
[ONESHOT] Cái Bóng, Cô Độc, Vô Hình, SeoHyun
Cái bóng, Cô độc, Vô hình
Author: zinnia reigia
Disclaimer: none belongs to me.
Pairing: không có.
Rating: K
Characters: Seo Hyun
Category: tragedy (có lẽ) nội tâm nhân vật.
Summary: Vĩnh viễn vô hình
Warn:
Tình tiết fic vô lý, chính xác là như thế, vậy nên, các bạn đọc, cũng đừng tức giận mà tắt máy, quăng điện thoại hay là gào rú lên với những thứ nhăng nhít trong fic này.
Zin viết fic này, chỉ là một cách nhìn của Zin về những thứ xung quanh, Zin là người thích bi thảm, mẫu mực của sự bi thảm vì với Zin, chẳng có gì là hạnh phúc.
Zin viết không để ước mơ, không để vọng tưởng, Zin viết để giãi bày, giống như tâm sự với chính bản ngã trong tâm hồn.
Zin không biết các bạn có thích hay không, nói cách khác, Zin chỉ muốn các bạn biết đến Zin, thế thôi. Các bạn có thể không com, nhưng đừng có bashing, chọi gạch, ném đá, Zin không thích và Zin sẽ làm mọi thứ để bảo vệ fic của mình đó là tâm huyết của Zin bạn nào muốn nói cứ nhẹ nhàng, từ tốn, lịch sự, duyên dáng mà nói
Dù sao, Zin cũng mong các bạn thích cái fic này. Hoặc ít ra, hứng thú với nó.
Yêu yêu
Fic khác của Zin
Lặng...
=====================================================
Người ta nói, tôi là con búp bê xinh đẹp.
Người ta nói, tôi sinh ra để được nuông chiều và sung sướng.
Người ta nói, bản thân tôi là hiện thân của mọi hạnh phúc trê thế gian này.
Người ta nói rất nhiều về tôi. Về tôi, nhưng tôi không nói được.
Tôi vô hình. Không ai biết đến tôi, người ta chỉ biết đến cái tên Seo Ju Hyun, tiểu thư duy nhất của tập đoàn HM… Người ta không biết tôi là ai.
Tôi vô hình. Vĩnh viễn vô hình…
Tôi đứng cô độc giữa cuộc đời, nơi tôi đứng, tôi nghe mùi muối biển và cát, ùa vào tôi bám lấy… Tôi cô độc, mãi mãi cô độc.
Tôi vô hình, vĩnh viễn vô hình…
Tôi vô hình và tôi giữ thói quen lặng câm của một cái bóng. Mọi nơi tôi đi qua, tôi không biết, tôi không cảm nhận được, tôi vô hình.
Người ta hỏi tôi bao nhiêu tuổi. Tôi nhìn lên, nở một nụ cười. Tôi… không biết đến sinh nhật của mình. Tôi sinh ra đã là kẻ vô hình, đã là một cái bóng. Không ai biết đến Seo Ju Hyun này cả. Không một ai. Người ta chỉ bàn tán về tôi, khi đi ngang qua họ, họ không nhận ra tôi.
Vị trí của tôi, ở thế giới này, là đâu? Vô hình?
Invisible forever…
Just a shadow forever…
Tôi vô hình, nhưng, đâu đó trong lí trí và trái tim tôi, tôi biết mình không bất hạnh. Tôi biết thế. Tôi có một gia sản khổng lồ, một thú vui giản dị, một người vú già ở bên tôi từ khi tôi 3 tuổi, một căn nhà đẹp và rộng… tôi có nhiều thứ. Vậy, bố mẹ tôi đâu?
Tôi đã quên họ trông như thế nào, và có lẽ, họ đã quên họ có một người con gái…
Tôi vô hình, tôi là cái bóng…tôi có bất hạnh không?
Bất hạnh chỉ đến, khi tôi bị câm, bị mù. Bất hạnh chỉ mới bắt đầu, khi tôi không thể nói được nữa. Đã quá lâu rồi, tôi không cất tiếng nói, đã quá lâu rồi, người ta quên mất giọng tôi ra sao. Và tôi, chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của chính mình. Tôi không thể nói được nữa. Họng tôi, đã mất khả năng phát âm. Tôi lặng lẽ hơn bao giờ hết. Luôn luôn… lặng lẽ. Tôi di chuyển như một cái bóng, tôi đến, người ta nhìn tôi trong giây lát vì bộ quần áo đắt tiền trên người và gương mặt được coi là đẹp như thiên sứ. Rồi họ lãng quên tôi. Và tôi đi, họ thậm chí không nhận ra.
Tôi vô hình, mãi mãi vô hình.
Invisible forever.
Cho đến một ngày, khi tôi mở mắt ra, bóng tối trùm lấy tôi… Vĩnh viễn…
Bóng tối chỉ đơn giản là bóng tối, và, tôi vô hình trong bóng tối, vô sắc trong bóng tối. Trong bóng tối, tôi chẳng là gì. Tôi, không còn ra khỏi khu nhà tôi nữa. tôi cứ tha thẩn trong vườn, tôi tha thẩn ở thư viện, tôi lang thang trong thế giới âm nhạc với cây vĩ cầm… Tôi bay với chính bóng tối đang bao phủ lấy tôi.
Tôi bị câm và bị mù.
Vú bảo rằng ông trời bất công với tôi. Tôi chỉ cười. Tôi không biết nụ cười của mình thế nào, nó ra sao, nhưng tôi biết chắc, nụ cười đó cam chịu. Tôi cam chịu số phận. Không phải, phải nói tôi hài lòng với những gì mình có. Tôi quên gia đình mình là ai, tôi bị câm vì có ai để tôi nói chuyện, tôi bị mù, chỉ đơn giản, tôi nhận ra, thế giới này có gì cho tôi ngắm nhìn? Tôi chỉ cảm nhận bằng thính giác và xúc giác. Thế thôi. Với tôi, bớt đi hai giác quan, làm cuộc sống của tôi… ngọt ngào hơn và đơn giản hơn rất nhiều…
Tôi bị câm, bị mù, tôi vô hình, tôi mãi mãi chỉ là cái bóng…
Vú hỏi tôi tôi có bị tự kỉ không.
Tôi nhận ra, tôi coi mình không tồn tại. Tôi… không có nội tâm.
Tôi ngước đôi mắt mù lòa, hướng về phía vú, bàn tay chơi vơi nơi không chung, và vú cầm lấy, nắm chặt. Tôi lắc đầu, một nụ cười được vẽ trên môi tôi. Vú ôm tôi vào lòng, và khóc. Như thể, tôi bất hạnh.
Không đâu, tôi không bất hạnh đâu…
Tôi bám vào vú đến phòng nhạc. Nơi ướm mùi gỗ đàn, nơi có những cảm xúc linh thiêng mà tôi có thể chạm vào. Âm nhạc là thứ duy nhất không quên tôi. Là thứ duy nhất giành cho tôi.
Ngồi cạnh phím dương cầm, tôi đặt tay lên như một thói quen cố hữu. Nốt nhạc chậm rãi vang lên… Buồn! Tôi cứ ở đó, say trong bản Full Moon nổi tiếng. Tôi cứ ở đó, lướt ngón tay, và mặc cho âm nhạc trôi mãi, nhảy múa mãi vào khoảng không vô tận của tôi. Bản nhạc kết thúc. Lại im lặng…
Tôi quen với im lặng từ khi tôi là một cô bé con biết nghĩ. Bạn bè quanh tôi, cứ tránh xa tôi. Tôi đơn độc.
.
..
…
Tôi ngồi im trên lan can, thõng chân trần xuống dưới. Mặt thành lan ca đủ rộng cho tôi ngồi vững trãi. Tôi đưa đôi mắt trống rỗng về phía nào đấy, thật xa, thật xa. Tôi không biết, hướng nhìn của tôi có chạm được đến chân trời hay không, nhưng, tôi biết, tôi đã nhìn rất xa. Trời hôm nay có đẹp không nhỉ? Có nắng không? Vì tôi chỉ thấy gió luồn qua mái tóc, chỉ ngửi thấy mùi hoa lan cứ vương vãi khắp không gian. Có nắng không?
Giây phút gió lùa qua, tôi ngửi thấy mùa mưa. Sắp có giông… cho tôi và tất cả mọi người.
Lạnh. Tôi co mình lại, cảm giác như bị quật ra sau, tan tác khi bất chợt cơn giông kéo đến. vẫn một màu tối đen, mà mắt tôi trở nên bỏng rát. Gió tạt vào tôi, lạnh khốc…
Tôi bước xuống hành lang, lùi lại vài bước, đến khi lưng tôi áp vào mặt tường mát lạnh. Trượt mình, tôi ngồi bệt xuống, đôi mắt trống rỗng, cứ bơ vơ nhìn về phía trước. Tôi không thấy gì cả. Tôi muốn hét lên, tôi muốn hét. Chỉ có tiếng rên rỉ ú ớ trong cổ họng.
Bất lực, tôi thầm lặng đón chờ cơn giông…
Cơn giông, có thổi vào đời tôi được không?
Có… nó đã thổi vào từ khi tôi sinh ra, đã thổi vào đời tôi những hạt mưa làm ướt tôi, làm tôi lạnh, từ rất lâu rồi…
Mưa tạt đến, tôi nhắm mắt. Mím môi lại, tôi chạm vào mưa. Mưa lạnh lắm. Mưa đáng sợ lắm. Mưa rủ ướt người tôi, mưa… và giông. Gió vẫn gào thét bên tai, tiếng rít của sấm chớp, tôi cảm nhận màu sáng quắc lạnh lẽo của tie chớp ngoài kia đang bao phủ cả bầu trời. Đúng không nhỉ?
Tôi co mình hơn nữa, hai tay vòng cong đôi chân đang co lên, tự ôm lấy mình thật chặt. Mái tóc dài bết lại, ôm lấy khuôn mặt tôi… mùi ẩm và ngai ngái. Gió đã tạt đi mùi hoa lan, chỉ còn vương vất mùi mưa ẩm ướt. Tôi cứ ngồi đó thôi, gục mặt xuống, chờ đợi giông đi qua.
Lần đầu tiên, tôi thấy mình ngu ngốc…
Tôi trở về phòng, tôi nghe tiếng vú la lên, người chạy đến, ôm lấy tôi rồi khóc. Người khóc rất nhiều, tôi bất động ở đấy, mặc nước mắt của vú cứ rơi vãi trên áo tôi. Tôi nhẹ nhàng đẩy vú, lắc đầu.
Khi nước mắt cả vú rơi rớt trê vai áo tôi, nhận ra, mưa rất lạnh, còn nước mắt, nó mang hơi ấm. Người ta nói, mưa là nước mắt của ông trời. Tại sao, nước mắt của ông lạnh thế, còn cả loài người, chúng cứ nồng nồng mằn mặn? Vì ông… thật sự cũng không có mắt sao?
Lần mò tìm quần áo, tôi bước vào phòng tắm và những người hầu theo tôi vào, họ dìu tôi xuống nước, khẽ lau nhẹ những giọt mưa còn tren tóc tôi. Tôi ngồi thẫn mình, rồi đôi lúc, mép nhếch lên, tạo thành một đường nét thống khổ bi ai. Tôi tin thế.
Người ta bảo tôi gầy đi nhiều, làn da cũng tái nhợt đi nhiều.
Tôi gật đầu.
Người ta nói, tôi buồn lắm, như một tấm màn màu đen trong mỗi đám tang vậy.
Tôi gật đầu.
Người ta nói, tôi thật đáng thương.
Tôi ngơ ngác rồi lắc đầu và cười gượng, đôi môi mấp máy như thầm thì. Tôi không nhận sự thương hại từ ai cả. Tôi chỉ đón nhân yêu thương. Thế thôi…
Tôi cứ ngỡ, đời tôi chỉ trôi qua thật dễ dàng như thế. Tôi là kẻ khuyết thiếu nhiều thứ, mà tiền, tôi không thiếu, nên với tôi, tôi sống thật đơn giản, vô nghĩa, có khi nào… tôi vô dụng không? Tôi nằm trên giường, đau đáu nhìn lên khoảng không vô tận trước mắt.
Tôi… cô độc.
Tôi vô hình.
Tôi là một cái bóng.
Tôi bị mù và bị câm.
Tôi… có bất hạnh không?
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi…
Tôi yêu thương bản thân mình chứ? Sao tôi lại buông tất cả mọi thứ? Nếu vậy…
Tôi đứng lên, men theo hành lang, bước xuống nhà, và đi ra vườn, trên tay tôi, thứ kim loại sặc mùi gang thép.
Ngày hôm sau, người ta tìm thấy tôi.
Trong một bụi hoa trà đẫm máu…
Tôi chết…
Khi tôi cứa dao vào tay mình, dọc theo động mạch.
Tôi thấy đau…
…và tôi hạnh phúc.
Nội tâm của tôi lên tiếng, khi máu dàn ra…
“…
- Seo Hyun, cô thật đáng thương. – nội tâm nhìn tôi, cười khinh miệt.
- Cô là ai? – lạ kì chưa, tôi nói được, tôi nhìn cô gái đó, cô gái giống hệt tôi, chỉ khác, cô ấy có một nụ cười nhuốm lạnh và tàn nhẫn.
- Là cô, là một phần bị cô lãng quên. Cô chưa bao giờ cho tôi sống. cô dồn tôi vào một góc nhỏ hẹp trong tâm linh của cô. Cô xua đuổi tôi khi người ta quên mất cô. Nếu cô để tôi sống, cô đã sống! – Nội tâm bật cười, cứ lặng lẽ mà cười, tiếng nói khàn khàn cứ vân vê trong óc tôi. Mệt mỏi.
- Sao cô không lên tiếng? – tôi hỏi lại, đôi mắt bình thản, nhắm hờ.
- Vì tôi… rất sợ tôi sẽ tổn thương cô, nhưng chính cô đã tổn thương bản thân mình! – nội tâm nói, đều đều, đều đều rồi bất chợt hét lên – NHƯNG TÔI NHẦM. CÔ LUÔN TỰ HẠI BẢN THÂN CÔ. CÁI TRÒ TỰ SÁT, LÀ CÁI TRÒ NGU XUẨN NHẤT. NẾU KHÔNG AI NHỚ ĐẾN CÔ, CÔ PHẢI LÀM HỌ NHẬN RA CÔ. THẾ THÔI!
Tôi im lặng. Chưa bao giờ tôi nhận ra điều đấy…
- Tôi vô hình, tôi cô độc. Tôi quên lãng tất cả. Nên, vĩnh viễn, tôi không muốn bản thân phải chịu đựng gì nữa.
- Cô có một cái chết lãng nhách, cô biết không? Cô đã hoang phí cuộc sống của cô. Không mục đích. Nếu để cô sống một lần nữa, cô có trân trọng không?
- Không… tôi không muốn!
Tôi lắc đầu. Chậm rãi và từ tốn nói:
- Tôi chọn cái chết. Vì thế, hãy đẻ nấm mồ tôi yên.
- Vậy thì… vĩnh biệt! – môi cô ta mấp máy, trong nháy mắt tất cả mọi thứ biến mất.
…”
Tôi cô độc mãi mãi.
Tôi vô hình mãi mãi.
Tôi là một cái bóng…
Nhưng, tôi có bất hạnh không?
~~~ The end ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro