đi tất tay anh chỉ kịp cầm lấy bộ đồ y tế được đặt ngay ngắn trên bàn. Hơn bao giờ, hình bóng Jeonghan quẩn quanh tâm trí anh ngày một dữ dội. 

Tuyết tinh khôi như muốn tẩy sạch mọi tạp bụi lưu giữ trên áo khoác, thi nhau đổ xô vào người anh, hạt tuyết len lỏi vào khe áo tan thành nước lạnh buốt. Môi anh tím lại khô khốc và hai hàm đánh vào nhau cầm cập, lạnh như thế vẫn không xua đi được cảm giác nóng như muốn thiêu cháy cả khoang ngực trái của anh. Cuối cùng cũng đến căn nhà nhỏ cô đơn giữa đất trời, anh vội vàng đập cửa. Đập rất lâu chẳng thấy ai ra mở anh đành đi vòng qua sau nhà. Trên đường anh đi men đường có rất nhiều hoa, chỉ có điều chúng ngã rạp xuống và có lẽ nay mai sẽ chết, trận tuyết quá lớn và chúng quá nhỏ bé để có thể tiếp tục sống sót. Nhưng không anh đã lầm, mai đây thôi chúng sẽ lại kiên cường đứng lên, hướng khuôn mặt bé nhỏ lên trời cao, đem những sắc màu đẹp đẽ nhất dâng hiến cho đất trời.

Cửa sau không khóa, cái tính bất cẩn này cũng chỉ Jeonghan mới duy trì lâu dài được như thế. Joshua bước vào nhà, rũ mấy bông tuyết còn đọng trên tay áo. Cả căn nhà tối om, anh mò mẫm bật điện lên. Anh gọi:

- Jeonghan, Jeonghan à, cậu ở đâu rồi?

- Jeonghan?

- Jeonghan, Jeonghan!

Anh gọi rất nhiều nhưng chẳng thấy cậu đâu, anh vội vàng chạy vào phòng ngủ rồi nhìn cùng khắp căn phòng. Phòng cậu lúc nào cũng thế rất nhiều sách vở và giấy, toàn là sách dạy vỡ lòng cho học sinh cấp một và rất nhiều cuốn soạn nhạc. Anh giật mình khi thấy một đống chăn nệm ngồi lù lù trong góc. Nếu anh không thấy chiếc tất hình Kumamon đang lòi ra khỏi đống chăn thì có lẽ anh đã rợn hết tóc gáy rồi bỏ chạy đi mất. Jeonghan ngồi đó, thu mình trong một góc, cậu dựa người vào thành giường, quấn quanh mình một chiếc khăn dày, tóc rũ ra, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Joshua vội vàng chạy đến, cậu lên cơn sốt. Anh lay lay người cậu, vừa lay vừa bế cậu lên giường. Jeonghan sực tỉnh, cậu nhìn anh bằng con mắt mở to nồng đậm sự hoảng hốt, cậu trốn khỏi tay anh chạy vào góc giường. Một tay cậu ôm chặt cánh tay còn lại, miệng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn khe khẽ. Joshua biết Jeonghan đang không ổn, tinh thần cậu vô cùng không ổn định. Anh nhẹ nhàng đi đến vừa đi vừa nói:

- Jeonghan là tôi, là Joshua. Tôi đến xem tình hình cánh tay của cậu.

- Không, cút đi.

Jeonghan ôm chân ngồi co lại một góc, giọng cậu run run như đang khóc. Cậu bị cơn đau ở cánh tay hành hạ rồi chợt nhớ ngày gia đình cậu gặp nạn cũng là ngày có cơn bão tuyết thật lớn. Sau đó cậu mất bình tĩnh, cảm thấy sợ hãi, cảm thấy đau đớn, tất cả mọi thứ cậu kinh sợ bỗng chốc hòa quyện lại với nhau rồi hành hạ cậu.

Cậu cố chạy và vẫy vùng nhưng rồi bao quanh cậu chỉ có bóng tối vô cùng đáng sợ. Rồi cậu bỗng thấy một ai đó, một người có tia sáng tỏa ra từ trên người và cậu nhận ra đó là người cậu rất yêu, rất thương – Joshua, cậu dùng sức chạy khỏi bóng tối, lao như điên vào anh. Khi toàn thân ngã vào anh, cậu đã ôm anh thật chặt, như đứa trẻ bị bỏ rơi tìm được nguồn an ủi duy nhất. Joshua thật dịu dàng, anh cũng ôm cậu thật chặt và còn luôn miệng nói không sao, anh đã nói nói:

- Jeonghan, tôi yêu em, em đừng nghĩ người yêu em trên đời đã rời khỏi em hết rồi, vẫn còn tôi.

- Tôi yêu em.

- Tôi yêu em.

- Đã, đang và mãi yêu em.

Jeonghan lịm đi trong khi trầm mình trong cơn hạnh phúc bất chợt.

Joshua nhìn người đang yên lặng ngủ trong lòng anh chợt thở phào nhẹ nhõm. Anh không ngờ anh sẽ tỏ tình với cậu ở trong hoàn cảnh này. Jeonghan đã rơi vào cơn khủng hoảng rất trầm trọng, cậu luôn nghĩ những người thân yêu sẽ rời bỏ cậu cho đến khi không còn ai thương yêu cậu nữa. Joshua không thể làm gì khác, anh nào có thể nhìn người mình hết lòng thương vật vã trong đau đớn? Thay vì lựa chọn tiêm thuốc an thần anh lại lựa chọn dùng chính mình để trấn an cậu, cuối cùng câu nói anh giấu kín bấy lâu cũng được nói ra, mỗi lần anh nói "Tôi yêu em" thì khóe môi Jeonghan lại vểnh cao lên, rất đáng yêu. Cậu ôm anh rất chặt, vùi đầu vào ngực anh rồi cậu còn khóc, khóc chán rồi ngủ. Ngủ rồi cũng không để anh đi mà ôm chặt lấy không buông, anh muốn nấu cho cậu ít đồ cũng không được nữa rồi.

Joshua không còn nghe thấy tiếng rít gào của gió, có lẽ trận tuyết lớn đã tan rồi và hình như bão ở trong lòng đã nổi lên mất rồi. Nghĩ đến đó anh cúi đầu xuống nhìn đôi mắt nhắm nghiền đang run run của ai kia, đặt lên đó một nụ hôn, anh thì thầm:

- Anh sẽ ở bên em, yêu em đến khi em chán thì thôi. Ngủ ngon, thiên thần của tôi.


-EnD

- Đã sửa lỗi type: 05.09.2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro