Oneshot Chanbaek
Author: AndreaHan
Facebook: Andrea Han
❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
Valentine 1997:
"Tớ - Park Chanyeol nguyện sẽ bên cạnh bạn thân tớ- Buyn Baekhyun cả đời. Bảo vệ cậu khỏi tất cả những thế lực xấu ví dụ như sâu bọ. Tớ nguyện làm siêu nhân cho cậu vì tớ rất cao."
"Tớ- Buyn Baekhyun nguyện ôm bạn thân tớ- Park Chanyeol cả đời. Sưởi ấm cho cậu, làm cái chăn bông cho cậu ví dụ như lúc đi ngủ. Tớ nguyện làm chăn bông vì tớ rất mềm."
Hai đứa trẻ con ngây thơ mà trong vắt. Ánh mắt long lanh tự như hồ nước chiều đông. Baekhyun khẽ vòng tay ôm Chanyeol. Tiết trời tháng hai lạnh ngắt. Dụi mặt vào cánh tay Chanyeol, một giấc mộng dài khẽ đung đưa.
***
Valentine 2000:
"Baekhyun, cậu đứng lại đó cho tớ. Cậu chưa nói hết đã chọi kẹo vô tớ là sao! Buyn Baekhyun! Yah" Thằng nhóc Chanyeol cao kều vừa hét vừa đuổi theo cái dáng bé bé lùn lùn ấy. Vò tung mái tóc rối. Tự nhiên gọi cậu ra đây, nói ấp a ấp được mấy từ, rồi ném cho cậu một vốc kẹo, rồi chạy mất. Cuối cùng cậu cũng bắt được Baekhyun. Cái con người bé nhỏ dãy nhẹ trong lòng cậu. Như một con mèo dụi dụi vô lòng chủ. Má đỏ bừng trên làn da trắng tuyết. Con mèo nhỏ giấu mặt vào lồng ngực Chanyeol. Khẽ nghe tiếng thở đều và nhịp tim ấm áp.
"Baekhyun cậu định nói gì với tớ?"
Chanyeol nghiêng đầu, giọng khàn khan ấm ấm. Không có gì cả. Chỉ có hai đứa trẻ 10 tuổi dắt tay nhau về nhà.
***
Valentine 2005:
Năm nay tớ đón valentine một mình. Chanyeol không ở bên tớ nữa. Tụi mình cũng đã lớn rồi. Cậu cũng đã tìm được cô gái mà cậu thích. Tớ không trách nhưng sao chợt thấy hụt hẫng. Tớ quen cái cảm giác bên cậu mỗi ngày. 14 valentine trôi qua cậu bên tớ. Giờ cậu đã có hạnh phúc riêng. Tớ không biết cảm giác này đến từ bao giờ. Tớ ích kỉ, tớ thực sự rất ích kỉ. Tớ thấy ghen khi có người khác thân với cậu mà không phải là tớ. Valentine năm nay lạnh ngắt, không có siêu nhân bên cạnh chăn bông nữa rồi. Chẳng còn ai bên cạnh cho tớ dụi vào.
Lần đầu tiên tớ đón valentine mà thiếu cậu Baekhyun à. Từ khi tớ yêu cô ấy, thời gian tớ dành cho cậu ít hơn. Tớ dành cho cô ấy nhiều hơn cậu. Cậu thường trốn tránh tớ. Tớ thấy trống vắng nhưng tớ cũng không biết giải thích sao nữa. Như hai đường thẳng song song, tớ và cậu dõi theo nhau. Tớ nhớ đến cậu cả kể khi tớ đang đi bên cô ấy. Cô ấy xinh, có nụ cười hồn nhiên và tươi như nắng mai. Nhưng cô ấy không phải cậu. Cô ấy không đem cho tớ cảm giác ấm áp như tia nắng ngày đông lạnh như cậu. Cô ấy không có nụ cười bình an như cậu. Valentine năm nay tớ nhớ cậu. Giờ này chắc cậu đang cuộn tròn trong chăn ấm, dụi dụi như một con mèo
12.00 a.m 15/2/2005:
Cậu vẫn đợi tớ. 12h rồi. Cậu nằm cong lưng ngoài ghế sô pha. Tớ nhắn tin bảo cậu ngủ sớm đừng chờ. Cậu cứng đầu quá. Cơ mà tớ yêu cái cứng đầu của cậu. Bế cậu vào phòng ngủ. Cậu gầy đi nhiều mà tớ chẳng hay biết. Đâu còn là Baekhyun với cái bụng mỡ béo béo yêu yêu. Tớ phải vỗ béo cậu thôi. Tớ không thích Baekhyun gầy. Cúi xuống nhìn môi câu dẩu ra mấp máy như muốn nói điều gì rồi lại thôi. Đôi mắt ươn ướt. Trên gò má vẫn còn vệt nước mắt. Cậu khóc sao? Ai đã làm tổn thương cậu vậy. Tớ nhất quyết không tha cho người ấy. Vì tớ là siêu nhân của cậu mà.
Chanyeol quay lưng tiến về phía phòng tắm. Có một bàn tay nhỏ bé khẽ níu cậu lại. Như một sức mạnh vô hình, níu bước chân cậu. Cậu cười nhẹ, ôm lấy con mèo nhỏ. Chẳng gì cả. Yên bình thôi. Chỉ vậy thôi. Đơn giản, nhẹ nhàng mà mong manh hiếm có.
***
Giáng sinh năm 2005:
Lần đầu tiên tớ thấy cậu khóc đấy, mì tôm của tớ ạ. Tớ chưa bao giờ thấy cậu khóc kể từ ngày còn bé. Cậu bảo cậu sẽ không khóc, vì khóc sẽ xấu mặt không xứng làm siêu nhân của tớ.Vậy mà bây giờ cậu ngồi cạnh tớ, trong đêm giáng sinh, khóc. Vì cô ấy, vì cô gái ấy. Trời lạnh, cậu ngồi lặng trước cánh rừng ấy. Im lặng. Cảm giác ấy thật đáng sợ. Cậu vô hồn nhìn xuống nền tuyết trắng xóa. Tớ lặng lẽ đứng che ô cho cậu. Tuyết rơi trên tóc tớ. Mệt quá rồi.
Giáng sinh nay, người ta dắt tay nhau đi trên con phố, lạnh mà ấm. Tớ ngồi đây khóc. Cậu đứng đấy im lặng. Tớ không thấy buồn. Tớ chỉ thấy đau. Ánh mắt cậu u sầu. Tớ chợt thấy đau. Tớ không biết tớ khóc vì gì nữa. Vì tớ và cô ấy đã chia tay hay vì thời gian qua tớ đã làm cậu khổ. Tuyết rơi trên tóc cậu. Cậu tỏa sáng như một thiên thần, một thiên thần của riêng tớ. Tớ gạt nhẹ nước mắt. Vậy là tớ thất hứa rồi. Tớ không còn là siêu nhân của cậu nữa. Lại đây nào mèo nhỏ của tớ. Mắt cậu đỏ hoe. Vòng tay cậu khẽ choàng lấy tớ. Hờ hững buông trên vai. Nhẹ nhàng và thanh thoát.
***
Valentine 2010:
Môi hồng phớt ngọt ngào. Chìm đắm trong đê mê của rượu. Đôi tay lả lướt khắp nơi. Tớ lên bar. Điên cuồng nhảy nhót. Cậu bỏ tớ một mình. Một lần nữa. Đôi mắt mờ tớ hò hét theo tiếng nhạc, ánh đẹp nhập nhòa. Chói lóa đến khó chịu. Như tình yêu của tớ đối với cậu. 20 năm trời bên nhau như hình với bóng. Tớ ngộ nhận rằng đấy chỉ là tình cảm của 2 người bạn thân. Nhưng giờ tớ đã hiểu. Cảm giác ấy. Mệt mỏi khi thấy cậu đi cùng với cô ta. Tớ đã hiểu tại sao tớ trốn tránh cậu. Giờ tớ mới hiểu tại sao. Có quá muộn không cậu?
Cậu say lả lướt. Bóng nhỏ bé ủy khuất xiêu vẹo. Tớ muốn dìu cậu về nhà. Nhưng tớ không thể. Tớ không thể làm cậu khổ thêm một lần nữa. Park Chanyeol xin lỗi Buyn Baekhyun. Khốn nạn. Cậu biến mất ngay trước mặt tớ. Một phút lơ đễnh và tớ mất dấu cậu. Tớ nghe tiếng cười khoái lạc và tiếng khóc nho nhỏ. Giọng cậu. Không sai được. Giọng trong vẹo ngọt sữa vang lên đến đau lòng. Tớ cố gắng tìm cậu. Tớ như phát điên khi một kẻ lạ nào đó đang cưỡng bức cậu. Cậu lặng yên, không còn sức trống cự. Tớ thấy cậu khóc. Khốn kiếp.
Cậu đây rồi Chanyeol. Cậu đã bảo vệ tớ. Cậu vẫn mãi là siêu nhân của mèo nhỏ. Nhưng tớ không phải là chăn bông của cậu nữa rồi. Tớ dơ bẩn và hôi hám. Dù hắn chưa thể lấy đi lần đầu của tớ. Nhưng thế này cũng là đủ lắm rồi. Tớ không xứng với cậu. Lạnh quá. Cậu cuốn áo khoác quanh người tớ. Lâu rồi cậu không bế tớ như thế này. Ấm quá. Chanyeol à cho tớ ôm cậu nốt đêm nay thôi. Vì tớ dơ bẩn lắm.
Mũi cậu chun lại, cái miệng đỏ hồng chu ra, mắt cậu vẫn ươn ướt. Tớ yêu cậu Baekhyun. Tớ sẽ không để ai làm hại cậu nữa đâu. Tớ xin lỗi. Ngủ ngon nhé Baekhuyn. Xin lỗi vì phải hôn trộm cậu như thế này.
***
15/3/2010:
Cậu đây rồi
Chẳng đâu xa lạ
Cậu nằm đây,bên cạnh tớ
Tớ nhớ cậu vừa đủ để trái tim tớ vụn tan
Tớ yêu cậu vừa đủ để trái tim tớ lành lại
Như dòng nước mát lành, vị thuốc lạ kì diệu
Cậu cứu sống tớ khỏi cõi lạc bơ vơ
Chanyeolie, tớ yêu cậu nhiều cậu hiểu được bao nhiêu
Cứ vậy nhé, bình yên của tớ
Baekhyun, nắng của cà phê ngọt nhạt bên chiều
Sẽ chẳng có cái kết nào hoàn hảo cho một câu truyện tình ngoài họ sẽ sống bên nhau hạnh phúc trọn đời. Tôi sẽ không viết tiếp những dòng nhật kí này vì tôi biết từ nay em thuộc về tôi. Tôi không hứa sẽ bên em trọn đời nhưng sẽ dành tất cả thời gian có thể để bảo vệ em. Là em, Baekhyun của Park Chanyeol.
Dù Anh có rời xa em sau này, em cũng vẫn yêu anh. Em ngừng viết nhật kí vì em biết, Bình yên trở về rồi. Sẽ không còn buồn nữa. Không còn chiều tàn bên cà phê đắng ngắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro