[ONESHOT| GURIA] VÌ EM
Năm 3214, loài người đứng trên bờ vực của ngày tận thế, một sự kiện mà các nhà khoa học gọi là "Sụp Đổ Thiên Hà". Các ngôi sao trong Dải Ngân Hà đang dần cạn kiệt năng lượng do chu kỳ tự nhiên của vũ trụ. Những báo cáo lạnh lùng từ các trung tâm nghiên cứu khắp các hành tinh nói rằng nhân loại chỉ còn lại vài thập kỷ trước khi bóng tối vĩnh hằng bao trùm. Trong sự tuyệt vọng đó, các thành phố nổi trên các hành tinh và các trạm năng lượng khổng lồ mọc lên, nhằm kéo dài sự sống thêm chút ít. Nhưng hy vọng ngày một mong manh.
Eron-X7 là một hành tinh khai thác xa xôi, nơi không khí loãng đến mức chỉ tồn tại được trong các trạm kín. Mặt trời của nó là một đốm sáng nhỏ trên bầu trời luôn phủ đầy bụi vũ trụ, không đủ sức sưởi ấm hoặc chiếu sáng.
Lee Minhyung, một kỹ sư năng lượng, là một trong số ít những người còn lại làm việc tại trạm năng lượng hydro trên hành tinh này. Anh nổi tiếng là một người điềm tĩnh, luôn cẩn trọng và chính xác đến từng chi tiết. Gương mặt anh mang những đường nét sắc bén, góc cạnh như được điêu khắc từ đá, toát lên vẻ lạnh lùng khiến người khác khó lại gần. Xung quanh anh luôn là những màn hình điện tử lơ lửng, những dãy số và biểu đồ phức tạp chạy liên tục, phản chiếu ánh sáng xanh lạnh lẽo lên khuôn mặt anh, làm tăng thêm sự bí ẩn.
Nhưng bên trong vẻ ngoài cứng rắn ấy là một tâm hồn cô độc. Gia đình của Minhyung đã bị phá huỷ trong một vụ nổ nguyên tử khi anh mới 15 tuổi. Ký ức về ngày hôm đó vẫn còn ám ảnh anh, đặc biệt là khoảnh khắc anh là người duy nhất sống sót trong ngôi nhà bị thiêu rụi. Chính bi kịch ấy đã thôi thúc anh trở thành một kỹ sư năng lượng - không chỉ để hiểu mà còn để kiểm soát thứ sức mạnh hủy diệt đã lấy đi tất cả những gì anh yêu thương. Nhưng anh cũng dần trở nên xa cách, khép mình trong những bức tường vô hình mà anh tự dựng lên.
Mọi thứ thay đổi vào một ngày nọ, khi Ryu Minseok- một phi công vận chuyển hàng hóa đến từ một hành tinh nhỏ - hạ cánh xuống trạm của Minhyung.
Ryu Minseok, một chàng trai trẻ hơn Minhyung vài tuổi, là hình ảnh trái ngược hoàn toàn với kỹ sư lạnh lùng. Cậu có dáng người mảnh khảnh nhưng rắn rỏi, với nụ cười luôn tỏa sáng trên môi như thể thế giới chưa từng biết đến bóng tối. Minseok phóng khoáng, tự do và mang theo một chút tinh nghịch lẫn ngông cuồng trong từng cử chỉ. Những câu bông đùa của cậu nhanh chóng làm tan băng trong không khí căng thẳng của trạm.
"Anh là Lee Minhyung, đúng không? Em nghe nói anh là người giỏi nhất ở đây, nhưng không ngờ lại đẹp trai thế này" Minseok trêu đùa ngay khi gặp anh.
Minhyung nhướng mày, nhưng không đáp lại. Sự xa cách vốn là thói quen của anh, nhưng ánh mắt Minseok- sáng như chứa đựng cả dải thiên hà - làm anh bối rối.
-----
Minseok bắt đầu tìm cớ để ở lại trạm lâu hơn. Cậu dường như không hề bị bầu không khí u ám của Eron-X7 làm nản lòng. Cậu thường xuất hiện trong phòng kỹ thuật, nơi Minhyung đang làm việc, mang theo những câu chuyện hài hước và nụ cười dễ thương. Ban đầu là lý do kiểm tra hàng hóa, sau đó là sửa chữa nhỏ trên con tàu của cậu. Và dần dần, sự hiện diện của Minseok trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Minhyung.
Minhyung bắt đầu nhận ra sự hiện diện của Minseok đã làm xáo trộn nhịp sống vốn dĩ tẻ nhạt của anh. Những buổi sáng từng chỉ bắt đầu bằng tiếng bíp đều đều của hệ thống giờ có thêm tiếng cười vang từ chàng phi công trẻ. Minseok thường xuyên pha trò hoặc cố tình làm rối tung các bảng điều khiển chỉ để trêu anh.
"Cậu nghĩ đây là trò đùa sao?" - Minhyung lườm cậu, nhưng khóe miệng lại không kìm được khẽ cong lên.
"Minhyung-ssi, anh lúc nào cũng nghiêm túc như thế à? Không chán sao?" Minseok hỏi, giọng trêu chọc khi nhìn thấy Minhyung đang chăm chú theo dõi các thông số kỹ thuật.
"Công việc không có chỗ cho cảm xúc" anh đáp ngắn gọn, quay lại màn hình.
Minseok bĩu môi. "Lạnh lùng như thế, bảo sao lúc nào cũng làm việc một mình. Anh không biết cười sao?"
Minhyung khẽ nhếch môi, gần như là một nụ cười mờ nhạt. Nhưng khi quay lại, anh nhận thấy Minseok đang đứng chống cằm nhìn mình, ánh mắt lấp lánh như đang trêu chọc.
"Ra ngoài nếu cậu thấy nhàm chán" Minhyung nói, nhưng giọng điệu không hề gay gắt.
"Không đâu! Em sẽ ở đây, giúp anh đỡ cô đơn" Minseok cười toe toét, cố tình phớt lờ sự lạnh lùng của anh.
-----
Dù thường xuyên phàn nàn về sự bám riết của Minseok, nhưng Minhyung lại không bao giờ thực sự đẩy cậu ra xa. Ngược lại, anh bắt đầu để ý đến cậu nhiều hơn, từ việc chuẩn bị sẵn đồ ăn nhẹ khi Minseok đến thăm, đến việc kiểm tra hệ thống phi thuyền của cậu trước mỗi chuyến bay.
Minseok rất hay giận dỗi, nhất là khi Minhyung không để ý đến cậu.
"Anh thực sự lạnh lùng như khối băng đó, Minhyung-ssi!" Minseok phồng má, vung tay vung chân mỗi khi không được Minhyung đáp lại.
Nhưng Minhyung chỉ âm thầm quan sát. Khi Minseok giận, anh sẽ để lại một cốc trà nóng trên bàn, hoặc lặng lẽ sửa lại chiếc ghế mà Minseok hay ngồi. Những hành động nhỏ nhặt ấy, tuy không lời, nhưng chứa đựng sự dịu dàng mà Minhyung dành riêng cho cậu.
Một đêm, khi Minseok quá mệt mỏi sau một chuyến bay dài, cậu ngủ gục trên ghế trong phòng điều khiển của Minhyung. Minhyung đã lặng lẽ lấy chiếc áo khoác của mình, đắp lên người Minseok, rồi đứng nhìn cậu ngủ.
"Minseok... em thật ngốc" anh khẽ thì thầm, nhưng trong ánh mắt là sự trìu mến không giấu nổi.
----
Một buổi tối trên Eron-X7, bầu trời xám xịt khiến mọi thứ trở nên ngột ngạt hơn bình thường. Minseok bước vào phòng điều khiển, trên tay là một cốc cà phê nóng mà cậu mang đến cho Minhyung.
"Anh chắc hẳn lại quên ăn rồi" Minseok nói, đặt cốc cà phê lên bàn. "Cái này dành cho anh."
Minhyung ngước lên, đôi mắt anh thoáng qua một chút bất ngờ. Dù Minseok không nói thẳng, nhưng những hành động như thế này khiến anh cảm nhận rõ sự quan tâm của cậu.
"Cảm ơn" Minhyung đáp ngắn gọn, nhưng ánh mắt anh dịu lại.
Minseok mỉm cười, tiến lại gần để nhìn những màn hình nhấp nháy trước mặt Minhyung. "Anh đang làm gì vậy?"
"Kiểm tra nguồn năng lượng của trạm. Nếu có bất kỳ sự cố nào xảy ra, nó có thể..."
Minhyung ngừng lại khi cảm nhận được một cái chạm nhẹ. Minseok tựa lưng vào ghế của anh, tay cậu vô thức đặt lên vai Minhyung, điều này làm tim anh vô thức hẫng một nhịp.
"Thư giãn đi" Minseok nói, giọng pha chút trêu chọc. "Lúc nào anh cũng căng thẳng như thế. Em chỉ ở đây để giúp thôi mà."
Dù lời nói của Minseok nghe nhẹ nhàng, Minhyung lại cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của cậu, một cảm giác mà anh đã quên mất từ lâu.
"Tôi không cần giúp" Minhyung trả lời, nhưng bàn tay đặt trên vai anh không hề khiến anh khó chịu.
------
Minseok có một thói quen kỳ lạ: cậu thích dành thời gian trên mái trạm năng lượng, nơi có thể nhìn thấy những ngôi sao yếu ớt còn sót lại trên bầu trời Eron-X7. Một tối nọ, cậu kéo Minhyung ra ngoài cùng mình.
"Anh lúc nào cũng làm việc, không chán sao?" Minseok cười, ngồi xuống tấm kim loại lạnh lẽo của mái trạm.
Minhyung không trả lời, chỉ ngồi xuống bên cạnh cậu, đôi mắt lạnh lùng nhìn lên bầu trời.
"Anh có bao giờ nghĩ, nếu chúng ta thoát khỏi ngày tận thế, chúng ta sẽ làm gì không?" Minseok hỏi, giọng nói pha chút mơ màng.
"Chưa từng" Minhyung trả lời.
"Em thì có" Minseok nói, ánh mắt long lanh. "Em muốn đến một hành tinh có biển, được nhìn thấy sóng vỗ và nghe tiếng gió. Anh đã bao giờ thấy biển chưa?"
Minhyung lắc đầu.
"Thế thì, nếu có cơ hội, em sẽ dẫn anh đi" Minseok nói. Minhyung quay sang nhìn cậu. Có điều gì đó trong đôi mắt sáng ấy - một nỗi buồn sâu thẳm mà Minseok giấu kín.
-----
Thời gian trôi qua, Minseok dường như đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Minhyung. Cậu luôn xuất hiện với nụ cười và sự ấm áp, phá vỡ lớp vỏ băng giá mà Minhyung khoác lên mình.
Một ngày nọ, Minseok bị thương nhẹ khi vận chuyển hàng hóa. Vết cắt nhỏ trên tay cậu khiến Minhyung, lần đầu tiên, hoảng loạn.
"Ngồi im" Minhyung ra lệnh, nhanh chóng lấy bộ sơ cứu.
"Anh làm gì mà nghiêm trọng thế?" Minseok bật cười, nhưng Minhyung lườm cậu một cái, khiến cậu im bặt.
Minhyung nhẹ nhàng sát trùng vết thương, từng động tác cẩn thận như sợ làm Minseok đau. Minseok nhìn anh, đôi mắt cậu long lanh với một cảm xúc khó tả.
"Anh quan tâm em thế này, nhưng lại không bao giờ nói gì" Minseok thì thầm.
Minhyung ngừng lại một chút, nhưng không đáp. Thay vào đó, anh tiếp tục băng bó vết thương cho cậu, đôi tay anh run nhẹ mà chính anh cũng không nhận ra.
----
Một đêm, trên Eron-X7, hiện tượng mưa sao băng hiếm hoi xảy ra. Tin tức này nhanh chóng lan truyền trong trạm, và tất cả nhân viên đều hào hứng chờ đợi. Minseok, tất nhiên, không bỏ lỡ cơ hội này để lôi kéo Minhyung ra ngoài ngắm sao cùng mình.
"Minhyung-ssi, anh phải ra ngoài với em!" Minseok nhảy nhót hào hứng, kéo tay Minhyung khi anh vẫn còn đang chăm chú vào màn hình.
"Không cần thiết" Minhyung trả lời, mắt không rời khỏi dữ liệu.
"Anh thật sự không biết lãng mạn là gì!" Minseok giận dỗi, buông tay anh ra và xoay người đi ra ngoài. Nhưng cậu chỉ bước được vài bước thì Minhyung bất ngờ lên tiếng.
"Chờ đã. Tôi sẽ đi."
Minseok quay lại, đôi mắt sáng lên, nhưng cậu nhanh chóng giấu đi sự bất ngờ bằng cách nhăn mặt giả vờ giận dỗi. "Hừ, anh nên như thế từ đầu."
Hai người đứng trên mái trạm, nơi ánh sáng của mưa sao băng rực rỡ chiếu xuống bề mặt hành tinh. Bầu trời Eron-X7 hiếm khi sáng như vậy, và ánh sáng kỳ ảo khiến mọi thứ trở nên khác lạ.
Minseok ngồi xuống, đôi mắt sáng rực khi nhìn lên bầu trời. "Đẹp quá..."
Minhyung đứng bên cạnh cậu, lặng lẽ quan sát không chỉ bầu trời mà còn cả người con trai đang cười tươi rói trước mặt mình.
"Anh biết không, khi còn nhỏ, em từng ước mơ được làm phi công chỉ để được nhìn thấy những ngôi sao thật gần" Minseok nói, giọng cậu nhẹ nhàng hơn hẳn thường ngày. "Nhưng càng lớn, em càng nhận ra rằng các ngôi sao chẳng bao giờ đứng yên. Chúng cứ trôi đi, xa dần..."
Minhyung không trả lời, nhưng ánh mắt anh mềm mại khi nhìn cậu. Anh bước đến gần hơn, ngồi xuống cạnh Minseok.
"Ngôi sao nào rồi cũng sẽ tàn lụi," Minhyung nói, giọng anh trầm thấp nhưng đầy cảm xúc. "Nhưng... nếu nó từng chiếu sáng được một khoảnh khắc như thế này, có lẽ, nó không vô nghĩa."
Minseok quay sang nhìn Minhyung, đôi mắt cậu mở lớn. Lời nói của Minhyung, dù ngắn gọn, khiến tim cậu đập loạn nhịp. Cậu cười, một nụ cười dịu dàng hơn bình thường.
"Anh lúc nào cũng nói những câu làm em muốn khóc" Minseok thì thầm.
Không biết từ lúc nào, hai bàn tay họ chạm vào nhau. Không ai rút lại, chỉ để mặc hơi ấm lan tỏa trong cái lạnh của đêm Eron-X7.
Minhyung bắt đầu quen với việc Minseok luôn ở bên mình. Cậu đã trở thành ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh, một sự tồn tại khiến anh không còn cảm thấy cô đơn. Nhưng điều đó cũng khiến anh bắt đầu lo sợ: nếu một ngày Minseok biến mất, anh sẽ thế nào?
————
Một lần, khi Minseok bị trễ chuyến bay trở về từ một trạm gần đó, Minhyung đã mất bình tĩnh. Anh dành hàng giờ liền kiểm tra tín hiệu phi thuyền, và chỉ khi nhận được thông báo rằng Minseok đã an toàn hạ cánh, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi Minseok bước vào trạm, cậu cười toe toét. "Em về rồi đây, anh nhớ em không?"
Minhyung không trả lời, chỉ tiến lại gần và bất ngờ đặt tay lên vai cậu.
"Cậu nên cẩn thận hơn" anh nói, giọng anh bình thản nhưng ánh mắt thì khác.
Minseok mở to mắt, không ngờ rằng Minhyung lại thể hiện sự lo lắng như vậy. Cậu chớp mắt vài lần, rồi bất chợt mỉm cười.
"Vậy là anh lo cho em đúng không?"
Minhyung không trả lời, chỉ lặng lẽ quay đi, nhưng tai anh đỏ lên rõ ràng.
-------
Một buổi sáng, khi Minhyung đang kiểm tra hệ thống năng lượng, một tin nhắn khẩn được gửi đến thiết bị cá nhân của anh. Người gửi là một người bạn cũ - tiến sĩ Rhee, làm việc tại Trung tâm Nghiên cứu Thiên văn của Liên Minh Ngân Hà.
"Nghe đây, Minhyung" giọng nói trong tin nhắn dồn dập. "Một vụ va chạm giữa hai ngôi sao lớn sắp xảy ra. Quy mô vượt xa mọi dự đoán trước đây. Chúng tôi chỉ mới phát hiện ra sự bất ổn của trường trọng lực, và Eron-X7 nằm ngay trong tầm hủy diệt. Cậu phải rời khỏi đó ngay lập tức!"
Trái tim Minhyung thắt lại. Trạm Eron-X7 không có đủ phi thuyền cứu hộ, và hầu hết các trạm gần đó đều đã bị bỏ hoang. Chỉ có duy nhất một chiếc phi thuyền cá nhân ở đây - một con tàu nhỏ mà anh dùng để di chuyển ngắn hạn. Nó không được thiết kế cho chuyến bay dài, nhưng đó là hy vọng duy nhất.
Không suy nghĩ thêm, Minhyung lao ra khỏi phòng điều khiển và chạy thẳng đến nơi Minseok đang ở. Cậu đang đứng bên ngoài, mắt nhìn lên bầu trời xám đặc trưng của Eron-X7, nét mặt trầm tư hiếm thấy.
"Minseokie!" Minhyung gọi lớn. "Chúng ta phải đi ngay lập tức. Không có thời gian đâu!"
Minseok quay lại, đôi mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên trước sự hoảng hốt hiếm hoi của anh. "Có Chuyện gì vậy?"
"Anh chưa giải thích được. Ta phải đi ngay!"
Chiếc phi thuyền nhỏ rời khỏi bề mặt Eron-X7 chỉ vài phút trước khi vụ nổ xảy ra. Khi cả hai nhìn ra cửa sổ, họ thấy một cột ánh sáng khổng lồ bùng lên từ hành tinh, lan rộng ra vũ trụ như một ngọn lửa khổng lồ. Quy mô vụ nổ lớn hơn mọi thứ họ từng tưởng tượng.
Trong khoang lái chật hẹp, một thông báo từ hệ thống khiến cả hai sững sờ: lượng oxy dự trữ của phi thuyền chỉ đủ cho một người trong hành trình dài thoát khỏi tầm ảnh hưởng của vụ va chạm.
Minhyung siết chặt tay lái, ánh mắt anh đanh lại. "Anh sẽ-"
"Dừng lại" Minseok ngắt lời anh, giọng cậu vẫn bình tĩnh một cách lạ kỳ. "Chúng ta sẽ tìm được cách mà. Giờ ta phải gửi tín hiệu cầu cứu đã. Em chắc sẽ có người nghe thấy."
Minhyung nhìn cậu, muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời. Cuối cùng, anh gật đầu và bật hệ thống phát tín hiệu.
Một giờ trôi qua. Sau những khoảnh khắc căng thẳng, tín hiệu của họ được đáp lại bởi một phi thuyền cứu hộ ở gần đó.
"Chúng tôi sẽ đến, nhưng nhiên liệu hiện tại không đủ để bay thẳng. Hãy giữ nguyên vị trí, chúng tôi cần dừng ở trạm trung chuyển trước khi tới được nơi phát tín hiệu."
Lời đáp khiến Minhyung căng thẳng. Anh nhanh chóng tính toán: với tốc độ và hướng bay hiện tại, cả hai phi thuyền đều không thể gặp nhau kịp thời trước khi oxy cạn.
Nhưng anh không nói gì. Minseok nắm lấy tay anh, mỉm cười. "Thật tốt quá, chúng ta được cứu rồi. Em tin rằng mọi thứ sẽ ổn thôi."
Họ ngồi sát bên nhau, cố gắng nói chuyện để xua tan nỗi sợ. Minseok kể về những chuyến bay đơn độc giữa các hành tinh, về những lần cậu cảm thấy thế giới quá rộng lớn mà bản thân thì quá nhỏ bé. Minhyung thì lắng nghe, anh cảm thấy như mọi khoảnh khắc bên Minseok đều quý giá hơn bao giờ hết.
"Anh biết không?" Minseok thì thầm, đầu tựa vào vai anh. "Nếu em không còn cơ hội nào nữa, em nghĩ em sẽ không hối hận. Vì ít nhất thì, em đã gặp được anh."
----
Khi Minseok chìm vào giấc ngủ, Minhyung vẫn tỉnh. Anh nhìn gương mặt cậu - yên bình, như thể không gì trên đời này có thể làm cậu bận tâm.
Tiếng thông báo từ hệ thống vang lên, kéo anh trở lại thực tại: phi thuyền cứu hộ đã đổi hướng, nhưng tốc độ của họ không đủ để đến kịp. Thời gian của cả hai đang đếm ngược dần...
Minhyung thở dài, ánh mắt trĩu nặng. Anh biết rõ lượng oxy còn lại chỉ đủ cho một người.
Đôi tay anh run rẩy khi vuốt nhẹ mái tóc Minseok. Nhìn cậu, anh khẽ mỉm cười, nụ cười đầy đau đớn và quyết tâm.
"Em là người đã mang đến ánh sáng cho anh, cứu rỗi lấy linh hồn vỡ nát của anh." anh thì thầm, giọng nghẹn ngào. "Vậy thì...anh sẽ là người giữ cho ánh sáng ấy sống mãi mãi."
Trong khoang lái nhỏ hẹp, tiếng thở đều đặn của Minseok vang lên nhè nhẹ, hòa cùng tiếng bíp chậm rãi của hệ thống kiểm soát. Minhyung ngồi bất động, ánh mắt dán chặt vào màn hình hiển thị lượng oxy còn lại: 4 giờ. Một con số quá ngắn ngủi cho cả hai, nhưng đủ dài để một người sống sót.
Anh đã tính toán, đã thử hết mọi phương án. Nhưng mọi lời hứa hy vọng từ phi thuyền cứu hộ đều trở thành thứ xa xỉ khi thời gian của họ đang cạn kiệt dần.
Minhyung quay lại nhìn Minseok . Gương mặt cậu trong giấc ngủ yên bình như một đứa trẻ, nét cười nhẹ trên môi vẫn còn đó, như thể cậu đang mơ một giấc mơ đẹp, nhưng trái tim anh như thắt lại.
"Nếu em không còn cơ hội nào nữa, em nghĩ em sẽ không hối hận. Vì ít nhất, em đã gặp anh."
Lời nói của Minseok vang vọng trong tâm trí anh. Nhưng anh biết rõ: chính anh là người không thể để mình hối hận. Minseok phải sống. Cậu là ngọn lửa duy nhất giữa bóng tối đang nhấn chìm tất thảy mọi thứ trên thế gian này, và vì thế nên Minhyung sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để giữ ngọn lửa ấy sáng mãi.
Anh đứng dậy, hít một hơi thật sâu. Trong khoang chứa nhỏ phía sau, có hai bộ đồ bảo hộ khẩn cấp với bình oxy độc lập, vốn chỉ được thiết kế để tồn tại trong không gian trống vài giờ.
Minhyung mặc nó vào, từng chuyển động đều chậm rãi, như thể anh muốn kéo dài thêm chút thời gian. Khi mọi thứ đã hoàn tất, anh quay lại nhìn Minseok lần cuối cùng.
Không gian bên trong phi thuyền nhỏ hẹp chìm vào sự tĩnh lặng. Minhyung đứng lặng trước khoang lái, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi gương mặt đang say ngủ của Minseok.
Nụ cười nhẹ vẫn hiện trên môi cậu, như thể cậu đang mơ một giấc mơ thật đẹp. Hơi thở của cậu đều đặn, an yên, khiến Minhyung không nỡ phá vỡ khoảnh khắc này.
Anh cúi xuống, nhìn thật kỹ từng đường nét trên gương mặt người con trai mà anh yêu. Đôi mắt khép lại, làn mi dài khẽ động mỗi lần cậu thở. Ký ức về nụ cười tươi sáng của Minseok, về cách cậu trêu đùa và xoa dịu anh, như một cuốn phim chậm rãi lướt qua tâm trí Minhyung.
Anh khẽ vuốt nhẹ mái tóc mềm của cậu, hơi cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán Minseok. Nụ hôn ấy không chỉ là lời tạm biệt, mà còn là tất cả tình yêu, niềm hy vọng, và lời hứa anh muốn gửi gắm.
Trong giấc mơ, Minseok như cảm nhận được sự hiện diện của Minhyung. Một nụ cười rạng rỡ hơn thoáng xuất hiện trên môi cậu. Trong mơ, cậu thấy mình và Minhyung đang đứng trên một hành tinh xanh ngắt, không còn bóng tối, không còn nguy hiểm. Cả hai nắm tay nhau, giữa bầu trời đầy sao, cậu cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.
"..Anh ở đây với em..." Minseok khẽ thì thầm trong mơ, cảm nhận hơi ấm từ nụ hôn ấy, an tâm chìm sâu vào giấc ngủ.
Anh dừng lại trước cánh cửa khoang thoát hiểm, nhìn lại phi thuyền lần cuối. Nhìn lại người anh yêu lần cuối.
"Minseokie... anh hy vọng em sẽ tha thứ cho anh" anh thì thầm, cảm nhận trái tim mình như đang vỡ vụn. "Anh không thể để em chết. Em là tương lai, là ánh sáng của anh, là tất thảy những gì còn lại của anh."
Cánh cửa khoang phi thuyền mở ra, và bóng tối mênh mông của vũ trụ tràn vào trước mặt anh. Lần đầu tiên trong đời, Minhyung cảm nhận rõ sự nhỏ bé của bản thân trước vũ trụ vô tận. Một sức hút nhẹ đẩy anh ra ngoài, cơ thể anh trôi nổi giữa không gian mênh mông, xa dần phi thuyền.
Tiếng thở trong bộ đồ bảo hộ trở nên đều đều và lạnh lẽo. Minhyung lơ lửng trong khoảng không gian vô tận, ánh sáng từ vụ nổ ngôi sao ngày càng rực rỡ, nuốt chửng mọi thứ trong tầm mắt. Khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại.
Minhyung không nghĩ về nỗi đau, không nghĩ về cái chết đang đến gần, chỉ nghĩ về hình ảnh Minseok - người duy nhất khiến trái tim anh cảm thấy ấm áp trong cuộc đời lạnh lẽo này. Trái tim anh đau nhói khi nhìn qua tấm kính trong suốt, nơi chiếc phi thuyền nhỏ bé và người anh yêu thương vẫn còn đó, nhưng ngày một xa dần. Ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ khoang lái là thứ duy nhất anh bám víu lấy, như một ngọn hải đăng giữa biển đêm.
"Chỉ cần em sống sót" anh tự nhủ, ánh mắt nhòe đi khi giọt nước mắt đầu tiên lăn dài. "Chỉ cần em được cứu, mọi thứ đều xứng đáng."
Từng giây trôi qua, khoảng cách giữa anh và phi thuyền càng lớn hơn. Minhyung nhìn qua cửa sổ nhỏ, thấy bóng dáng Minseok vẫn nằm yên trên ghế, không hay biết điều gì đã xảy ra.
Anh chậm rãi giơ tay lên, như một cử chỉ cuối cùng để chào tạm biệt người thương. Giữa không gian mênh mông, hình bóng phi thuyền nhỏ dần trở thành một điểm sáng mờ nhạt trong tầm mắt anh.
"Minseokie..." anh thì thầm, hơi thở nghẹn lại. "Hãy sống thật tốt, vì cả anh và em, em nhé..."
Mắt anh nhòe đi, không phải vì thiếu oxy, mà là vì giọt nước mắt nóng bỏng đang chảy dài, là vì những nuối tiếc anh chưa thể làm cùng em.
------
Bên trong phi thuyền, Minseok vẫn ngủ say. Trong giấc mơ, cậu thấy mình đang nắm tay Minhyung, cả hai đứng giữa một cánh đồng đầy hoa rực rỡ. Mặt trời ấm áp tỏa sáng, và bầu trời xanh trong vắt như chưa từng có ngày tận thế.
"Chúng ta sẽ ở đây mãi mãi, đúng không?" Minseok hỏi, giọng cậu đầy hạnh phúc.
"Phải" Minhyung trả lời, mỉm cười với cậu. "Anh sẽ luôn ở đây, bên em."
Minseok không hề hay biết rằng, ở thực tại, Minhyung đang trôi xa dần khỏi phi thuyền.
Khoảng cách ngày càng lớn, và bóng dáng phi thuyền nhỏ dần trở thành một chấm sáng mờ nhạt trong tầm mắt của anh.
Cơ thể anh bắt đầu cảm nhận rõ sự lạnh lẽo của vũ trụ. Hơi thở dần trở nên gấp gáp khi lượng oxy trong bộ đồ giảm xuống. Nhưng Minhyung không cảm thấy sợ. Anh nhắm mắt lại, hình ảnh của Minseok - nụ cười, giọng nói, và ánh mắt - hiện lên rõ ràng trong tâm trí anh.
"Em phải sống" anh thì thầm lần cuối. "Và hứa với anh là hãy luôn mỉm cười nhé, thân yêu của anh."
------
Trong giấc ngủ ngắn, Minseok khẽ tỉnh lại vì một cảm giác bất an kỳ lạ. Cậu mở mắt, gọi khẽ: "Minhyung?"
Không có ai trả lời.
Đôi mày cậu nhíu lại, cảm giác bất an trong lòng ngày một lớn hơn.
Cậu nhanh chóng kiểm tra hệ thống và bất ngờ nhận ra một điều kỳ lạ: khoang thoát hiểm đã được mở cách đây vài phút. Một tín hiệu khác trên màn hình cũng khiến tim cậu như ngừng đập - hình ảnh một chấm nhỏ đang trôi nổi giữa không gian.
"Minhyung... không thể nào..." Minseok lẩm bẩm, bàn tay run rẩy.
Cậu lao đến cửa sổ, đôi mắt dán chặt vào khoảng không mênh mông ngoài kia. Và rồi, cậu nhìn thấy bóng dáng Minhyung - một chấm nhỏ trong bộ đồ bảo hộ, đang dần rời xa phi thuyền.
"Minhyung!" Minseok hét lên, lao đến hệ thống điều khiển. Màn hình hiển thị mọi dữ liệu: phi thuyền cứu hộ, oxy còn lại, và thời gian ngắn ngủi. Cậu nhận ra tất cả.
"Không... không thể nào..." Giọng cậu run rẩy.
Những ngón tay của cậu run lên khi gõ loạn trên bàn phím, cố gắng tìm một cách để cứu anh. Cậu phát tín hiệu khẩn cấp đến phi thuyền cứu hộ, nhưng câu trả lời từ họ chỉ là:
"Chúng tôi không thể kịp thời gian. Hãy giữ nguyên vị trí, cứu anh ấy không khả thi."
Minseok cắn chặt môi, nước mắt lăn dài.
----
Một giọng nói quen thuộc vang lên qua hệ thống liên lạc.
"Minhyung! Anh đang làm gì thế?"
Minhyung sửng sốt. Minseok đã thức dậy, giọng cậu run rẩy đầy hoảng loạn.
"Quay lại đi, anh không thể ở ngoài đó!" Minseok hét lên, nước mắt nghẹn lại trong cổ họng.
"Minseok, nghe anh." Minhyung cố giữ giọng mình bình tĩnh. "Em phải sống... Chỉ cần em sống... mọi thứ anh làm đều có ý nghĩa. Anh cầu.. xin em.."
"Không, anh không được nói như vậy! Nếu anh không quay lại, em cũng không muốn sống nữa!" Minseok gào lên, cậu vội vã mặc đồ bảo hộ, mở cửa khoang và lao ra ngoài.
"Em không để anh rời đi như thế! Anh nghe không? Em không cho phép!" Minseok hét lên qua bộ đàm.
Trong không gian lạnh lẽo, Minseok cố hết sức điều chỉnh hệ thống đẩy nhỏ trên bộ đồ bảo hộ để tiến gần hơn về phía Minhyung. Cậu hét lớn:
"Minhyung! Là em đây! Đừng bỏ cuộc, em đến đây rồi!"
Minhyung chầm chậm mở mắt, giọng nói của Minseok lọt vào tai anh như một giấc mơ. Đôi mắt anh mờ dần vì thiếu oxy, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng Minseok đang lao đến, một tia sáng cuối cùng lóe lên trong trái tim anh.
"Minseok... tại sao..." Giọng anh yếu ớt qua hệ thống liên lạc. "Em không nên... ở đây..."
Dù vậy, Minhyung vẫn giơ tay ra, nắm lấy cánh tay Minseok khi cậu đến gần. Họ chạm vào nhau, như thể cả thế giới lặng yên trong khoảnh khắc ấy.
"Đừng nói nữa!" Minseok hét lên, nước mắt hòa cùng mồ hôi chảy dài trên gương mặt. "Em sẽ đưa anh về, cả hai chúng ta sẽ sống sót!"
Minseok cố gắng ôm chặt lấy cơ thể Minhyung đang trôi nổi. Đôi tay cậu run rẩy khi nhìn thấy mặt kính bảo hộ của Minhyung bắt đầu ngưng tụ hơi nước từ hơi thở yếu ớt của anh.
"Đừng bỏ em, Minhyung... Xin anh... Đừng bỏ em..." Minseok thì thầm, dùng toàn lực đẩy cả hai trở về phi thuyền.
Minhyung nhìn cậu, trái tim anh như thắt lại. "Minseok... em.. thật ngốc."
-------
Minseok cố gắng hết sức để đưa cả hai về đến cửa khoang thoát hiểm của phi thuyền. Cậu nhanh chóng gõ mã lên bàn điều khiển bên ngoài, nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích.
"Không... không thể nào..." Minseok lắp bắp, gõ lại mã một lần nữa. Nhưng màn hình hiển thị một dòng chữ lạnh lùng:
"Mã truy cập không hợp lệ."
Tim cậu thắt lại.
"Đừng như thế mà... Làm ơn..." Minseok hét lên, đập mạnh vào cánh cửa kim loại.
Minhyung lặng đi. Anh biết mật khẩu, nhưng anh cũng biết rằng chỉ có một người có thể vào trong để sống sót, mà Minseok...
"Minseok..." Minhyung lên tiếng, nhưng Minseok không để anh nói hết.
"Đừng nói gì hết! Chúng ta sẽ vào được! Phải vào được!"
Lượng oxy trong bộ đồ bảo hộ của cả hai đang cạn dần, và cậu biết mình không còn nhiều thời gian.
Minhyung cố gắng mở mắt, nhưng cơ thể anh đã không còn sức lực. Anh cảm nhận được vòng tay run rẩy của Minseok ôm lấy mình, tiếng thở gấp gáp của cậu vang lên qua hệ thống liên lạc.
"Em... không nên làm thế..." Minhyung thì thầm, giọng anh đứt quãng.
"Không, anh im đi" Minseok đáp, nước mắt rơi lã chã. "Nếu chúng ta không thể sống, thì em sẽ ở đây với anh. Em sẽ không để anh một mình."
Minhyung lắc đầu yếu ớt. "Không... Em đáng lẽ... phải sống..."
"Em đã sống trọn vẹn nhất khi gặp anh" Minseok thì thầm, áp mình vào mặt kính bảo hộ của anh.
Khoảnh khắc ấy, cả hai chỉ còn cảm nhận được hơi thở của nhau, dù yếu ớt nhưng vẫn còn đó. Họ nhìn vào mắt nhau, không cần lời nói, không cần những lời hứa hẹn.
Ánh sáng từ vụ va chạm ngôi sao ngoài kia vẫn bừng sáng, như một lời chào tạm biệt cuối cùng từ vũ trụ.
"Anh yêu em, Minseokie..." Minhyung nói trong hơi thở cuối cùng.
"Em cũng yêu anh, Minhyung..." Minseok nức nở, đôi mi khép lại trong nước mắt.
-----
Trong bóng tối vô tận của vũ trụ, cơ thể của họ lặng lẽ trôi, ôm lấy nhau như một lời tuyên ngôn tình yêu bất diệt. Họ đã không thể thoát khỏi số phận, nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng, họ vẫn ở bên nhau, nắm tay nhau như một lời hứa không bao giờ tàn lụi.
Trên Eron-X7, những vụn sao cuối cùng biến mất khỏi bầu trời, và vũ trụ lại trở về với bóng tối vĩnh hằng.
Chiếc phi thuyền vẫn lặng lẽ trôi dạt, mang theo câu chuyện của hai con người đã yêu và sống hết mình, dù trong những giây phút cuối cùng của họ.
Dù vậy, có lẽ, đâu đó trong khoảng không gian vô tận, ánh sáng từ tình yêu của họ vẫn còn mãi, chiếu rọi giữa những vì sao đang lụi tàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro