Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

A Christmas Dramione

Đó là một đêm Giáng sinh yên tĩnh khắp lâu đài. Hầu hết các học sinh đã về nhà nghỉ lễ và khi Fred và George đi vắng, quanh đây chẳng có ai làm trò nghịch ngợm trong đêm tháng mười hai đầy tuyết này.

'Buổi tuần tra tối nay của huynh trưởng sẽ diễn ra nhanh thôi', Hermione nghĩ khi nó lấy áo len và bắt đầu bước qua bức chân dung nhà Gryffindor.

"Đừng lâu quá nhé Mione. Ta sẽ uống bia bơ vào nửa đêm, nhớ chứ ? Mọi người ở lại ký túc xá đều đang đến." Ron hét qua vai.
Cậu và Lavender đang ôm nhau trên chiếc ghế dài trước lò sưởi và ngay khi những lời nói vừa trượt khỏi môi cậu, Hermione quay lại vừa kịp lúc để thấy Lavender lao về phía sau, chiếm lấy môi cậu và bắt đầu hôn Ron lần nữa. Nó nhắm mắt nhìn cặp đôi. "Chắc chắn rồi Ron" nó trả lời đơn giản. Rồi rời đi.

"Ừ, chắc chắn rồi," nó lẩm bẩm một cách mỉa mai. "Mình chắc chắn sẽ chạy về kịp lúc để xem bồ và Lavender say sưa với bia bơ và hôn nhau dưới cây tầm gửi cho đến tận sáng sớm. Đó chính xác là cách mình muốn trải qua Giáng sinh của mình." Hermione đảo mắt và đi đến Đại sảnh đường để gặp cộng sự hoàn hảo của mình trong đêm.

Đại sảnh đường thật tối tăm và vắng vẻ. Chỉ có vài ngọn đuốc leo lét được thắp lên khiến phần lớn hội trường chìm trong bóng tối. Trần nhà ma thuật phản chiếu thời tiết bên ngoài và những bông tuyết nhỏ xíu nhẹ nhàng rơi xuống rồi biến mất trước khi chúng kịp chạm tới độ cao hình vòm của ô cửa. Hermione thở dài và thản nhiên bước sang một bên căn phòng và đứng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ kính màu phía sau bàn Ravenclaw một cách khao khát. Sân trường trông thật yên bình. Một tấm chăn tuyết mùa đông bao phủ mọi thứ xa tít tắp trong tầm mắt. Hồ nước đen nổi bật hoàn toàn trên nền trời đêm xanh thẳm và mặt đất phủ đầy tuyết xung quanh.

'Giá như cuộc sống của mình có thể bình yên như thế này.' nó nghĩ. Giữa Voldemort, kỳ thi, nhiệm vụ của một vị huynh trưởng và chưa kể đến đời sống tình cảm không tồn tại, Hermione cảm thấy hơi khó chịu vào dịp Giáng sinh này. Nhưng nó không có thời gian để suy ngẫm về hoàn cảnh của mình vì người bạn đồng hành cho buổi tuần tra của nó đột nhiên xuất hiện.

"Chà, chà, chà" một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau nó. Giật mình, nó quay lại thật nhanh để đối mặt với Malfoy. "Mày đã ra ngoài quá giờ giới nghiêm rồi, Granger. Tao ngạc nhiên khi thấy mày liều lĩnh bị phạt ở lại vào đêm đặc biệt này, vì điều gì vậy ? Có lẽ là, một cuộc tình thầm kín chăng ?" hắn tự nhủ. "Tệ thật. Thật ghét phải nói điều này với mày Granger, ngay cả người bạn trai không tồn tại của mày cũng không đến."

Nó bỏ lời hắn ngoài tai. "Tối nay đến lượt tao tuần tra, Malfoy. Hãy làm cho xong chuyện này để chúng ta có thể quay lại giường, rúc vào chăn và đợi Giáng sinh đến.

"Quay lại giường? Chúng ta?" hắn nói, giả vờ thở hổn hển. "Sao thế Granger, mày đang cố gắng gạ gẫm tao vào đêm Giáng sinh cô đơn của mày à?"

Hermione thở dài nặng nề. "Không. Không phải chúng ta, cùng nhau. Mỗi người ở ký túc xá riêng của mình, đồ ngu ạ."

Nó có thể thấy nụ cười nhếch mép trên môi hắn. "Tốt, vì để mày biết rằng...chúng ta, bên nhau, sẽ không bao giờ xảy ra. Bây giờ, hãy đi tuần tra để chúng ta có thể... lên giường."

"Tốt thôi."

Chúng rời khỏi Đại Sảnh Đường và bắt đầu vòng tuần tra của mình. Bắt đầu từ các tầng trên, chúng đi qua ký túc xá của Hufflepuff và Ravenclaw, rồi qua ký túc xá của Gryffindor. Bà Béo sắp kiệt sức hoàn toàn khi khiêu vũ với hiệp sĩ chiếm giữ bức chân dung ở hành lang. Chúng có thể nghe thấy tiếng vui vẻ vang lên từ phía bên kia bức chân dung. Malfoy lờ đi và tiếp tục đi qua mà không thèm liếc nhìn, nhưng Hermione dừng lại và lắng nghe. Nó có thể nghe thấy tiếng Harry và Seamus cười đùa và trêu chọc Ron và Lavender hãy ngừng hôn hít và tham gia cùng những người còn lại trong nhóm.

Hermione cúi đầu. 'Bồ ấy sẽ không bao giờ để ý,' nó nghĩ. 'Sao bồ ấy có thể ngu ngốc đến vậy ? Và tại sao mình lại quan tâm nhiều đến thế ? Đáng lẽ mình nên từ bỏ và tìm người khác. Một người nào đó khiến mình cảm thấy...điều gì đó khác với sự khao khát ngu ngốc này mọi lúc.'

Khi Malfoy đến cầu thang dẫn xuống ký túc xá Slytherin, hắn nhận ra Granger không đi cạnh hắn. Hắn nhìn theo hướng hắn đi và có thể thấy nó đang từ từ tiến về phía hắn. "Này, Granger" hắn gọi. "Tao muốn tuần tra xong trước Năm mới. Nhanh lên." Nó vẫn tiếp tục như vậy, hắn thở dài và ngồi lên bậc trên cùng, đợi nó.

"Cuối cùng cũng!" hắn nói khi nó bắt kịp hắn. "Đối với một người muốn quay lại phòng sinh hoạt chung của mình, mày thực sự mất nhiều thời gian. Sao thế Granger? Không muốn ở một mình trong một căn phòng toàn bạn bè sao?" Hermione không nói gì. Chỉ bắt đầu đi xuống cầu thang. Hắn đi theo trong im lặng một lúc. Sau đó, khi chúng tiến đến ngục tối, hắn nói, "mọi người đều đã có cặp, phải không? Granger tội nghiệp. Không có ai để mày hôn dưới cây tầm gửi tối nay sao? Potter đang ở cùng Weaselette... Weasel đang ở cùng nhỏ Lavender và mày... mày ở cùng... không ai cả. Đúng không?"

"Ừ. Đúng vậy" nó nói nhẹ nhàng. Rồi dừng lại khi họ đến hành lang Slytherin. Nó ghê tởm nhìn hắn từ trên xuống dưới, "Tao đang cùng mày... và mày chắc chắn không phải là không ai cả." Nó quay lưng lại với hắn và bước tiếp, qua lối vào Slytherin và hướng tới cầu thang ở cuối hành lang.

"Mày sai chỗ đó đấy Granger." hắn nói rồi nhanh chóng chạy theo và vừa đi vừa càu nhàu. "Tao là một người... người tuyệt vời nhất. Tao là người mà mọi người đều muốn ở bên."

"Được rồi, bây giờ mày đang ở cạnh tao và tao ghét phải nói điều này với mày Malfoy... nhưng tao thà ở một mình còn hơn ở cùng mày." nó hét lên sau lưng khi bước nhanh hơn. Nó càng sớm trở lại Đại sảnh mà không gặp bất kỳ ai, thì cuộc tuần tra sẽ càng sớm kết thúc... và nó càng sớm có thể trở lại phòng sinh hoạt chung. Nếu nó có thể tranh thủ một chút thời gian riêng tư với Ron, có lẽ nó có thể chúc cậu một Giáng sinh vui vẻ và tặng cậu một nụ hôn... ngay cả khi đó chỉ là trên má.

Malfoy túm lấy tay áo nó và chặn nó lại trên cầu thang tối tăm.

Sự tức giận lóe lên trong mắt hắn. "Cứ tự nhiên và kết thúc tuần tra một mình đi. Tao chắc chắn Nam tước đẫm máu sẽ rất vui mừng khi gặp mày đấy." Hắn đẩy nó qua và bắt đầu quay lại con đường chúng đã đi.

"Vội đến với người đặc biệt nào đó vào đêm Giáng sinh này à?" nó gọi với theo. "Mày sẽ hôn Crabbe hay Goyle dưới cây tầm gửi đêm nay sao?" Điều đó khiến hắn khựng lại và hắn từ từ quay lại đối mặt với nó. "Điều cuối cùng mà tao biết thì tất cả đứa con gái Slytherin đạt tiêu chuẩn đều về nhà nghỉ lễ rồi." Hermione tiếp tục lên cầu thang và quanh góc dẫn đến Đại sảnh.

"Con nhỏ đó..." hắn lẩm bẩm với chính mình khi quay lại chạy và leo lên hai bậc thang cùng một lúc. Hắn thấy nó bước vào Đại sảnh đường từ phía bên kia tiền sảnh. Malfoy xông vào Đại sảnh trong cơn giận dữ hơn bao giờ hết và sẵn sàng gây chiến. Đóng cửa lại sau lưng, hắn hét lên "Mày nghĩ mày biết tất cả mọi thứ, phải không?" hắn hét lên. "Ồ, mày sai rồi Granger. Tao có thể có được bất kỳ đứa con gái nào tao muốn. Chỉ vì không có đứa con gái Slytherin nào ở lại trong kỳ nghỉ không có nghĩa là tao sẽ không gặp một Ravenclaw chín chắn và hăng hái tối nay."

Nó lại nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn sân trường yên bình. Việc tuần tra của chúng đã xong trong thời gian kỷ lục. Chỉ mất ba phần tư giờ để hoàn thành công việc của chúng. Nó sẽ quay lại phòng sinh hoạt chung vào lúc nửa đêm, đúng lúc để trao cho Ron một nụ hôn Giáng sinh vui vẻ ít ỏi.

"Nghi ngại đấy" Hermione trả lời đơn giản. "Mandy Broklehurst là cô gái duy nhất ở lại Ravenclaw và mọi người đều biết cậu ấy đang cặp Terry Boot. Mày có muốn thử lại không?"

Malfoy không nói gì khi đến đứng đằng sau nó. "Tao không nghĩ vậy đâu" nó nhìn qua vai hắn. "Cả mày cũng chẳng có ai cả, Malfoy" và nó nhếch mép cười gian xảo. "Tối nay, mày cũng giống như tao....cô đơn."

"Tao không giống mày."

"Với tao thì mày có; một mình trong đêm Giáng sinh, không có ai để hôn dưới cây tầm gửi. Đối mặt với sự thật đi.... Tao không phải là người duy nhất có đời sống tình cảm buồn bã."

"Cây tầm gửi! Cây tầm gửi!" Cả hai đều giật mình khi nghe tiếng con Peeves rít lên từ trần nhà phủ đầy tuyết phía trên. "Xem ai bị bắt gặp dưới cây tầm gửi này!" Peeves hô vang bay lượn bên cạnh cặp đôi. Chúng nhìn lên và chắc chắn, rằng chúng đang đứng dưới một nhánh cây ngày lễ phiền phức. Vòm trên cùng của cửa sổ cao đến mức chúng không nhận ra nó đang treo ở đó. Ngay cả Hagrid cũng không nhận ra điều đó. Peeves tiếp tục hô vang. "Cây tầm gửi! Cây tầm gửi! Xem ai bị bắt này..."

"Im đi Peeves!" Malfoy hét lên "hoặc tao sẽ ném kẹo Nam tước vào mặt mày!" hắn cảnh cáo. Peeves ngay lập tức dừng lại và biến mất qua bức tường. Khi Malfoy quay lại nhìn Hermione, nó vẫn đang nhìn lên cây tầm gửi.

'Được rồi. Cuối cùng mình cũng bị mắc kẹt dưới cây tầm gửi và nó là với Malfoy..... Giáng sinh vui vẻ nhé Hermione' nó cay đắng nghĩ.

"Hơ. Như thể nó có nghĩa là gì ấy" hắn nói với nó khi hắn cũng nhìn lên cây một lần nữa. "Mọi người không cần phải hôn nhau dưới cây tầm gửi."

Hermione rên rỉ. "Thực ra, đó gần như là toàn bộ vấn đề, Malfoy" nó nói với một tiếng thở dài. "Mày thấy đấy, vào thế kỷ thứ mười ba, người ta có truyền thống treo cây tầm gửi lên..."

"Nhưng nó không phải là luật hay gì cả" hắn ngắt lời. "Chúa ơi, Granger cứ kệ nó đi."

"Tao không thể," nó thì thầm nhẹ nhàng.

"Cái gì?"

"Tao...tao không thể."

"Chà, tại sao lại không nhỉ?"

"Nhìn nó đi Malfoy. Nó đang treo ở đó... đang chế nhạo chúng ta."

"Đó là một cành cây khô, Granger. Nó không chế giễu đâu."

"Ồ, nó có đấy. Nghĩ mà xem" nó nói, nhìn thẳng vào hắn. "Nó đang chế giễu chúng ta vì hai ta thực sự muốn... thậm chí, cần được hôn dưới cái thứ chết tiệt đó đã thực sự xảy ra. Và mày biết không? Điều đó sẽ ổn trong bất kỳ hoàn cảnh bình thường nào. Nhưng thật không may, hoàn cảnh này không bình thường vì hai người, những người bị bắt gặp dưới nó, không bị bắt gặp hôn nhau. Đó là phần chế giễu đấy."

Malfoy thở dài nặng nề và khoanh tay trước ngực. "Không có gì, tao nói với mày không có điều gì cả" hắn nói, cố gắng gạt đi điều đó. "Sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra nếu chúng ta bỏ đi..."

"Tao sợ là nó sẽ đấy."

"Mày từng lờ nó rồi."

"Không, tao không có."

"Mày có đấy. Mày thực sự nghĩ rằng nếu chúng ta chỉ bước đi khỏi cái cây tầm gửi ngu ngốc này mà không hôn nhau, thì mày sẽ, làm sao? Đạt toàn bộ điểm D trên bài OWL của mày à?"

"Mày thực sự muốn mạo hiểm à?"

Malfoy giơ tay lên. "Đéo thể tin được. Nghe này, Granger...chúng ta sẽ không hôn nhau...nên mày có thể quên chuyện đó đi. Và đoán xem? Sẽ không có chuyện gì xấu sẽ xảy ra nếu chúng ta không hôn nhau."

"Nếu mày thực lòng nghĩ vậy...thì đi đi."

"Tao sẽ."

"Được thôi."

"Tao đi đây."

"Tốt."

Hắn quay lại định làm điều đó, nhưng nó đã tóm được tay áo hắn và kéo hắn lại.

"Không, chờ đã" nó nài nỉ. "Malfoy, làm ơn đợi đã."

Hermione lo lắng nhìn vào đôi mắt xám của hắn, nhưng hắn không nhìn lại nó. Hắn khó chịu nhìn bàn tay nó đang nắm chặt tay áo hắn. Nó nhanh chóng liếc nhìn cây tầm gửi phía trên chúng và quay lại nhìn khuôn mặt thiên thần, đôi môi hoàn hảo của hắn; tìm kiếm trong vô vọng một cách nào đó để có thể thoát khỏi mớ hỗn độn này. Nó không tìm thấy câu trả lời khi đôi mắt hắn cuối cùng cũng khóa chặt mắt nó.

Trước cái nhìn mãnh liệt của nó, Malfoy hắng giọng. "Đừng nghĩ về chuyện đó nữa, Granger." Hermione hít một hơi thật sâu và trong lành, rồi từ từ kéo cà vạt đưa hắn về phía nó. "Chuyện này thật vớ vẩn." Lông mày hắn nhíu lại, nhưng mắt hắn vẫn dán chặt vào mắt nó. Nó liếm ướt môi, và Malfoy nuốt khan trước khi nói "mày đang bị hoang tưởng... sẽ không có chuyện đó đâu..."

Nhưng trước khi hắn có thể kết thúc suy nghĩ của mình và trước khi nó kịp nghĩ kĩ thêm về việc mình sắp làm, nó đã hôn hắn. Mắt Malfoy mở to vì sốc khi nó hôn hắn thật mạnh trong khi ngậm chặt đôi môi hoàn hảo của hắn. Với đôi mắt nhắm nghiền và bàn tay trắng bệch vẫn đang nắm chặt cà vạt của hắn, Hermione thấy tim mình đập nhanh gấp đôi bình thường. Nó đang hôn Malfoy. Nó đang nghĩ cái quái gì thế? 'Ồ, đúng rồi. Cây tầm gửi ngu ngốc.'

Sau một lúc, Hermione tách ra với một tiếng chép miệng. Thở hổn hển, nó nhìn hắn chằm chằm. Mắt hắn vẫn mở to; hắn không thể tin được những gì nó đã làm. Nó hôn hắn... và hắn để nó làm vậy. Hắn không tách ra. Hắn có thể... bất cứ lúc nào. Và hắn đã không làm vậy. Hắn đang nghĩ cái quái gì vậy? 'Granger ngu ngốc và chứng hoang tưởng của nó.'

Hắn nắm lấy tay nó và nhẹ nhàng gỡ chiếc cà vạt ra.

"Tao xin lỗi" nó nói thẳng vào chiếc cà vạt của hắn. Bản thân nó cũng bị sốc. "Tao đã không suy nghĩ. Ý tao là, tao không có ý định...nó chỉ...tao không cần bất kỳ điều xui xẻo nào...và nó chỉ...xảy ra." Nó đang lảm nhảm, cố gắng giải thích sự bốc đồng của mình, nhưng vô dụng.

Nó đã hôn hắn. Nó thực sự đã có dũng khí để... chủ động và hôn hắn. 'Đáng lẽ phải biết nó sẽ không lùi bước. Sự dũng cảm bùng nổ của một Gryffindor." Chỉ nghĩ đến điều đó thôi là hắn đã thấy thắt lưng mình cứng lại. Công chúa Gryffindor xuất thân từ Muggle, không thể chạm vào, đã kéo hắn lại gần và hôn hắn. Ngay trên môi. Đột nhiên, ý nghĩ đó không còn ghê tởm nữa, khiến hắn khao khát một nụ hôn khác. Nhưng thừa nhận hắn muốn hôn nó, đặc biệt là nó, sẽ bị coi là nhu nhược. Hắn phải kiểm tra lại bản thân. Vì vậy, hắn đứng thẳng dậy và thể hiện sự phô trương tự nhiên của Malfoy nhiều nhất có thể và hỏi "Mày gọi đó là nụ hôn à, Granger? Thảo nào Weasley không muốn mày."

Màu mắt tối của nó nhìn chằm chằm vào hắn. Sự tổn thương tột độ phản chiếu lại hắn và Malfoy có thể thấy rằng hắn đã đi quá xa với điều đó.

'Chưa bao giờ quên để gây mất hứng' nó buồn bã nghĩ. Và hắn thấy đôi mắt nó trở nên lạnh lùng và giận dữ. Hermione hơi ngẩng cằm lên rồi nói "Cảm ơn mày nhé, Malfoy. Đó chính xác là điều tao cần nghe trong cả đêm nay. Việc tuần tra đã xong rồi. Tao đi ngủ đây."

Nó bắt đầu bước đi, nhưng hắn thấy mình buộc phải kéo nó lại.

"Chết tiệt Granger" hắn chửi thề giữa hai hàm răng nghiến chặt. "Giờ thì ai đang chế giễu cây tầm gửi đây? Mày chỉ đang cầu xin cho chuyện xấu xảy ra với cái nụ hôn như thế thôi."

Hermione cố gắng thoát ra nhưng hắn giữ chặt nó tại chỗ. "Buông tao ra thằng khốn. Tao đã nói là tao thiếu suy nghĩ, mày không cần phải làm tao cảm thấy tệ hơn bằng cách sỉ nhục tao."

Hắn lờ nó đi và kéo nó lại gần hơn "Mày nghĩ cái cớ đáng thương cho nụ hôn đó sẽ thỏa mãn được sự mê tín của cái cành cây nhỏ kinh tởm này sao? Nghĩ lại đi. Nếu mày muốn điều gì đó tốt đẹp xảy ra, mày phải hôn như thế này."

Malfoy nhìn vào đôi mắt bối rối của nó và ôm lấy mặt nó bằng cả hai tay. Hắn hít một hơi thật sâu. Hắn không thể tin được mình sắp làm gì. "Ôi, mặc xác" hắn chửi thề.

Khi Malfoy cúi xuống hôn Granger một cách đàng hoàng, hắn ta chỉ định hôn nó nhẹ nhàng, rồi nhanh chóng tách ra. Thật không may, khi đôi môi mềm mại của nó chạm vào hắn, mọi ý định tốt nhất của hắn đều trở nên mờ nhạt khi nụ hôn tự trở nên sống động, và hắn theo bản năng kéo nó lại gần hơn.

Hermione không thể tin đây chính là người con trai vừa mới sỉ nhục nụ hôn bất-đồng-nhất-thời của nó chỉ vài giây trước. Hắn quá... quá... không-phải-Malfoy đến nỗi trong một giây nó tưởng rằng tất cả chỉ là một giấc mơ và rằng nó đang hôn một người khác... một người như Ron. Nhưng rồi cậu trai đang ôm nó thật nhẹ nhàng, bỗng hôn sâu hơn và đó là lúc nó biết rằng chàng trai này chẳng bao giờ có thể là Ron. Nhìn Ron với Lavender, nụ hôn của bồ ấy có vẻ gần như e thẹn và không chắc chắn... Lavender luôn chiếm thế trên cơ và dẫn đường. Nhưng Malfoy... hắn ta biết cách hôn một đứa con gái và hắn biết cách làm tốt điều đó.

Những ngón tay của Malfoy luồn qua mái tóc bồng bềnh của nó trong khi cánh tay nó quấn quanh eo hắn. Hermione, cảm thấy khá táo bạo, trêu chọc bằng lưỡi của nó và miệng chúng mở ra cho nhau. Khi lưỡi hắn chạm vào hơi ấm của miệng nó, tiếng rên rỉ bất ngờ thoát ra từ chúng đã khơi dậy điều gì đó bên trong cả hai người - nhu cầu, ham muốn, dục vọng. Hắn siết chặt tay sau đầu nó, tay hắn nắm chặt tóc ở gáy nó. "Granger" hắn gần như gầm gừ với nó. "Malfoy" nó thì thầm trên môi hắn.

Nụ hôn của chúng trở nên sâu hơn thành thứ gì đó cứng rắn, nhanh chóng và đầy ham muốn. Ham muốn của hắn dành cho nó lúc đó đã thiêu đốt hắn. Quấn một tay quanh eo nó, hắn nhấc nó lên khỏi mặt đất và đặt nó ngồi trên bệ cửa sổ. Đứng đó giữa hai chân nó, hắn thoáng tự hỏi làm sao chúng lại đến được đây. 'Đúng rồi. Được cây tầm gửi ban phước.' Với suy nghĩ đó, hắn ngay lập tức quay lại nhiệm vụ trong tầm tay... hôn Granger một cách điên cuồng. Granger - đứa con gái không xứng đáng, không thể đạt được và bị cấm đoán trong Bộ Ba Vàng. Nếu ai đó phát hiện ra hắn sẽ là nỗi ô nhục đối với những người thuần chủng ở khắp mọi nơi. Nhưng khi nó áp bộ ngực săn chắc của mình vào ngực hắn, mọi dòng máu đều biến mất với hắn. Tất cả những gì hắn muốn từ cô phù thủy sinh ra là Muggle này là nhiều hơn... nhiều hơn nữa của nó. Tay hắn bắt đầu luồn vào bên dưới áo len của nó.

Vào lúc đó, chiếc đồng hồ ở tòa tháp cao nhất bắt đầu reo lên. Một tín hiệu để quay đầu. Quay đầu trước khi chúng làm điều mà cả hai sẽ phải hối hận.

Một...

Một nhịp.

Chúng tách ra; đôi mắt của nó lo lắng nhìn chằm chằm vào hắn. Malfoy nhắm mắt lại với nó và rút tay ra. Rất gần, nhưng không thể. Chúng không thể làm thế. Mọi thứ về chuyện này đều sai. Hắn phải là người dừng lại, vì lợi ích của cả hai. Nhưng có lẽ chúng có thể giữ nó lại thêm vài khoảnh khắc nữa.

Hai...

Một nhịp nữa.

Thu mình lại, Malfoy thở dài và mở mắt ra. "Kết thúc vào lúc mười hai giờ" hắn nói một cách lạnh lùng; đôi mắt nghiêm nghị, quyết tâm rằng nửa đêm sẽ kết thúc khoảng thời gian ngắn ngủi của chúng. Đôi mắt nó phản chiếu nỗi buồn mà nó cảm thấy trong tim. Và hắn không thể chịu đựng được khi nhìn thấy điều đó. Hắn buộc mình nhắm mắt lại lần nữa. Hắn không thể tin tưởng bản thân mình để tiếp tục nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu đỏ của nó, nếu hắn làm vậy, hắn sẽ không bao giờ có thể trở lại cuộc sống bình thường của mình; một cuộc sống bình thường mà hắn ghét Granger và hắn không muốn nó. Hắn cần phải chấp nhận rằng trong một vài khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn sẽ không bao giờ hôn nó nữa, bất kể cảm giác tốt đẹp hay đúng đắn đến mức nào khi chúng làm vậy.

Ba...

"Granger?"

Nó đồng tình trong bực tức. "Được rồi. Tao biết. Mọi chuyện phải đi đúng hướng của nó chứ gì. Bây giờ đừng lãng phí thời gian nữa và hãy hôn tao trong chín tiếng chuông cuối cùng đi." Hắn nghiêng người "Nhưng hãy chậm lại. Khiến thời gian ngưng lại vì tao đi Malfoy. Nếu có ai có thể hôn tao như thế, thì đó chính là mày."

Một tiếng gầm gừ nhỏ vang lên trong cổ họng hắn khi hắn nhẹ nhàng chiếm lấy miệng nó.

Bốn...

Chúng hôn nhau nhẹ nhàng và chậm rãi. Những ngón tay nó lướt nhẹ qua mái tóc vàng hoe của hắn; vuốt ve nhẹ nhàng những sợi tóc mỏng ở cổ hắn. Hắn lướt ngón trỏ dọc theo chiếc hàm kiêu hãnh của nó và uốn cong dưới cằm nó một cách ngọt ngào, dỗ dành nó lại gần hơn.

Năm...

Cánh tay nó thoải mái vòng quanh cổ hắn, tay hắn đầu tiên là đặt trên vòng eo nhỏ nhắn của nó, rồi thả xuống cặp hông đầy đặn của nó. Trong suốt thời gian đó, chúng hôn nhau. Nhẹ nhàng và chậm rãi, tận hưởng từng khoảnh khắc trôi qua cho đến phút cuối cùng. Tiếng chuông vẫn tiếp tục, nhưng âm thanh của nó tan biến vào đêm Giáng sinh đầy tuyết, không được cặp đôi đang ôm chặt nhau nghe thấy.

Sáu bảy tám...

Gần hơn nữa. Những ngón tay bấu chặt vào lớp vải quần jeans của nó. Bàn tay nhỏ bé của nó nắm chặt vào mái tóc sau gáy hắn, giữ chặt hắn để hắn không thể thoát khỏi sự kìm kẹp tuyệt vọng của nó. Chúng cắn, mút và liếm lưỡi nhau.

Chín... Mười... Mười một...

Rên rỉ, than vãn khi tay chúng tự do di chuyển. Chúng muốn, không, chúng cần phải cảm nhận được nhiều nhất có thể về nhau trong những khoảnh khắc ngắn ngủi còn lại này. Tuyệt vọng muốn tiếp tục, nhưng đúng như lời chúng nói vào cuối tiếng chuông thứ mười hai, chúng tách ra với một tiếng thở dài khao khát nhiều hơn. Chúng cho phép mình thêm một khoảnh khắc, chỉ một khoảnh khắc, đứng đó trong vòng tay nhau. Nhìn vào mắt nhau, khoảnh khắc đó chứa đựng hàng triệu sự hối tiếc trước khi mỗi người lại chui trở lại vào chiếc mặt nạ cũ của mình.

Malfoy nhìn xuống, hít một hơi thật sâu và bước lùi lại trước. Hermione ôm chặt mình và xoa cánh tay vào cái lạnh đột ngột mà nó cảm thấy. Nhiệt độ cơ thể hắn sẽ không bao giờ ở gần nó nữa. Nó cũng nhìn xuống sàn nhà.

Hắn hắng giọng nói "Ờ..... vậy thì thế nhé."

"Ờ" nó trả lời đơn giản rồi thì thầm, "ngủ ngon, Malfoy."

Hắn gật đầu nhẹ và sải bước về phía hành lang. Hermione dựa vào tường và nhìn hắn đi. Malfoy dừng lại ở cổng vòm và gọi nó, "Granger."

"Malfoy" nó trả lời và nhìn bóng hắn hiện rõ ở ngưỡng cửa.

"Weasley là một thằng khốn thật sự. Mày biết điều đó mà, phải không?"

Nó không thể không mỉm cười nhẹ với hắn. "Giáng sinh vui vẻ, Malfoy," nó nói.

Và với một nụ cười tinh quái, hắn thì thầm, "Giờ thì vậy rồi."

     ═══════════ ⋆★⋆ ═══════════

Nguyên văn đoạn cuối là :
And with a devilish grin he said under his breath, "it is now."

Mình phân vân mãi không biết dịch làm sao cho các bồ hiểu ý của Draco "It is now" ấy, nhưng cuối cùng thì mình quyết định dịch theo lần đầu tiên mình đọc fic này.

Có góp ý gì thì cứ mạnh dạn đi nhé vì mình vẫn còn rất nhiều khiếm khuyết, và hãy đón chờ dự án tiếp theo của mình nhaa ☆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro