Bạch Dẫn, là của Thiên Hạo
"Ưm...u..um" tiếng rên phát ra từ trong phòng thật ám mị
Chuyện là như vậy. Bạch Dẫn là con trai của tập đoàn Bạch nhưng vì thua lỗ của công ty nên phải gồng mình đi kiếm việc làm. Cha của Bạch Dẫn là chủ tịch, nên khi công ty thua lỗ đã đi không dấu vết. May thay Bạch Dẫn đã tìm được một việc làm, bồi bàn ở quán cà phê.
Bạch Dẫn làm việc rất chăm chỉ, siêng năng, và rất vui vẻ. Mọi người trong chỗ làm rất yêu quý cậu.
Bỗng một hôm, cậu đi từ quán về nhà. Có một đám mặc đồ đen đứng trước ở nhà, cậu đi tới chầm chậm, lại hỏi:
"Các người là ai vậy??"
Đám người đồ đen trả lời:
"Cậu là Bạch Dẫn ư??"
"Phải, tôi là Bạch Dẫn"
Từ xa xa, người con trai từ chiếc xe trắng bước vào. Cởi kính ra. Người con trai ấy cao ráo, khuôn mặt lạnh lùng. Phải chăng đây là Tổng Tài trong đam mĩ (-.-). Ghé sát mặt cậu và nói:
"Tập đoàn của ba em thiếu tiền tôi, thì phải làm thế nào?"
Bạch Dẫn ấm úng trả lời
"Tôi.. tôi không biết"
Khóe miệng của Thiên Hạo nhếch lên một tí:
"Vậy lấy thân thể của em đền nhé!" - Thiên Hạo lấy tay vuốt nhẹ lên má
Bạch Dẫn không chịu, liên tục lắc đầu mà không biết rằng mình bị bế bổng lên.
Hạo Thiên quăng Bạch Dẫn lên xe, Bạch Dẫn vì bị quăng nên đầu trúng vào xe và ngất đi. Thiên Hạo không để ý mà tập trung lái xe.
Về đến nhà, quản gia ra cửa mở cổng chào đón. Một mình Thiên Hạo bế Bạch Dẫn vào phòng ngủ. Từ từ, cởi cúc áo của Bạch Dẫn ra. Bạch Dẫn vẫn mơ màng. Thiên Hạo chồm tới, môi với môi quấn quýt bên nhau.
Bạch Dẫn tỉnh dậy. Chưa thấy gì đã thấy Thiên Hạo hôn mình còn mút lưỡi tới tấp. Thân thể Bạch Dẫn mềm nhũn ra, mặc cho Thiên Hạo làm gì thì làm. Thiên Hạo xé phăng áo Bạch Dẫn, dứt ra khỏi nụ hôn, một dòng chỉ bạc khiêu gợi. Thiên Hạo cúi xuống liếm nhũ, bên kia đầu nhũ không buông ta mà ra sức xoa nắn. Bạch Dẫn vì cảm giác này mà rên lên một tiếng:
"Um..u.. thật kì lạ.. ưm"
"Bảo bối, thấy sướng không"
Thiên Hạo rời nhũ. Điểm đến của hắn là cúc huyệt. Cởi phăng chiếc quần Bạch Dẫn đang mặc. Bạch Dẫn thấy da thịt bị lộ ra nên lấy tay che lại. Nào nào bỏ ra. Thiên Hạo đưa một ngón tay vào huyệt.
"A..a.. đau.. bỏ ra..." Bạch Dẫn rên lên
"Ngoan, từ từ sẽ hết đau ngay"
Thiên Hạo hôn lên trán Bạch Dẫn.
Thiên Hạo thêm 1 ngón nữa, 2 ngón để huyệt động được co giãn. Huyệt của Bạch Dẫn co chặt lại như đang muốn nuốt chửng ngón tay của hắn. Bạch Dẫn vẫn không ngừng rên rỉ.
Cuối cùng, huyệt đã đủ rộng. Hắn lấy côn thịt to lớn đâm vào huyệt.
" Đau.. không được... xin anh... bỏ ra"
"Đợi một tí sẽ hết đau ngay" hắn luân động trong huyệt
" Không.. bỏ ra... đi" Bạch Dẫn van xin hắn
"Bảo bối ngoan, nghe lời"
"Hic...hic... đâm mạnh đi a~~"
"Sao rồi, đúng là bảo bối dâm đãng"
Hai con người quấn lấy nhau. Căn phòng có nhưng tiếng chóm chém làm người ta đỏ mặt mà.
" A...arg.. nhanh nữa lên..a"
Hắn động nhanh. Còn huyệt cậu thì tiết ra dâm thủy cho hắn ra vào dễ dàng hơn.
"Urg... bắn... sắp bắn.. "
"Ra cùng nhau nào bảo bối"
Cậu bắn. Sau đó hắn cũng bắn vào huyệt cậu. Huyệt co thắt không ngừng như muốn ăn lấy tinh dịch của hắn. Hắn bế cậu vào nhà tắm, rửa sạch mọi thử. Rồi bế cậu vào giường ngủ, cậu ngủ như nói mớ một câu.
"Từ đây Bạch Dẫn là của Thiên Hạo rồi. Nhớ chăm sóc em"
Thiên Hạo cười mỉm, ôm cậu vào lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro