Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[ONESHOT] Hoa Đinh Hương [End], Yuri | G

Cre: soshivn

Author : tieuhodaica

Rating : G 

Category : cổ trang ...

Couples : Yuri và 1 ai đó còn ai đó thì bản thân au chưa biết 

Note : fic này được viết ra vì lời hứa với 2 nhox Nice_9 và Laurel ^^, nhox 9 thì tớ đã hứa viết để đổi lấy cái part 2 fic kia riêng Laurel thì đây là 1 trong 2 oneshot mà anh đã nói với em, cũng có nói sẽ up cho em coi ^^

2 hôm nay nhập viện, trước tết thì bệnh lên bệnh xuống, part cuối của Duyên vẫn chưa hoàn thành, mong mọi người thứ lỗi *cúi đầu*

bài hát này dựa trên bài hát Hoa Đinh Hương, một bản Cpop mà theo tớ rất hay ^^

trên gg đại ca có lời dịch, ai không tìm được nếu muốn cứ pm cho tớ, tớsẽ gửi cho ^^

CHÚC TOÀN THỂ MEMBER CÓ MỘT NGÀY VALENTINE THẬT VUI VÀ ĐẦY Ý NGHĨA BÊN NGƯỜI ẤY CỦA MÌNH, NHỮNG AI CÒN FA THÌ SẼ MAU CHÓNG TÌM ĐƯỢC NỬA KIA VỪA Ý

******************************************************

HOA ĐINH HƯƠNG

Hoa đinh hương – ai cũng bảo đó là bông hoa của sự xui rủi và bệnh tật, có lẽ vì màu tím u buồn mà loài hoa ấy mang trên người. Nhưng ngươi lại bảo, đó là loài hoa tượng trưng xúc cảm đầu tiên của tình yêu.

Khi ta nhắm mắt lại luôn luôn là nụ cười của ngươi vì ta mà rực rỡ.

Khi ta nhắm mắt lại luôn luôn là ánh mắt của ngươi chỉ có mình ta.

Khi ta nhắm mắt lại … vẫn là dáng vẻ ngượng ngùng khi đứng trước ta, ấp úng câu nói : ta yêu ngươi.

Tất cả những gì về ngươi, ta luôn trân trọng để trong tim, nâng niu gìn giữ cả cuộc đời.

Ngươi – giấc mộng đầu tiên cũng là duy nhất trong kiếp này của ta …

Ta yêu ngươi nhiều lắm, Du nhi ngốc àh …

Còn gì vui sướng hơn khi mùa xuân về là lúc những bông hoa đinh hương ấy xuất hiện. Những bông hoa nở rộ, cái màu tím nhàn nhạt, mùi thơm dịu dàng lan tỏa trong không khí.

Tử đinh hương tím – những cảm xúc thú vị, choáng ngợp khi tình yêu đầu được gửi trao một cách e ấp và thơ mộng.

Đẹp lắm phải không Du nhi?

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Ngươi nhớ chứ? Ngươi luôn bảo ngươi thích nhất chính là hoa đinh hương. Thích nhiều đến nỗi lắm lúc ta muốn đem cuốc tới mà xới tung cái vườn hoa ngập sắc tím mà đồ ngốc nhà ngươi mất công vun trồng.

Ta có gì không bằng bông hoa đó. Ta có thể ôm ngươi, nắm lấy tay ngươi còn chúng? Lúc nào cũng bắt ngươi vất vả chăm lo. Ta lo cho ngươi, cái đồ ngốc nhà ngươi lại đi lo cho chúng, vứt ta ở một bên.

Ta hận. Ta giận và ta muốn dẹp quách cái vườn hoa ấy.

Nhưng lần nào cũng vậy. Ngươi lại đá bay cái ý nghĩ ấy khỏi đầu ta chỉ bằng một cái ôm thật chặt, chôn vùi ta trong hơi ấm chết tiệt của ngươi cùng với nụ cười mà ta biết chẳng ai cưỡng nổi.

Chết tiệt Quyền Du Lợi nhà ngươi !!!

Ngươi bảo, ngươi thích hoa đinh hương vì chúng ta cũng giống như thế.

Những cánh hoa ưu tư, hệt như ngươi, nữ nhân lúc nào cũng đa sầu đa cảm.

Khi cánh hoa khô héo nằm trong bàn tay, ngươi lại buồn rầu cả ngày, đôi mắt đen láy ngập nước, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào từng sợi gân trên cánh hoa. Nước mắt nhạt nhòa trên gương mặt. Ta hống cách nào cũng không nín. Hết cách đành đem ngươi chôn trong ngực, để mặc ngươi làm ướt cả vai áo của ta.

Lắc đầu ngán ngẩm, khóc vì một bông hoa. Chỉ có thể là ngươi mà thôi.

Ta biết, là ngươi lo sợ chúng ta cũng như cánh hoa màu tím ấy, tàn héo bất cứ lúc nào. Nhưng đừng lo lắng về điều đó, ta cả đời sẽ không rời ngươi, sẽ ở cùng một chỗ với ngươi. Cho đến khi tình yêu của hai chúng ta hóa thành tinh tú vĩnh hằng.

Bởi vì … duy nhất ngươi – ta sẽ không bao giờ đánh mất.

.

.

.

.

.

Cả cuộc đời này chúng ta phiêu bạt khắp nơi, trốn tránh sự truy đuổi của miệng lưỡi thế nhân, tránh đi cái nhìn của người đời. Bỏ mặc ngoài tai những lời cay nghiệt, ta và ngươi vẫn nắm tay nhau, cùng nhau đi hết đoạn đường dài, cùng nhau dệt nên bao giấc mộng.

Một căn nhà nhỏ cạnh dòng Hán thủy, khóm trúc xanh ngát vươn cao, từng thân bóng lưỡng khỏe mạnh, cành trúc mềm mại khẽ run theo gió, vườn hoa độc một màu tím trở nên rực rỡ kêu gọi ong bướm.

Mỗi ngày, ta lại mang cần câu ra mé sông, bắt chước Khương Tử Nha ngồi câu cá, có điều ta không câu bằng lưỡi thẳng như ông ấy. Ta không có điên cũng không có rảnh. Nếu ta mà rảnh như ổng nhất định ta và ngươi sẽ đói mốc đói meo dài dài ( không có cá sao đổi thức ăn khác được  ). Hơn nữa Khương Tử Nha tốn ba mươi năm mới “câu” được một Chu Văn Vương nhưng ta đâu ý muốn trở thành như ông ấy, nhất đại công thần vạn sử lưu danh, mà tốn từng ấy thời gian ngồi “câu”. Với lại, lỡ ta “câu” được một đại tiểu thư hay tên công tử nào đó, tiểu hắc miêu ngươi không xé xác ta, không giận lẫy ta làm ta khổ sổ cả mấy ngày chắc? Không cho ta ôm, không cho ta hôn. Quyền Du Lợi ngươi thật ác độc, biết ta thiếu hơi ngươi là chịu không nổi mà *gào thét*

-Du nhi, là cô nương ấy nhìn ta chứ ta không có mà.

*nhích nhích lại gần, méo mặt năn nỉ T__T *

-Xê ra, ta không quen ngươi, không biết cái loại chỉ cần mỹ nữ là mắt sáng lên như ngươi.

*đẩy đẩy, mặt vẫn còn tức*

-Du nhi à ~~~ *nắm lấy tay áo kéo kéo, ấm ức khóc, liều mạng ôm và lại bị đá khỏi giường*

Vậy đó nên quên đi, ta còn muốn an ổn mà sống.

Lắm lúc, trong số cá ta câu được có vài con nhỏ không thể đổi, ta lại đem thả vào cái ao trong sân mà nuôi, chúng lớn không bán được cũng có thể lấy ăn. Đường nào cũng tiện. Ấy thế mà khi chúng lớn, ngươi lại không cho ta bán !!! Ngươi bảo chúng còn bé lắm không được bán. Ta ngó lại cái ao, cảm thấy máu dồn hết cả lên đầu. Con nào con nấy to hơn cả bắp tay của ta và ngươi gộp lại mà ngươi bảo chúng nhỏ ??? Đạo lý gì đây ???

Rồi ta lại vớt chúng lên, mặc cho đôi mắt ngươi rơm rớm nước, lờ luôn đôi môi khó cưỡng của ngươi đang gào lên bảo ta là đồ lãnh huyết vô tình, mà xách đống cá ra chợ.

Ừ đó, ta lãnh huyết vô tình đó, vậy cái đĩa bánh hoa quế mỗi ngày ngươi ăn là ai mua vậy? Không phải cái đồ lãnh huyết vô tình này mua sao??? *lại gào thét*

Mọi chuyện sẽ lại đâu vào đó, khi cái người được gọi là lãnh huyết gì gì đó lén thả vài chú cá nhỏ lại vào chiếc ao cũng không lớn lắm, lặng lẽ đặt lên bàn đĩa bánh hoa quế còn nóng hổi, thơm nức. Để rồi dăm bửa nửa tháng sau lại xách mấy con cá tiễn lên đường 

Và mỗi buổi chiều, khi mặt trời khuất dần về phía sau ngọn núi, ta mơ màng đôi mắt, dựa vào vai ngươi ngắm nhìn quả cầu lửa khổng lồ kia lần cuối trong ngày. Cả bầu trời trong vắt, xanh thẳm, cao vời vợi nay chìm trong một màu vàng cam rực rỡ, từng tia nằng nhạt lấp lánh trải dài trên mặt sông, không quá g*y gắt như buổi trưa, dịu dàng. Gió mơn man nhẹ thổi.

Khung cảnh thật lộng lẫy dù vài nơi trên trời đã nhường chỗ cho đêm đen.

Ta đung đưa hai bàn tay đan vào nhau, khẽ giơ lên, đặt vào giữa quả cầu lửa trên cao. Mỉm cười khi những ngón tay vừa khít tựa như sinh ra đã gắn kết với nhau tới trọn kiếp. Chốn nhân gian chỉ còn mình ta và ngươi …

Thế ngoại đào viên … còn mong gì hơn.

Không cầu được đời đời kiếp kiếp.

Không cầu được sớm tối bên nhau.

Chỉ mong được bình thản nắm tay người đi khắp nhân gian.

Ai nói rằng tình cảm lưu luyến khiến người ta đau khổ.

Ai nói rằng biển đời chìm nổi khó được tình yêu vĩnh cửu.

Dù có lúc chia ly, có khi gặp lại.

Dù có khi sum họp có khi tan.

TBC ... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yulsic