[Oneshot] Dỗ Dành Em
P/S: Chào buổi sáng các bạn. Truyện này là Au cover lâu lắm rồi. Mà không nhớ cover từ đâu ra 😅. Nhưng Au có thay đổi một số chỗ để hợp với Dạ Ngọc hơn. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ 😂 😂
Cô và nàng là hàng xóm từ thưở nhỏ.Trò chơi thưở bé của hai đứa trẻ là chạy ra bờ sông nghịch,lấy đất nặn thành hình búp bê.Khi khuôn mặt cô nhem nhuốc đầy bùn đất,nàng sẽ khẽ dung tay áo quẹt đi những vết bẩn trên mặt cô. Và cô sẽ nhoẻn miệng cười cảm ơn nàng. Lúc đó,khuôn mặt của hai đứa trẻ trông còn đáng yêu hơn những con búp bê mà chúng nặn ra
Nàng vốn hay khóc nhè.Một con sâu nhỏ cũng có thể làm cho nàng khóc thét vì sợ hãi.Những lúc đó,cô sẽ dẫm chết con sâu rồi ra vẻ người lớn dỗ dành nàng
Nàng vẫn thút thít không ngừng,cô không biết làm thế nào,rút từ trong túi quần ra một đồng xu nhỏ mà khi đứng đợi nàng đã nhặt được trên đường.Cô đặt đồng xu nằm trong lòng bàn tay để trước mặt nàng
"Lâm Vỹ Dạ cậu xem này,đây là đồng xu Ngọc nhặt được trên đường lúc nãy.Hai mặt của nó không giống nhau đâu.Bây giờ Ngọc tung nó lên,nếu lúc rơi xuống nó là mặt này thì bé Dạ không được khóc nữa.Còn nếu là mặt kia thì Ngọc sẽ khóc cùng với bé Dạ có được không?"
Nàng dụi mắt nhìn đồng bạc sáng loáng trước mặt hiếu kỳ,rồi ngước lên nhìn cô gật đầu mếu máo.Cô khẽ tung đồng xu vào không trung.Đồng xu lật mấy lần rồi trở lại lòng bàn tay cô. Nàng tò mò vội gỡ những ngón tay bụ bẫm của cô. Vẫn là mặt lúc nãy của đồng xu,hai đứa trẻ nhoẻn miệng cười to. Nàng không khóc nữa,chúng lại chạy ra bờ sông nặn những con búp bê bằng đất
Tuổi thơ của hai đứa trẻ trôi qua trên những cánh đồng bát ngát,những buổi đi bắt chuồn chuồn bên bờ ao hay thả thuyền giấy trên những con kênh nhỏ.Cả hai cùng bước vào tiểu học.Những lúc không có Lan Ngọc bên cạnh Vỹ Dạ thường bị những đứa bé trai cùng lớp trêu đùa bắt nạt. Nàng khóc nhè cả quãng đường về nhà,đợi đến khi cô về,đồng xu ngày trước lại xoay vòng trên không trung để quyết định tất cả.Hai đứa trẻ lại vui vẻ đi tìm trò chơi thưở bé
Thời gian lại trôi nhanh qua những bài hát đồng dao thưở học trò.Hai đứa trẻ giờ đã là học sinh trung học. Lan Ngọc dù có ham chơi đến đâu cũng vẫn có thể tính ra những đáp số chính xác nhờ công thức được học.Thầy giáo luôn khen cô là một học sinh thông minh
Còn Vỹ Dạ cho dù có cố gắng đến đâu cũng không thể hiểu được rằng,khi X và Y có quan hệ,Y và Z có quan hệ,thì Xvà Z nhất thiết phải có mối quan hệ nào đó
Sau mỗi lần trả bài kiểm tra,nàng lại nằm bò ra bàn mà khóc nước mắt rơi ướt nhòe cả khung điểm kém. Cô lại rút đồng xu từ trong túi ra và tung vào không trung.Vẫn quy định cũ, nàng không khóc nữa,ngoan ngoãn ngồi nghe cô giảng bài những chỗ không hiểu,những công thức toán học,những định luật vậy lý mà nàng không nắm vững.Điểm số của nàng không còn dưới 5 điểm nữa
Thời gian lại trôi theo những tháng ngày bận rộn.Khoảng trời Đại học mở ra trước mắt hai người. Cuộc sống thời Đại học an nhàn tự tại.Tuổi thanh xuân với những tình cảm lứa đôi ngây thơ trong sáng in dấu từng góc sân trường.
Lan Ngọc và Lâm Vỹ Dạ kết thành một đôi tiên đồng ngọc nữ trong sự ngưỡng mộ của biết bao nhiêu người.Tình yêu chân thành và bình lặng trong từng khoảng khắc. Nàng vẫn hay mau nước mắt và cô luôn giữ đồng xu thưở bé bên mình.
Trong một trận đấu nhảy cổ động của trường, nàng tham gia cùng vài người bạn.Cô đứng trên hàng ghế khán giả cầm túi xách cho nàng và không quên reo hò cổ vũ.Cuối trận đấu, nàng thấy khá mệt,mồ hôi vã ra trên trán. Nàng lảo đảo bước về phía khán đài.Mọi thứ trước mắt bất chợt trở nên mơ hồ như qua một làn khói ảo.
Khi còn chưa bước được tới trước mặt người mà mình yêu, nàng cảm thấy một luồng khí nóng trào qua lòng ngực,rồi máu từ mũi nàng chảy xuống. Nàng ngã xuống trước ánh mắt hốt hoảng của cô cùng sự ngạc nhiên của bao người.
Bác sĩ cho biết nàng bị ung thư máu.Trái tim cô vốn chưa từng nhỏ bé mềm yếu lại như vỡ ra từng mãnh.Khi lần đầu tiên đến thăm Vỹ Dạ trong bệnh viện,khi lần đầu tiên nhìn khuôn mặt thân thương của nàng nhợt nhạt mệt mỏi, Lan Ngọc không nén được xúc động,ôm lấy Vỹ Dạ và òa khóc. Lan Ngọc ôm lấy khuôn mặt Vỹ Dạ, đặt lên môi nàng một nụ hôn dài, những giọt nước mắt của cô rơi rớt trên bờ môi nàng ấm áp và mặn chát
Nàng cố gắng với tay lấy từ dưới gối đồng xu mà năn nỉ mãi bác sĩ mới cho giữ lại. Từ trước đến nay đều là Lan Ngọc luôn dỗ dành Vỹ Dạ khi nàng khóc. Nhưng ngày hôm nay, đứa bé mạnh mẽ năm nào lại ùa vào lòng nàng khóc như một đứa trẻ. Lâm Vỹ Dạ biết... Những giọt nước mắt đó tất cả tất cả đều vì nàng
"Ngọc nhìn này,đây là cái gì?" - Lâm Vỹ Dạ yếu ớt đưa bàn tay đang nắm chặt đồng xu
"Tại sao em có được nó thế?" - Lan Ngọc quệt nước mắt ngạc nhiên hỏi
"Hôm trước em lạnh, Ngọc cho em mượn áo khoác của Ngọc. Nó ở trong túi áo"
"Sau bao nhiêu năm. Đã bị em phát hiện rồi" - Lan Ngọc cười đáp
"Ngọc lừa em. Nhưng là vì Ngọc thương em. Em hiểu" - Vỹ Dạ đưa tay xoa xoa gương mặt của Lan Ngọc. Gương mặt có lẽ sau này nàng không thể chạm vào được nữa
"Lan Ngọc đừng khóc" - Cô nắm lấy tay nàng trên mặt mình. Hôn vào đó hòa cùng những giọt nước mắt càng ngày càng nhiều ướt cả lòng bàn tay nàng
"Vẫn quy tắc cũ nhé. Nhưng lần này là em sẽ vì Ngọc. Nếu là mặt này Ngọc không được khóc nữa.Còn nếu là mặt kia em sẽ khóc cùng Ngọc"
Lan Ngọc nhìn người yêu nằm đó, Vỹ Dạ vẫn cố gắng dỗ dành cô.Bao năm rồi vẫn vậy, Vỹ Dạ chưa từng thấy Lan Ngọc dửng dưng trước giọt nước mắt của nàng. Và rồi nàng cũng chưa từng lắc đầu mỗi khi cô lấy đồng xu nhỏ ra. Chỉ một lần này thôi, có lẽ cũng là lần cuối cùng. Hãy để.... Nàng vì cô
Vỹ Dạ rung rẩy tung đồng xu lên không trung.Đồng xu lại xoay vòng,lóe sáng rồi rơi trong lòng bàn tay nàng. Vẫn là mặt "không được khóc nữa". Lan Ngọc cố gắng mỉm cười ôm Vỹ Dạ vào lòng như thời thơ ấu. Cô vùi mặt vào hõm cổ nàng nức nở. Lan Ngọc cố gắng hít lấy mùi hương của Vỹ Dạ. Cô phải nhớ thật kỹ mùi hương của nàng. Vì đây cũng có thể là lần cuối cùng cô được hòa mình vào mùi hương ấy..... Nước mắt cô chảy ướt đẫm chiếc áo bệnh nhân của nàng
Đám tang nàng, mọi người đến dự trong bao đau buồn và tiếc nuối.Cô tiễn nàng không một giọt nước mắt.Mọi người nghĩ cô thật cứng rắn.Nhưng họ không biết,trái tim cô đang vỡ vụn và nước mắt cô không thể rơi cho nàng được nữa
Ba mẹ nàng gửi cho cô một chiếc hộp nhỏ,nói rằng đó là món quà cuối cùng của nàng dành cho cô.Cô run rẩy mở chiếc hộp của nàng. Bên trong là một tờ giấy nhỏ với dòng chữ
"Hứa với em là Ngọc không được khóc. Ninh Dương Lan Ngọc mãi là người mạnh mẽ trong lòng Lâm Vỹ Dạ. Em yêu Ngọc"... và một đồng xu sáng bóng
Lan Ngọc khụy gối ôm lấy chiếc hộp nức nở. Đôi chân như chẳng còn chút sức lực nào. Giữa căn nhà trống, nước mắt bao ngày kìm nén của cô tuôn ra như suối "Đời này của Ngọc. Chỉ yêu mình em.. Lâm Vỹ Dạ"
Đồng xu quen thuộc đã theo 2 người từ thời thơ ấu.Cô cầm đồng xu lên,nhìn kỹ nó. Nhìn kỹ những kỷ niệm của cô và nàng. Nước mắt càng trào ra nhiều hơn, đồng xu rơi xuống đất lại xoay vòng rồi lóe sáng
Hai mặt của nó vốn dĩ....không hề khác nhau
The End
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro