Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[ONESHOT] Chuyện Đời Tôi, Yulsic...

Cre: ssvn

Author: biqi

Disclaimer: họ thuộc về nhau, mãi mãi và chắc chắn như thế. Cũng muốn thuộc về mình lắm nhưng hơm có được.

Summary: đời tôi thiệt là khổ quá đi…

Parings: Yulsic…

Rating: …..

Tui - một con mều với cuộc đời bảy nổi ba chìm với nước lu, số phận bọt bèo, trong một phút tủi thân tôi ngồi viết ra cái này kể về cuộc đời mình, mong bà con sẽ đọc và cảm thông với tui.

CHUYỆN ĐỜI TÔI

- Lại là mày nữa hả con mèo đen ăn vụng kia!

Đấy lại giọng ca oanh vàng the thé của bà chủ nhà kế bên vang lên, hôm nào cũng thế vừa thấy bóng dáng tôi là bà ta lại ầm ĩ lên. Tôi có làm gì đâu kia chứ, ai bảo bà ta để đồ ăn hớ hênh chi. Tôi trước giờ cũng ăn của bà ta cộng lại chỉ vài kí thịt và cá là cùng. Mà tính ra cũng chỉ gần bạc triệu, giá cả leo thang có bao nhiêu đâu, bà ta giàu hơn nhà chủ tôi thì cho tôi tí thế mà cứ om tỏi cả lên mỗi khi thấy tôi. Keo kiệt thế không biết.

Nhưg cái chính là dạo gần đây tôi lờn vờn quanh đấy không phải ăn vụng nhà bà ấy, tôi chỉ là điên đảo em mều vàng đẹp nghiêng thùng đổ nước nhà đó mà thôi. À vâng em í là mều ngoại nhập, còn tôi chỉ là hàng mua từ shop thú nuôi, nghe cho kêu chớ tôi được bà chủ lụm ở ngoài chợ về thì có.

Chẹp… thanh cao như em, kiêu sa như em thì một tên như tôi chỉ biết đứng ngoài nhìn vào. Chỉ là kiềm lòng không đặng khi thấy em đứng dậy ỏng ẹo vài cái mà bây giờ đầu tôi bị bà ta quăng nguyên chiếc dép u lên một cục thế này đây.

Nhớ đấy, quân tử báo chù mời năm hơm có muộn….!

********************************

- Nếu mày cứ đứng nhìn hoài thế này thì trăm năm sau mày cũng không có được ẻm đâu.

- Ơ thế tao phải làm thế nào?

- Mày thiệt là kém cỏi quá đi, nhìn mặt mày sáng sủa thế này [ lưu manh thì có], dáng chuẩn thế này [ nhưng mà thua tao], sexy thế này [chưa bằng anh mày], mày cứ làm theo kế hoạch của tao bảo đảm ẻm sẽ mê mày liền.

- Thôi cho tao xin, mày nhớ cái em mèo mướp đợt trước tao cũng làm theo y chang cách của mày cuối cùng đành nuốt cục hựn dâng hai tay cho người khác đấy thôi.

Cho em xin hai chữ bình yên.

*********************************

Đứng ngắm mình trước chiếc gương soi, nhìn đi nhìn lại, nhìn tới nhìn xuôi, nhìn xuôi nhìn ngược, nhìn đắm nhìn đuối thì tôi là một chú mèo cực ok. Một em mều vàng như nàng chắc chắc sẽ mê màu lông đen mướt này của tôi, chạm vào một lần sẽ khiến tim ai xao xuyến…[tuy hơi giống da trâu], sẽ ngất ngây với ánh mắt đen láy lừa tềnh cấp cao này, một điều đặc biệt là tôi cao hơn nàng, nàng vẫn hay tám với hội bạn là thích những chú mều dáng cao còn gì…nhìn tổng thể nếu tôi tiếp cận mục tiêu thì ẻm chắc chắn sẽ ngả xạp dưới chân tôi. Hoho….

Lần này tôi nhất quyết không nghe theo kế hoạch của tên bạn ba trợn Sooyoung nữa, nó chỉ giỏi hợp tác với tôi trong mấy vụ ăn vụng thôi, tại nó được cái chân dài => chạy nhanh. Còn trong cái vụ tình yêu theo nó là chết như nó, nó cũng mê ẻm mều lùn với aegyo cực xinh cách tôi ba căn nhà mà có được gì đâu. Kể vậy là đủ hiểu….

-----------------------

À vâng sau một hồi năn nỉ ỉ ôi, đấm lưng, giũa móng cho tên cao khều kia thì tôi cũng đã nhờ được nó cùng hội bạn chọc ghẹo em mều vàng để tôi sẽ là người ra tay can thiệp.

“Anh hùng cứu mỹ miu”…nghe cũng hay hay ấy nhỉ….[mắt chớp chớp, long lanh, mơ màng]

Ấy vậy mà tôi vẫn chưa kịp ra tay, vừa soi gương vuốt ve lại bộ lông mà đã thấy lũ mèo nằm ngay đơ trước mặt ẻm. Còn tên kia [lại] nhờ chân dài mà tẩu thoát êm xuôi, tôi nuốt cái ực nước bọt, mắt vẫn còn dán chăm chăm vào bộ vuốt sắc hơn dao cạo, sáng hơn trăng rằm của ẻm…ẻm ngúng nguẩy quay lưng bước đi để lại tôi đứng đấy nhìn trân trân…hú vía cũng may là mình chưa chui vô hang cọp….

Thế là trong tềnh iu tôi cũng mần ăn không ra như nó…

Sau vụ đó, Sooyoung nhất định bảo tôi đừng tơ tưởng gì đến ẻm nữa, bảo không thì tôi còn thảm hơn hơn lũ mèo trong xóm mất…mà tụi nó có bị gì khủng khiếp lắm đâu. Chỉ là lông mất đi vài chỗ, tay chân gãy không đi được thôi có gì đâu, quan trọng là cái mặt không bị gì hết là được.

- Ếkkkk ai nói mày vậy…nhìn mặt tụi nó là mày nhìn thấy nguyên năm đường cào, thiệt là kinh khủng, tao bị sợt ngang qua nà…hai lằn dài thấy không?

Tôi chỉ im im, vậy càng tốt, tụi nó bị phai tàn nhan sắc thì tôi sẽ trở thành con mều đẹp nhứt bọn. Hí hí…

Cơ mà tôi vẫn buồn vì những lời nói của tên bạn, đúng là tránh xa ẻm thì tốt hơn vậy.

Nói thì nói vậy, tôi vãn không thể quên được ẻm, y như là ẻm đã đem trái tim đen thui này chiên, xào, nấu và ăn rồi hay sao í. Ngày tôi nhớ ẻm, đêm tôi nhớ ẻm, ăn cũng nhớ, ngủ cũng nhớ, thậm chí đi vệ sinh cũng nhớ, tui khùng rồi chăng?

Hơm phải cái này người ta gọi là tương tư. Vậy tương tư chữa bằng cách nào? Nếu biết được tôi đã chẳng xơ xác tiêu điều vì nhớ ẻm như vậy rồi.

Tôi quyết định ra ngoài gặp ẻm và nói cho rõ cảm tình của mềnh, vừa bước ra tim tôi lại nhảy bùm bùm như có chứa thuốc nổ, ẻm đang ngồi ngoài sân. Làm thế nào bây giờ?

Lúc này có 3 cách:

1. Rút gọn trong êm xui.

2. Chờ thời cơ khác.

3. Tiến tới đại, ra sao thì ra.

Bạn chọn đáp án nào?

- Phương án 3.

- Chắc không?

- Chắc như bắp, đó lựa chọn cuối cùng của tôi.

- Rất tiếc bạn đã chọn phương án cực kì ngu xuẩn, mọi hậu sự về tang lễ chúng tôi không chịu trách nhiệm, chúc bạn may mắn vì quyết định của mình.==”

Tôi run rẩy, liều mạng bước đến.

- Chào…!

Không thèm liếc mắt nhìn.

- Trời tối thế này sẽ bị cảm lạnh mất.

- Liên quan gì đến cô…

Hơ…không lien quan thì tôi đến làm gì.

- Liên quan gì nói nghe thử…?

- ………chết cha ngu thiệt, biết nói gì bây giờ? Có gì đâu mà nói đây?

- Sao… thế nào? – ánh mắt nàng không bớt sắc lạnh đi được à?

- Bởi vì…bởi vì tôi thích em….

1s

2s

3s

…….

Im lặng……

- Thích thiệt không?

- Thiệt…[nuốt nước bọt… ực ực, trống ngực đập loạn xạ… đùng đùng]

- Vậy sẽ giải quyết nỗi buồn của tôi?

Gật gật…

- Vậy kiếm tiền sửa lại bộ móng được làm nail của tôi đi, hôm qua đánh nhau với lũ nhải ranh nó hư hết rồi.

Ngất xỉu….giả bộ ngất thôi…không thể chuồn vì mất mặt quá. Lẩm bẩm tính, mẹ ơi cuộc đời khốn khổ của con, được lụm từ chợ về, cơm hông có đủ ăn phải chực chờ ăn vụng, con bói đâu ra tiền đây?

Mẹ đáp rằng: “Ráng chịu đi con, ai biểu ngu cho chít….”

**************************

Thế đấy, sau mấy tháng còng lưng làm việc tôi cũng đã có thể dẫn nàng đi chải chuốt lại nhan sắc của mình, còn nhan sắc tôi ai chăm chuốt đây?...hix hix…

Sau dạo ấy ẻm bắt đầu chú ý đến tôi nhiều hơn, tôi bảo đảm là ẻm đã chết đứ đừ tôi rồi nhưng sự thật mãi sau này tôi mới biết chỉ vì tôi là tên duy nhất có thể đáp ứng được nhu cầu làm đẹp của nàng. ==”

----------------

Dạo đó. Gia đình chủ tôi ngày một nghèo đói, chỉ vì ông bà chủ yêu nhau sôi nổi quá, nhà không đủ tiền mần ăn mà cứ đẻ vô tội vạ, chỉ khổ tôi thôi. Nuôi tôi mà bỏ tôi đói meo, ốm nheo ốm nhách. Và rồi điều gì đến cũng đến họ có quyết định khiến tôi rụng rời tay chân…chuyển nhà…vâng căn hộ này họ đã không có tiền kham nổi.

Vậy là tôi phải chia tay nàng – tình yêu của đời tôi.

Ngày chia tay ẻm chỉ liếc nhìn tôi ra chiều buồn buồn [ thế là từ nay ai dẫn mình đi làm nail đây?], nàng chỉ dụi dụi đám râu vào mặt tôi. Tôi sẽ khóc mất thôi. Hức hức….

Mà khoan…tôi không thể ra đi trớt quớt thế này được, bao nhiêu tháng ngày còng lưng làm việc tôi vẫn chưa bao giờ tiến xa hơn với nàng cái nắm tay. [ lỗ to quá >_<]. Lần này phải quyết tâm kiss nàng mới được. Nghĩ sao làm vậy, tôi làm liều chạy lên phía trên nàng, cọ cọ đầu mình vào nàng, nàng xấu hổ quay mặt đí, ô ô…dễ thương chết mất…làm đại vậy, tôi làm cái chụt vào môi nàng rồi cong đuôi chạy, tim vẫn còn đập loạn xạ, hồn thì vứt tuốt ở nơi nàng.

*****************************

Sau chuỗi ngày nhớ nhung, thân xác tôi đã giảm bớt độ đẹp mã ngày nào, tôi hao mòn cũng vì nàng, nàng ơi nàng có biết chăng?

- Nhéo nhéo…

Hơ…giọng kêu oanh vàng này chỉ có thể là nàng, nàng đã chịu không nổi nỗi nhớ tôi mà đã khăn gói đến cái khu ổ chuột này để timg tôi ư?

Ôi không phải là mơ, nàng đang đứng trước mặt tôi, mắt long lanh, chớp chớp, tim tôi mày mau im đi, thình thịch hoài vậy hả?

Tôi chạy đến, ẻm cũng chạy đến, đầu tôi đụng đầu nàng cái bốp đau điếng nhưng mặc kệ, tôi liếm láp lông nàng, hôn nàng thiệt sâu cho thoả nỗi nhớ mong.

Đấy, nàng cũng yêu tôi rất nhiều, chỉ là khi tôi ra đi nàng mới nhận ra mà thôi, nàng đã đổ tôi rồi, bỏ đi ngôi nhà sang trọng, ấm cúng, thức ăn ê chề để đến với một con mều khố rách áo ôm, thiếu ăn, thiếu mặc, thiếu đủ thứ duy chỉ có tình yêu với nàng là không thiếu. Cái này người ta gọi là dại gái…>_<

Tôi và nàng lại nhìn nhau âu yếm lần nữa rồi nhào vô nhau, chỉ biết rằng sau đó chỉ còn nghe tiếng ư ử của nàng.

***********************************

Chúng tôi yêu nhau sôi nổi y chang ông bà chủ tôi, kết quả là vài tháng sau tôi toát mồ hôi lấm bấm đầu móng mều, miệng lầm bầm như tụng kinh, lẩm nhẩm cộng trừ nhân chia, đạo hàm, sin cos tan cot chợt nhận ra nhà mình lại thêm một cái miệng ăn, kiểu này là tôi tiêu thiệt rồi.

Tôi phải ì lưng ra làm cung phụng nàng và nhóc mều cưng – Yoongie. Tôi lông đên, nàng lông vàng => nó vàng đen, vâng mọi người đủ hiểu màu lông như cọp của nó là nhà tôi sẽ có đến hai con cọp cái đấy ạ.

Lúc nào tôi cũng nghe đi nghe lại cái điệp khúc bất hủ.

- Appa ah~ con đói. – đấy, vừa nhắc đến là nó lại vang lên, sao lúc nào mày đói cũng kêu appa thế hử umma đấy lại không kêu.[đơn giản là umma chả bảo giờ động tay vào việc này].

- Ư ư, umma ơi appa không cho con ăn…huhu….

- Yul đâu rồi, lại léng phéng với cô nào phải không? Con nó đói kìa không cho nó ăn.

Vâng biết rồi khổ lắm nói mãi, tôi thì dám ho he hó hé với ai, cho bị cạo trụi bộ lông này à? Tôi vẫn còn thong minh lắm.

- Ừ Yul cho con ăn ngay đây. – mình là osin trong cái nhà này hay sao vậy? T_T

*******************************

Một mình tôi không thể kham nổi một nhà ba miệng ăn, đói quá làm liều tôi đành phải tiếp tục cái nghề ăn vụng năm xưa. Chỉ xui là tôi lại vào trúng nhà tên mều lùn mông to, cô vợ nó thì đẹp khỏi nói nhưng chỉ mỗi tội là hai người đều ki bo cả, cho tôi vài miếng thịt thì có mất mát nhiều lắm đâu? Làm gì mà nhìn tôi đắm đuối bằng ánh mắt hình viên đạn thế kia.

Mà cái nhà ấy kể cũng ngộ, tên mều lùn mông to thì đeo cái khăn xanh quanh bụng, vợ nó thì đeo cái khăn hồng quanh mông sexy, còn đứa con Hyunie thì đeo cái màu hường tím quanh cổ, mều bây giờ biết kết hợp màu sắc kinh khủng….hờ hờ…

Khổ nỗi đứa con yêu vấu nhà tôi lại để ý con bé nhà đó mới chết, không được đâu con à, nhà đó chả ưa gì nhà mình, con qua đó bảo đảm bên đó lại có thịt miu thơm ngon để ăn, appa chịu không đặng cũng qua ăn vụng đấy. [hoho thương con kinh….tất nhiên thương con nhưng cũng phải thương cái bụng này nữa chứ]

- Vâng con hiểu rồi appa à…- nó cụp tai, nhìn bản mặt buồn xo thì tui lại chịu không được, dù gì cũng hiểu cái cảm giác của nó, tôi sẽ làm ông mai cho nó vậy….hiazzzzzzz….

Tôi [ lại] nhắm mắt, nuốt nước bọt mon men qua bên đó cốt để đánh lạc hướng cho con bé Hyunie được thừa cơ hội chạy đi chơi cùng đứa con si tình của tôi.

Bầm dập, te tua…appa thương con lắm rồi đấy nhé….đi chơi vui vẻ nha con.

********************************

- Mình à, sao dạo này chỉ quan tâm đến con nó, em để đâu rồi?

- Thế em lại muốn nữa à? Yul hông khăm nổi nếu em cho thêm một con cọp cái nữa… ý nhầm miu con nữa đâu.

- Lần này sẽ cẩn thận hơn mà.

Léo nhéo, ư ư….

- Tiếng gì trong nhà Yoon mà kì cục vậy?

- Yoon cũng hơm biết nưa? Yoon chỉ nghe thấy tiếng này khi appa và umma trong phòng, bỏ mặc Yoon hoài, Yoon buồn lắm…hix hix nhân cơ hội ngả đầu lên vai ẻm [ lừa tềnh siêu cấp học từ appa]

- Ừ bên nhà Hyunie cũng thế. Nó cứ phát ra từ phòng của umma.

- Thế sao chúng ta cũng ở trong phòng mà hơm có tiếng kì cục vậy?

- Cái đó sao Hyunie biết được…umma hyunie nói là khi hyunie lớn sẽ biết.

- Hơ hơ…thế thì Yoon đã hiểu…

- Hiểu gì cơ?

- Không có gì…chắc lại là abc xyz chứ gì…Yoon là Yoon vô cùng ngây thơ, chong xáng…Yoon hơm có biết gì âu…thôi mình đi dạo đi...[ nháy mắt lừa tềnh tập 2]

- Ưhm….

----------------------

- Grừ…Lại lũ mèo này, sao cứ ư ử, léo nhéo hoài vậy hả? Tôi - chủ hội “Những người bị làm phiền vì lũ mèo” sẽ đứng ra dẹp loạn, ai muốn ăn thịt miu tươi thì đến đây đăng kí…

- Ối….méo méo méo…nhặng xị, loạn xà ngầu phát ra ầm ĩ từ hai căn nhà bé tí.

Ấy chết…Thôi tôi phải dọn nhà đi nếu không muốn bay vào nồi canh súp miu thơm ngon của lão chủ hội trười đánh kia. Chắn chắc một điều là cả đống đồ của ẻm thì tôi chỉ còng lưng mà khiêng chứ đừng mong ẻm đụng vào… Hẹn một ngày nào đó tôi sẽ kể tiếp chuyện tôi cho mọi người. Gút bi, si du ờ gen ( so rì mới học lóm vài chữ từ ẻm)

---------------------

Mưa lại về, ngồi buồn viết ra cái oneshot chơi chơi cho vui ( mình ngược đời thiệt), lần đầu tiên viết theo kiểu humor hơm biết nó thế nào? Có gì mọi người bỏ qua cho Bi nha.

P/s: Tặng két…không SE gì hết nhá. Có chấp nhận lấy hơm? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: