Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Enjoy~

Note: Không phải truyện đầu tiên mình đặt bút viết nhưng là truyện đầu tiên lấy hết can đảm để đăng. Hi vọng mọi người thích.

....................


Bầu trời ở tiên giới đỏ đến tang thương, ánh mặt trời đã bị che khuất chỉ còn nghe gió gào thét bên tai...

_ Chí Mẫn!!!_ Hắn la lớn lao ngay đến thân ảnh nhỏ bé đang nằm giữa vũng máu. Vội ôm con người đó vào lòng, miệng không ngừng lẩm bẩm. Không thể nào. Chuyện hắn lo sợ cuối cùng cũng đến rồi.

_ Hảo bằng hữu, ngươi tới rồi.

_ Mân Doãn Khởi! Tại sao ngươi lại làm như vậy_ Hắn tức giận hướng nam nhân trước mặt mà hỏi.

_ Diệt trừ yêu nghiệt cứu sinh linh vô tội vốn là việc của ngươi. Nhưng ngươi không làm được nên Thượng tiên đã giao cho ta làm thay.

_ Yêu nghiệt?_ Hắn cười chua xót.

Mân Doãn Khởi nhìn hắn một hồi rồi quay lưng bước đi.

_ Ta hỏi ngươi một chuyện được không?_ Đi được vài bước Doãn Khởi dừng lại cất tiếng_ Ngươi nghĩ việc tiểu tử ấy làm là đúng hay sai? Ngươi nghĩ việc ngươi làm là đúng hay sai?

Không đợi hắn trả lời, nam nhân trong chớp mắt đã li khai.

_ Hạo Thạc..._Hắn trầm mặc suy nghĩ về câu nói của tên kia, khi nghe giọng nói quen thuộc liền giật mình trở về thực tại.

_ Chí Mẫn, ta ở đây_ Hắn ôm cậu chặt hơn.

_ Ta muốn tới một nơi...ngươi đưa ta đi...có được không?_ Chí Mẫn yếu ớt nói

_ Được được, ngươi muốn đi đâu ta liền đưa ngươi đi.

_ Ta...muốn trở về nơi lần đầu... chúng ta gặp nhau

_ Hảo.

========================

Trịnh Hạo Thạc là người của tiên giới, pháp lực vô biên, lấy việc cứu giúp bá tánh thường dân làm trọng. Không ngờ con người tâm lạnh như băng này lại vì Phác Chí Mẫn mà mù quáng, cố chấp yêu hận.

Phác Chí Mẫn chỉ là một con người ở hạ giới. Vốn đơn giản thuần khiết lại vì thù hận mà bước vào ma đạo tàn sát chúng sinh. Tuy vậy hồi ức cả đời cậu chỉ có Trịnh Hạo Thạc.

========================

Trịnh Hạo Thạc dùng pháp lực trong khoảnh khắc đã đưa cậu tới nơi đó. Một cánh đồng hoa lưu ly tím trải dài đến tận chân trời. Hương hoa ấm áp, nhẹ nhàng lan tỏa khắp không gian tĩnh lặng. Hắn ngồi dưới tán cây cổ thụ giữa cánh đồng và để cậu dựa vào lòng hắn, hai tay ôm lấy cơ thể đã bắt đầu lạnh dần.

_ Đã bao lâu chúng ta không đến đây rồi nhỉ?

_ Kể từ ngày ngươi nói ngươi quyết định theo học ma pháp

_ À...ta nhớ rồi_ Như nhận ra điều gì,  giọng cậu trầm xuống _ Ngươi biết không, ta...rất thích cảm giác được ngươi ôm vào lòng, tựa như thành trì vững nhất thế gian.

_ Vậy sau này ta sẽ luôn ôm ngươi như thế này có được không?

_ Còn có sau này sao?_ Nãy giờ cậu dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với hắn, không phải giọng nói lạnh lùng như ngày đó làm thâm tâm hắn vừa vui lại vừa đau. Vì hắn nhận ra thời gian của cậu đã cạn kiệt rồi_ Trịnh Hạo Thạc...

_ Ta ở đây.

_ Ta muốn nghe câu trả lời của ngươi...câu hỏi của tên kia...

_ Câu hỏi của Mân Doãn Khởi? Hảo. Phác Chí Mẫn ngươi nghe cho kĩ. Ta không quan tâm. Đúng cũng được. Sai cũng được. Không làm thần tiên cũng được. Bị mọi người coi thường cũng được. Chỉ cần có ngươi bên cạnh.

Những lời nói chân thật của hắn làm cậu cảm động đến rơi lệ:

_ Trước đây ta từng nghĩ ta sống không cầu gì,  không mong muốn gì, chỉ muốn sống thật đơn giản được ở cạnh người ta yêu. Cuối cùng lại bị thù hận làm cho mù quáng..._ Giọng nói nhẹ như gió lại mang nét ảm đạm đau buồn như ngàn cây kim đâm vào tim hắn _ Ngươi nói xem,bây giờ ta thành ra thế này là đáng đúng không?

Phụt!!!!!!! _ Cậu phun ra một ngụm máu đen làm hắn hoảng sợ

_ Phác Chí Mẫn! _ Hắn đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt cậu.Đôi mắt long lanh, đôi môi ngọt ngào, giọng nói êm dịu, mùi hương thoảng thoảng như hương hoa lưu ly, hắn muốn ghi nhớ kĩ từng chi tiết của cậu _ Nếu có kiếp sau ta sẽ tìm gặp ngươi.

_ Ngươi thật ngu ngốc _ Cậu cười nhẹ, cầm lấy tay hắn để nơi ngực trái của mình_ Nếu muốn tìm ta, không phải dựa vào ngũ quan...ngươi...phải dùng tim để cảm nhận

_ Hảo, ta nghe lời ngươi, dùng tim cảm nhận

_ Hạo Thạc, nhớ cho kĩ..._ Cậu dùng chút hơi thở còn sót lại thì thầm bên tai hắn_ Yêu ngươi...ta...chưa bao giờ...hối hận...

Hắn ôm cậu chặt hơn như sợ cậu tan biến mất, lệ đã chảy dài trên gương mặt anh tuấn. Và hắn cứ ôm cậu như vậy miệng luyên thuyên về những kỉ niệm khi xưa cho đến khi cậu lặng lẽ trút hơi thở cuối cùng trong lòng hắn. Những tia nắng cuối cùng của ngày ban nãy còn le lói giờ đã biến mất nơi chân trời. Cậu đi rồi, Phác Chí Mẫn mà Trịnh Hạo Thạc hắn dùng cả trái tim để yêu thương đã đi thật rồi. Hắn đã đoán trước được ngày này, chỉ trách sao nó lại xảy ra quá nhanh.

-Flash back-

_ Hạo Thạc, ngươi biết vì sao ta yêu thích hoa lưu ly không?

_ Vì sao?_ Hạo Thạc mỉm cười xoa đầu tiểu tử đang tựa đầu vào vai hắn

_ Mẫu thân ta nói hoa lưu ly tượng trưng cho sự thủy chung, gợi nhớ về những hoài niệm yêu thương và tình cảm chân thành_ Chí Mẫn vừa nói vừa mân mê bông lưu ly trên tay.

_ Thật sao?  Vậy Trịnh Hạo Thạc ta hôm nay lấy danh dự của mình đứng trước cánh đồng hoa lưu ly này nói với ngươi: Phác Chí Mẫn, ta yêu ngươi. Dù sau này có ra sao ta vẫn yêu ngươi.

_ Xảo ngôn _ Cậu đỏ mặt dụi đầu vào lòng hắn

_ Ta sẽ chứng minh_ Hắn cười gian xảo sau đó liền nâng cằm cậu lên nhẹ nhàng đặt lên đôi môi anh đào ấy một nụ hôn thật sâu...

-End Flash back-

Sau khi tạo cho cậu một ngôi mộ nhỏ ở cánh đồng hoa lưu ly ấy hắn ngồi lì ở đó suốt ba ngày ba đêm rồi đi tìm Mân Doãn Khởi. Chí Mẫn là nguồn sống của hắn, cậu đi rồi hắn còn ở lại nơi tràn ngập nỗi đau này làm gì nữa. Thế gian này chứa đầy những kỉ niệm ngày xưa cũ của hắn và cậu,  giờ nhìn lại chỉ còn là những kí ức đau thương.  Trịnh Hạo Thạc hắn đã quỳ xuống cầu xin Mân Doãn Khởi giải thoát cho hắn bằng chính thanh đoản kiếm đã giết chết cậu. Nam nhân hơi bất ngờ nhưng không hiểu vì sao sau đó cũng ưng thuận.

//...Chí Mẫn...ta sẽ tìm được ngươi...//


Một ngàn năm sau

_ Được rồi, hôm nay tập tới đây thôi

_ Tụi em cảm ơn thầy!!!_ 7 người bọn họ đồng thanh. Sau khi thầy dạy nhảy đi khỏi cả đám liền nằm rạp hết xuống đất.

_ Jiminie à, hyung mệt quá _ Ai đó nhõng nhẽo

_ Hopie hyung, mau bỏ em ra! Hyung hôi quá đi

_ Nhưng mà hyung rất thích ôm Jimimie thế này nha!  ╮(╯▽╰)╭

_ Haizzz, hết nói nổi ( ̄- ̄)

//...Nghe lời ngươi, dùng tim cảm nhận...Ta tìm được ngươi rồi...//





END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro