Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[oneshot]Hope... Wonkyu

One shot:  Hope…

Author: Ran http://randylovekyu.wordpress.com

Pairing: WonKyu

*************************

————-

—-

 Mùa đông

Tuyết rơi đầy………… phủ lên khắp vạn vật 1 màu  trắng xóa …………………………………………….

Lạnh, lạnh quá!…………….. Cái lạnh như cắt da cắt thịt, lạnh buốt tới tận xương tủy.

Trên người cậu lúc này chỉ có độc duy nhất chiếc áo thun mỏng manh, cậu sẽ lạnh đến chết mất!!!Sao giữa cái thời tiết này lại có một con người lang thang ngoài hè phố chứ?

Lạ không? Kì quái không? Khi lúc này đây tâm hồn cậu mới chính là nơi lạnh lẽo nhất thế gian… thân nhiệt cậu chắc chẳng vượt nổi con số 30… Nhưng cậu mặc, mặc kệ mọi thứ, cái rét buốt này có là gì so với cái đầu trống rỗng và con tim đang rỉ máu…

Cậu nhìn lên xung quanh, đảo mắt qua khắp cảnh vật phía trước… Sao mà quen thuộc thế? Làm sao mà không quen cho được khi chính con đường này ngày nào cũng đón từng bước chân cậu vào mỗi sáng sớm, rồi cũng chính nó ngắm nhìn cậu lớn dần trong suốt 17 năm qua. Thời gian hạnh phúc nhất đời cậu cũng là ở trên con đường này, cái ngày anh quỳ xuống trước cậu, xin hãy nhận lời hẹn hò cùng anh. Và cũng trong lúc bối rối bởi lời tỏ tình của con người trước mặt, cậu thẹn không nói nên lời khi anh đặt lên môi cậu nụ hôn ngọt ngào, mùi vị của hạnh phúc. Thật tuyệt! Nụ hôn đầu của cậu thật lãng mạng, không thua bất cứ bộ phim thần tượng nào của Đài Loan hay Hàn quốc…

Từ cái giây phút định mệnh đó, anh trở thành một phần không thể thiếu của cuộc đời cậu thanh niên ấy, lúc đầu anh bắt cậu yêu anh, cậu không thích, cũng chẵng ưa cái con người vừa đẹp trai vừa giàu có và lại hay tự mãn đó!Ừ thì tại nhà cậu không khá giả là mấy, cậu chỉ học giỏi, thông minh và khá hiểu biết =)) -đó là tất cả những điều cậu cảm thấy tự hào ở bản thân- Anh với cậu vốn là người ở hai thế giới tách biệt…

Hết năm nhất, anh vẫn cứ lẽo đẽo theo sau cậu mỗi khi tan học, chờ đến khi cậu vào tận cửa mới quay gót ra về, anh lại còn bắt cậu chỉ được nghĩ đến mỗi mình anh, không cho bất kì tên nào dám mon men lại gần cậu dưới bất kì hình thức. Bởi cậu là của anh, của Choi Siwon đẹp trai nhất Hàn Quốc (anh luôn tự nhận thế!), mặc dù mỗi khi nghe đến câu nói ấy cậu đều thở dài rồi làm ngơ bỏ đi đâu đó! Nhưng………….. Không biết tự bao giờ, cậu có thói quen nán lại trường chờ anh mỗi khi lớp anh ra muộn, dĩ nhiên cậu sẽ vờ như tình cờ gặp phải để tên ngốc đẹp trai kia chạy theo mừng rỡ…

Đó phải chăng là ….tình … yêu?

Có phải cậu đã yêu hắn rồi không? Yêu cái tên đáng ghét?- hằng đêm câu hỏi đó cứ luôn lởn vởn trong đầu rồi hình bóng anh lại tìm đến bên những giấc mơ.

Ôi cậu chẵng thể mãi dối lòng được nữa, cái cảm giác ngọt ngào ấy cứ thôi thúc hai con tim cùng nhịp đập tiến đến gần nhau hơn… Rồi cậu nhận lời bằng cái gật đầu nhẹ nhàng xen lẫn cả thẹn thùng mắc cỡ.

Anh mừng, nhấc bổng câu lên xoay vòng vòng trước hàng trăm con mắt đổ dồn. Ừ cậu hạnh phúc, đang rất hạnh phúc… Mỗi giờ nghỉ trưa anh sẽ sang lớp cậu ăn chung phần cơm cậu chuẩn bị, ra về không còn kẻ trước người sau, anh sẽ khẽ khàng nắm lấy bàn tay mềm nhỏ nhắn của cậu, xiết chặt… Và cậu thấy thật an toàn khi nằm gọn trong đôi bàn tay rắn chắc cùng những cái ôm mãnh liệt từ anh.

*

*

*

*

Hôm nay là ngày Valentine mà cậu mong đợi nhất trong năm, tự nhủ thầm sẽ tự tay đan cho anh cái khăn choàng len màu sapphire mà anh thích. Ba ngày trước, cậu dậy từ sáng đến tiệm bách hóa chọn mua len, cậu phải đi từ sớm bởi dù gì cậu cũng là đường đường đấng nam nhi lại đi mua len, rồi tần mần đến mờ sáng làm cái việc đáng nhẽ chỉ dành cho tụi con gái mơ mộng. Nghe sao cũng  hơi mất mặt, biết làm sao được vì cậu đã yêu phải một con người sến súa nhất trên đời.

.

.

.

-         Kyunie!- Siwon bước đến thật nhẹ nhàng để gây bất ngờ rồi đột nhiên ôm chầm cậu từ đằng không quên kèm theo nụ cười ấm áp

-         Hở?

-         Anh muốn có khăn choàng cổ mới!

-         Lát em và anh sẽ ghé sang hiệu sách, kế bên là tiệm bán mấy cái khăn áo gì đó. Trong lúc chờ em, anh hãy cứ  sang đó mua!- Kyu đáp gọn.

-         Hừ, anh nói thế mà em không hiểu sao? Anh muốn tự tay em đan cho anh…-  nhìn cậu vs đôi mắt cún con và nài nỉ

-         Gì chứ?Vớ vẩn. Em không biết làm những thứ đó  đâu.Nếu anh không muốn mua thì dùng của em vậy,Valentine năm trước em được tặng khá nhiều xài vẫn chưa hết, em sẽ mang đến  cho anh dùng tạm.- nó thật thà.

-         Anh không cần…. mà khoan đứa nào cả gan dám tặng khăn cho em ảh? anh sẽ giết…

Cậu lắc đầu ngao ngán trước người yêu được cái lớn xác nhưng tính lại trẻ con của mình, nhưng cậu vẫn làm, vì cậu yêu anh, cậu lục tìm tất cả những cuốn sách dạy khéo tay mà mình có và mất hàng đêm để hoàn thành, một cách bí mật, cậu muốn thấy anh bất ngờ. “Khá đẹp” ,cậu nghĩ thế : “Cho Kyuhyun mà đã ra tay là vô đối!”

Hôm nay 14/2 cậu mang “thành quả” đến trường và cất kĩ trong cặp chờ “chàng” xuất hiện. Cậu còn tưởng tượng khuôn mặt hớn hở của anh khi nhận món quà và sẽ mang nó cả ngày chẳng muốn rời xa. Bấy nhiêu đó đủ khiến cậu cười thầm suốt buổi học.

Reng…….Reng…….reng

Tan trường rồi,nhanh chóng hết mức có thể cậu tay cầm chiếc túi màu xanh đến trước lớp anh… “Si…won…nie.” Và cậu thấy…………

*

*

*

*

*

*

*

Anh đang ngồi trên bàn qua cánh của khép hờ *đẩy cửa* ơ kìatrong lớp lúc này không chỉ có mình anh mà còn có một người con gái khác… Và anh đang……….hôn……………… Đang hôn người đó……….

Lặng người, trái tim bé nhỏ vừa nãy đang còn nhảy nhót nay bỗng dưng ngừng đập, cái khoảnh khắc tàn khốc ấy kéo dài như hàng thế kỉ, từ mi mắt cậu có cái gì đó ẩm ướt chực trào ra. Không… nó đã rơi từ khi nào rồi, nhiều nhiều lắm những giọt lệ lăn dài trên đôi gò má hồng bầu bĩnh mà hắn vẫn luôn nâng niu, gìn giữ, thấm ướt  cả khuôn mặt thiên thần mà trong suốt những tháng năm có anh nó luôn giữ  nụ cười. Môi cậu run lên, những chiếc răng cửa cứ  đánh vào nhau…không thốt nên lời,cậu muốn quay lưng bỏ chạy, chạy khỏi cái nơi dáng nguyền rủa đang giằng xé tâm hồn lẫn khối óc mình, cắn chặt môi đến khi chúng rỉ máu, cậu thật chẳng nhấc nổi chân.
Tất cả con người cậu như chôn chặt xuống mặt sàn lạnh ngắt, cậu nhìn thấy hết, thấy hình ảnh người mình yêu, trao trọn cả con tim non nớt, đang kề môi bên một người khác, không phải cậu…

Nhìn mà xem  anh choàng tay qua eo cô ả,tay kia giữ đầu ả để nụ hôn thêm sâu và nồng nhiệt… Nó chợt cười…cười trong vô thức! Giống thật, giống cái cách mà anh vẫn hay làm mỗi khi gần bên nó… Đó là cách anh biểu hiện tình yêu với nó, anh bảo thế. Như vậy đã đủ đáng cười chưa? Nó đang cười, cười trong nước mắt, những gì nó thấy bây giờ quá mờ nhạt. Nó hận……hận chính con người nó yêu say đắm…

Bàn tay nhỏ còn nắm chặt món quà và cả tâm ý vẫn còn đây nhưng cậu sẽ choàng nó vào cổ ai ? ? ? Đau quá, đặt tay lên chính con tim mình cậu có thể cảm nhận nó cũng đang quặng thắt từng cơn trong nỗi tuyệt vọng cùng cực.

Bất giác xoay người bước đi… cậu chẳng định hướng nổi mình sẽ đi đâu với tâm hồn đang vỡ tan tành ra từng mảnh nhỏ và những mảnh vụng sắc bén đó lại đang tiếp tục tấn công đến cả chút ý thức còn sót lại. Cuộc sống thật tàn khốc và tình yêu cũng thật tàn nhẫn làm sao!

****

****

*****

Bước ra khỏi cửa lớp Siwon vấp phải cái vật thể mà ai đó vừa vứt lại…

Anh cầm lên, mở cái túi màu xanh đó ra, trước đôi mắt anh là CÁI KHĂN CHOÀNG  màu sapphire mà anh yêu thích, anh có nhận ra không?

.

.

.

.

-      Kyu àh! anh thích một cái khăn giống thế này…- Mắt Siwon chớp chớp nhìn Kyu đang mải mê với mấy cuốn sách, tay anh đang cầm là cái khăn choàng rất đẹp, được đan rất công phu và khéo léo

-      Thế mua đi!

-      Không, anh muốn dùng cái tự tay em đan.

-      Khó lắm, anh tưởng làm ra cái khăn thế này đơn giản lắm chắc. Dẹp anh đi!

-      Kyu àh, anh muốn lắm, thiệt mà………- Siwon bắt đầu tràng ỉ ôi dai dẳng đến khi về tới nhà.

Khi cái dáng người cao to rất khuất hẳn, ánh đèn trên căn gác nhỏ liền bật mở, theo sau là tiếng lầm bầm:

-       Thích cái gì không thích lại thích cái kiểu khó nhất! người gì mà ác thế, lại phải tháo ra làm lại rồi, Siwon đồ đòi hỏi, cái nào thì cũng dùng để quấn quanh cổ thôi, bày đặt.

.

.

… Chính nó cái khăn cầu kì mà anh đã chọn, trên đó vẫn còn nhiều điểm thiếu sót, vụng về… chắc chắn cậu đã tốn rất nhiều công sức… anh có nhận ra không khi nó chỉ còn là những mảnh vụn…bị cắt nát, không hình hài rõ rệt… Anh có thấy không hàng nước mắt đớn đau và cả  giọt máu đỏ thẫm còn in trên đó…

Sờ lên những sợi chỉ màu lấp lánh, anh ngỡ ngàng, là Kyu, Hyunie của anh. Cậu đã ở đây! phải chăng cậu đã…  Suy nghĩ thoáng qua làm anh sợ hãi, anh sợ, sợ cậu đã nhìn thấy… Với bàn tay nắm chặt hết mức, anh nuốt khan một tiếng rội bật dậy,bỏ mặc đứa con gái đang sẵn sàng dâng hiến trong kia, giờ không thứ gì trên đời còn quan trọng nữa. Kyu của anh chắc chắn đang khóc, Kyu bé nhỏ của anh luôn cần có anh bảo vệ, thế mà anh vừa làm cái gì thế này? Anh làm con người anh yêu nhất đau lòng… “Siwon mày đúng là thằng khốn mà!”

Nhưng anh đã tìm khắp nơi trong trường, sai cận vệ lục tung mọi ngóc ngách mà cậu có thể đến…

-    Thưa cậu chủ chúng tôi không tìm thấy tung tích cậu Kyuhyun!

Trời ơi, cái điều Siwon sợ nhất cuối cùng đã đến, cái ngày cậu rời khỏi anh, rời khỏi thật sự, bình thường chỉ 30′ không nhìn thấy Kyuhyun trong bán kính 20 bước chân cũng đủ làm anh điên lên. Thế mà…chính anh …chính anh đã dùng chính đôi tay này đẩy Kyu mãi mãi rời xa mình.

-      Anh hối hận lắm! hãy tha thứ cho anh Kyu àh, đừng trốn nữa hãy ra đây đi, ra gặp anh….Kyu, Kyu àh…anh Xin em, đừng yên lặng như vậy………..Anh biết lỗi rồi.Làm ơn đừng rời xa anh đừng bỏ rơi anh!- Hắn đổ gục, gục ngã thật sự, hắn đang đau nỗi đau cậu đã từng gánh chịu nhưng dù hắn có gào, có thét to đến thế nào thì câu trả lời vẫn là… sự  im lặng…………

“Hãy để những kỉ niệm mãi mãi chìm vào quên lãng” 

 ”Hãy giữ lấy nụ cười của em trong trái  tim anh!”

.

.

.

.

.

5 năm sau.

Mỗi ngày kể từ hôm đó cho đến tận bây giờ hắn vẫn ngày ngày ngồi ở con đường quen thuộc, chờ đợi… chờ đợi một con người xuất hiện nhanh chóng và rồi biến mất bất ngờ khỏi cuộc đời hắn. Ngôi nhà cậu đã từng ở, chỉ sau một ngày,trở thành nơi bỏ hoang, đã 5 năm rồi…

Hắn nhớ, nhớ cậu từng giây, từng phút và hình như nỗi nhớ ấy chẳng ngày nào vơi… Trước mắt hắn vẫn còn hình ảnh cậu bé mải mê đọc sách đã làm con tim hắn đập loạn nhịp, ánh mắt nâu ngây thơ chan chứa tình yêu khi nhìn hắn. Văng vẳng, đâu đó  hắn vẫn nge rõ ràng nụ cười của cậu vang lên khanh khách trong ánh chiều tà, lộng gió…

Cho Kyuhyun-Em mãi là tình yêu duy nhất của đời anh, Choi Siwon…

.The End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro