.
Nói xong nhìn cả lũ mang cái vẻ mặt “Tin mới là lạ!” của đám bạn mới từ tốn gõ gõ cửa, nhẹ nhàng kêu người bên trong: “Chính Quốc, đám Thạc Trấn đã đến rồi, cậu mau ra đây a!”
“Cái gì, bên trong là Chính Quốc a!”
“Có lầm không! Chính Quốc, cậu trốn trong đó làm gì, sinh con a?” Bọn Thạc Trấn không nhịn được, tiếc rẻ mấy lít nước bọt kêu gào vừa rồi, oán hận kêu rống lên.
“Bệnh thần kinh!” Cửa bị đẩy mạnh ra, Chính Quốc vẻ mặt lạnh lùng đi ra ———- đương nhiên là anh đã mặc quần áo chỉnh tề, nhìn từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, ai cũng không thể nhận ra vài phút trước anh cùng Chính Quốc ở trong phòng khách điên loạn dây dưa.
“Tớ ở bên trong thay quần áo. Các cậu điên điên khùng khùng cái gì, la hét ỏm tỏi như mấy mẹ tám! Chán làm đàn ông rồi phải không!” Không biết từ nãy đến giờ làm gì mà biểu tình của Chính Quốc có vài phần lạnh nhạt, không giống như lần nào mà không hề nhìn đến Tại Hưởng ở bên cạnh.
“Nói cái gì đó! Đều không phải tại cậu giở trò a!”
“Đúng vậy đúng vậy, ai kêu cái tên luôn điên rồ như cậu khi người ta bấm chuông cửa lại trốn trong phòng Tại Hưởng, chán chê cũng không thấy thò mặt ra, còn tên Tại Hưởng kia thì quần áo xộc xệch, bảo sao bọn đây không nghi ngờ.”
Nhận ra ở trong phòng không phải là mĩ nhân đã khiến bọn Thạc Trấn thất vọng muốn chết, giờ còn bị tên hoa hoa công tử này chế nhạo, đương nhiên lúc này phải phản công.
“Được lắm được lắm, các cậu xem giờ là mấy giờ rồi còn đứng đây ăn nói bậy bạ, không định để tớ hưởng thụ đêm vui vẻ cuối cùng a?” Tại Hưởng nhìn Chính Quốc sắc mặt đã bắt đầu thay đổi, vội đứng ra giải vây.
“Đúng a, mấy tên đực rựa đứng với nhau có cái gì thú vị? Mau nhanh đi ra ngoài tìm mĩ nhân thôi!”
“Nhanh nào nhanh nào, mọi người, xuất phát !”
Động đến vấn đề ngứa ngáy, cả đám người lại bắt đầu nổi điên hò nhau rùng rục ra cửa tuyệt nhiên không để ý đến thái độ kỳ lạ của hai tên còn lại hào hứng ra ngoài.
Chính Quốc không nói một lời nào bước ra cùng bọn Thạc Trấn, khi đi qua trước mặt Tại Hưởng chỉ đơn giản là lướt qua, không hề đặt một chút ánh nào trên người anh.
Tại Hưởng lúc nãy vẫn cứ chăm chú nhìn Chính Quốc, thấy Chính Quốc như vậy thì bắt đầu khó hiểu, nhẹ kêu một tiếng: “Chính Quốc?”
Chính Quốc có hơi dừng một chút, sau đó lại bước chân đi tiếp, nói vọng lại: “Tối nay coi như chưa có chuyện gì”
Đúng vậy, tối nay chắc chắn chưa có việc gì cả, tất cả mọi việc chỉ là do chính bản thân anh tự nghĩ ra, chẳng qua chỉ là đánh một ván bài nho nhỏ.
Chính Quốc tự động xem nhẹ những hình ảnh nóng bỏng lúc nãy tự giác lướt qua bộ não của chính mình.
Cư nhiên bản thân lại đi làm vậy, đặc biệt là với một người đàn ông! Bà ấy nói đúng, đàn ông với đàn ông không thể nào quen nhau, không thể nào quan hệ!
Nhưng xem Y đã làm gì? Hôn nồng nhiệt đến quên trời đất với Tại Hưởng? Lại còn có ý định đó? Nếu không phải bọn Thạc Trấn đến kịp thời, không biết Chính Quốc sẽ làm ra cái chuyện gì nữa.
Cánh tay đang giơ lên của Tại Hưởng cứng ngắt giữa không trung, sau đó không một tiếng động hạ xuống.
....
“Mau, mau kêu tất cả những em xinh đẹp ra đây! Hôm nay chúng ta cùng nhau chúc mừng bạn tốt Tại Hưởng đi vào tấm mồ hôn nhân.”
Một đống nam nhân kéo nhau vào câu lạc bộ quen, vừa ngồi xuống, Thạc Trấn đã to mồm oa oa kêu mấy em xinh tươi đến.
“A, là mấy vị a! Đã lâu không thấy mặt!” Quỳnh Lam bộ mặt vui vẻ xu nịnh chạy ra tiếp đón khách quen. Chính Quốc nơi này vốn được xưng tụng là người đàn ông độc thân cấp độ hoàng kim, được người người săn đón, huống hồ những người đi cùng anh đều rất anh tuấn suất khí, phong lưu khoáng đạt, không tránh khỏi đi theo đằng sau Quỳnh Lam là rất nhiều mĩ nữ, ai ai cũng nguyện hầu hạ bọn họ đêm nay.
“Gần đây có rất nhiều em xinh đẹp mới đến a! Chính Quốc, Quỳnh Lam giới thiệu cho cậu một em vô cùng xinh đẹp nga.” Kéo từ đằng sau lên một cô gái trẻ tuổi, Quỳnh Lam tỏ thái độ thiên vị rõ ràng với Chính Quốc .
Nhưng Chính Quốc hôm nay lại chẳng có tâm trạng hưởng thụ cái vinh hạnh ấy.
Anh cười ảm đạm, nói: “Hôm nay là tới chúc mừng Tại Hưởng, người xinh đẹp nhất đương nhiên là dành cho cậu ấy!”
An bài cô gái kia tới bên Tại Hưởng, còn mình thì chọn một cô gái quen mặt kéo xuống bên người, lại còn vuốt ve tấm lưng trần của cô gái: “Ây da, Tiểu Kì, vài ngày không gặp liền mập lên như vậy! Ôm rất nhiều thịt nha.”
“Cái gì a!” Cô gái kêu Tiểu Kì kia nghe thấy vậy ánh mắt lại càng thêm kiều mị, nũng nịu dựa vào Chính Quốc thỏ thẻ “Quốc Quốc anh thật là! Lâu như vậy không đến thăm người ta, vừa tới đã nói lời không hay, phạt anh uống rượu a!”
Chính Quốc ôm chặt thắt lưng Tiểu Kì, uống cạn ly rượu của cô gái đưa tới, cố tình lơ đi bộ mặt cau có của Tại Hưởng.
Uống cạn mấy ly rượu mạnh, Chính Quốc cuối cùng cũng có dũng khí nhìn sang phía Tại Hưởng. Ánh mắt hai người gặp nhau —– đôi mắt Tại Hưởng chứa đầy tia yêu thương say đắm pha lẫn bất an còn Chính Quốc lại là đầy giận dữ trừng trừng.
Khi ý thức được ngày mai chính là ngày cưới của Tại Hưởng, Chính Quốc không thể kìm nén được sự giận dữ trong lòng ———- hồi nãy bị người ta hôn đến mê muội anh cư nhiên lại quên đi sự thật này! Anh thật sự không hiểu Tại Hưởng rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì, cư nhiên trước ngày kết hôn lại xuống tay với bạn thân của mình.
Bất mãn với bản thân mình lại tức cái tên Tại Hưởng kia, Chính Quốc không từ chối một ly rượu nào của Tiểu Kì đưa đến, ngồi chưa được bao lâu, anh đã say đến mơ mơ màng màng.
“Uống! Uống nữa! Ngày mai là ngày vui của Tại Hưởng, mọi người nên cùng nhau uống thật nhiều để chúc mừng cậu ấy.” Anh còn muốn nốc cạn thêm ly rượu nữa, nhưng vừa đưa lên đến miệng đã bị Tại Hưởng chặn lại.
“Chính Quốc, cậu uống say rồi! Tớ đưa cậu về!”
“Không cần! Tớ còn chưa uống đủ đâu………………”
Vì thế hai người liền bắt đầu màn tranh cướp cái ly rượu. uống rượu vào, khí lực Chính Quốc trở nên vô cùng lớn, túm chặt cái ly quyết không buông tay, cái miệng còn lầm bầm mắng Tại Hưởng, đám Thạc Trấn ngồi bên cạnh nhìn màn tranh nhau trẻ con này cười đến oặt cả người.
“Không được uống nữa!” Tại Hưởng cuối cùng không chịu nổi, đập lên tay Chính Quốc một phát thật mạnh, ly rượu rơi xuống vỡ tan tành, anh hung hăng lôi Chính Quốc ra ngoài cửa.
“Này! Tại Hưởng!”
“Tiết mục chính còn chưa bắt đầu đâu, ê, không được đi…………Cái quái gì đây?”
“Chính Quốc say thì kệ cậu ấy! Nhân vật chính đêm nay là cậu a ~~~~”
Vừa thấy Tại Hưởng đứng dậy rời khỏi, đám người Thạc Trấn nhất thời bùng nổ, cuống cuồng gọi anh lại.
Cái gì nha! Bọn họ dã chuẩn bị nhiều tiết mục phấn khích như vậy, hiện tại nhân vật chính đi mất, bọn họ còn chơi cái gì a!
Nhưng đổi lại Tại Hưởng ngay cả quay đầu lại cũng không có, làm bộ không nghe thấy tiếng kêu thê lương của bọn họ, kéo Chính Quốc một mạch ra bãi đỗ xe.
“Tiểu Kì a, eo của em thật thon nha! Oa, thơm quá đi! Lâm Nhạc, em xịt nước hoa gì thơm quá vậy?” Chính Quốc chính là một tên say rượu xấu xí, vừa uống say đã bắt đầu quang quác gọi tên phụ nữ loạn xạ.
“An An, hì hì hì, không cần gấp như vậy! Chậm một chút đến a. . . . . . Hắc hắc hắc. . . . . .” Dứt lời Chính Quốc đã dí sát vào tai Tại Hưởng phù một luồn hơi nóng “Đợi lát nữa anh sẽ làm em vừa lòng………..A?”
“Vừa cái đầu cậu!” Tại Hưởng tức giận ngăn lại đôi tay đang vuốt ve lồng ngực mình, dùng sức nhét tên đang xỉn quắc cần câu kia vào xe.
“Ẩn Nhi, anh rất nhớ em a! Em đi Pháp lâu như vậy, cũng không gọi điện thoại về . . . . .” Mắt vừa thấy bóng Tại Hưởng ngồi vào ghế lái xe, Chính Quốc ngay lập tức vươn người muốn ôm lấy anh.
“Cậu ngồi xuống cho tớ!” Đem Chính Quốc èo uột đẩy về chỗ ngồi, thắt dây an toàn cho anh, Chính Quốc không thèm để ý tới anh còn đang “Thúy Vân, Thúy Kiều” vân vân và vân vân quang quác gọi bậy, lập tức khởi động xe vụt đi trong màn đêm.
Thật khiến người ta buồn nôn, làm quái gì có thằng đàn ông nào có thể lảm nhảm cả tối toàn những lời ong bướm, sởn gai ốc lại còn không ngừng dùng cái giọng mật ngọt chết ruồi gọi tên vô số phụ nữ. Mặt mày xám ngoét đưa được Chính Quốc lên nhà, vừa bước vào cửa không chút nương tình đẩy phịch cái tên ma men nằm sõng xoài trên ghế sô pha.
“Mộc Tranh………” Miệng vẫn không hết lèo nhèo.
“Tranh cái đầu cậu, mau cởi quần áo ra tắm rửa đi!” Vạch nhẫn nhịn của Tại Hưởng đã sắp chạm tới vạch max.
Tháo cà vạt của Chính Quốc vứt ra bên cạnh, Tại Hưởng chân tay mau lẹ nhanh chóng lột sạch quần áo trên người Chính Quốc.
“Tắm rửa tắm rửa, tắm rửa xong chúng ta cùng nhau trải qua một đêm nồng nhiệt! Baby!” Chính Quốc mắt lờ đờ mụ mẫm, lúc lắc lúc lắc đi vào phòng tắm còn Tại Hưởng sau màn cởi quần áo vừa rồi cả người đã nóng lên yên vị ngồi yên một chỗ.
“You'll be ok oh this is a Magic Shop baby… …” Mấy câu hát hỗn loạn sai nhịp tùm lum không ngừng bay ra từ phòng tắm, Tại Hưởng vì cái từ “baby” không rõ chỉ ai kia mà cảm thấy dờ khóc dở cười ngồi trên sô pha, trong tay vân vê chiếc nhẫn trao cho cô dâu ngày mai.
Kim cương vĩnh cửu — chính là có thể phát sáng đến bao giờ? Dù sao cũng chỉ là một thứ đồ vật xinh đẹp lừa gạt con người thôi. Trao cho người ta chiếc nhẫn này là đã muốn thề nguyền cả đời chung thủy với tình yêu, tình yêu mãi bất diệt.
Lúc chọn đôi nhẫn này Tại Hưởng đã không nghĩ nhiều như vậy, tình yêu vĩnh cửu làm một thứ chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của anh.
Cho đến một tháng trở lại đây, anh mới thật sự cảm nhận được cái gì là rung động, rung động xuất phát từ tận trái tim, từ mỗi tế bào. Lúc trước khi ở bên Phác Chí Mẫn, cô không làm anh thấy khó chịu, dần mới đồng ý kết hôn. Lúc này nhìn lại, sự kết hôn đó quả thật không xuất phát từ cảm giác của anh mà bất quá đó là một sự lợi dụng ích kỉ của riêng anh.
Chính Quốc tắm rửa hò hét chán chê xong quấn khăn tắm đi ra, trên môi mang theo nụ cười tủm tỉm, bước ra ngoài phòng khách nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Tại Hưởng, nụ cười ngưng đọng.
“Dùng để ngày mai trao cho cô dâu sao?”
Đoạt lấy nhẫn trên tay Tại Hưởng, Chính Quốc vẻ mặt khinh bỉ, không cam lòng nhìn chằm chằm chiếc nhẫn khảm kim cương thật lớn kia: “Làm phụ nữ thật tốt! Sớm hay muộn cũng có một người đàn ông cam tâm tình nguyện tặng cho mình chiếc nhẫn kim cương! Hừ…….” Vừa nói anh còn đem chiếc nhẫn kim cương đeo vào tay mình, kết quả ngay cả ngón út cũng không đeo vừa.
“Xuy! Cái thứ đồ hư! Trước hết cứ để ở chỗ tớ, để phù rể tớ đây giúp cậu cất giữ!” Chính Quốc đem chiếc nhẫn kia nhét vào túi áo khoác vứt trên ghế sô pha xong lại lúc lắc đi vào phòng ngủ, không để ý tới Tại Hưởng giống như đã nghĩ ra được cái gì hay ho, ánh mắt vô cùng phấn khích.
Sáng ngày hôm sau, bảy giờ hai người đã rời khỏi giường. Qua một đêm ngủ say, men rượu của Chính Quốc cũng đã tiêu tan hết.
Ngây ngốc cố nhớ lại buổi tối ngày hôm qua, cuối cùng đau đầu muốn chết, Chính Quốc nhíu nhíu mày quay sang hỏi Tại Hưởng đã ăn mặc chỉnh tề: “Cậu có nhìn thấy chiếc nhẫn ngày hôm qua tớ cất ở đâu không?”
“Không phải trong túi áo sao?”
Tại Hưởng nói không chút do dự, vẻ mặt khẳng định, Chính Quốc nghe thấy vậy vỗ vỗ lên túi áo mình quả nhiên có một chiếc hộp vuông nho nhỏ ở trong đó, an tâm thở một hơi nhẹ nhõm.
Nhìn Tại Hưởng sáng sớm tỉnh dậy tâm tình dã vô cùng hứng khởi, nụ hôn ngày hôm qua xem ra là do ảnh hưởng bởi tâm lý thoải mái, phóng đãng cho buổi tối cuối cùng. Chắc là như vậy. Nhưng tại sao mỗi lúc nhớ về nụ hôn ấy Chính Quốc lại có cảm giác bùi ngùi.
Hết ngày hôm nay, mình và Tại Hưởng sẽ hoàn toàn quên đi kí ức về đêm hôm ấy, khôi phục lại mối quan hệ bạn bè tốt đẹp đi?
Như vậy là tốt nhất, tất cả trở về đúng quỹ đạo, nhưng trong lòng Chính Quốc lại chẳng có chút nào cao hứng thay vào đó là sự buồn bực khó nói.
Đây chắc hẳn là cảm giác bạn tốt bị người ta cướp mất đi? —— Anh tự nhủ với lòng mình.
…..
Ở ngay tại lễ đường to lớn, khung cảnh được trải thêm bạt trắng cùng hoa hồng màu đỏ thắm, thêm với vẻ nắng tươi mới đẹp đẽ, thật là không có gì bằng.
Chính Quốc trên người mặc một bộ vest màu trắng tuỳ ý, bên tay phải là một người phụ nữ xinh đẹp, cô gái này tên là Ẩn Nhi, người đã gọi điện hẹn với Chính Quốc hôm trước.
Tay cô khoác lấy tay của Chính Quốc, Ẩn Nhi có vẻ đẹp của những thiếu nữ 20, dòng máu chính thống của Pháp khiến cô trở nên đặc biệt, cùng với bộ váy dạ hội màu đen ôm sát thân thể, khiến cho cô trông thật hoàn hảo.
“Quốc Quốc, chúng ta bao giờ mới cưới nhau đây? Không phải anh rất thích em sao? Sao chúng ta không tiến đến với nhau nhỉ? Em thật muốn mặc bộ váy cô dâu đó một lần” Ẩn Nhi hơi hơi chu môi, dùng giọng điệu quyến rũ mê người kia nói với Chính Quốc.
Chính Quốc cũng không vì thế mà mất hứng, anh đơn giản nở một nụ cười, xoa nhẹ đầu Ẩn Nhi: “Những gì em muốn, anh đều có thể cho em”
“Ồ, xem ra đây là lý do cậu không đi chung xe với tớ?” Ở ngay đằng sau lưng Chính Quốc, giọng nói trầm ấm quen thuộc phát ra, chính xác thì đây là giọng nói của Tại Hưởng.
“A, Tại Hưởng, cậu đây rồi, tớ đang chuẩn bị đi tìm cậu”
Dù muốn hay không, đám cưới đã thật sự diễn ra rồi.
Nhìn cảnh tượng hoa lệ trước mắt, không ít cô gái phải nổi lên lòng ghen tị. Đây chính là cảnh kết hôn mơ ước của tất cả chị em phụ nữ ——– Trong lễ đường tràn ngập hoa và những dải sa tanh mềm mại, cô dâu xinh đẹp trong bộ váy màu trắng tinh khiết sóng đôi bên chú rể anh tuấn, hai người nở nụ cười hạnh phúc sau lời thề nguyện vĩnh cửu.
“…………..”
“Mời cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau.” Sau lời thể muôn thuở tất nhiên vẫn phải là nghi thức trao nhẫn muôn thuở kia. Trong lòng sớm đã dâng lên cảm giác khinh khỉnh với cái lễ nghi trói buộc con người này, Chính Quốc bên ngoài vẫn nở nụ cười chúc phúc mà làm tốt công việc của phù rể, từ trong túi áo lấy ra hộp gấm nhỏ, tráo ra sợi ruy băng màu hồng nhạt , sau đó………
Mở to hai mắt nhìn.
“Trời! Nhẫn đâu?” Thật sự là cứ như trong phim, ở thời điểm mấu chốt lại xảy ra sự cố. Thật khó khăn bình ổn đám khách nhân, sau đó Chính Quốc bị Tại Hưởng vẻ mặt lo lắng kéo vào phòng chuẩn bị.
“Cậu giấu nhẫn ở đâu a? Giờ không phải lúc đùa, nhanh lấy ra đi.” Tại Hưởng đóng rầm cửa, nổi giận đùng đùng tra hỏi tên bạn thân không hoàn thành nhiệm vụ kia.
“Tớ…….tớ………” Mang máng nhớ ra đêm qua mình uống rượu say, ngang ngạnh nói giật lấy nhẫn từ tay Tại Hưởng nói cất giữ hộ……..Sau đó…………..Sau đó………
Chính Quốc bắt đầu cảm thấy đau đầu, anh thật sự không dám chắc sau khi uống rượu say không quấy rối Tại Hưởng thêm lầm nữa. Ân……..a………giờ không phải lúc nghĩ về vấn đề này.
“Mau lấy ra đi a!” Tại Hưởng thật sự đang rất tức giận, đối diện với Tại Hưởng lúc này Chính Quốc có cảm giác giống hệt như lúc học đại học làm trò bậy bạ bị thầy giáo bắt được, có chút chột dạ.
“Tớ không có………..Không có……..” Chính Quốc lung búng nói năng không rõ, hai tay bắt đầu sờ loạn trên người tìm nhẫn.
“Có thể rơi trong quần áo không?” Tại Hưởng giả bộ suy tư nói ra một câu, chân tay nhanh nhẹn bắt đầu cởi quần áo của Chính Quốc.
“Nga…..Để tớ tìm thử xem……..” Chính Quốc luống cuống cởi ra áo sơ mi, vẩy vẩy, thật sự không có nha!
“Không có gì, đừng nói là để quên ở nhà nha?” Chính Quốc đã cởi hết quần áo, trên người chỉ còn mỗi chiếc quần lót nho nhỏ nhưng cái nhẫn kim cương chết tiệt kia vẫn không thấy mặt mũi.
“Hừ! Cậu chuyện gì chẳng làm ra được a! Trời biết có phải cậu giấu ở chỗ này hay không?” Trong mắt Tại Hưởng bắt đầu hiện lên ý cười ác ma, bao nhiêu tức giận hồi nãy lủi biệt tăm biệt tích, anh đẩy Chính Quốc ép chặt vào tường, bàn tay không có hảo ý đặt lên nơi mẫn cảm phía trước của Thiên Nguyệt, ngón tay bắt đầu len lỏi qua chiếc quần nhỏ tìm đến nơi nhạy cảm…..
“Làm sao có thể như vậy…………..” Chính Quốc bị Tại Hưởng trêu đùa như vậy không khỏi phản ứng lại, liều mạng đẩy đẩy thân hình đang ép chặt vào mình, chân tay quơ loạn xạ, không cẩn thận hươ chúng cái giá nến đặt trên lò sưởi làm nó rơi xuống mặt đất tạo thành tiếng động không nhỏ, tiếng vang thật lớn khiến cả hai đều giật mình……….
“Tại Hưởng, làm sao vậy, có tìm được không?” Cửa bị đẩy ra, bước vào là cô phù dâu đã không kiên nhẫn được nữa.
Mà đi theo sau cô là cô dâu, cha mẹ cô dâu, cha mẹ Tại Hưởng, cha mẹ Chính Quốc, mục sư và rất nhiều khách nhân, sắc mặt ai cũng nhất thời trở nên trắng bệch……..
Mọi người đều nhìn thấy được chú rể đang đè chặt phù rể của mình áp sát vào tường ——- Trên người phù rể lại chỉ còn mỗi cái quần lót, mà tay chú rể cũng đang đặt ở nơi không thích hợp——– tươi cười trên mặt mọi người nhấc thời đông cứng lại rồi.
Tuy rằng ngay sau đó phù dâu nhanh chóng đóng chặt cửa, nhưng khoảnh khắc ngắn ngủi đó cũng đủ khiến cô dâu hét rầm lên.
Sau đó……….. Cả hôn lễ sang trọng thoáng chốc liền biến thành một trò khôi hài.
“Đều tại cậu!”
Buổi tối, Tại Hưởng Chính Quốc giống như hai con chuột chạy trốn, bởi vì tại nhà Tại Hưởng hay Chính Quốc sớm đã bị hai bậc cha mẹ rình sẵn chỉ chờ hai cậu quý tử về tới là đảm bảo bị mắng cho tắt bếp luôn. Vì thế hai người theo chủ ý của Tại Hưởng chạy đến nơi vỗn dĩ sẽ là nơi cô dâu chú rể trải qua đêm tân hôn ngọt ngào ở ngoại ô mà lánh nạn.
Vừa vào cửa, Tại Hưởng ngay lập tức nằm dài lên cái giường big size còn Chính Quốc đứng bên hung hăng trừng anh.
“Đồ chết tiệt! Qủy cũng biết là nhẫn sẽ không có tại nơi đó……Cậu cư nhiên……..cư nhiên lại tìm trong đó, trời ạ……..chết mất thôi. AAAAAAAA !!!!” Chính Quốc ôm đầu ngồi phịch lên ghế sô pha, anh không dám tưởng tượng danh dự của mình từ ngày mai sẽ bị tô vẽ đến đâu nữa ———- Không ! Không !Không! Sau ngày hôm nay mình còn đếch gì danh dự nữa mà để người ta tô vẽ.
Trời ạ! Tưởng tượng ngày mai lời đồn anh là đồng tính luyến ái mà anh còn là người bị thượng sẽ lan khắp hang cùng ngõ hẻm, này Vũ Nương, Ngạ Nhã sẽ nhìn anh bằng con mắt như thế nào. Số con rệp a!!
“Hừ! Dù sao cũng đều là lỗi của cậu! Mặc kệ nói thế nào, đêm tân hôn của tớ đã bị cậu dìm chết, mau mau nghĩ cách đền cho tớ đi !”
Thân là một chú rể bị người ta nói là ngay trong ngày cưới làm chuyện thân mật với bạn đồng giới, sự khôi phục tinh thần của Tại Hưởng thật khiến người ta giật mình, cư nhiên lúc này đã tính đến chuyện đòi bồi thường.
“Đền cái đầu cậu! Dùng cái gì mà đền? Tớ không có cái công năng này!” Bị làm cho xấu mặt mũi, lời nói của Chính Quốc phát ra đã bắt đầu không biết kiêng nể.
“Tại sao cậu biết cậu không có ?” Tại Hưởng cười đến giống như một con hồ ly bắt trộm được gà.
“Cái gì! Cậu nói cái gì! Nói lại lần nữa cho tớ!” Chính Quốc từ trên sô pha nhảy dựng lên, cầm lấy cổ áo Tại Hưởng lắc lắc, hai tròng mắt mở to cơ hồ muốn lọt cả ra ngoài.
“Hắc hắc…..buổi tối ba ngày trước ………Trên thực tế…….Là tớ-ôm-cậu!” Tại Hưởng cười càng thêm sáng lạn, tay không an phận đạt lên mông Chính Quốc xoa xoa, ngón giữa còn cố tình lướt qua khe lõm…………
“Cái gì!!!!!………….Tớ đây không tin!” Chính Quốc như bị sét đánh ngang tai, cả người như bị hóa thạch, ngây ngẩn một lúc cuối cùng bị Tại Hưởng đặt ở dưới người tự lúc nào.
“Cậu uống say lại trở nên đáng yêu như vậy, lại liều mạng cọ xát lên người tớ, cho dù là Liễu Hạ Huệ cũng không nhịn được a………” Tại Hưởng hi hi cười luồn tay vào trong áo Chính Quốc khiêu khích hai đầu mẫn cảm.
“Thì ra………Thì ra là cậu luôn nhớ rõ như vậy………”
“Cách qua một ngày tớ sẽ kết hôn, tớ làm sao dám nói với cậu tớ nhớ rõ từng chi tiết đêm hôm đó nên đành phải làm bộ cũng uống say.”
“Cậu……………. Đồ vô cùng kém cỏi!” Chính Quốc hít vào một hơi dài.
“Chính là đêm hôm ấy, hắc hắc hắc……..Cậu thật sự rất đáng yêu khiến tớ không nhịn được muốn ôm cậu lần thứ hai……..” Tại Hưởng làm bộ nuốt nước bọt, còn dùng ánh mắt hạ lưu nhìn Chính Quốc, đầu lưỡi liếm liếm môi tựa hồ đang nghĩ muốn một lần nữa ăn sạch vị siêu cấp hoa hoa công tử kia.
“Cái gì…….Cái gì ! Khó trách hai ngày hôm nay cảm thấy mông đau muốn chết………” Chính Quốc ngu ngốc không phát hiện được đề tài nguy hiểm này mà stop lại.
“Vì thế tớ bắt đầu nhìn thẳng vào mối quan hệ bạn bè của chúng ta……..Sau đó tớ phát hiện……..”
“Phát hiện cái gì?”
Chính Quốc như bị biến thành một con dê non dáng yêu trầm giọng hỏi Tại Hưởng. Anh muốn biết, trong lòng Tại Hưởng anh có vị trí như thế nào.
“Tớ phát hiện, hơn cả Chi Mẫn, tớ càng thêm………”
Tuy rằng mất hết phong độ của một hoa hoa công tử bị người ta khi dễ, nhưng đáy lòng Chính Quốc lại không khỏi chờ mong lời yêu thương sắp nói ra của Tại Hưởng.
“Càng thêm thích cái mông lớn của cậu !” Tại Hưởng cười ha ha.
“Đồ cứt thối!”
Vốn chờ mong một lời thổ lộ ngọt ngào, Chính Quốc không ngờ lại nhận được một lời hạ lưu đến vậy, không khỏi mắng mỏ ầm lên, nhưng rất nhanh sau đó đôi môi đã bị nụ hôn nóng bỏng của Tại Hưởng ngăn lại……….
Đêm nay, mặc dù không có cô dâu, trong phòng tân hôn cũng là một cảnh kiều diễm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro