ONESHOT
Tác giả : Jie JL ( Jay )
Oneshot : dễ thương, ngọt, HE.
Phác Xán Liệt x Biện Bạch Hiền.
Họ là của nhau nhưng oneshot là của tôi =)))))
KHÔNG được mang đi đâu nhé !!!
Enjoy~~~
---------------------------------------------------------------------------------
- Của anh 100 tệ. Cảm ơn.
Phác Xán Liệt loay hoay chui vào trong xe, chầm chậm lái ra ngoài Gara trả cho khách. Công việc này đã quá quen thuộc, vì thế hắn dễ dàng nở một nụ cười chuyên nghiệp tiễn người nọ. Chùi tay vào bộ đồ công nhân dính đầy vết dầu nhớt loang lổ, hắn giơ tiền lên đếm soàn soạt. Cho lại vào túi, nâng gót chân định xoay vào trong thì nghe giọng nói quen thuộc phát ra ở bên kia đường :
-Xán Liệt !
Biện Bạch Hiền từ cửa tiệm bánh nhỏ của mình đón xe bus đi đến đây tốn mất 20 tệ. Lúc đầu vì cảm thấy tiếc tiền nên đành đi bộ, hàng tháng trời, sau vì đứng làm bánh suốt 8 tiếng nên phải hằng ngày bỏ ra số tiền bằng tiền một cái bánh ô mai để đi phương tiện này. Thấy hắn bước tới, cậu đưa tay ngang đầu vẫy vẫy, tay kia xách một cặp lồng đựng cơm. Từng bước một đi ngang qua đường, cậu mỉm cười nhìn hắn, nhẹ nhàng chuyền cặp lồng vào tay của tên đang ngây ngốc nhìn cậu :
- Của anh. Hôm nay tiệm đông khách, nghỉ sớm, làm ít cơm nắm mang cho anh. Chắc anh chưa ăn phải không ?
- À......ừ......Cảm ơn.
- Đừng khách sáo, chúng ta quen biết cũng chẳng phải gần đây, lại sống cùng nhau, mới không phải chấp nhất việc nhỏ nhặt thế !
- Hết giờ làm rồi, đợi tôi lấy xe, tôi chở em về. Về rồi ăn.
- Ừ.
Xán Liệt theo thói quen xoa đầu cậu. Ai nha, cậu đã hai mươi ba rồi, cư nhiên lại chấp nhận hành động trẻ con mà người đàn ông hơn ( cậu ) bốn tuổi này dành cho cậu suốt ba tháng nay. Nhưng khi hắn làm thế, cậu vẫn không khỏi ngượng ngùng, trên mặt thoáng hiện hai vệt màu hồng nhạt, hai bàn tay lồng vào nhau, mặc dù cả hai đều là nam.
*******
Ngồi sau lưng hắn, Bạch Hiền lúc nào cũng tay chân lóng ngóng, không biết nên làm gì, nói gì. Tiếp xúc với hắn ba tháng, cậu mới cảm thấy mình đối với người này có gì đó khác lạ, không đơn thuần giống như bạn bè bình thường. Cậu hay ngại mỗi khi cả hai ăn cơm cùng nhau, vui vẻ khi cạnh nhau, và cả sự ấm áp khi ngủ chung giường với hắn. Rốt cuộc là gì đây, mấy ngày nay thực sự Bạch Hiền nghĩ mãi không ra.
- Tiểu Bạch, tôi đột nhiên nghĩ tới khoảng thời gian trước, lúc chúng ta gặp nhau. Nếu không nhờ em cho tôi ở nhờ, hiện tại chắc tôi vẫn còn ngủ ở Gara.
- Tôi mới phải biết ơn anh đây. Số bánh đó giá hơn hai nghìn tệ, anh mà không giúp tôi sửa xe chắc tôi ăn bánh trừ cơm cả tháng luôn ấy chứ.
- Nên làm, nên làm mà !
- Xì !
Cậu nhún vai, bắt đầu nghiêng người qua nhìn hắn chăm chú. Dưới góc độ này, hắn quả thực rất đẹp. Các đường nét anh tuấn trên gương mặt được ánh nắng dịu nhẹ của hoàng hôn phản chiếu xuống mặt đường. Chẳng trách sao nơi hắn làm nhiều khách nữ đến thế, hẳn là nên đổi bảng hiệu từ " Gara Ngô Lộc " sang " Gara dành cho Nữ Nhân ".
< Ngô Lộc !?! >
Lúc này, Xán Liệt đang chuyên tâm lái xe, tuy nhiên lại nhìn vào gương chiếu hậu nhiều hơn phía trước. Nghe cậu nói, nhìn cậu bĩu môi, nhìn cách cậu nhìn hắn, môi bất giác tạo thành một lưỡi liềm ( định viết là quả chuối =]]] ), ánh mắt cũng híp lại. Hắn thích cậu, cũng là lần đầu tiên hắn biết được khái niệm thích là gì, nhưng chẳng biết cậu có cảm giác gì với hắn không, nếu ngay bây giờ mà tỏ tình thì chắc chắn sẽ dọa cậu một phen. Không gấp, từ từ đem Tiểu Bạch mà làm của mình, chậm mà chắc. Cố gắng làm sao trong tháng này thành công là được, khi đó, hắn sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian.
Soạt..................
- Anh đi tắm đi, người hôi quá.
- Ừ, đợi tôi.
- Tôi đi hâm nóng cơm nắm.
Bạch Hiền bịt mũi, đẩy đẩy Xán Liệt vào nhà tắm. Tự nói xong, cậu lập tức muốn cắn lưỡi mình một phát cho chết đi, đây chẳng phải quá thân mật rồi hay sao ? Đùng một cái, đã biến thành Bạch Hiền luộc rồi !
Cởi phắt bộ đồ đen sì trên người mình ra, Xán Liệt cảm thấy, so với những người khác, hắn trông cũng có mấy phần hấp dẫn đấy chứ ! Vì phải đẩy những chiếc xe bị tắt máy vào gara, hay khuân vác những linh kiện, chi tiết máy vào kho, kéo những thùng dụng cụ sửa chữa lắp đặt xe ra nên vô tình, chúng đã làm cho cơ bắp hắn trở nên rắn chắc, lại thêm nước da hơi sạm, quả thật, khiến nữ nhân động lòng ......... Ai ngờ, cậu thanh niên hai ba đang loay hoay trong bếp cũng giống như vậy, chỉ là hắn không biết mà thôi.
- Tôi xong rồi.
Nghe tiếng Xán Liệt, cậu giật mình, đánh rơi chiếc thìa xuống đất, tạo thành tiếng leng keng ồn ào. Trợn mắt nhìn hắn, cậu cảm thán, tại sao cơ thể mình lại không có được một phần của hắn. Bằng phẳng, cậu chỉ có thể diễn tả cơ thể mình bằng hai từ đó ! Cậu hận !
- Tôi quá đẹp đi ?
- À ...... ờm ......... Tôi hâm xong rồi. Ha ha, giờ chúng ta bắt đầu ăn thôi.
Hắn bước lại gần cậu và hỏi, sợ mình thốt ra tiếng " Ừ " làm mất mặt bản thân, cậu bèn hắng giọng và lảng sang chuyện khác. Kéo tay hắn ngồi xuống ghế, Bạch Hiền vòng sang bên đối diện. Liếc mắt nhìn hắn, thấy không có gì bất thường, mới ngồi xuống, chậm rãi ăn.
Xán Liệt khi nãy nhìn một loạt các hành động ngớ ngẩn của cậu, suýt tí nữa bật cười, nhịn đến nỗi hàng lông mày nhíu lại, mắt rưng rưng, thế nhưng sau khi bị cậu bắt ăn cơm, mới thu hồi vẻ mặt đó lại, nghiêm túc động đũa. Hắn quả thật không nhịn nổi nữa, trong vòng tháng này phải tỏ tình thôi. Nếu không, chậc, hắn không nghĩ nữa.
- Anh / Em.
- Anh cứ nói / Em nói trước đi.
- Anh / Em.
- Anh bảo tôi nói trước mà / Chính em bảo tôi nói.
- Thôi, em nói trước đi ......
Bạch Hiền và Xán Liệt sau một loạt thoại đồng tnh thì Xán Liệt vẫn là người nhường lời cho cậu, đó là thói quen sau ba tháng chung sống cùng nhau. Hầu như ai cũng biết rõ sở thích, tính cách hay thói quen của đối phương rồi thì phải. Nuốt miếng cơm trong miệng cho trôi xuống dạ dày, lại hớp thêm ngụm nước, hít sâu một hơi, cậu nhìn hắn và hỏi :
- Anh ...... sao ba tháng nay tôi chẳng thấy bạn gái anh đâu cả ?
- Bạn gái ? Tôi không cha không mẹ, không nhà cửa, làm sao dám quen ai !
Tôi cũng mồ côi giống anh đây, nhưng không phải vì tôi không dám quen, mà là không muốn quen !
Bạch Hiền suy nghĩ mông lung, phản bác ý kiến của hắn.
Ngưng một lát, hắn đưa mắt quan sát biểu hiện trên mặt cậu, chậm rãi nói tiếp :
- Hơn nữa, tôi bị gay ............ Và đã có người để tôi thích rồi.
Phác - Xán - Liệt ! Tôi đâu cần anh nói vế sau chứ !
Bạch Hiền tuy trong lòng gào thết, nhưng trong tròng mắt đã hơi hơi đỏ. Hắn đã thích một ai đó rồi à ? Dừng tay đang gắp đồ ăn lại, gượng cười một cái, hít mũi, cậu đứng dậy, làm ra vẻ giận dữ mà kêu lên :
- Cái anh này, rõ ràng có người thích mà lại không nói cho tôi biết. Ai nha, tôi là gì của anh nào ? Tôi là bạn thân của anh, cùng nhà, cùng phòng, cùng giường mà anh giấu tôi thế mà xem được à ?
Bên kia bàn là vẻ mặt hắn như đang xem kịch, làm cậu muốn thổ huyết. Tức giận, tuy thế nhưng cậu bình tĩnh đặt đôi đũa xuống, lạnh nhạt nói với hắn : Tôi no rồi. Xong bước vào phòng đóng sầm cửa lại.
Dưới nhà bếp bây giờ, Xán Liệt đang vui mừng tột độ, một mình xử lí đống đồ ăn. Lúc nãy là hắn chỉ muốn hỏi là cậu có thích ai không, bây giờ thì không cần nữa. Vừa rồi, cậu chính là ghen, ghen đấy !
*****
Ăn cơm xong, Xán Liệt hí hửng mang chén dĩa đi rửa. Dọn dẹp xong xuôi, nhìn lên đồng hồ. Cũng gần 11 giờ, hắn mò vào phòng. Chắc Bạch Hiền đã ngủ rồi. Đưa tay nắm chốt cửa, hắn ra sức vặn, vặn đến mức ra mồ hôi tay mà cửa vẫn không mở. Gõ cửa, hắn nhẹ nhàng gọi :
- Tiểu Bạch, ra mở cửa cho tôi đi.
- Anh ngủ ở phòng khách đi, tôi hôm nay phải học cách làm bánh mới nên thức hơi khuya.
- Tiểu Bạch, ra mở cửa cho tôi đi, tôi có thể thức cùng em mà.
- Tôi là thức đến sáng đấy, anh ngủ ngoài phòng khách đi.
- Tiểu Bạch, ra mở cửa cho tôi đi, em thức thì cứ thức, tôi ngủ không ngáy, cũng không loạn, em biết mà.
Bạch Hiền tức giận, thở phì phò, mồ hôi nhễ nhại, thấm ướt cả chiếc áo thun đang mặc. Phác xán Liệt, anh đi tìm người anh thích mà xin ngủ nhờ đi nhé ! Với tay lấy cốc nước, ực một cái liền sạch boong.
Còn phía ngoài cánh cửa, hắn cũng đang khổ sở đây. Cậu ghen cũng chẳng biết cậu ghen nên càng khó xử lí. Đêm nay phải làm sao đây, không lẽ ngủ ngoài thật à ? Vui thì vui thật, nhưng ngủ ngoài thì không vui nữa.
- Xin chào tất cả các bạn đã đến chương trình Tìm Bạn Bốn Phương do đài phát thanh truyền hình thành phố PB phối hợp cùng công ty CB Production thực hiện .........
Dùng remote tăng volume hết cỡ, Xán Liệt hả hê ngồi chờ đợi thành quả. Đúng như mong đợi, 5 phút sau Bạch Hiền xuất hiện ngay phòng khách, mặt tức giận nhìn hắn :
- Anh sao lại quấy rầy tôi đang làm việc hả ?
Đứng bật dậy khỏi sô pha, bước tới trước mặt cậu, hắn dùng tay kẹp chặt cậu vào trong lồng ngực ......
1 phút ......
2 phút ......
3 phút ......
- Tôi thích em.
- Sao ?
Cậu đang trong tình trạng ngơ ngác, não bộ không xử lí kịp một loạt tình huống đang diễn ra, chỉ biết hắn ôm cậu rồi nói những lời này. Hắn thích mình ư ? Khó tin !
Xán Liệt cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt kia, rất sâu lắng, chân thực, và vạn phần ôn nhu, hắn khe khẽ nói lời yêu ...
- Anh - Yêu - Em.
- À ......
- " À " là sao, anh tỏ tình với em đấy !
- À ......
- Em đồng ý không ?
Gương mặt hắn lộ rõ vẻ mong chờ. Từ trước đến nay chưa khi nào khiến hắn hồi hộp đến mức như thế này, cặp chân cong hơi run run, môi mím lại, chờ đợi câu trả lời của cậu .........
- Không đồng ý ............ nhưng ......... chấp nhận !!!
Bạch Hiền cười ngọt ngào, nhìn hắn. Còn Xán Liệt, thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng bị từ chối. Hạnh phúc bất ngờ ập đến, hắn vui mừng cúi người thấp xuống hôn sâu vào phiến môi đỏ của cậu...... nhắm mắt lại và cảm nhận .........
Tít ......... tít ......... Đồng hồ chỉ 12 giờ.
,
,
,
,
,
,
,
,
,
,
,
,
,
À mà, chính hắn đã quên một điều, hôm nay là cuối tháng a !!!
>------Hoàn------<
---Jie JL---
Jay thay mặt Jie up nha =))))))
Nhận xét và góp ý cho nó ạ !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro