
[ONESHOT] Heart, Yulsic
Cre: ssvn
Author: Sonewitches
Pairings: Yulsic
Rating: K
Category: Genera
¸.·'´¯) ¸,ø¤°''°¤ø,¸(¯''·.¸Heart¸.·'´¯) ¸,ø¤°''°¤ø,¸(¯''·.¸
...........................
Mẹ nó đi rồi, đi xa mãi mãi…. Đi mà không nói với nó một lời nào…
Nó không khóc…
Mọi người xung quanh nhìn nó bằng cặp mắt thương hại. Tiếng khóc của mọi người cứ văng vẳng trong đầu nó… Nó không khóc.
Ngày mà người ta đưa mẹ nó về nơi an nghỉ cuối cùng… nó cứ ngồi đó, ngồi bên cạnh nắm mộ nghi ngút khói… nó vẫn không khóc…
………………
Hai ngày rồi nó không bước ra khỏi phòng. Nó muốn ngủ, muốn được gặp mẹ, ôm mẹ vào lòng… Nó biết chỉ có trong giấc mơ mẹ mới xuất hiện trước mặt nó và hôn vào má nó như mẹ vẫn thường làm.
- Sica… Đi học nào Sica… Tớ đợi cậu nhé!
Lại là hắn. Nó ghét hắn. Hôm đám tang mẹ nó, hắn cứ lẻo đẽo bên cạnh. Nó không muốn cho hắn thấy vẽ mặt tiều tụy của mình.
Nó cố tìm cái điện thoại trong mớ chăn mềnh hổn độn. Có lẽ vì mấy ngày nay không ăn uống gì nên tất cả sức lực của nó dường như tan biến. Nó cố nhắn tin để đuổi tên đó ra khỏi tầm mắt của mình.
“ Đi đi, đừng làm phiền tớ”
“ Cậu nghĩ học mấy ngày rồi… uhm… đừng như thế nữa, mọi người rất lo cho cậu…”
“ Đi đi, bye…”
Nhìn nét mặt ủ rủ của Yul khi nhận được tin nhắn của nó, Yul rất buồn. Nó biết thế nhưng giờ phút này nó chỉ muốn nghĩ ngơi, muốn bình tâm và cố chấp nhận sự thật. Bây giờ mọi thứ đối với nó đều vô nghĩa.
“Uh thôi cậu nghĩ ngơi thêm 1 ngày nữa đi. Mai đi học cũng được… Àh chút về tớ sẽ mua kẹo socola mà cậu thích nhé…”
Yul vẫy tay chào nó và bước đi thật nhanh. Nó muốn nở một nụ cười trước khi Yul đi nhưng nó không làm được.
………….
Ba về rồi… Một cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy căn nhà… Bầu không khí ấm áp của một gia đình đã bị mẹ nó lấy đi… tất cả…
Người phụ nữ đi bên cạnh ba. Nó đang có cảm giác bất an. Chẳng lẽ đúng như nó nghĩ…
Ba nó muốn tiến thêm bước nữa.
“Cha xin lỗi vì không nói trước với con… Uhm, sau này đây sẽ là mẹ con… cha phải đi làm nên không có thời gian chăm sóc cho con. Cha muốn tìm một người mẹ cho con. Dù chắc chắn sẽ không thể bằng mẹ con, nhưng từ nay mẹ kế sẽ lo cho con thật tốt như mẹ con đã từng làm. Cô ấy thật sự là người tốt. Cha mong con hiểu…”
“Tùy cha, con sẽ không gọi bất cứ ai khác là mẹ. Con chỉ có 1 người mẹ duy nhất thôi. Con đi học đây”
Nó đi nhưng lòng rối bời. Nó bước tới và nhìn thẳng vào mặt người phụ nữ đó.
“Đừng có vào phòng tôi”
Gương mặt nó thật đáng sợ. Ra khỏi nhà mà nó còn cảm giác sợ chính bản thân mình. Nó không nghĩ mình lại như thế. Người phụ nữ đó không có tội gì… Nó đang sợ ba sẽ dần quên mất mẹ nó… Người mà suốt đời chỉ biết lo cho gia đình và… rất yêu nó.
Vừa ngồi vào bàn học nó nhận được một mảnh giấy đặt ngay trên mặt bàn “Chút về gặp nhau ở chổ củ nha.Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Nhìn nét chữ này nó đoán ngay chủ nhân của mảnh giấy.
- Hẹn tớ ra có chuyện gì thế
- Uhm…Tớ tặng cậu…
- Quà? Sao lại tặng quà thế?
- Uhm hôn nay là ngày…. Cậu không biết à?
Giờ nó mới nhớ ra, hôm nay là sinh nhật của nó, chuyện của mẹ đã làm cuộc sống của nó bị xáo trộn.
- Tớ xin lỗi… tớ không nhớ. Cảm ơn cậu
- Không có gì đâu, miễn sao cậu thấy vui là được rồi. À… tớ nghe nói ba cậu …
Nó không nghĩ Yul lại biết nhanh đến thế. Mà cũng phải, hai đứa từ bé đã chơi cùng nhau, nhà ở ngay cạnh nhau. Mõi lần nó có chuyện, Yul luôn là người biết trước nhất và cũng là người duy nhất chia sẽ với nó.
- Ừ… cậu biết nhanh thế?
- Lúc sáng tớ tình cờ gặp ba cậu, bác ấy bảo người phụ nữ kia sẽ là…
- Tớ chỉ có một người mẹ, Bà ta là vợ của ba tớ nhưng mãi mãi không thể sánh với mẹ tớ.
- Cậu đừng như thế. Sau này hai người sẽ ở cùng một nhà. Nếu cô ấy tốt và thật sự muốn chăm sóc cho cậu thì cậu hãy mở rộng tấm lòng.
- Thôi, tớ vào lớp… Cậu không cần quan tâm tới tớ làm, tớ tự biết lo thân mình.
Nó lại bỏ Yul, một lần nữa.
...........................
Nó trở nên ít nói hơn khi về nhà. Căn nhà mà ngày trước đối với nó là thiên đường thì giờ lại giống như quán trọ.
“Dậy đi học thôi con.”
Là tiếng của người phụ nữ đó. Nó không muốn nghe. Bà ta đang làm tâm trí nó trở nên bấn loạn. Sao bà ấy lại ngày càng giống mẹ nó đến thế. Bà ấy đang làm những công việc của mẹ nó một cách hoàn hảo.
“Ăn cơm nào con gái.”
“ Con gái, hôm nay nhớ về nhà sớm nhé. Mẹ chuẩn bị rất nhiều món ngon cho con đấy”
Cái từ “con gái” làm trái tim sắt đá của nó tan chảy.
Nó đang thấy sợ. Nó sợ một ngày nào đó hình ảnh người mẹ đáng thương của nó sẽ bị quên lãng trong trái tim của ba nó và… cả nó.
Người phụ nữ đó quá thương ba nó nên chấp nhận sống với ông dù biết ông đã có gia đình. Cái câu “ Mấy đời bánh đúc có xương. Mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng” giờ nó lại cảm giác câu đó thật sự sai hoàn toàn. Người phụ nữ đó luôn quan tâm và thương yêu nó mặc cho sự lạnh lùng, bất cần của nó… Cái bức tường mà nó đang cố tạo nên ngày càng bị lung lay.
- Tớ phải làm gì đây Yul? Bà ấy thật sự rất tốt với tớ…
- Cậu hãy làm theo những gì trái tim mách bảo. Đừng quá cố chấp níu kéo những gì của quá khứ mà đánh mất hạnh phúc hiện tại. Cậu hãy giữ lại những khoảnh khắc hạnh phúc bên cạnh mẹ vào ngăn lớn nhất trong tim và hãy mở rộng tấm lòng để đón nhận tình cảm mà cô ấy dành cho cậu. Cậu hãy nghĩ đây không phải là sự thay thế mà là sự bù đắp mà thượng đế muốn giành cho cậu. Ở một nơi nào đó mẹ cậu cũng sẽ cảm thấy an ủi vì đã có người thay thế bà chăm sóc cho gia đình.
Những lời nói của Yul khiến nó cảm động. Nó chưa từng nghĩ Yul lại có thể nói được nhưng lời như thế. Chỉ có Yul mới hiểu nó… và nó cũng chỉ nghe lời Yul mà thôi.
………………
Nó vửa bước vào nhà đã thấy là lạ. Nhà tối ôm… Nó mon men theo vách tường để đến chổ công tắc điện.
“ Happy birthday to you…. Happy birthday to you… Happy birthday Happy birthday… Happy birthdayto you!!!”
Nó giật cả mình té ngay trên nền nhà. Người phụ nữ đó và bên cạch là ba nó. Họ đang tiến đến gần nó với chiếc bánh kem trên tay. Nó cứ ngở năm nay sẽ không ai quan tâm gì đến sinh nhật nó. Đến bản thân nó còn không nhớ nổi ngày sinh của mình. Nó cảm động nhưng vẫn làm mặt lạnh.
- Con gái yêu, sinh nhật vui vẻ! Cha có món quà tặng con đây.
Người phụ nữ đó lại đếngần nó, đây là lần thứ mấy bà ấy cố tiếp cận với nó… nó không nhớ nổi. Nó đang rất tò mò không biết bà ấy sẽ tặng gì… nhưng nó vẫn giữ nét mặt lạnh của mình.
- Uhm… đây là món quà mà mẹ đã tận tay làm cho con… Mẹ biết mãi mãi sẽ không thể thay thế được mẹ con… Nhưng mẹ thật sự yêu con và gia đình này. Mẹ sẽ cố chăm sóc thật tốt cho căn nhà này. Mẹ không mong gì chỉ hy vọng con có thể mở rộng trái tim để đón nhận mẹ. Mẹ muốn chúng ta sẽ sống với nhau thật hạnh phúc như một gia đình thật sự….
Nó không nói gì và cũng không biết mình vừa làm gì, đến khi nhận ra thì nó đã thấy mình ôm chầm lấy người phụ nữ đó… lần đầu tiên sau khi mẹ mất nó mới nở được nụ cười….
- Cảm ơn món quà của mẹ…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro