Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

*[Oneshot] [ChanBaek] Đêm giáng sinh buồn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

ChanYeol cầm trên tay một hộp quà nhỏ, lang thang giữa cái lạnh của đêm Giáng Sinh. Anh ngồi tạm xuống một hàng ghế đá lạnh lẽo giữa một công viên lớn. ChanYeol nhìn sang bên cạnh rồi giữ mãi tư thế đó, nhìn vào một khoảng trống đã cố tình chừa ra ngay bên cạnh, ChanYeol mỉm cười.

Trong khoảnh khắc ChanYeol mãi nhìn như thế, anh chợt nhận ra Baekhyun cũng đang ngồi đó, mỉm cười nhìn lại.

Trong khoảnh khắc ChanYeol mãi lắng nghe giai điệu sôi nổi của bài thánh ca đêm Giáng Sinh, anh chợt nhận ra Baekhyun cũng đang nói, “Em yêu  anh.”

Những cặp tình nhân lướt qua ChanYeol cô độc, khoát tay nhau vui vẻ tận hưởng không khí đêm Giáng Sinh lạnh thì ChanYeol lại ngồi đó, ngây ngẩn nhìn vào chỗ trống bên cạnh. Nó vẫn lạnh lẽo, vẫn trống vắng đến hoang mang. Những giọt pha lê trong suốt nhẹ nhàng tuột khỏi gương mặt ChanYeol.

ChanYeol nhìn về phía những giai điệu nhẹ nhàng vang lên bên kia đường, khóe miệng ChanYeol mỉm cười nhìn Baekhyun. Bàn tay Baekhyun nhẹ nhàng ấn phím đàn tạo nên những giai điệu da diết, buồn tẻ khiến ChanYeol khó thở. Đôi mắt sắc lạnh vô hồn của Baekhyun đăm đăm nhìn theo bàn tay mình đang lướt trên phím đàn.

Tiếng xe tải ồ  ồ vang lên khiến ChanYeol giật mình nhìn theo, thân ảnh bé nhỏ của Baekhyun lao nhanh về phía đầu xe tải. Những tiếng vỡ đổ mất trật tự thi nhau vang lên cùng sự hòa trộn giữa người và máu vẽ nên bức tranh tan thương đến nhói lòng. ChanYeol bàng hoàng nhìn về phía vỉa hè lúc nãy, chẳng có cây đàn nào ở đó cả. Và cũng chẳng có Baekhyun nào từng ở đó. ChanYeol lại tiếp tục nhìn về phía chiếc xe tải vừa lao qua, chỉ là một con người trống trơn không một vết tích.

ChanYeol khó thở, đứng dậy rời khỏi nơi công viên đó.

ChanYeol chậm chạp đi đến một khu trượt băng ở Seoul. ChanYeol đứng nhìn khu trượt băng rộng thênh thang, vừa rộng vừa lạnh lại vừa vắng tới nỗi cảm giác bản thân thật nhỏ bé và cô độc. ChanYeol chợt mỉm cười khi nhìn thấy cái thân ảnh nhỏ xíu trượt tới trượt lui, bàn tay nhỏ đưa cao mỉm cười vẫy mạnh về phía ChanYeol. Khuôn miệng Baekhyun đang lẩm nhẩm cái gì đó rồi đột nhiên Baekhyun trượt chân và ngã.

ChanYeol hoảng sợ lập tức dùng sức chạy vào khu trượt băng. Sàn trượt rất trơn nên ChanYeol đã ngã và khi ngước mặt lên để tìm kiếm Baekhyun, chính bản thân anh lại hụt hẫng khi nhận ra tại nơi đây chỉ có nhiệt độ lạnh tới tê tái và một không gian trống rỗng đến cô độc.

ChanYeol đứng dậy, đôi mắt anh nhìn xa xăm nơi nào đó mà chầm chậm bước đi. Tưởng chừng như nước mắt nó sẽ theo cái nhiệt độ lạnh lẽo này mà đóng băng nhưng thật sự là nó vẫn rơi. Chỉ là rơi chậm một chút, rơi xuống một cách lười nhát như muốn đọng lại nơi gò má anh.

ChanYeol tiếp tục đi đến một nơi khác, anh đến giáo đường, nơi chứa đựng hàng trăm ngàn những tâm sự của mọi người và cực kì thiêng liêng.

ChanYeol ngồi xuống bậc thang trước giáo đường, bàn tay run rẩy vì lạnh đút sâu vào túi để giữ ấm. ChanYeol ngơ ngẩn ngước nhìn trời đêm đầy sao lấp lánh. Đột nhiên cảm thấy có ai đó đang ngồi gần, ChanYeol quay sang lập tức bắt gặp đôi mắt cười đượm buồn của Baekhyun. ChanYeol ngây người, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Baekhyun và thấy cậu mỉm cười, “Yeol…”

Lời nói của Baekhyun yếu ớt nhưng có thể xé nát cả trời đêm. Một chữ gọi tên anh nhẹ nhàng như muốn bay đi mất. ChanYeol đưa tay ra, cảm nhận Baekhyun đang dùng tay đặt lên bàn tay mình, lạnh lẽo, “Yeol…”

ChanYeol thở gấp, nhắm chặt đôi mắt quay đi nơi khác. Cảm giác như, khoảnh khắc anh vừa quay đi đã có một cái gì đó nhẹ nhàng lướt qua bàn tay anh. ChanYeol từ từ hé mắt, những giọt nước mắt đọng lại trong đôi mắt đẹp của anh cố chấp không rơi xuống. ChanYeol quay đầu lại, nhìn vào khoảng trống hoàn toàn lạnh lẽo, dùng tay ôm lấy ngực mình mà khó nhọc hô hấp.

ChanYeol đứng dậy, bước vào giáo đường tráng lệ thiên liêng, giáo đường đang vang xa xa những ca từ và giai điệu của bài thánh ca mùa đông. Bên trong vắng lặng yên tĩnh, ChanYeol ngồi đại vào một chỗ, ngước đôi mắt mọng nước nhìn Đức Mẹ Maria.

Những cuộn phim kí ức quay chậm trong đầu anh, cứ chạy về phía sau như chuyến tàu đêm đưa người về xứ. ChanYeol cảm giác có một vòng tay lạnh lẽo đang siết lấy siết để eo anh. ChanYeol cảm giác có ai đó đang cố sức tựa đầu vào lưng anh. Mà sao, nó lạnh lẽo quá.

ChanYeol ngơ ngẫn bất động, rồi đột nhiên lại cử động nhẹ, cơ thể anh nghiêng về sau và khoảng trống đó chỉ có mỗi cạnh bàn phía sau nâng đỡ tấm lưng anh. ChanYeol lại bàng hoàng, nước mắt không hiểu sau lại tiếp tục ứ ra.

Lạy Chúa! Xin Người hãy cho con một lời dẫn.

ChanYeol gục xuống bàn, anh thoi thóp ngớp lấy từng chút một ngụm khí chỉ để có thể điều hòa nhịp tim ổn định. Cảm giác, cứ phải nhìn thấy rồi nghe thấy, rồi lại không thấy rồi lại không nghe thấy… cái cảm giác chết tiệt đó ChanYeol chỉ mong một người nào đó có thể gánh đựng dùm anh.

ChanYeol ngước đôi mắt đã lóng nước lên, anh chậm rãi xoay đầu về phía Baekhyun đang đứng. Cậu đứng bên trái anh, đứng đó cùng đôi mắt buồn và sầu não. Khóe môi cậu liên tục thốt lên rằng cậu yêu ChanYeol và điều đó khiến anh bất lực, nức nở mà thét lên. Tiếng thét của ChanYeol mang tông giọng trầm mà đanh xé như một con mãnh thú gầm lên trong đêm lạnh. Tiếng hét trầm ấm tới dường như mơ hồ không thể nghe rõ.

ChanYeol vẫn tiếp tục nhìn thấy Baekhyun đứng gần đó, lần này là cậu đứng bên phải và đôi mắt của cậu gần như sắp khóc. Tiếng hét mang ba chữ “Em yêu anh” của Baekhyun như muốn hù dọa ChanYeol đến chết. Anh chống tay kềm nước mắt, bàn tay kia vẫn ôm lấy lòng ngực là ngớp lấy ngớp để từng ngụm khí, “Em im đi.”

ChanYeol nói xong, buông tay xuống mà nhìn lại vị trí vừa thấy Baekhyun, vẫn chỉ là khoảng trống mơ hồ khiến ChanYeol đau đớn lạnh run. Nhìn đâu cũng là ảo ảnh, nhìn đâu cũng chỉ là khoảng trống chừa ra để đưa em vào. ChanYeol ngay lúc này thật sự rất muốn lao đi vào màn đêm tĩnh lặng như con thiêu thân giữa chốn nhân gian này.

ChanYeol ngước đôi mắt đầy sự đau thương ấn nước, nhìn lên lễ đường nơi Baekhyun đang mặc lễ phục đứng đó, mỉm cười hạnh phúc.

Bàn tay Baekhyun vẫy về phía anh, “Yeol…”

ChanYeol vô thức đứng lên rời khỏi ghế ngồi, từng bước chân nặng trĩu nhích đến nơi lễ đường. Baekhyun vẫn đứng đó và cười thật rạng rỡ. Cái đầu của cậu nghiêng về một phía trong vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch. ChanYeol nhìn mãi Baekhyun để rồi vấp ngã. Trong giáo đường đang ngân nga khúc ca chào đông, tiếng té ngã đổ vỡ vang lên khiến không khí đột nhiên tĩnh mịch im lặng. ChanYeol đau đớn bật khóc, ngước nhìn về phía lễ đường, lập tức đáp trả vẫn chỉ là thực tế trống rỗng. ChanYeol đau đớn, quỳ mãi nơi mặt đất lạnh lẽo, âm thanh bài thánh ca vang xa xa, xa mãi mãi xa rồi tắt ngấm.

Cơn gió nhẹ nhàng phớt ngang mái tóc ChanYeol. Đã rất rất nhiều lần anh gục xuống rồi lại ngước lên, lần này cũng là Byun Baekhyun, cũng là cậu đứng đó, nhìn anh với đôi mắt buồn, “Em hôn anh nhé.”

Giọng nói vang vọng xa xa như đến từ bầu trời, ChanYeol khẽ gật đầu không đáp, anh nhắm nghiền đôi mắt khiến những giọt pha lê trong suốt bị ép chảy ra.

Baekhyun cúi cười buồn bã, cố gắng để hôn lên đôi môi ChanYeol nhưng mà không thể được. ChanYeol chỉ có thể cảm nhận được một luồng gió nhỏ đang từ từ đến gần đôi môi mình, ChanYeol nhắm chặt mắt, khẽ run người rồi lập tức bặm môi lại, cảm nhận cơn gió lạnh vừa lướt qua da mình buốt giá. Baekhyun nhìn ChanYeol, rồi vụt mất.

ChanYeol ngồi đó, vẫn nhắm mắt và bặm chặt môi. Anh không dám mở mắt ra, và không muốn tin rằng nãy giờ chỉ là ảo giác.

ChanYeol lại nhìn thấy, Baekhyun đang ở bên chiếc đàn piano trong suốt, lạnh giá tựa băng khơi, đang chơi một giai điệu của một bài hát buồn. Bàn tay đẹp đẽ nhẹ nhàng lướt đi trên từng phím đàn mà tựa như cả cơ thể của cậu cũng muốn bay theo những nốt nhạc vô hình đi xa đến tận bầu trời. ChanYeol ngơ ngác nhìn Baekhyun, gương mặt cậu, một nụ cười cũng không có lấy. Đôi mắt buồn sầu đăm đăm nhìn theo ngón tay mình, cơ thể cậu nghiêng ngã theo tiếng nhạc nhẹ nhàng. Từng đợt kí ức lại cuộn về, rồi lại một phút biến mất khi thân ảnh Baekhyun cũng tan đi.

ChanYeol nở một nụ cười trông hết sức khó coi, lấy trong túi áo dày cộm một cái hộp nhỏ. Bên trong nó là hai chiếc nhẫn bạc sáng lấp lánh như ánh sao đêm, ChanYeol ngắm nhìn cặp nhẫn, đôi môi cong lên dịu dàng, đeo hai chiếc nhẫn vào bàn tay, một chiếc ở ngón áp út và một chiếc ở ngón út. ChanYeol ngắm nhìn hai chiếc nhẫn nằm trên ngón tay, trong lòng lại nhói lên.

ChanYeol chỉ mãi ngây ngẩn ngồi bệt dưới sàn như một kẻ tâm thần hoang mang tìm lại bản thân. Những nỗi nhớ xoay vòng mang theo linh hồn anh bay mãi, lẩn quẩn mãi trong giáo đường nghiêm trang. Thực tại cay nghiệt cùng vòng lửa cuộc đời đang chậm rãi nuốt lấy linh hồn anh và giam cầm nó.

Hét đi, tiếp tục hét đi. Hãy hét to đến tận bầu trời mà cầu xin sự giúp đỡ từ Đức Mẹ.

Từng tiếng chuông của giáo đường vang lên, thời khắc đêm giáng sinh thật sự đến, hiện tại Park ChanYeol chỉ có một mình.

Từng tiếng chuông ngân dài dai dẳng như kéo dài kí ức của anh, như kéo dài nỗi nhớ trong anh và kéo dài khoảng cách giữa anh với cậu.

Từng hồi chuông đột nhiên ngắt quãng, như đang chặt đứt từng sự tỉnh táo nơi anh. ChanYeol đắm chìm trí não vào những hồi ảo ảnh kéo về từ quá khứ.

Hồi chuông dứt, nước mắt ChanYeol lại rơi.

Bài thánh ca lại vang lên, gấp gáp vội vàng như muốn chạy theo chuyến tàu đêm, đưa bóng hình của Baekhyun quay về.

ChanYeol đưa tay vào hư không, muốn vuốt ve gương mặt của Baekhyun nhưng quá khó. Baekhyun mỉm cười, đưa tay đóng băng giọt nước mắt trên mặt anh khiến nó đông lại, lười nhát rơi xuống mà bám mãi trên má anh ướt át.

Bài thánh ca vang xa, mang theo thân ảnh của Baekhyun cũng đi xa.

Cuộn tròn kí ức, để kéo khoảng cách giữa anh và em lại gần.

Xoay ngược thời gian, để mang em trở về.

Em là một bông tuyết lãng du giữa đất trời mùa sắc trắng, anh là cánh lá Đông bám trụ giữa mùa tuyết phủ tháng mười hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: