Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tôi Nợ Cậu Một Lời Tỏ Tình!

Tiệc tất niên những năm sau này, tôi mới gặp lại cậu ấy - người mà tôi dùng cả thời thanh xuân để theo đuổi trong âm thầm.

Tôi nhớ không nhầm, hôm ấy là tối thứ bảy, tuần cuối cùng của năm. Công việc khá nhiều cho nên tôi phải ở lại tăng ca đến gần tám giờ hơn. Khi đến địa điểm hẹn, cả lớp hầu như đã vào bữa tiệc hơn nửa chặng. Tôi lật đật xuống xe, chạy vào trong. Trước hết là gật đầu chào hỏi hết thẩy những người bạn đã đồng hạnh suốt bốn năm đại học.

Nhìn tới vị trí ghế trống ở ngay trong góc, hẳn là của tôi. Tạm gác lại mấy câu chào hỏi, tôi ổn định chỗ ngồi, đặt balo xuống cạnh ghế. Bất giác ngẩng mặt lên, chẳng hiểu sao cả người tôi cứng đờ, nhìn người ngồi đối diện. Thảo Nhi với khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời, đôi mắt sáng lạnh, và nụ cười nhẹ nhàng. Tóc dài óng ả, tự nhiên nổi bật trên làn da trắng mịn. Vóc dáng thanh mảnh, với đường cong tinh tế, tạo nên hình ảnh quyến rũ và cuốn hút.

Đây rồi! Cậu ấy đang ở ngay tầm mắt của tôi.

Không hiểu sao. Nhiều năm như vậy, những tưởng tình cảm kia đã nguội lạnh. Thế mà, ngay khi vừa nhìn thấy cậu ấy, tim tôi lại bẫng đi một nhịp. Trong lòng trỗi dậy những cảm xúc thổn thức, rung động thuở ban đầu.

Thảo Nhi vẫn đang quan sát ngay từ khi tôi vừa bước vào quán cho đến lúc ngồi xuống đối diện cậu ấy. Nụ cười ấy tỏa nắng, như làn ánh sáng ấm áp, với đôi môi mềm mại mở ra, làm bừng sáng khuôn mặt. Giọng nói nhẹ như làn gió, dịu dàng tựa hồ một bản nhạc tình ca.

- Nghe nói cậu phải tăng cả nên mới đến trễ.

Tim tôi đập thình thịch, bàn tay đặt ở dưới bàn, cố bấu chặt góc áo. Tuy nhiên, tôi vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh, thản nhiên gật đầu:

- Sếp giao việc đột xuất nên phải nán lại làm cho xong.

Kiều Vy - cô bạn lớp trưởng kiêm luôn bạn thân của Thảo Nhi, hài hước nói:

- Không phải cậu giỏi nhất là sáng tác truyện sao? Hà cớ gì đi theo con đường tư bản bốc lột vậy?

Dòng đời xô đẩy, ai mà biết được chữ ngờ!

Đam mê là nguồn động viên, nó là ngọn lửa bên trong thúc đẩy ta theo đuổi những điều mà ta yêu thích. Tuy nhiên, cuộc sống hiện thực thường đòi hỏi sự cân nhắc, kế hoạch, và sẵn sàng đối mặt với thách thức. Tôi không thể nào sống mãi với cái đam mê ngay cả khi trong túi chẳng có một đồng.

Thảo Nhi thấy tôi cười ngại, bèn giải vây:

- Thôi! Để cậu ấy ăn trước đã, chắc cũng đói lắm rồi. Có gì lát nữa nói sau.

Cậu ấy vẫn luôn như vậy với tôi. Lắng nghe và hiểu rõ những điều tôi nghĩ. Cách cậu ấy quan tâm tới tôi qua những hành động nhỏ, sự dịu dàng không chỉ là lời nói, mà còn là cử chỉ chân thành và ân cần. Cả hai nhìn nhau một cách đầy ăn ý.

Bên trong quán nhỏ, ánh đèn vàng nhẹ phản chiếu trên tường trắng, tạo nên bầu không khí ấm cúng của buổi tiệc tất niên. Tiếng cười và âm nhạc nhẹ nhàng len lối, khiến không gian trở nên thoải mái và hạnh phúc. Mọi người đang tận hưởng những khoảnh khắc cuối cùng của năm cũ, và không khí tràn ngập sự hồi hộp.

Tôi nhận ra những khuôn mặt quen thuộc từ quá khứ, những người bạn học cùng đồng hành suốt thời gian đại học. Ánh đèn lung linh làm bật lên nụ cười và ánh mắt của mỗi người, khi họ hồi tưởng về những kỷ niệm và thách thức đã trải qua.

Bàn tiệc trải đầy đủ đồ ăn và đồ uống, tạo ra bức tranh phong phú của sự sum họp và hạnh phúc. Có những cặp đôi cười đùa, nhóm bạn cùng nhau chia sẻ nụ cười và trò chuyện về cuộc sống hiện tại. Mỗi khoảnh khắc là một lễ kỷ niệm, khiến cho buổi tất niên trở nên ý nghĩa và đặc biệt.

Hình như, nhiều năm qua đi, Thảo Nhi không còn vẻ ngoài hồn nhiên vui tươi của tuổi đôi mươi nữa. Thay vào đó là sự chững chạc, trầm tĩnh và ánh sáng nồng nàn từ đôi mắt của Thảo Nhi khiến cho vẻ đẹp của cậu ấy trở nên huyền bí và sâu sắc. Bàn tay nắm chặt ly nước, thể hiện sự tự tin và quyết đoán trong cuộc sống. Đường nét trên khuôn mặt trở nên mảnh mai hơn, nhưng vẫn giữ được sự duyên dáng.

Bộ trang phục của Thảo Nhi thể hiện sự tinh tế và lịch lãm, phản ánh gu thẩm mỹ đã thay đổi theo thời gian. Cậu ấy diện chiếc váy thanh lịch, làm nổi bật vóc dáng và phản ánh sự chín chắn trong phong cách.

Cái nhìn như muốn thiêu đốt một khu vườn khiến đứa bạn ngồi cạnh nhận ra, lay nhẹ tay tôi, nói thầm vào tai:

- Nghe đồn Thảo Nhi sắp kết hôn. Chắc nhân dịp bữa nay họp lớp, gửi thiệp mời luôn đó.

Bàn tay đang cầm đũa gấp miếng thịt bất giác khựng lại, cả người tôi rơi vào một mớ hỗn độn, từng hình ảnh trong quá khứ chạy dọc theo năm tháng. Cảm giác như một tia nắng đã tắt, và không khí xung quanh trở nên nặng trĩu.

Trái tim trở nên nặng nề, cảm giác như một mảnh ghép quan trọng trong cuộc đời đang bị đặt vào nơi khác. Cảm xúc lẫn lộn giữa hy vọng và tiếc nuối khiến tâm trạng rơi vào một tầm lạc. Mỗi lời chúc phúc đều như một đòn đau nhẹ, nhắc nhở về sự mất mát cái mà tôi từng mơ ước. Dù vẫn muốn hạnh phúc cho người đó, nhưng cảm giác tự hỏi về 'nếu như' và những kỷ niệm không thể thực hiện khiến tôi cảm thấy đắng cay.

Giọng tôi đầy chua xót:

- Là người trước đó à?

Huyền My gật đầu:

- Ừ, Khắc Hào á - Giọng điệu cô bạn trong như rất ngưỡng mộ - Công nhận hai người đó đẹp đôi thật. Quen nhau lâu rồi, giờ mới tính tới chuyện kết hôn.

Tôi cười như không cười, đôi mắt mờ nhạt nhìn cậu ấy, cẩn thận nhìn thật lâu. Bởi lẽ, sau này cậu ấy đã thuộc về người khác rồi. Tôi sẽ không còn cơ hội để ngắm nhìn được nữa.

Chưa bao giờ tôi cảm giác thời gian trôi qua như là một dòng sông không ngừng chảy, vụt qua những khoảnh khắc và biến đổi cuộc sống một cách không lường trước. Mỗi giây phút như nhấp nhô qua tâm trí, đồng thời tạo ra một cảm giác kỳ diệu và đôi khi là hối tiếc về những thời điểm đã trôi qua.

Nhìn lại, quá khứ dường như chỉ là những ký ức mờ nhạt, trong khi tương lai lênh đênh với những điều mới mẻ và không rõ ràng. Sự biến đổi không ngừng của thời gian mang đến cảm nhận về sự đồng điệu và đồng thời đánh thức lòng nhạy cảm với sự động chạm của cuộc sống.

Suốt buổi tiệc, tôi chỉ ngồi lặng thinh một chỗ, mặt ngước nhìn lên sân khấu, giả vờ như đang lắng nghe những người bạn kia hát hò, vui chơi. Thật ra, tâm trí tôi đang đâm chiềm trong một thế giới riêng, nơi những suy nghĩ và cảm xúc đan xen. Ánh đèn lấp lánh trên sân khấu chỉ là bóng rổ cho tâm trạng lạc lõng của tôi.

Đến chừng gần mười giờ tối, bữa tiệc dần đến hồi kết thúc, những đám đèn nhấp nhô vàng ấm áp giữa không gian, làm nổi bật những khoảnh khắc cuối cùng của buổi tiệc. Âm nhạc giảm nhẹ, tạo ra bản hòa nhạc cuối cùng trước khi đám đông dần tan rơi.

Tôi ngồi đây, nhìn những dấu vết trên bàn tiệc: cốc rỗng, đèn trang trí đã tắt, và những chiếc ghế trống trơn. Bầu không khí buổi tiệc thưa thớt nhưng vẫn còn đọng lại niềm hạnh phúc và kỷ niệm. Cảm giác hòa mình vào sự tĩnh lặng của đêm tạo nên một bức tranh cuối cùng, nhắc nhở về những khoảnh khắc đẹp và những mối quan hệ đã chia sẻ.

Đa số tôi chỉ chơi thân với một vài người như Huyền My, Ngọc Liên, Mỹ Kim và nhóm của lớp trưởng. Lúc ra về, Mỹ Kim đi cạnh bên tôi, luyên thuyên về mấy chuyện vặt vãnh trong công việc, muốn xin nghỉ. Tôi cùng những người khác cũng hoà vào câu chuyện, mỗi người chia sẻ một ít làm động lực.

Nhìn bọn họ vừa bước ra khỏi quán đã có người đưa đón, trong khi tôi vẫn mãi lủi thủi một mình trên lối đi vắng vẻ. Bàn tay siết chặt chìa khoá xe, tôi nhìn theo họ, tâm trạng trống rỗng. Âm nhạc từ quán nhẹ nhàng phát ra, nhưng không đủ để che đi cảm giác cô đơn bao trùm.

Bóng đèn vàng dịu dàng giữa đêm tối tạo nên bóng hình u ám, nhấn mạnh sự cô đơn của tôi. Trong khoảnh khắc này, một mình tôi cảm nhận được sự hụt hẫng và cảm giác xa lạ khi đối diện với sự cô đơn giữa đám đông vui vẻ.

Một chiếc bóng xuất hiện từ phía sau, hoà vào chiếc bóng của tôi. Tiếng giày cao gót trong bóng đèn dịu dàng của đèn đường. Tôi nhận ra đó là tiếng bước chân quen thuộc, và trái tim tôi như nhảy lên khi người ta bước tới. Bóng đèn nhấp nhô khi bước giày cao gót tiến tới, tạo ra bóng hình biến đổi trên mặt đường.

Một giọng nói quen thuộc vang lên:

- Cậu đang chờ ai hả?

Tôi quay đầu lại và gặp ánh mắt ấm áp của cậu ấy. Những cảm xúc khi nãy vốn dĩ đã được tôi đè nén lại trào dâng như một làm sóng mạnh mẽ. Bước chân rụt rè lùi về sau, dùng ngữ điệu xa vắng đáp lại:

- Không có. Tôi chỉ muốn đứng hóng mát một chút - Ngập ngừng vài giây, tôi rút hết can đảm, hỏi - Còn cậu? Đang chờ ai đến đón hả?

Hoá ra, thời gian chính khiến cho cả hai trở nên xa lạ hơn bao giờ hết.

Thảo Nhi cười mỉm, đáy mắt không giấu nổi những tia âu yếm khi nhắc về người kia:

- Tôi chờ một người bạn đến đón. Nhưng có vẻ kẹt xe rồi, nên chưa thấy tới.

Quen biết nhau lâu như thế, tôi hiểu từ 'bạn' mà cậu ấy nhắc tới không chỉ những người bạn bình thường mà đang nhắc tới bạn trai. Tôi không hỏi sâu vào vấn đề đó.

- Đi dạo chút không? - Thảo Nhi bất giác ngỏ lời, giọng điệu thủ thỉ - Ăn no quá, muốn vận động một chút cho tiêu hoá.

- Được.

Cả hai đi dạo dưới bóng cây, bước chân nhẹ nhàng trên đường phố êm đềm. Không gian yên bình, chỉ có tiếng đôi giày bước và tiếng thoáng qua của gió. Tôi giữ cho đôi mắt dừng chút lâu trên từng bức tranh đèn đường.

- Cuộc sống này, chúng ta thường quên dành thời gian cho bản thân, đúng không? - Tôi nói như là một suy nghĩ bất ngờ bước vào đầu.

- Có lẽ... chúng ta quá bận rộn với cuộc sống hàng ngày.

Tôi khẽ cười. Cúi đầu nhìn gót giày.

- Cậu...

Im lặng một lúc, cả hai đồng thanh nhìn về phía đối phương như muốn nói điều gì đó mà vô tình đồng thanh lên tiếng rồi bật cười thành tiếng, nhưng vẫn giữ được bầu không khí nhẹ nhàng.

Thảo Nhi hỏi với vẻ hiếu kỳ:

- Cậu có điều gì muốn nói không?

Vẫn như thường lệ, tôi nhường:

- Cậu nói trước đi.

Thảo Nhi nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt ấm áp nhưng lại chứa đựng quá nhiều cảm xúc, khiến tôi chẳng tài nào đoán được suy nghĩ của cậu ấy:

- Cậu...yêu ai chưa?

Tôi nhìn cậu ấy, cảm giác như thời gian trôi chậm lại. Một khoảnh khắc im lặng, trước khi tôi trả lời:

- Có lẽ... trước đây đã từng. Nhưng hiện tại thì không!

Thảo Nhi nhìn tôi với ánh mắt trầm ngâm, một tia hụt hẫng vụt qua trong tầm mắt, tôi nhận thấy rõ. Cuối cùng một cử chỉ nhẹ nhàng như muốn xua đi những suy nghĩ nặng nề:

- Đôi khi, quá khứ chỉ là những bước dấu, và chúng ta phải tiếp tục bước đi về phía trước. Cậu có nghĩ tới việc sẽ tìm đối tượng mới chưa? Tôi giới thiệu cho cậu vài người bạn mà tôi biết.

Tôi cảm thấy một cảm xúc lạ lùng xen lẫn trong tâm trạng. Một phần muốn nói không, muốn nói rằng tôi không cần đối tượng mới, nhưng cũng có một phần cảm thấy lòng trống rỗng. Tôi giữ vững bản thân và đáp:

- Cám ơn cậu nhiều vì đã quan tâm tôi. Nhưng hiện tại, tôi muốn tập trung vào bản thân mình và công việc.

Thảo Nhi quá hiểu tính cách của tôi, không bàn sâu thêm vào vấn đề này. Cậu ấy suy nghĩ gì đó mà lại quay qua hỏi tôi:

- Lúc nãy cậu tính nói gì?

Tôi nhìn xa xăm, nghĩ về những điều đã qua và những gì có thể đến trong tương lai. Bỗng dưng, tôi chỉ cười nhẹ và trả lời:

- Khi nãy tôi nghe mọi người nói, cậu sắp kết hôn.

Thảo Nhi nhìn tôi, ánh mắt như bắt chước cảm xúc hỗn loạn trong tâm trí tôi. Cậu ấy mỉm cười và nói:

- Tin tức lan truyền nhanh thật. Chưa có kế hoạch gì cả, nhưng có thể là tết này sẽ về ra mắt gia đình.

Tôi nhìn cậu ấy với sự hiểu biết, nhưng trong lòng lại lẻn vào một chút tiếc nuối và hối tiếc vụt qua. Thảo Nhi có vẻ như đã tìm thấy hạnh phúc trong sự ổn định và đây có thể là một bước quan trọng trong cuộc sống của cậu ấy.

- Chúc mừng nếu đó là quyết định đúng đắn với cậu - tôi nói, giọng điệu chân thành.

Thảo Nhi nhẹ nhàng cúi đầu, hai bàn tay bấu vào nhau, giống như đang có vô vàn những lời chưa nói trong đôi mắt của cậu ấy. Bước chân của chúng tôi tiếp tục dạo bước dưới bóng cây, nhưng không còn là sự nhẹ nhàng như lúc đầu.

Cuộc sống, như một bức tranh đầy màu sắc, mỗi người đều đóng vai trò riêng, tô điểm cho câu chuyện của mình trong đám đông đầy đủ những cung bậc khác nhau. Thảo Nhi và tôi, từng là những phần trong bức tranh đó, nhưng giờ đây, mỗi người đang hướng về hướng đi của mình.

- Cậu sẽ mời tôi đi đám cưới chứ? - Tôi nói đùa, cố gắng tạo ra một không khí vui vẻ.

- Tất nhiên! Tôi chưa bao giờ quên những người bạn quan trọng như cậu - Thảo Nhi nở một nụ cười, nhưng ánh mắt cậu ấy vẫn còn giữ lại một chút nỗi buồn.

Chúng tôi tiếp tục cuộc trò chuyện, nhưng không còn là những cuộc trò chuyện vụng trộm như xưa. Cuộc sống kéo chúng tôi theo những hướng khác nhau, nhưng dù là ở nơi nào, chúng tôi vẫn giữ lại một phần kỷ niệm chung.

Đến lúc quay lại điểm ban đầu, Thảo Nhi ngập ngừng, hỏi:

- Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?

Câu hỏi không rõ ràng khiến tôi có cảm giác mơ hồ, chẳng rõ mục đích chính mà cậu ấy muốn lắng nghe là gì. Tôi khẽ nhíu mày thật chặt, rặn hỏi:

- Về điều gì?

Thảo Nhi nhìn thẳng vào đôi mắt tôi, ánh sáng của đèn đường phản chiếu trong đôi mắt ấy. Cậu ấy giữ im lặng một lúc, như đang nghĩ về cách diễn đạt ý muốn của mình. Cuối cùng, Thảo Nhi nói:

- Có lẽ là về chúng ta, về mối quan hệ của chúng ta. Tôi cảm thấy như chúng ta trở nên xa lạ hơn, và tôi không muốn để mọi thứ trôi qua mà không biết tại sao.

Lời nói của cậu ấy khiến tôi cảm thấy một loại sự mở lòng, một khao khát hiểu biết. Tôi thở dài và nói:

- Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy. Có thể là do chúng ta đã không gặp nhau trong một thời gian dài, ai nấy đều chững chạc hơn nên mới có cảm giác xa lạ.

Thảo Nhi gật đầu như thể đang hiểu, nhưng vẫn giữ ánh mắt tò mò:

- Năm đó, tôi không đến dự lễ tốt nghiệp của cậu được, nhưng có nhờ Kiều Vy đưa quà. Cậu nhận được chứ?

Đúng là năm đó vì vướng phải một môn học mà cả hai gần như chẳng thể tốt nghiệp cùng một thời điểm. Tôi đã cố gắng đến mức có thể về việc mời cậu ấy dự lễ tốt nghiệp của mình vì sợ Thảo Nhi sẽ tủi thân. Nhưng, cậu ấy một mực muốn đến, tôi cũng vui vẻ mong chờ. Thế mà, đến ngày diễn ra buổi lễ, Thảo Nhi bận việc đột xuất mà chẳng có một lời nhắn nhủ. Cho đến hiện tại, tôi vẫn không rõ nguyên nhân. Sau đó vài ngày, Kiều Vy hẹn tôi đi ăn tối, sẵn tiện đưa lại cho tôi món quà của cậu ấy. Một chiếc vòng tay được làm từ vật liệu tự nhiên, cô ấy giải thích đó là một biểu tượng của sự may mắn và ổn định.

Tôi suy ngẫm một chút trước khi đáp:

- Có nhận được.

Cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt như đang tìm kiếm câu trả lời rõ ràng hơn. Tôi tiếp tục:

- Món quà đẹp lắm. Tôi rất thích. Mỗi lần đi công tác, tôi đều mang nó theo như một thần hộ mệnh.

Thảo Nhi mỉm cười nhẹ, giọng nói dịu dàng:

- Có lẽ tôi nên nói rõ hơn, năm đó tôi đã có mặt ở lễ tốt nghiệp của cậu. Nhưng có một chuyện khiến tôi phải rời đi đột ngột. Tôi muốn xin lỗi vì không giải thích trước.

Câu chuyện này khiến tôi ngạc nhiên và đồng thời hiểu rõ hơn về tình huống lúc đó.

Thảo Nhi cười nhẹ và nói tiếp:

- Rất vui khi cậu thích nó. Vậy còn lá thư...

Tôi đứng ngây ra đó trong chút lặng im. Ánh mắt của Thảo Nhi làm tôi nhớ về hộp quà nhỏ nhắn kia. Nhưng...chẳng phải bên trong chỉ có một chiếc vòng tay thôi sao?

Thảo Nhi giống như hiểu ra biểu cảm trên gương mặt của tôi, biết chắc là không thấy, bèn thở dài, nói:

- Phía dưới chiếc hộp có một lá thư do tôi viết gửi cho cậu. Đừng nói cậu vứt cái hộp đi rồi nha.

Lời nhắc của cậu ấy khiến tôi nhận ra rằng có điều gì đó quan trọng chưa được tiết lộ.

- Lá thư... tôi vẫn chưa mở nó. Đến bây giờ, tôi còn giữ cái hộp đấy mà.

Thảo Nhi nhẹ nhàng nói:

- Hèn gì.

Tôi cười ngại:

- Sơ ý quá. Để tối nay về, tôi đọc.

Thảo Nhi lắc đầu:

- Bây giờ đọc thì không còn ý nghĩ gì nữa rồi. Tốt nhất vẫn nên để nó ở yên trong hộp.

Dường như...tôi đã bỏ lỡ một điều gì đó!?

Về đến nhà, tôi chạy nhanh về phòng ngủ, lục tìm trong tủ kính, nơi trưng bày những món quà lưu niệm. Chiếc hộp nằm ngay ngắn trong góc nhỏ. Tay tôi chạm vào chiếc hộp, cảm giác bề mặt mịn màn và mở nó ra. Bên trong là một lá thư cũ kỹ được cất kỹ dưới đáy hộp và một dãy những hình ảnh từ những kỷ niệm quá khứ hiện lên trong đầu tôi.

Lá thư viết tay của Thảo Nhi: "Chào cậu,thanh xuân của tôi!
Hãy nhớ, cuộc sống không chỉ là những quà lưu niệm, mà còn là những khoảnh khắc chúng ta tận hưởng cùng nhau. Có những điều mà ta chưa nói ra nhưng không có nghĩa rằng chúng không quan trọng. Tôi đã chờ rất lâu và sẽ tiếp tục chờ đến khi cậu quên đi tôi. Hy vọng rằng những điều chưa nói ra sẽ nở hoa trong trái tim cậu, giữ cho thanh xuân của chúng ta trở nên đặc biệt hơn. Hãy nhớ giữ kỷ niệm ấm áp và đong đầy tình cảm. Chúc cậu luôn tràn đầy hạnh phúc.
Thảo Nhi!"

Nước mắt bỗng dưng trào ra, , làm ẩm đôi mắt tôi khi đọc những dòng chữ ẩn sau nét chữ tay cẩn thận của Thảo Nhi. Tôi khóc nức nở, tay siết chặt lá thư mà lòng quặn đau.

Tôi nợ cậu ấy một lời tỏ tình!

Cuối cùng, tôi lặng thinh, để những cảm xúc tự do lang thang trong không gian yên bình, như những hạt nước mắt nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro