Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1: Tâm sự - phần một

Tôi là một đứa trẻ đặc biệt, nhưng không hề hoang tưởng về mọi điều đạt được. Không...phải nói là không gian bên ngoài kia không phải của tôi, một cách nói khá trừu tượng, bởi những người xung quanh lúc nào cũng coi tôi như cục đá bên đường...là một thứ mãi mãi không chiếm được sự quan tâm.

Liệu có phải thứ linh tính trời định, hay cũng là thứ gì đương nhiên như chồi non của lá xanh? Tôi đã suy nghĩ về câu hỏi này rất lâu.

Trên khuôn mặt phai nhạt ít biểu cảm còn tồn tại chỉ còn đôi mắt, cái miệng, cái mũi đã trôi sạch. Và đôi mắt, đôi khi không đủ để thể hiện rõ mọi thứ ra bên ngoài. Khi vui, chúng không thay đổi, khi buồn, chung tựa như một chiếc đầm sâu đen kịt, không thể nào cất tiếng cầu cứu từ những người có đôi mắt sáng lấp lánh. Che dấu nó bởi những hành động hợp tình hợp lí ư? Giờ đây đã không còn là điều khó khăn gì. Khóc gào lên ư? Con người khi bị kéo vào đầm lầy sâu thẳm, liệu có thể còn sinh động đến nỗi có thể bật khóc?

Sau những tấm màn thánh thiện phủ lên nhà thờ đức thánh là những cử chỉ khiến tôi thấy tởm lợm. Vậy mà cô ấy cứ thuyết phục tôi mọi chuyện chưa đến nỗi tàn tạ như vậy. Tôi sẽ nghe, nhưng vẫn không hiểu hết về điều ấy.

Không biết cười lên,"Cười lên sẽ đẹp hơn.", xinh vì gì?

Mọi thứ thật khó hiểu. "Khóc đi, rồi lòng sẽ nhẹ nhõm hơn." Không phải, điều đó không đúng với tôi.

Xâu chuỗi mọi việc thật quá khó khăn. Bởi dù cười hay khóc thì tùy người, tùy thời điểm, mọi thứ mới có ý nghĩa. Sau này, tôi mới thấy chúng sáo rỗng, kể cả trong mắt người ngoài, sự lố bịch ấy khiến bản thân tôi trở nên, chẳng có nghĩa lí gì.

"Khóc là giải pháp tốt nhất để thoát khỏi nỗi buồn"

"Cười là cách duy nhất để tìm lại niềm vui"

"Cố gượng cười là một cử chỉ yếu đuối"

"Khóc là thứ chỉ nên dùng khi vui sướng"

"Hãy cứ cười lên bởi vì nó là thứ đem lại hạnh phúc"

"Hạnh phúc là khi ta cảm thấy thỏa mãn về những gì mình có"

"Niềm tin tuyệt đối không bao giờ có, bởi nếu có thì chúng cũng chẳng giúp ích được gì"

"Giả dối là khi mọi thứ đều được cấu tạo nên bởi cụm từ "giả tạo""

"Buồn khi ta không thể thể hiện được cảm xúc"

"Cười khi ta không cảm thấy vui thì đừng cười"

"Dù xa cách nhưng thật sự ta vẫn rất gần nhau"

"Và nếu nó xa cách thì ta sẽ phá vỡ bức tường mang tên khoảng cách. Nhưng đó là tự tạo mà phải không nhỉ?"

Điều đó làm tôi rối loạn, tôi nên nghe theo thứ gì? Tôi không hiểu ra rằng tôi nên làm gì và tôi sẽ phải làm gì. Thứ cảm xúc ấy quá là rắc rồi, nó đan xen lẫn nhau và bị mọi người lãng quên. Bản thân tôi chỉ toàn những cảm giác rối như cuộn chỉ, trói chặt tứ chi khiến tôi như bị phong ấn lại trong này.

Những từ ngữ tốt đẹp ư? Không có đâu,...đến cả lòng thương hại còn được kì thị mạnh mẽ... Giờ thì tôi càng thấy khinh thường chính bản thân mình hơn bất cứ ai. Tôi thương người khác...tôi rủ lòng thương hại họ...họ nói đó là do tôi không tin tưởng họ, thương hại họ. Trong GDCD trung học có giải thích, "thương hại" là nhất thời, nhưng đôi khi cũng chẳng ngược gì ai.

Nhắc đến tin tưởng,...nhưng thực sự nó đâu có tồn tại. Một người vợ luôn tin tưởng chồng mình, trong khi đó ông ta đang ngoại tình, điều đó phải được gọi là ngu ngốc và mù quáng chứ không phải niềm tin chân thành. Tôi sợ bị lừa dối, dấn sâu vào sự giả tạo, đau khổ,...khi thể hiện cảm xúc trên khuôn mặt mình. Tôi từng trải qua cảm giác bị bỏ rơi, bị đánh đập, thậm chí đã từng giết người,...tất cả điều đó làm sao có thể quên khi nó đã ăn sâu vào trái tim? Đó vẫn là một câu hỏi không thể giải đáp...

Mọi thứ dường như đều sụp đổ trong tâm trí. Cha mẹ...họ đã từng bỏ rơi tôi...và lại nhặt tôi về...họ đâu có yêu thương tôi. Bạn bè...xa lánh vì tôi đã từng giết người. Nhưng đó là tự vệ...tôi không biết gì cả! Chẳng lẽ họ muốn tôi bị giết hơn là tôi giết kẻ buôn người đó? Thế thì có lẽ tôi cũng không nên sống trên đời này làm gì...một cục đá biến mất thì cũng chẳng ai để ý...có lẽ vậy. Tôi nên cao chạy xa bay khỏi nơi này sao? Không, dù ở đâu thì bản tin ấy cũng sẽ xuất hiện...

"Năm 2010, một cậu bé trai đã tàn nhẫn giết hại một người đàn ông cao tuổi. Cảnh sát đã điều tra và phát hiện thành viên của tổ chức buôn người xuyên quốc gia. Toà án đã xử trắng án cho cậu bé nhưng hình ảnh xác người bị móc mắt, gãy đầu vẫn gây hoang mang dư luận..."

Đến đâu thì bản tin ấy vẫn mãi vang lên, tôi vẫn sẽ bị kì thị. Liệu còn nơi nào dành cho tôi? Có, chắc chắn có!...Cái chết sẽ là nơi tốt nhất dành cho tôi.

Chàng hôn lên nhành hoa, hoa nở rộ nhưng bừng tỉnh giữa cú sốc của một chút ít dơ bẩn. Chúng nở giữa bùn, theo sau là đôi môi thấm trong đất nhũn cao như mu trần, tôi ngần ngại vét lấy dải bùn còn khô trát xung quanh đôi mắt hoang tàn rồi chấp âm niệm, không một chút lẳng lơ hay vội vã qua loa: "Nghỉ ngơi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro