Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

oneshort

Trên tầng năm trong một căn hộ nhỏ ở thành phố chính Clover, mặt trời chiếu qua cửa sổ phía đông. Giữa mùa đông khắc nghiệt, phải mất thời gian mới có thể nhìn thấy mặt trời trên bầu trời cao.

Tuyết phủ trên nóc các tòa nhà khác nhau. Chúng lấp lánh như những viên kim cương nhỏ nằm khắp nơi.

Những con chim nhỏ đang trốn trong tổ của chúng trên cây cao, cố gắng giữ ấm trong không khí lạnh xung quanh chúng. Một số chúng đang giũ tuyết rơi trên người, đã rơi xung quanh tổ đêm qua. Một tổ ở bên ngoài cửa sổ, trong một vết nứt của bức tường, chìa ra trên bệ cửa sổ.

Có thể nói, đó là một buổi sáng thứ bảy hoàn toàn vô cùng bình thường ở Clover.

Asta rên rỉ khi mặt trời chiếu thẳng vào mặt cậu. Mở mắt ra, cậu nhận ra rằng chắc đã là trời trưa rồi. Đầu cậu quay cuồng, và mọi thứ xung quanh cậu dường như trở nên tươi sáng.

Cậu quay lưng lại, tay xoa lấy thái dương. Dù chuyện gì đã xảy ra đêm qua sau khi cậu đồng ý với Zora và Finral, cậu hoàn toàn không nhớ nó. Điều cuối cùng cậu biết là bước vào một quán bar và Zora khuyến khích cậu thử thứ gì đó táo bạo. Vì vậy, cậu đã làm.

Cậu ước rằng mình không làm như vậy. hiện tại, với tình trạng đầu đau như búa bổ và không còn chút trí nhớ nào của đêm hôm qua, Asta chắc chắn rằng cậu sẽ không bao giờ uống rượu nữa.

Cứ cho là một trải nghiệm đáng nhớ của cậu, chỉ một lần đụng đồ uống có cồn.Coi như cậu đã vượt qua một bài kiểm tra đầy khó nhằn với kết quả siêu tốt. Thực tế, cậu thậm chí còn chưa được phép uống rượu, và bình thường Asta tuân theo các quy tắc như vậy, nhưng đêm qua cậu dường như không quan tâm đến điều đó chút nào.

Trong khi gọi đồ uống không cồn, Zora sẽ thêm chút rượu vodka từ bình hipflask khi không có ai khác nhìn,để ý đến họ. Đó là điều hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời cậu.

Đáng lẽ cậu nên nghe theo Finral hoặc Noelle. Họ đã đúng. Họ đã cảnh báo cậu rằng Zora là một tên đểu và cậu sẽ không được lợi lộc gì từ hắn ta. Asta thật là một tên ngốc, khi nghĩ rằng rượu sẽ không ảnh hưởng xấu đến cậu.

Nhưng thật bất ngờ, cậu đã nhầm.

Cậu càng ngạc nhiên hơn khi cảm thấy có một cánh tay choàng qua eo mình. Cuối cùng thì Asta cũng nhận ra rằng cậu thậm chí còn không biết mình đang ở đâu.

Cậu thiếu niên nhìn quanh phòng. Nó trông không quen thuộc chút nào. Các bức tường được sơn màu vàng vàng. Được chạm khắc xen kẻ màu xanh lam đậm. Trong góc có một chiếc kệ lớn với rất nhiều sách, một chiếc bàn làm việc ngay bên cạnh.

Và chiếc giường cậu đang nằm rất lớn. Và nó tốt hơn nhiều so với giường của mình. Có lẽ cậu nên thay một tấm nệm mới khi về nhà. Chiếc giường miềm mại bao lấy toàn thân cậu, tạo cho cậu chút cảm giác thoải mái, và xoa dịu đơn đau lưng của cậu. Khoan đã.!! Tại sao lưng cậu lại bị đau?

Asta lắc đầu. Bây giờ không quan trọng. Tuy nhiên, điều quan trọng là cậu đang ở một nơi mà cậu không biết và dường như có một người nào đó trên giường với cậu. Có khi nào như cậu nghĩ đó là Zora hay Finral đoại loại.

Asta lấy hết can đảm nhìn sang người đang nằm bên cạnh mình. Nó không phải là những gì cậu nghĩ ngợi. Cậu không mong đợi một khuôn mặt đẹp trai đang ngủ. Tóc quạ xù và mất nếp. Một nhịp thở yên bình và nó trông thật hoàn hảo. Mặt áp vào gối chỉ lộ một chút mặt của anh ấy.

Và cậu không thể nhớ mình là ai hoặc làm thế nào mà cậu có thể đến được đây. Trên giường của một người xa lạ, họ ngủ cùng nhau.

Chờ đợi....

Với những ngón tay do dự và run rẩy, cậu nhìn vào dưới tấm chăn, vội đậy tấm chăn lại.

ĐÚNG, cậu đang khỏa thân, và HỌ cũng trần truồng. Cậu có thể cảm nhận được sự đụng chạm da thịt của người kia đối với cậu, và có một cánh tay khác quàng qua eo của cậu.

Nó vẫn ổn. Điều này không có nghĩa gì cả, phải không? Không có gì xảy ra, phải không?

Đúng. Việc cơ thể của cậu cảm thấy đau nhức và việc cậu đang khỏa thân trên giường với một người mà lạ mà cậu không hề quen biết, trong đầu cậu bây giờ hoàn toàn trống rỗng.

Thở dài một hơi, Asta ngồi dậy cơn đau ở lưng bất ngờ ụp vào người cậu. Cậu cắn môi, cố gắng trấn tĩnh bản thân đánh. Điều đó không thực sự giúp ích gì cả.

Và cơn đau ở lưng chính xác là nỗi sợ hãi của cậu. Tại sao lưng của cậu lại bị đau? Và ở nơi đó? Cậu đang nghĩ gì vậy? Có phải cậu đã thực sự say đến mức không quan tâm mình sẽ gặp ai? Và tại sao Finral và Zora không ngăn cậu lại?

"Gì vậy?" giọng nói từ bên cạnh cậu phát ra.

Thiếu niên nhìn sang thì thấy đôi mắt vàng đang nhìn lại mình. Ngay cả tâm trí cậu đang hoảng loạn, người kia trông đẹp trai, đẹp trai một cách chết tiệt. Người lạ ngồi dậy bên cạnh cậu , chăn rơi xuống chính giữa họ.

Asta nhìn anh, vẫn còn bối rối. Xin hãy nhắc lại tên của anh ấy là gì vậy? Cậu thực sự không nhớ.

"Tôi có thô bạo với cậu không?" người lạ cười khẩy, hôn lên vai phải cậu. Cậu gần như nao núng.

Và điều đó có nghĩa là tất cả. Họ thực sự đã làm. Cậu đã làm điều đó với một người mà cậu chưa từng gặp. Lần đầu tiên của cậu với một người xa lạ. Trời ơi sao cậu có thể giấu chuyện này với những người khác ở quê nhà? Sống với rất nhiều người thân thuộc trong một ngôi nhà của mình có nghĩa là cậu không thể giữ bí mật này được.

Họ sẽ nhận ra điều bất thường này ngây lập tức. Chà, Vanessa sẽ mất một chút thời gian để đưa ra gợi ý nếu người đó lại say. Đó là như thế, mỗi ngày.

Nhưng những người khác?

Họ là một lũ bất thường, nhưng họ không ngu ngốc. Và nếu Finral hoặc Zora nói với họ bất cứ điều gì, cậu sẽ toi đời. Yami sẽ băm cậu ra mất.

"Asta?"

Và sau đó anh nhận ra rằng cậu vẫn chưa nói gì. Nhưng cậu phải nói gì? Đầu anh vẫn còn đau, và anh ngạc nhiên là cậu vẫn chưa bật dậy.

"Tôi..." cậu nuốt nước bọt. "Tôi thực sự không nhớ bất cứ điều gì" cậu xấu hổ thú nhận. Điều này thật đáng xấu hổ. Rõ ràng là họ đã ngủ với nhau, và cậu thậm chí không thể nhớ nó?

Chà, cậu không thể quan tâm hơn. Tình một đêm lần đầu tiên, cậu cảm thấy nó thật tệ. Cậu thà không nhớ điều đó và giả vờ như nó không xảy ra.

"Ồ?" người kia không có vẻ gì là tức giận. "Tôi đã đoán được cậu đang nghĩ gì. Tối qua cậu khá say, "anh nhún vai.

"Xin lỗi" cậu mỉm cười xin lỗi.

"Tốt rồi. Nhân tiện, tôi tên là Yuno. Chắc cậu không nhớ ".

Thật vậy, cậu thật sự không nhớ gì hết. Asta không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng bây giờ cậu đã có một ý tưởng rất tốt về nó. Nhưng cậu phải làm gì bây giờ?

"Tất cả những gì tôi nhớ là đi chơi với bạn bè" cậu nói.

Yuno cau mày. "Cậu đã ở một mình khi và tôi nhìn thấy cậu. Không có ai khác ngoài cậu ngồi ở quầy bar cả. "

Asta ậm ừ. Những người khác có thực sự để cậu một mình? Hay họ chỉ đi trong chốc lát và sau đó cậu rời đi cùng Yuno?

"A, ai biết chuyện gì đã xảy ra" cậunhún vai.

"Tôi có thể làm cho cậu nhớ về tối qua" giọng nói khàn khàn tựa vào cổ cậu.

"Hả..?"

Trước khi cậu bừng tỉnh thì cổ cậu đã bị cắn mút. Cậu thậm chí không biết phải phản ứng như thế nào. Thoạt đầu cảm thấy kỳ lạ, nhưng nghĩ lại cậu thấy mình thích nó. Thậm chí hơi nghiêng người vào để người kia đễ dàng hoạt động.

Tiếp theo, điều cậu suy nghĩ đã xảy ra, Yuno nắm lấy vai trái của cậu và đẩy cậu xuống, leo lên người cậu.

Asta thực sự không biết liệu mình có nên để nó xảy ra hay không. Cảm giác thật tuyệt, nhưng cậu thậm chí còn không biết Yuno là ai. Không hẳn vậy. Biết một cái tên không giống như biết một ai đó. Ít nhất là không phải trong mắt cậu là vậy.

Chiếc chăn trùm lên người họ che đi tất cả những gì không nên nhìn thấy. Và trong khi Yuno cố gắng làm cho cậu nhớ về đêm qua anh, để lại dấu hôn trên cổ cậu, Asta tự hỏi bản thân rằng điều này có thực sự ổn không.

Tuy nhiên, cậu đã bị loại bỏ khỏi những suy nghĩ của mình, khi cậu cảm thấy một bàn tay lần mò xuống nơi cấm địa của mình. Cậu bất ngờ thét lên. Cậu có nên bây giờ đẩy người kia ra xa hay không? Cậu biết rõ những hành động này của người nọ, câu hỏi đặt ra là người kia thuộc loại ôn nhu hay thô bạo.

Và theo những gì anh ấy nói lúc nãy thì anh ấy không phải kiểu người ôn nhu gì cho cam.

Ổn định lại tinh thần, Asta định đẩy anh ta ra, nhưng những gì đã xảy ra khiến cậu ngạc nhiên. Bàn tay người kia đặt trên dương vật của cậuthật nhẹ nhàng và chậm rãi, vuốt ve nó gần như chậm rãi như sợ đau đớn. Cậu cố kìm nén tiếng rên rỉ trong miệng, nhưng nó cũng bật ra.

Có lẽ cậu đã có ấn tượng sai. Nó thật tuyệt vời, thực sự rất tuyệt vời.

Cậu chưa bao giờ chạm vào chính mình. Nếu nó luôn cảm thấy thoải mái như thế này, thì cậu sẽ vui vẻ nằm đó cả ngày với Yuno. Quên đi những lo lắng mà cậu đã có. Cứ tận hưởng đã.

"Cảm thấy như thế nào?" Khuôn mặt của Yuno hiện lên, lơ lửng trên người cậu và cả hai cách nhau vài centimet.

Và chúa ơi, nó chỉ là "Hoàn hảo" cậu thở ra, thu hẹp khoảng cách giữa họ.

Yuno dường như cũng háo hức không kém gì cậu, với cái cách mà hông anh ta hạ xuống để gần lại với cậu hơn. Cảm giác kích thích rất lớn và bây giờ cậu chỉ tự hỏi tại sao cậu lại do dự những giây phút trước.

Cậu có thể cảm thấy mình đã phải vất vả như thế nào chỉ vì nghĩ về điều này. Nếu họ thực sự đi xa hơn thế này thì chắc là trời cho và cậu cảm thấy vô cùng hối hận vì đã không nhớ ra.

Asta nâng hông lên, khiến cả hai cùng rên rỉ. Hông quẹt vào nhau và máu nóng như dồn về phía dưới của họ. Cậu có thể cảm thấy mình có thể đến bất cứ lúc nào.

Môi họ đối diện, gần như là chạm vào nhau. Cậu không nghĩ rằng mình sẽ bị người kia chiếm ưu thế như vậy, nhưng cậu đã lầm. Yuno chuyển động lưỡi quấn lấy lưỡi của cậu. Họ hôn một cách chậm rãi, để cảm nhận được hết những gì đối phương đang có. Tận hưởng khoảnh khắc đó. Họ đã hôn nhau rất lâu, và Asta không quan tâm điều đó. Dường như nụ hôn làm mọi thứ tối hơn

Nhưng nó đã bị gián đoạn khi tiếng chuông điện thoại của mình reo lên. Asta đẩy Yuno ra một chút. Họ có chút không bằng lòng, nhưng môi hai người tách ra. Nước bọt chảy xuống cằm của họ. Trời đất tại sao nụ hôn phải dừng lại, thật là kích động. Cậu đã cố tình lơ đi tiếng chuông điện thoại của mình và tiếp tục. Nhưng cậu đã không.

"Chờ một chút" Asta thì thầm.

Cậu nghiêng người xuống giường, với lấy túi của mình. Ngồi dậy, cậu đi qua chổ túi của mình cố gắng tìm điện thoại. Tất nhiên, nó nằm ở đáy túi. Bình thường cậu để nó vào một trong những chiếc túi phụ ở bên cạnh, nhưng cậu có nhớ rằng đêm qua không quan tâm đến điều đó.

Cậu nhanh chóng trả lời cuộc gọi, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất xảy ra.

"Xin chào?" cậu cắn môi, chờ đợi tiếng hét từ đầu dây bên kia.

"Nhóc con, đang ở đâu vậy ?! Tôi đã cố gắng gọi cho cậu hôm qua! " Yami hét lên.

Asta bối rối với âm lượng thoát ra từ đầu dây bên kia, giữ điện thoại cách xa mình hơn một chút. Vặn âm lượng xuống, cậu đặt nó trở lại tai.

"Anh đang nói về cái gì vậy?" cậu hỏi. Và ồ cậu biết, chỉ riêng câu này thôi đã khiến cậu bị giết khi trở về nhà.

"Nó có nghĩa là những gì tôi đã nói! Zora và Finral đã mất dấu cậu vào đêm qua. Cậu đã ở đâu!?"

Yami khó chịu, Asta có thể nói.

"À, ơ .." cậu thiếu niên nhìn sang Yuno, tìm kiếm một câu trả lời sẽ không khiến cậu gặp rắc rối hơn nữa. Nhưng không có gì có thể cứu được cậu lúc này.

Yuno bối rối nhìn cậu. Vẫn còn đó một chút ham muốn hiển hiện trong họ và cậu sẽ thích tự mình hoàn thành việc này. Vì vậy, cậu phải nhanh chóng thoát khỏi Yami, trước khi tâm trạng bị hủy hoại hoàn toàn.

"Tôi... .. với một người bạn" cậu cười lo lắng.

"Bạn là .. cái gì cơ?"

Asta nuốt nước bọt. Nó đây rồi. Giọng nói bình tĩnh đến nguy hiểm của người chăm sóc cậu. Nó nghe có vẻ bình tĩnh nhưng có nghĩa là rắc rối. Cậu chỉ nói như thế này khi cậu sắp vỡ òa.

"Vâng, một người bạn. Anh chưa biết anh ta. Không có gi xấu xảy ra cả. Tôi ổn."

"Tôi cho phép cậu đi ra ngoài một lần và cậu chạy với một số anh chàng đẹp trai?" cậu nghe thấy giọng nói cộc cằn đáp lại.

"Cái- không! Đó không phải là những gì đã xảy ra! " đó hoàn toàn là những gì đã xảy ra.

"Bất cứ đứa trẻ nào. Ngay sau khi cậu về đến nhà. Nói với người bạn mới của cậu một lúc nào đó hãy đến ăn tối "và sau đó anh ta cúp máy.

Asta nhìn chằm chằm vào màn hình của mình trong giây lát. Cậu nhìn thấy các tin nhắn văn bản khác nhau mà cậu đã bỏ lỡ, cùng với hai mươi cuộc gọi từ Yami và mười cuộc gọi từ mỗi Zora và Finral. Cậu đã rất say mê, chìm đắm vào đêm hôm qua.

"Hmm" Cậu ậm ừ.

"Tốt?" Yuno nhướng mày.

Cậu rên rỉ, ném điện thoại vào túi và xuống đất.

"Nó có thể tồi tệ hơn, tôi nghĩ thế."

Asta nhún vai. "Có thể. Anh ấy muốn cậu đến ăn tối một lúc nào đó. "

"Tại sao?"

Asta cắn môi. Cậu không biết họ là gì bây giờ. Đó dường như là tình một đêm đơn giản với cậu. Một sai lầm mà cậuc đã mắc phải khi đang say rượu. Nhưng có lẽ nó có thể nhiều hơn. Cậu thích điều đó. Yuno không chỉ đẹp trai mà còn có vẻ đẹp nữa. Và hơn hết Yuno không giận cậu vì đã quên mọi thứ từ đêm qua.

"Anh ấy nghĩ anh là bạn trai của tôi," cậu cười, xoa gáy. Điều này thật nực cười. Tại sao cậu thậm chí còn hy vọng vào điều đó, nó thể xảy ra chăng?

"Phải không?" Yuno bắn trả.

Asta ngạc nhiên nhìn anh. "T-tôi không biết. Chúng ta hầu như không biết nhau. "

"Nó không đáng để thử phải không? Nếu cậu không thích chúng ta có thể dừng lại điều này. Tôi thích cậu, thực sự. Tôi biết điều đó nghe có vẻ ngu ngốc và có thể kỳ lạ nhưng cậu là người đầu tiên tôi thể hiện cảm xúc thực sự kể từ khi tôi lên sáu "Yuno nghiêng người về phía trước.

Asta chớp mắt. Cậu không mong đợi điều đó. Cậu cũng không biết nó có nghĩa là gì, nhưng Cậu cho rằng nó quan trọng đối với người khác. Và cậu cũng muốn thử.

"Được rồi" Cậu cười.

Cậu nhìn thấy cách Yuno nhìn vào cơ thể mình. Đối với tuổi của cậu, cậu cảm thấy thân hình mình cũng tốt. Cậu đã có thói quen luyện tập cả ngày này trong nhiều năm. Và đây là kết quả. Nhưng câu hỏi tiếp theo sẽ làm nên ngày của cậu.

" Cậu có muốn hoàn thành cái này không?"

* * *

Translator'snote: Edit xong oneshort này gần 3k chữ và lưng mình cũng đau lắm mng ơi TT. Nhưng mình khá thích Morden!Au cảm giác dễ dịch hơn so với thế giới Black Clover..Và Oneshort đã được đăng tải..Lời cuối cùng.Have a nice day...And I hope u enjoy it. thank U!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro