[oneshot] Hương vị tình yêu - YoonX
Để em kể Yoong nghe, từ một trích đoạn nhật kí của em những ngày chúng ta bên nhau…
Ngày..tháng…năm…
Thứ 7, người quen, quán quen, chỗ ngồi quen...
Chỗ ngồi quen, đồ uống quen...
Tư thế ngồi, bờ vai quen thuộc…
Ngắm nhìn mặt hồ gợn sóng, hàng liễu rũ, những ánh đèn chiếu sáng trên mặt nước lung linh...
Ngắm nhìn người qua lại, những gương mặt vui tươi, nhẹ nhõm ngày cuối tuần...
Muốn níu giữ những phút giây này lâu hơn một chút, muốn khắc ghi những khoảnh khắc này như minh chứng của hạnh phúc, nên vòng tay siết chặt hơn, chặt hơn...
Gương mặt gần kề, dịu dàng mà sâu lắng, muốn nói điều gì nhưng sợ giây phút này tan biến như một giấc mơ, nên lại lặng im, chỉ dùng ánh mắt thiết tha...
Bàn tay trong bàn tay, lọt thỏm, cảm giác chở che, nhẹ nhàng...
Cảm giác lo toan rũ bỏ, gánh nặng đặt sang một bên, suy nghĩ tan biến, chỉ còn yêu thương, hạnh phúc trong từng phút giây...
Ngày…tháng..năm…
Quán cũ…chỗ ngồi ấy…
Mưa lớt phớt, em ngồi bên Yoong pha café, cố gắng cho thêm một chút đường, Yoong nhăn mặt tỏ vẻ không muốn, em bảo: Để em kể Yoong nghe một câu chuyện nhé:
Có một cô gái hay đi cùng người yêu, lúc nào tới quán cũng gọi sinh tố dưa hấu. Một bữa chủ quán là một cô gái trẻ tò mò hỏi : Sao lúc nào cũng là sinh tố dưa hấu?
Cô gái trả lời: Vì cuộc sống của em ngọt ngào và toàn màu hồng.
Thời gian sau, chỉ thấy cô đi một mình, và không còn gọi sinh tố dưa hấu nữa, thay vì đó là một ly cafe đen không đường. Không nói cũng biết, chắc hẳn chuyện tình cảm của cô gặp vấn đề. Người chủ quán ngồi bên, chia sẻ, trò chuyện. Dần dần, hai người trở thành nên thân thiết và một ngày họ nhận ra mình cần có nhau. Ngày nụ cười trở lại trên môi cô, cô đã gọi một tách café sữa thay vì café đen không đường. Người đó thắc mắc: Không phải là sinh tố dưa hấu hả em?
Cô cười nhẹ nhàng:
- Cuộc sống, với em giờ đây như tách café này, có chút ngọt ngào, có chút đắng, rất đậm đà và hương vị thì vương vấn khó quên . Đúng là nó không thể lúc nào cũng màu hồng như em mong muốn, nhưng lại rất đáng để tận hưởng, như ly café này.
Vậy đấy, Yoong à, em sẽ dần dần thêm vị ngọt vào ly café-cuộc sống, tình yêu của Yoong. Yoong không phản đối nữa chứ?
Ngày..tháng…năm…
Hạnh phúc của em là mỗi ngày được nấu cho Yoong một bữa cơm, giản đơn nhưng bằng cả tình yêu mà em có…
Hạnh phúc của em là mỗi bữa ăn Yoong tự động xới thêm cho mình một chút mà không phải để em phải nhắc nhở: Hôm nay Yoong ăn ít hơn mọi ngày…
Hạnh phúc của em là tuần đôi lần, sau bữa ăn, tự tay em pha cho yoong ly café yoong thích. Và Yoong vẫn tự hào khoe với bạn bè rằng: “Dại gì tốn tiền đi quán, café vợ tớ pha ngon hơn nhiều”. Chuyện, em đã thêm vào đấy rất nhiều hương vị tình yêu của mình mà, Yoong tìm đâu ra được hương vị này ở nơi khác, đúng không?
Ngày..tháng..năm…
Yoong bị đau dạ dày, nhưng sở thích café thì không tài nào bỏ được. Có bữa đau từ đêm tới sáng, vừa xót Yoong, lại vừa giận…
Giận rồi nhưng chỉ cần Yoong nịnh, em lại hì hụi đi pha café cho Yoong, và vẫn lén bỏ thêm chút đường cho nó đỡ đắng.
Yoong làm hòa bằng những nụ hôn, nụ hôn mang hương vị café mà Yoong vừa uống, đăng đắng, ngọt ngọt, và hương thơm thì đọng lại mãi. Em yêu Yoong,và trót yêu cả hương vị café nồng nàn say đắm này mất rồi.
Em thích hít hà mùi hương của rừng già về đêm và sáng sớm.
Em thích nhắm mắt và thả hồn trong hương lúa ngậm đòng hay mùi rơm vò trên đường làng sau mỗi mùa thu hoạch.
Em yêu mùi hoa dâu da xoan trên con đường mỗi sớm mai em đi qua để đến nơi làm việc.
Em lắng lại trong mùi hoa ngọc lan nơi sân chùa ngày rằm, mùng một em cùng Yoong hay đến, an nhiên mà vấn vít.
Em thích mê hương hoa sữa đầu đông, ngọt mát và dịu dàng, đi qua rồi lại muốn vòng xe trở lại.
Nhưng mùi hương em đã yêu, không thể và không bao giờ thay đổi, đó chính là mùi cafe mà Yoong thường uống. Có chút gì ngọt ngào lan tỏa, có chút gì ấm áp vấn vương, có chút gì thân quen gần gũi. Em không gọi đó là hương café mà gọi nó theo cách của riêng mình: Hương vị tình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro