Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

No Title

Là quà sinh nhật Bam baby, hix up muộn rồi, đơi là SE đầu tiên trong cuộc đời editor của mị, thật đau thương, mị không muốn nhưng vì nó hay quá nên quất luôn, vừa đọc vừa nghe cho thấm nhá các nàng, enjoy~~~~

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Này, ngày kia công ty chúng ta có chuyến du lịch sang Nhật đấy - Jackson chạy lại hớn hở nói với Mark - Đúng đợt hoa anh đào nở luôn đó hyung

- Ồ, vậy sao? - Mark cũng cố tỏ ra hào hứng nhưng hình như trong ánh mắt kia vẫn không che giấu được nét buồn vương vấn

- Chúng ta phải sắp xếp một hôm đi chơi cùng nhau có được không hyung? Em muốn đi ngắm hoa anh đào lắm lắm luôn - Jackson vừa nói vừa chu môi làm nũng những cũng có lẽ vì quá vui mừng nên đã không nhận ra điều bất thường ở Mark.

- Được chứ. Còn bây giờ thì em mau chóng về nhà trước đi, hyung gặp bạn xong sẽ tự bắt taxi về - Mark mỉm cười, nói với Jackson

- Dạ - Jackson như 1 đứa trẻ vừa được cho kẹo, cậu cười híp cả mắt - Em về trước đây, bye bye hyung, tí hyung về cẩn thận nha

Mark nhìn theo bóng Jackson khuất dần dưới sảnh công ty mới vịn vào tường ho một tràng dài, anh đã cố nén cơn ho để giấu cậu về căn bệnh của mình.

- Này! Mark cậu ổn không? - Đúng lúc này Jaebum đi tới, vội vàng chạy đến đỡ anh

-Mình...mình không sao. - Mark gượng cười dù hơi thở vẫn chưa ổn định.

- Cậu... - Jaebum nhìn Mark với ánh mắt xót xa - Cậu thực sự muốn giấu Jackson sao?

- Tất nhiên rồi - Mark ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Jaebum - Mình không thể để em ấy đau khổ vì mình, càng không muốn vì mình mà em ấy mất đi tương lai.

- Nhưng Jackson thực sự rất yêu cậu đấy, cậu không sợ em ấy sẽ đau lòng sao?

- Rồi em ấy cũng sẽ quên mình thôi, trên đời thiếu gì người tốt hơn mình - Mark yếu ớt mỉm cười nhưng anh không biết rằng có những mối tình khiến con người mãi khắc ghi trong lòng

- Haizzzzzz - Jaebum chỉ còn biết thở dài. Câu chuyện tình yêu của hai người họ có lẽ không thể tiếp tục nữa rồi.....

~~~~~~~~~~~~~2 days later~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Hyung vẫn chưa khỏi ốm nữa sao? - Jackson lo lắng nhìn Mark đang cố nén cơn ho - Em tưởng hyung bảo hyung chỉ bị ho bình thường thôi chứ, sao lại lâu khỏi đến thế

- Do hyung cứ quên uống thuốc, không sao đâu, chỉ cần hyung uống thuốc đều đặn lại vài hôm là sẽ hết thôi, em đừng lo - Mark cười trừ trốn tội

- Hừm, tất cả là do hyung đãng trí hết đấy - Jackson cau có mặt mày

- Nhăn nhó sẽ chóng già, cười lên đi, hyung muốn nhìn em cười - Mark đưa tay véo má Jackson

- Hyung cứ thế em ứ cười cho hyung ngắm nữa đâu - Jackson phụng phịu giận dỗi

- Này, sau này nhỡ hyung chết trước em thì sẽ không được ngắm em cười nữa đâu đấy

- Mark hyung, hyung nói bậy bạ cái gì thế? - Jackson bật dậy

- Chỉ là ví dụ thôi mà, em làm gì căng thẳng thế - Mark phá ra cười - Từ bao giờ em không biết đùa nữa vậy?

- Em không thích đùa kiểu đó tí nào - Jackson giận dỗi ngồi xuống giường trong phòng khách sạn vừa mới nhận được của hai người

- Rồi rồi - Mark đứng lên xoa xoa đầu Jackson - Bây giờ chờ hyung vào thay quần áo rồi chúng ta đi ngắm hoa anh đào có được không?

- Em biết rồi, hyung mau mau đi á - Jackson nghe đến được đi ngắm hoa anh đào liền quên hết mọi giận dỗi, hai mắt sáng rực lên thực sự vô cùng hạnh phúc.

Mark đi vào phòng tắm khóa trái cửa. Anh đưa mấy viên thuốc vào miệng rồi nuốt vội xuống. Hôm nay anh nhất định phải thật vui vẻ và hạnh phúc với Jackson, bởi sau này có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa......

Nơi công viên tràn ngập sắc hồng nhạt của những bông hoa anh đào. Dòng người đi ngắm hoa cũng càng lúc càng đông. Jackson và Mark nhanh chóng tìm được chỗ ngồi dưới bóng một cây anh đào bên bờ hồ.

- Cuối cùng cũng được đi ngắm hoa anh đào với em rồi - Mark tựa vào người Jackson

- Còn không phải tại hyung hết ốm lại bận, hết bận rồi lại ốm sao - Jackson bĩu môi - Sau này mỗi năm đến sinh nhật của chúng ta, em sẽ đưa hyung cùng đi ngắm hoa anh đào.

- Ừ - Mark chỉ lặng lẽ ừ một tiếng sau đó nhét tai nghe vào một bên tai của Jackson

- Bài gì thế hyung? Tiếng Nhật ạ? - Jackson nghe được 1 lúc thì quay sang hỏi Mark

- Ừ - Mark không nhìn Jackson - Bài này là tất cả những gì hyung muốn nói với em, thử nghe xem có hiểu không? Hyung cũng muốn kiểm tra xem em học tiếng Nhật đến đâu rồi.

- Hứ, em học hơi bị chăm đấy hyung à - Jackson bĩu môi sau đó nghiêm túc lắng nghe hết bản nhạc

Mark ngồi bên cạnh nhìn khuôn mặt của Jackson từ góc nghiêng. Trước khi đi anh muốn khắc ghi hình ảnh này trong lòng mãi mãi.

Từng cánh hoa anh đào nhẹ nhàng rơi xuống

Vài cánh hoa đáp xuống bờ vai của Jackson

Mark vươn tay ra đón lấy một cánh hoa

Mùa hoa năm nay thật đẹp

Và nó cũng sẽ là mùa hoa đẹp nhất cuộc đời anh

"Sakura, Sakura, em nhớ anh. Không, em muốn gặp anh ngay bây giờ"

Không sao đâu, em đừng khóc nữa. Anh là ngọn gió bao bọc lấy em

Sakura, Sakura, em nhớ anh. Không, em muốn gặp anh ngay bây giờ

Cám ơn em. Anh vẫn luôn yêu em. Anh là ngôi sao mãi trông theo em"

Liệu lúc anh đi rồi em có nhớ anh không?

Liệu lúc anh đi rồi em có muốn gặp anh không?

- Em chỉ nghe được thấy mấy từ thôi - Jackson bĩu môi, mặt phụng phịu nói, phá vỡ dòng suy nghĩ của Mark - Cơ mà hình như là nhớ em và muốn được bên em đúng không?

- Hahaha - Mark phá lên cười, tiếng cười giòn tan vang vọng cả không gian.

- Đúng mà nhỉ? - Jackson thấy Mark cười phá lên nên cảm thấy không chắc chắn - Thậm chí em còn nghe được cái gì mà xin lỗi với cảm ơn nữa ý

- Em nên học chăm chỉ tiếng Nhật vào nữa đi - Mark vẫn nở nụ cười vươn tay véo nhẹ vào má Jackson - Không được tra dịch đâu nhé. Khi nào nghe mà hiểu hết thì em sẽ hiểu những gì anh muốn nói với em

- Yes Sir - Jackson làm mặt nghiêm, giơ tay chào kiểu quân ngũ, làm Mark phì cười

Jackson là thế, cậu là người luôn khiến anh cười và cũng là người khiến anh phải khắc cốt ghi tâm, bởi lẽ nếu được sống tiếp thì anh sẽ không thể thiếu cậu.

Ai nhìn vào cũng cảm thấy họ là một đôi đang thực sự hạnh phúc

Nhưng chẳng ai biết được rằng, chỉ ngày mai thôi, niềm hạnh phúc ấy sẽ kết thúc.....

Cả Mark và Jackson đã cùng trải qua một ngày có rất nhiều niềm vui và hạnh phúc, bù lại cũng rất mệt nên vừa về đến nơi, tắm rửa xong xuôi là Jackson đã lăn ra ngủ

Mark không ngủ được, anh lại đeo tai nghe vào, tiếng nhạc lại cất lên, có lẽ đã đến lúc nói lời tạm biệt rồi

"Anh không thể ở đây được nữa rồi. Anh phải đi, thực sự xin lỗi em

Anh phải tự mình đi đến một nơi rất xa

Đừng hỏi "Đi đâu?" cũng đừng hỏi "Tại sao?

Anh xin lỗi

Xin lỗi vì không thể cùng em đi tiếp con đường hạnh phúc này"

.

.

.

.

Sáng hôm sau, Jackson tỉnh giấc, sảng khoái vươn vai nhưng nhìn sang bên cạnh đã thấy trống trải và lạnh ngắt

- Mark? - Jackson nửa tỉnh nửa mê gọi tên Mark

Cả căn phòng không một tiếng đáp lại.

- Mark? Anh đâu rồi? - Jackson tỉnh hẳn khỏi cơn ngái ngủ, vội vàng đưa tay tìm điện thoại định gọi cho Mark

Trên màn hình hiện 1 tin nhắn mới

Jackson có chút thở phào thầm nghĩ chắc Mark chỉ đi đâu đó nên đã nhắn tin lại cho cậu.

Thế nhưng dòng chữ trong tin nhắn khiến cậu vội vàng lao ra khỏi phòng

"From Mark

Có thể gặp em, thực sự anh rất hạnh phúc. Thật sự, thật sự rất hạnh phúc

Yêu em"

Jackson điên cuồng lao ra khỏi phòng tìm Mark trong vô vọng, mặc cho Jaebum đã dùng mọi cách ngăn cản cậu

- Jackson, cậu đừng như vậy nữa được không? - Jaebum nhìn Jackson người không ra người, ma không ra ma, như 1 kẻ điên dại, chạy loạn tìm Mark, cảm thấy trong lòng không khỏi đau đớn

- Mark! Mark à, anh ở đâu? Trả lời em đi Mark - Jackson gào thét đến khản giọng, cả khuôn mặt tái nhợt vì đau đớn

- Mark đã quyết định đi rồi - Jaebum cuối cùng cũng không thể chịu đựng được day dứt vì bí mật trong lòng

- Anh nói cái gì cơ? - Jackson túm lấy cổ áo Jaebum - Anh ấy đi đâu? Mark đi đâu?

- Tôi cũng không biết, chỉ là.... chỉ là...... - Jaebum ngập ngừng không muốn nói

- Anh nói nhanh lên - Jackson hét vào mặt Mark

- Mark bị ung thư phổi giai đoạn cuối, cậu ấy bảo cậu ấy không muốn làm gánh nặng cho cậu nên mới bỏ đi.

Jackson nghe xong, đấm mạnh vào mặt Jaebum

- Anh đừng có nói dối tôi. Anh ấy không sao hết! Mark của tôi không sao hết!

Jaebum không giận vì hành động của Jackson bởi anh biết cảm giác đau đớn mà cậu đang gánh chịu. Anh lấy điện thoại đưa cho Jackson xem tin nhắn mới nhất từ Mark

"From Mark

Nếu Jackson có hỏi gì cậu thì hãy nói rằng mọi điều mình cần nói mình đều đã nói với em ấy. Cậu hãy nói với em ấy hộ mình 1 câu rằng, hi vọng một ngày nào đó em ấy có thể hiểu trọn vẹn những gì mình muốn nói"

Jackson ngã xuống nền đất lạnh lẽo, miệng liên tục lẩm bẩm "Không thể nào! Không thể nào!"

- Jackson, cậu phải mạnh mẽ lên chứ, Mark sẽ không chấp nhận cậu như vậy đâu

Jackson không nghe thấy gì hết, nhìn cậu như vậy, chính Jaebum cũng không kìm được nước mắt.

Anh là người chứng kiến câu chuyện tình yêu của hai người

Anh biết Jackson và Mark yêu nhau sâu đậm như thế nào

Anh chứng kiến những tháng ngày hai người ngọt ngào và hạnh phúc bên nhau

Anh cũng là người vô tình biết được bệnh tình của Mark

Và anh cũng là người chứng kiến giây phút hai người chia lìa, chấp dứt mối tình đẹp này

Tất cả cũng tại ông trời, có lẽ ông trời không muốn cho họ ở bên nhau kiếp này.

Chỉ hi vọng kiếp sau họ có thể bên nhau trọn đời trọn kiếp

- Không được! - Jackson như nhớ ra điều gì vội vàng chạy như điên lên phòng

Jaebum thấy vậy cũng vội vã chạy theo

Vào đến phòng, Jackson điên cuồng lục lội tìm thứ gì đó mà Jaebum cũng không hiểu nổi cậu định làm gì.

Cuối cùng thấy Jackson ngồi xuống giường, trên tay cầm chiếc máy nghe nhạc, tay run run ấn nút tìm kiếm những bài hát đã nghe gần đây

Chỉ một lúc sau, cả căn phòng tràn ngập tiếng nhạc ngọt ngào

Mark bảo cậu không được tìm mà phải tự nghe tự hiểu, nhưng giờ phút này, Mark đi không 1 lời từ biệt, Jackson cũng không còn đủ kiên nhẫn mà nghe nữa rồi. Cậu tìm lời bài hát trên điện thoại của mình.

Đọc những dòng chữ trên màn hình điện thoại, gương mặt cậu ướt đẫm những giọt nước mắt.

"........

Có thể gặp em, anh thực sự rất hạnh phúc. Thật sự, thật sự rất hạnh phúc

Đợi tiếng bước chân anh về vào mỗi buổi chiều

Anh biết đó là khoảng thời gian em hạnh phúc nhất

Những điều anh nói với em, những việc mỗi ngày anh làm, những chuyện quan trọng

Anh cũng biết đó là thời gian em buồn nhất

Nụ cười của em, nước mắt của em, sự tử tế của em

Giọng nói của em khi gọi tên anh, cánh tay của em giữ chặt anh, tất cả đều thật ấm áp

Dù không thể chạm vào nhau được nữa nhưng anh sẽ không bao giờ quên

Thật hạnh phúc vì được sinh ra. Thật hạnh phúc vì được bên em"

.
.
.
.
.

~~~~~~~~~~~~1 year later~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Jackson một mình dạo bước trong công viên, hai bên đường là hoa anh đào đang nở rộ, tiếng nhạc từ tai nghe vẫn ngọt ngào và xót xa như năm nào. Bước chân như tự động đưa cậu đến nơi này.

"Mark, đã 1 năm từ ngày anh đi rồi đó. Em đã không nghe lời anh, đã tra trên mạng lời bài hát và hiểu hết rồi, anh có muốn về phạt em không?. Nếu muốn thì hãy về đi, em vẫn luôn chờ anh mà.

Em thực sự rất nhớ anh!"

Nước mắt cậu lại rơi.

Một năm qua chỉ cần nghĩ đến Mark là cậu lại cảm giác như muốn chết đi bởi lẽ cậu nghĩ nếu chết đi có khi sẽ gặp được Mark ở một nơi nào đó trên bầu trời bao la kia.

Cậu biết tất cả những gì Mark mong muốn chính là cậu được hạnh phúc. Nhưng có lẽ Mark không hiểu rằng hạnh phúc của cậu đã bị căn bệnh quái ác đó cướp đi mất, bởi hạnh phúc của cậu chính là anh.

".........

Kia, bầu trời nơi cánh hoa anh đào đang nhảy múa

Nếu nhắm mắt lại, anh đang ở trong tim em đó....."

Tiếng nhạc vẫn vang lên....

Jackson nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bước chân xuống con đường tấp nập xe cộ

'Kéttttttttt'

'Rầmmmmm'

Mọi thứ trước mắt Jackson chỉ còn một mảng tối.

- Mark, chờ em, em đến với anh đây!

END
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Theo mọi người thì đó là SE hay HE?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro