" Anh yêu em "
Đứng trên đỉnh núi cao nhất ,cô hét :
"An Nhiên mãi mãi yêu Hoàng Minh "
Anh lạnh lùng nhìn cô, thản nhiên nói :
"Đồ điên "
Cô thất vọng nhìn anh
" Nói em nghe đi , anh có yêu em không ??"
"Yêu thì có thay cơm ăn được không !? Ngừng ảo tưởng và sống thực tế đi cô bé "
__________________________________
Nhiều năm sau , khi An Nhiên trở thành vợ của Hoàng Minh .
"Hoàng Minh , anh có nhớ em không ??"
" Ngừng hỏi mấy câu ngớ ngẩn đó đi , chúng ta mới tách ra có 5 tiếng ."
" Chính xác là 5 tiếng 6 phút rồi . Anh không nhớ em à ?"
" Bao giờ em mới có thể thôi hỏi mấy câu ngu ngốc như thế ??"
"Bao giờ anh nói yêu em , em sẽ không hỏi nữa ."
" Ngu ngốc "
"Nè ,thế anh có yêu em không "
Hoàng Minh không trả lời , anh luôn như vậy . chỉ 3 chữ "anh yêu em " mà khó nói đến vậy sao ...
___________________________________
Nhiều năm sau ...
" Anh yêu em"
"Anh yêu em"
"Anh yêu em"
"Anh yêu em "
"Anh yêu em "
..........................
Anh nói rất nhiều câu "anh yêu em nhưng cô chẳng nghe thấy nữa . Cô mất rồi .Sẽ chẳng còn ai hỏi anh mấy câu vô nghĩa đó nữa. Sẽ chẳng còn ai trong giấc mơ cũng kêu tên anh nữa :
[Hoàng Minh ,nói một lần thôi ,nói anh yêu em , một lần thôi là đủ rồi .]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro