[Oneshot][Hunhan] Open Arms
Open Arms
“We sailed on together, we drifted apart.. And here you are by my side.”
Sehun nằm trên giường trong căn phòng tối của mình, nhắm đôi mắt của mình lại. Cậu không dám mở mắt , cậu quá sợ hãi để tìm không gian trống bên cạnh mình như nhiều đêm trước đó, mặc dù cậu biết người đó đã ở đây. Cậu di chuyển bàn tay của mình lên, và chỉ sau khi cậu có thể cảm nhận được làn da mềm mại , cậu mới từ từ mở mắt mình ra.
” Sehun – ah, anh nhớ em, ” Luhan thì thầm nhẹ nhàng , vuốt ve má của cậu bé yêu thương .
” L- Luhan … ” giọng nói của Sehun ra run rẩy và khàn khàn . ” Anh đã ở đây . “
” Ừ, Sehun – ah. Anh ở đây , ” Luhan mỉm cười buồn bã.
Với đôi mắt đẫm lệ , Sehun kéo con người kia vào vòng tay anh . “Em nhớ anh rất nhiều, Lu. Xin đừng bỏ em một lần nào nữa”, cậu ôm anh thật chặt , nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của cậu.
“Sẽ không đâu Sehun ” Luhan nhìn chằm chằm vào cậu, đôi mắt nai sáng lên như ánh sáng từ ánh trăng ngoài cửa sổ. “Anh xin lỗi . Anh rất xin lỗi , xin đừng khóc. Anh yêu em mà Sehun. “
Luhan ôm lấy mặt của Sehun , nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cậu. Họ quấn nhau trong vòng tay của họ, để nước mắt của họ hòa lại với nhau, từng giọt rơi xuống cằm. Họ cảm nhận nhịp đập con tim của nhau. Hơi thở của họ trở nên ấm áp hơn, nụ hôn dần dần trở nên mãnh liệt hơn, giống như nụ hôn ấy không đủ với họ. Họ chỉ dừng lại khi họ bắt đầu cần đến không khí.
“Đ…Đây có phải là giấc mơ không Lu? Nếu là mơ, em ước mình sẽ không bao giờ thức dậy? ” Sehun ôm chặt anh. “Em đã mất anh lâu lắm rồi Lu à. Không, quá lâu. Chúng ta .. Chúng ta từng được như thế này” cậu thì thầm , nước mắt trượt xuống má.
“Không, nó không phải là một giấc mơ, ” Luhan hôn mũi của Sehun . “Anh ở đây với em. Anh hứa sẽ không bỏ em nữa Sehun-ah. Em sẽ không mất anh nữa đâu, anh hứa” anh hôn lên những giọt nước mắt của Sehun , trong khi mình không ngừng rơi nước mắt.
Luhan ôm đầu Sehun lại ngực, tay kia vuốt ve mái tóc cậu bé một cách nhẹ nhàng, lâu cho đến khi những giọt nước mắt của họ dừng lại hoàn toàn .
” Xiao Lu .. Em yêu anh “, Sehun thì thầm trong giấc ngủ.
” Anh cũng yêu em, Sehun – ah. “
Họ hôn và ôm nhau, cùng nhau đi vào một giấc ngủ sâu.
Sehun thức dậy với một không gian trống bên cạnh mình. Cậu giật mình dậy và quay đầu lại trong hoảng sợ, nước mắt bắt đầu hình thành trong mắt cậu.
” Lu- Luhan ..?” Cậu gọi nhưng tất cả cậu nghe thấy chỉ có thể nghe thấy giọng nói của mình. ” Luhan ! Anh ở đâu? ” Cậu kéo tóc của mình trong thất vọng. Từ từ những giọt nước mắt rơi xuống một lần nữa , mà sớm trở thành những tiếng nức nở nặng .
” Em không muốn – em không thể như thế này, Lu .. Xin anh, quay lại đi .. ” Cậu ôm khuôn mặt của mình. “Ở đây rất lạnh khi không có anh. Em không muốn ở một mình .. “
Sehun rùng mình và ôm chầm lấy cơ thể cậu. Từ từ cơ thể của cậu đã trở lại xuống giường , cuộn tròn thành một quả bóng .
” Luhan .. Luhan .. ” những tiếng nức nở của cậu vang vọng trong căn phòng trống . “Lạnh. Em muốn giữ anh… Em muốn anh trở về. “
Cậu vùi mặt vào gối. Một hình ảnh của con nai yêu quý của mình đột nhiên lóe lên trong tâm trí của cậu, đang đi bộ tay trong tay với người khác , nhìn nhau cười vui vẻ .
Sự tức giận và nỗi buồn chồng chất lên trong cậu một cách khó chịu, cho đến khi cậu không thể kìm chế được nó, cậu hét lên.
“Anh đã hứa sẽ ở bên cạnh tôi cơ mà! “
Sehun mở mắt ra khi cậu cảm thấy nụ hôn trên khuôn mặt của mình. Cậu ngước lên và thấy Luhan khóc , cúi đầu xuống đầu gối.
” Luhan … ” Cậu chạm vào khuôn mặt của anh ,chỉ để chắc chắn rằng anh là thật. ” Anh vẫn còn ở đây?”
” Tất nhiên rồi, Sehun – ah. Anh đã hứa rồi mà ” Luhan hôn lên trán của cậu và để cho đôi môi của mình nấn ná ở đó lâu hơn một chút .
” Tại sao .. Tại sao anh lại khóc? ” Sehun hỏi một cách yếu ớt .
“Bởi vì em đang khóc , ngay cả trong giấc ngủ của em ” Luhan lau má của mình và mỉm cười buồn bã. ” Em đã gặp ác mộng, phải không? “
Ngay sau khi chạm vào má mình chẳng Sehun nhận ra những gì Luhan nói là sự thật .
Sehun kéo mặt Luhan của gần hơn và hôn môi anh nhẹ nhàng nhưng say đắm.
“Em đã nghĩ rằng em lại mất anh một lần nữa, ” cậu vuốt ve mái tóc của anh. ” Bây giờ anh đang ở đây, Lu . Em thực sự cần anh ở lại. Em sợ. Em sợ anh sẽ trở nên chán ghét em và .. Và để lại em cho người khác, và… “
“Shhh .. ” Luhan đặt ngón tay lên môi hé mở của Sehun , sau đó nhẹ nhàng hôn lên chúng một lần nữa.
“Em không thích ở một mình trong căn phòng này , Lu ” Cậu nhìn chằm chằm với đôi mắt thủy tinh , môi nhô ra một chút.
” Sehun – ah, ” Luhan thở dài và vuốt ve khuôn mặt của trẻ.” Em hãy tin vào những gì anh nói. Anh sẽ không bao giờ trở nên chán ghét em, ngay cả khi chúng ta có ở lại với nhau trong căn phòng này mãi mãi .. Không, anh sẽ không để em cho người khác … Anh chỉ có mình em và anh muốn chỉ có em. Một khi anh đã trở về với em, anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa. Anh .. Anh xin lỗi anh đã đến muộn để nhận ra rằng anh đã làm tổn thương em. “
Sehun lau những giọt nước mắt trên má của Luhan. “Đừng khóc , Xiao Lu . Em không thể chịu đựng được. “
“Anh sẽ không nếu em tin tưởng anh. ” Luhan thở một hơi dài . Từ từ ngón tay của mình trượt dọc thân của Sehun, trêu chọc người khác bằng cách truy tìm các nút trên quần áo của cậu.
Trong một động thái Sehun lộn cơ thể của họ , Luhan nằm xuống trong thất bại dưới quyền Sehun. “Được rồi , vì vậy đó là một thỏa thuận .Anh sẽ ở lại, em sẽ tin tưởng anh, và sẽ không để anh khóc “cậu cho tay mình xuống dưới lớp áo sơ mi của anh.
Luhan co giật bởi cảm giác của bàn tay lạnh vào cơ thể ấm áp của anh . Anh đưa tay đến dây thắt lưng của Sehun và kéo nó. “Ừ, đó là một thỏa thuận ” cậu rùng mình.
Với bàn tay khác của cậu, Sehun đưa cho Luhan ngón tay út của mình. ” Hứa nhé? ” Cậu nở một nụ cười dễ thương .
” Hứa” Luhan cười toe toét , và họ móc những ngón tay của họ với nhau .
Luhan nhắm mắt lại và mở rộng vòng tay của mình, cho tất cả các không gian cho người yêu của mình. ” Em có thể tất cả những gì em muốn” anh thì thầm.
Sehun hạ cơ thể của mình và hôn lên cổ Luhan , gửi hơi lạnh khắp cơ thể nhỏ . Cậu rút tay ra khỏi áo của Luhan, di chuyển xuống đến quần của anh .
“Em yêu anh , Luhan . “
” Anh cũng yêu em, nhiều hơn em từng biết “
Họ nhìn chằm chằm vào mắt nhau trìu mến .
” Cảm ơn anh đã quay trở lại , Xiao Lu , ” Sehun thì thầm vào tai của Luhan . “Em sẽ không để anh đi xa em một lần nào nữa . “
Trong bóng tối , mặc dù Luhan không thể nhìn thấy nhưng anh có thể cảm thấy đôi môi của Sehun cong lên thành một nụ cười trên khuôn mặt của cậu.
Như mặt trăng bên ngoài cửa sổ biến mất từ từ , thay thế bằng mặt trời ngái ngủ bò dậy từ giấc ngủ của nó, là hai chàng trai đã cho nhau tất cả mọi thứ khác mà họ có và chia sẻ tình yêu ngây thơ và thuần khiết của họ …. Với vòng tay rộng mở.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro