Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

23 giờ 48 phút

Em bảo em lạnh, lạnh giữa mùa hạ chói chang. Một cái lạnh không phải từ gió, cũng chẳng phải từ những ngày mưa rơi bất chợt, mà là một cái lạnh len lỏi từ sâu thẳm tâm hồn em, như thể nắng chẳng đủ sức xuyên qua được lớp sương mờ quanh em.

Lần cuối em nằm trong vòng tay anh, cái ôm mà em đã hằng khao khát. Làn hơi ấm từ anh thấm vào em, nhưng chỉ thoáng chốc rồi trôi đi. Anh đã hứa với em là nếu một ngày em rời xa anh, anh sẽ không khóc mà sẽ mỉm cười cho em yên lòng nhưng... anh không làm được! Từng giọt nước mắt nóng hổi của anh rơi lã chã xuống bờ vai gầy guộc của em. Cơ thể anh vẫn ấm nhưng em thì lạnh dần, lạnh dần.

Đồng hồ điểm 23:48, chợt máy đo nhịp tim phát ra một tiếng bíp kéo dài và đều, anh lúc đó chỉ biết khóc to hơn, tinh thần anh suy sụp, tâm trí anh mù mịt như lạc lối giữa màn sương dày đặc. Dẫu vậy anh vẫn không thể tự lừa dối chính mình, anh vẫn biết rằng khi đó em đã thật sự rời xa anh rồi...

Đêm hôm ấy, cái đêm mà mùa thu vừa chạm ngõ, trước đó em còn hứa sẽ cùng anh đi dạo quanh phố, dạo quanh nơi những hàng cây bắt đầu lác đác sắc vàng, muốn hít hà hương hoa sữa thoang thoảng và muốn ngồi bên bờ sông ngắm ánh trăng vàng nhạt trên nền trời thẳm tối rải rác mấy vì sao. Em tệ quá, đã hứa mà chẳng biết giữ lời.

Thôi thì từ nay anh chẳng còn được ôm em trong vòng tay của mình nữa. Anh đành nhường cho đêm thu dịu dàng, nhường cho làn gió nhẹ nhàng ấy ôm lấy em, vỗ về em thay anh cho em được tròn giấc ngủ. Từ nay, những đêm dài đớn đau sẽ thôi tìm đến em, chỉ còn lại sự bình yên nhẹ nhàng ôm trọn em trong vòng tay dịu dàng của bầu trời bao la.

[...]

Một đêm mùa thu nọ, anh vội vã bước ra khỏi nhà, chỉ kịp khoác lên mình chiếc áo măng tô. Anh lao nhanh xuống dưới đường mà loạng choạng suýt nữa thì vấp ngã. Vừa đặt chân xuống dưới đường, anh nhìn vào đồng hồ đeo tay rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

23:48

Ở trên bầu trời đen sâu thẳm, bên cạnh ánh trăng tròn đầu mùa thu ấy là một ngôi sao sáng lấp lánh, rực rỡ hơn tất cả những vì sao khác. Anh tin chắc rằng đó chính là em. Chà, bạn nhỏ của anh chắc vẫn đang mỉm cười đó đúng không? Bạn nhỏ có còn nhớ anh không nhỉ? Trong khoảnh khắc này, anh lại thấy nỗi nhớ em ùa về mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Em à, giờ đây chỉ còn một mình anh sống trong cuộc sống bao nhiêu bộn bề lo toan. Dù không còn được nhìn thấy nụ cười của em mỗi ngày nữa, anh hy vọng rằng ở một nơi nào đó, em vẫn sẽ luôn an yên, hạnh phúc trong vòng tay của bầu trời dịu dàng.

Đôi khi, người ở lại mãi mãi mang theo vết sẹo của những kỷ niệm, còn người ra đi lại chỉ còn là ánh sáng của một ngôi sao lẻ loi nơi bầu trời đen sâu thẳm. Có lẽ người ta chưa bao giờ thực sự chia ly, chỉ là từ nơi này, một người dõi theo từ xa, còn người kia tiếp tục hành trình trong tâm hồn người ở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro