Exes
By Felgia Starr
Link: https://m.fanfiction.net/s/13535386/1/Exes
"Đêm qua em đã cố tưởng tượng về bản thân khi không có anh ở bên." Hermione lên tiếng, nghịch ngợm những ngón tay của mình. Cô không biết những lời đó xuất phát từ đâu, và cô vẫn đang nghĩ xem những gì mình nói có đúng hay không. Có lẽ cô chỉ nói ra để thử xem phản ứng từ anh. "Vấn đề là, em có thể và em cảm thấy mọi thứ khá tốt."
Không có gì ngoài âm thanh của những cơn gió đập vào cửa sổ phòng ngủ của cô sau lời tuyên bố ấy. Sự im lặng gần như nghẹt thở, sự căng thẳng dày đặc đến mức cô có thể cảm thấy nó đè nặng lên vai mình, khiến lưng cô đau nhói theo cảm giác ma quái nào đó. Cô thậm chí không thể nghe thấy tiếng Draco thở. Đó là loại cảm giác đáng sợ và gai góc. Có lẽ cô đã thành công trong việc khiến anh không thể nói được gì.
Cô cố gắng không nhìn anh nhưng nó đã không thành công, cô nhìn lên và phân tích cảm xúc của anh bằng đôi mắt bối rối của mình.
Thành thật mà nói, Draco trông có vẻ chán nản khi cuối cùng cô cũng thu hết sự táo bạo để nhìn anh, mắt anh che hờ và môi anh mở ra để ngáp. Hermione cảm thấy vai mình như chùng xuống. Có vẻ như anh ấy thậm chí còn không nghe thấy những lời cô nói. Có vẻ như anh còn chẳng quan tâm.
"Anh có nghe thấy em nói không?" Hermione nóng nảy hỏi.
Draco nhướng mày tò mò trước giọng điệu của cô. "Có."
Cô cau có, khoanh tay trước ngực. "Và?"
Anh thờ ơ nhún vai, như thể họ đang nói về thời tiết thay vì kết thúc mối quan hệ của hai người. "Em đang muốn chia tay với anh."
Hermione không ngờ cảm giác ớn lạnh sẽ bao trùm lấy cô khi anh thực sự nói ra điều đó. Những lời nói ấy khi rót vào tai, cô chỉ muốn quên anh đã nói gì. Thật ngạc nhiên khi cô vẫn còn cảm thấy sự tổn thương tràn qua cơ thể mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cô và Draco chia tay.
"Và anh chỉ định hành động như vậy thôi sao?" Hermione cáu kỉnh.
"Hành động như thế nào?" Draco lại nhún vai. "Khi mà nó còn không giống như đó là một cuộc chia tay thực sự."
Cô bắt đầu thấy tức giận "Vậy anh không nghĩ chuyện này là nghiêm túc à? Dù chỉ một chút nào?"
Anh chế giễu, rời mắt khỏi cô và thay vào đó nhìn ra cửa sổ. "Đã bao giờ chúng ta nghiêm túc về việc này chưa?"
Lúc đầu, sự tức giận chiếm lĩnh tâm trí cô, nhưng khi não cô bắt đầu thực sự xử lý lời nói của anh, Hermione trở nên mệt mỏi. Và chán nản.
Cô ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng anh ấy nói đúng. Cô không thực sự biết cảm giác của anh như thế nào, nhưng kể từ khi họ bắt đầu hẹn hò, Hermione đã luôn nghĩ rằng họ không hợp nhau - không hợp nhau đến nỗi họ sẽ không thể kéo dài mối quan hệ này. Cô luôn nghĩ về mối quan hệ của mình với Draco như một thử nghiệm mà một ngày nào đó sẽ bất ngờ xảy ra sai sót. Và cô luôn tự nhủ rằng cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng cho điều đó- một sự kết thúc.
"Lần này em rất nghiêm túc," Hermione nhẹ nhàng nói, nuốt cục nghẹn trong cổ họng.
Cô nhận ra mối quan hệ của mình với Draco là như thế nào— một trò đùa mà họ sẽ không bao giờ cảm thấy mệt mỏi— và cô ấy muốn chu kỳ này phải kết thúc. Hermione không muốn lãng phí thêm thời gian của mình để chiến đấu và làm lành với một người đàn ông mà cuối cùng có lẽ cô sẽ không bao giờ kết hôn. Cô muốn khám phá những lựa chọn mới và tốt hơn, và cô cũng muốn điều tương tự xảy đến với Draco, bởi vì hiện tại dường như rất khó để họ yêu nhau.
Nhưng nghĩ đến những suy nghĩ như vậy cũng đủ khiến cô khóc, tiếng thút thít đầy thổn thức thoát ra từ cổ họng.
"Hermione," anh nhẹ nhàng gọi, đưa tay ra để xoa dịu cô.
Cô không muốn anh chạm vào cô nữa, cô nghĩ điều đó sẽ làm ảnh hưởng đến cảm giác của mình, vì vậy cô lùi lại phía sau, tránh thoát khỏi bàn tay của anh. Khi cô nhìn thẳng vào khuôn mặt của Draco, cô đã thấy một chút tổn thương trong đôi mắt xám tro của anh.
"Draco..."
Cô không thích ý tưởng này, và cô thậm chí không biết mình lấy ý tưởng từ đâu, nhưng Hermione biết mối quan hệ của họ bây giờ phải kết thúc. Cô mệt mỏi với những cuộc tranh cãi bất tận và những cuộc làm tình triền miên, Hermione quyết định muốn các mối quan hệ của mình ổn định, hoạt động hiệu quả và lành mạnh theo mọi cách có thể. Draco xứng đáng một người hơn cô, và cô, cũng xứng đáng với một người hơn anh.
"Nói đi," anh thì thầm.
Hermione cắn môi dưới để kìm nén tiếng nức nở, chăm chú nhìn vào mắt anh để tìm kiếm một sự thật nào đó. Và cô thấy rằng anh muốn làm điều tương tự. Anh đã sẵn sàng từ bỏ mối quan hệ này- vì cô.
Cô không thể tin rằng suy nghĩ đơn giản đó lại đủ để khiến cô thở hắt theo cái cách tồi tệ nhất có thể. Ngực cô đau quặn, và cô không thể thở nổi. Tại sao điều này lại khó khăn chứ?
"Vậy là chúng ta đang chia tay" cô lên tiếng với giọng không chắc chắn, cô không thể nhìn thẳng vào mắt anh. Những lời nói ấy, mặc dù chúng phát ra từ môi của chính cô, nhưng nó đau đớn như ngàn vết hằn của lời nguyền Cruciatus trên da cô — được, có thể không nhiều đến nỗi vậy, nhưng ý nghĩ về việc mất anh mãi mãi vẫn thật tồi tệ.
"Được thôi." anh trả lời một cách thờ ơ, như thể trái tim anh vừa bị xé toạc khỏi lồng ngực.
Cô ghét những lúc khi anh trở nên như thế này, như thể anh đột nhiên không quan tâm đến thế giới. Đó là một mặt tiền khủng khiếp mà thậm chí chưa một lần đánh lừa cô, vì vậy cô phải hỏi - tại sao anh ta thậm chí còn bận tâm? Tại sao anh không thể thừa nhận rằng anh là một con người bình thường cảm thấy những cảm xúc bình thường?
Đây là một việc làm đúng đắn, cô an ủi. Đó sẽ là một bước đi mới mẻ khi cô bắt đầu bước tiếp mà không có anh.
Nhưng sau đó, Draco ngồi dậy, cởi bỏ lớp áo khoác màu đen mà cô đã mua cho anh. Ánh mắt của họ giao nhau trong một giây nhanh chóng trước khi cả hai cùng liếc nhìn nhau. Cô nghe thấy tiếng anh đứng lên, dừng lại một lúc để nói điều gì đó về việc anh sẽ thu dọn đồ đạc của mình vào lúc khác. Sau đó, anh bỏ đi, đóng sầm cửa phòng ngủ của cô và nói nhanh một từ nguyền rủa nào đó.
Và đột nhiên, cô ngồi một mình trong căn hộ nơi cô đã dành rất nhiều giờ đồng hồ, ngày tháng để ở bên anh.
Không mất nhiều thời gian trước khi cô bắt đầu bật khóc.
--------------------------------------------------
"Tôi có thể vào không?"
Hermione ngơ ngác nhìn anh, không biết nên làm gì tiếp theo. Sau 'The Big Bang' - thuật ngữ cô dùng để chỉ sự chia tay của họ - cô đã dành cả cuối tuần để ôm Crookshanks vào ngực và khóc trong mọi ngóc ngách của căn hộ. Trên thực tế, cô vẫn đang khóc trong bồn tắm của mình ngay trước khi có tiếng gõ cửa truyền đến tai cô.
Cô hy vọng anh không nhận thấy sự ửng đỏ và bọng mắt của cô hoặc dòng nước mắt khô trên má cô ấy hay thậm chí là con mèo đang thể hiện bất mãn trong vòng tay cô, cố gắng thoát khỏi vòng tay của cô từ hôm qua. Cô không muốn anh thấy cô bị ảnh hưởng như thế nào bởi cuộc chia tay của họ, cô chỉ muốn giống anh — tất cả đều như một trải nghiệm mới mẻ.
"Tôi chỉ đến để lấy đồ", anh nói, và cô có thể nhận ra bằng một chút thay đổi trong giọng điệu của anh, rằng anh vẫn đang bực mình khi nhìn cô cứ đứng đó và nhìn chằm chằm vào anh .
Hermione chớp mắt và nhận ra rằng Draco đang cầm trên tay một chiếc thùng rỗng to.
Oh.
Vì vậy, anh không ở đây để thảo luận về những vấn đề quan trọng như duy trì mối quan hệ thân thiện hoặc không để việc riêng của họ ảnh hưởng đến công việc kinh doanh hoặc quay trở lại—
"Chắc chắn rồi," cô nói với giọng điệu vui vẻ (mặc dù cô đang khó chịu), hơi nhăn mặt khi mở rộng cửa ra.
Cô quan sát bóng lưng của Draco khi anh đi sâu hơn vào căn hộ của cô, để Crookshanks nhảy ra khỏi vòng tay cô. Bất chấp bản thân, Hermione lè lưỡi với con mèo phản bội của mình khi nó theo sau Draco với những bước đi tự mãn.
"Kẻ phản bội." cô lầm bầm khi Crookshanks nhìn lại cô với một nụ cười nhếch mép - hoặc điều gần nhất với nụ cười nhếch mép mà một con mèo có thể làm- trước khi đi theo cả hai vào phòng ngủ của cô, đóng cửa trước sau lưng cô.
Khi cô đến phòng ngủ của mình - cùng một phòng ngủ nơi cô và Draco đã làm những điều tội lỗi nhất với nhau cho đến vài ngày trước- cô thấy anh quay lưng lại, một chiếc hộp đã đầy một phần trên sàn bên cạnh anh, và Crookshanks đang ngồi hạnh phúc trên giường của cô ấy. Nhìn vào chiếc hộp một cách kín đáo, Hermione cau mày khi nhìn thấy bức ảnh được đóng khung của họ trong số đồ đạc của anh, chủ yếu bao gồm áo phông và áo sơ mi.
"Và chính xác thì ai sẽ là người giữ bức ảnh kỷ niệm đầu tiên của chúng ta?" Hermione không thể kìm được tò mò, cô đã không để não hoạt động trước khi những từ đó phun ra.
Cái cách anh cứng người ngay khi nghe thấy giọng nói của cô khiến cô đôi chút tổn thương, nhưng cô không để tâm đến điều đó. Thay vào đó, cô chăm chú theo dõi phản ứng của anh và thấy mình thất vọng khi anh không cho cô bất cứ tín hiệu quan trọng.
"Tôi đã nghĩ rằng cô không muốn thấy nó trong căn hộ của mình." anh nói thẳng. "Tôi chỉ đơn giản là sẽ bỏ nó vào thùng rác nơi mà nó thuộc về."
Ôi! Cô cảm thấy đau nhói khi Draco ra đòn đủ để khiến cô không nói nên lời trong vài giây. Vì vậy, đó là cách anh muốn bắt đầu cuộc chơi. Anh muốn trở thành kiểu người yêu cũ hành động lãnh đạm nhưng sống chết không chịu thừa nhận cảm xúc của anh dành cho cô và cô đã tác động lên anh như nào. Hermione chắc chắn có thể làm việc đó tốt hơn anh — và chắc chắn cô sẽ thắng...
Khoan đã, cô nghĩ lại rồi. Cô không muốn giống như anh. Cô sẽ như những người yêu cũ đủ trưởng thành và đủ lạnh lùng để duy trì một cuộc trò chuyện bình thường với—
"Này, đó là của tôi!" Hermione phản đối một cách thái quá, chỉ vào chiếc hộp nhỏ hình trái tim chứa bộ đồ trang sức bằng vàng mà anh tặng cho cô như một món quà nhân dịp sinh nhật lần thứ 27 của cô. Bước về phía trước và vươn cánh tay phải của mình, cô cố gắng giật lấy nó từ tay anh— nhưng giống như một đứa chưa trưởng thành, nhỏ bé, Draco đã nhanh chóng giơ nó lên cao hơn đầu, chắc chắn rằng cô không thể với tới được.
"Tôi đã mua cái này bằng tiền của mình và quyết định cho cô mượn nó trong toàn bộ thời gian yê... của chúng ta," anh trả lời. Lạy Merlin! Anh thậm chí còn không muốn nhắc đến từ "yêu đương" hay đại loại như vậy... Làm thế quái nào mà anh lại mong cô sẽ tôn trọng anh đây? "Bây giờ thì chúng ta đã chia tay, tôi cảm thấy có nghĩa vụ phải lấy lại nó."
"Vớ vẩn," cô rít lên, hoàn toàn quên mất rằng cô vừa dành cả một ngày cuối tuần để khóc vì người đàn ông ngu ngốc, đần độn này. "Anh đã nói với tôi khi anh đưa những thứ đó cho tôi và rằng chúng tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu của anh dành cho tôi hay một thứ khốn kiếp nào giống vậy. Đừng nói với tôi rằng anh chỉ cho tôi mượn nó!"
Anh nhìn về hướng cô, nhướng mày và đôi má hơi ửng hồng, và cô có thể nghe thấy trái tim mình tan nát khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của anh. Cô ấy chắc chắn sẽ nhớ khuôn mặt nhợt nhạt đó, cô ấy sẽ nhớ ôm má anh giữa hai lòng bàn tay, hôn lên từng tấc da của anh, và chìm đắm trong đôi mắt xám phức tạp khó chịu ấy. "Tại sao cô lại muốn nó đến như vậy? Nó không thể là vì lý do tình cảm - cô thậm chí hiếm khi mặc nó và khi cô làm vậy, tôi đã phải cầu xin và buộc cô phải!"
Cô giật thót mình và thấy mình đang vắt óc tìm một cái cớ, một cái cớ sẽ khiến anh ta im lặng và khiến anh ta phải nhượng bộ. "Nếu anh muốn biết điều tồi tệ như vậy, tôi tình cờ định bán chúng đi, cùng với mọi thứ đồ trang sức mà anh tặng cho tôi, tại một cửa hàng cầm đồ Muggle gần đó vì tôi rõ ràng không phải đeo chúng nữa! "
Cô ấy nói dối, tất nhiên. Cô ấy chỉ không thể xử lý việc mất anh ấy và mọi thứ khiến cô ấy nhớ đến anh ấy chỉ trong một cú đánh nhanh chóng. Nếu cô ấy sắp mất anh ấy, cô ấy muốn làm điều đó dần dần, từng phần một, để cuối cùng cô ấy vẫn sẽ có điều gì đó để bỏ lỡ. Không phải là cô ấy sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó thành tiếng.
"Tốt thôi." Draco lườm cô và không hề báo trước, ném chiếc hộp hình trái tim về phía cô, khiến cô loạng choạng để đỡ lấy nó kịp thời. Anh ta quay sang chiếc hộp di chuyển của mình và quét nó khỏi sàn một cách dễ dàng. Cô quan sát khi anh ta đi theo hướng của cô, rõ ràng là đang đi ra cửa, nhưng anh ta đã khiến cô mất cảnh giác khi nói điều gì đó trước khi bước ra ngoài. "Cô có thể có tất cả những món quà mà cô thậm chí chưa bao giờ trân trọng."
Hermione đứng lặng trong vài giây trước khi nhận ra Draco vừa nói lời cuối cùng. Cô nhanh chóng chạy đến để bắt kịp anh ta sau đó. "Xin lỗi...?"
Họ kết thúc cuộc tranh cãi trên hành lang ngăn cách hai căn hộ của họ, hoàn toàn không để ý đến những người hàng xóm của họ đã định mở cửa cho họ chỉ vừa đủ để nghe thấy những lời nói khó nghe từ hai vợ chồng.
----------------------------------------------------------------------------
Hermione dự đoán Draco sẽ bỏ công việc vào thứ Hai đầu tiên sau khi chia tay, giống như một kẻ hèn nhát, nhưng cô thấy mình ngạc nhiên khi mở cửa vào văn phòng và thấy anh đã ở đó trên bàn làm việc, bận rộn với công việc giấy tờ. Mặc dù vậy, cô ấy khá chắc chắn rằng anh ấy chỉ đang xem qua hồ sơ để xem — Draco luôn để lại những thứ nhàm chán, như ký giấy và đọc lại một số tài liệu, cho cô ấy.
"Chào buổi sáng", cô chào một cách cứng nhắc khi đi đến bàn làm việc của mình. Cô không biết tại sao, nhưng thật đau lòng khi cô nhận ra rằng chiếc bình hoa mà cô đặt trên bàn của anh một tuần trước để làm sáng bàn của anh giờ đã biến mất, thay vào đó là một chiếc quần lót Quidditch. Đúng là một git.
"Buổi sáng," anh quay đi, thậm chí không thèm liếc nhìn cô. Tuy nhiên, cô sẽ không để anh ảnh hưởng đến cô. Cô muốn anh thấy cô sẽ tuyệt vời như thế nào khi không có anh — mặc dù điều đó hoàn toàn không phải như vậy, và cô ấy thực sự cảm thấy tuyệt vọng kể từ khi họ chia tay.
Nó thực sự phải cảm thấy như thế này? Rốt cuộc thì cô ấy là người đã chia tay anh, vậy tại sao cô lại cảm thấy mình là người duy nhất đau khổ? Quan trọng hơn, tại sao cô lại nhớ anh đến như vậy cho dù ngay từ đầu cô là người đã để anh ra đi?
Cô lắc đầu và lấy ra những tập tài liệu chưa đọc từ một chồng trên bàn của mình.
Hermione cố gắng tập trung vào công việc của mình nhưng bị phân tâm bởi những tiếng càu nhàu khó chịu của Draco. Tò mò, cô nhìn về hướng của anh và thấy anh đang gãi đầu bực bội khi bất cẩn ném tờ giấy trên tay ra. Cô che miệng, cố gắng kìm lại tiếng cười chuẩn bị bật ra.
"Nghe này, nếu điều đó làm phiền anh quá nhiều, tôi có thể thay anh làm nó" Hermione đề nghị, cẩn thận để bản thân không lộ ra quá nhiều biểu cảm. "Tôi có thể chỉnh sửa bản báo cáo này mà tôi đã thực hiện đêm qua về nhiệm vụ cuối cùng của chúng ta — nó chỉ cần sửa đổi một chút."
Anh dừng lại, nghiến chặt hàm răng. "Cảm ơn, nhưng tôi vẫn ổn, Granger. Không phải ai cũng cần hoặc thậm chí muốn cô giúp đỡ."
Mặc dù cái cách anh gọi cô bằng họ khiến cô thật tổn thương nhưng Hermione vẫn tiếp tục "Chà, vì anh đã nhận được sự giúp đỡ từ tôi trong ba năm qua, tôi đã nghĩ rằng anh không thể tự mình làm bất cứ điều gì nữa. Lần cuối tôi kiểm tra, anh thậm chí không thể đi ra ngoài Hẻm Xéo mà không nắm tay tôi vì anh sợ thái độ của mọi người đối với anh."
"Ôi chết tiệt, Granger," anh chế nhạo, hướng mắt vào ánh nhìn của cô với ánh mắt của anh.
Đôi mắt của anh thật nóng bỏng, màu xám đen và chứa đựng rất nhiều cảm xúc đen tối. Nó nhắc nhở cô về một thời điểm không thích hợp khi cô và Draco trong khoảng một năm yêu nhau và cả hai nhận ra rằng họ đều thích chơi trò nhập vai khi làm tình. Draco thích đóng vai những kẻ như y tá và bệnh nhân hoặc giáo sư và sinh viên, nhưng Hermione lại thích những đóng vai những người có màu sắc ảm đạm hơn... — đến nỗi cô ấy thậm chí không thể đề cập đến nó ngay cả trong đầu của mình. Anh thường nhìn cô như vậy mỗi khi cô đóng vai nạn nhân, còn anh, một tên tội phạm.
Cô nhớ mình đã bị kích động như nào, không phải vì những lời nói xúc phạm của anh, mà vì cách anh rất sẵn lòng cố gắng hiểu cô - suy nghĩ, niềm tin và mong muốn của cô. Bây giờ, cô ấy sợ rằng không ai khác sẽ như vậy với cô ấy. Điều gì sẽ xảy ra nếu chàng trai tiếp theo không đủ kiên nhẫn, thấu hiểu và quyến rũ như Draco?
Trước khi cô có thể suy ngẫm thêm về câu hỏi, suy nghĩ của cô bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa. Và bước vào là Astoria Greengrass, nhân viên quan hệ công chúng của công ty và là người ngưỡng mộ trung thành của Draco kể từ thời Hogwarts.
"Chào buổi sáng, hai người," Astoria chào một cách duyên dáng với nụ cười xinh, đôi mắt đẹp, gò má cao ửng hồng, mọi thứ đều thật hoàn hảo. Và Hermione ghét điều đó.
Hermione đảo mắt khi nụ cười của Astoria nở ra quá nhiều khi ánh mắt cô chuyển sang Draco. Mỗi ngày, cô phải đối mặt với sự hấp dẫn khó che giấu của Astoria dành cho chàng trai của cô - bạn trai cũ và mỗi ngày trước khi họ chia tay, Hermione đã được trấn an bởi sự thật rằng người mà Draco thực sự yêu là cô. Tuy nhiên, bây giờ cô ấy không chắc lắm.
"Ngài Malfoy, ông có thể gặp tôi tại văn phòng của tôi sau ba mươi phút không?" Astoria yêu cầu. "Tôi e rằng chúng ta có những điều quan trọng cần thảo luận."
Astoria luôn hỏi điều này về Draco. Anh ấy cũng luôn từ chối. Hermione nghi ngờ rằng những điều quan trọng mà cô luôn nhắc đến có liên quan đến tình cảm mà Astoria dành cho Draco.
Nhắm mắt lại, cô cầu xin Draco đừng đồng ý.
Đừng nói có. Đừng nói có. Đừng nói có.
"Chắc chắn rồi," Draco trả lời, và trái tim Hermione tan nát thêm một chút nữa.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Khi Hermione nhìn thấy Draco trước cửa thang máy ở sảnh của tòa nhà căn hộ của họ, cô bắt đầu đặt câu hỏi về sự tồn tại của Chúa. Cô rên rỉ trong nội tâm khi đi đến cạnh anh. Thật tệ khi họ sống đối diện nhau — họ có thực sự phải vào thang máy cùng một lúc không? Rõ ràng là phải rồi, Hermione nghĩ khi cô nhìn chằm chằm vào thang máy bị hỏng khác ở phía bên kia của căn hộ.
Cửa thang máy mở ra, để lộ người lớn tuổi nhất sống cùng tầng với họ. Hermione tự động mỉm cười khi nhìn thấy người đàn ông.
"Chào buổi tối, ông Jones," cô chào. "Hôm nay ông thế nào?"
Ông già nhìn cả hai người, một nụ cười táo tợn nở trên miệng. "Ồ tôi vẫn rất tốt, cô Granger. Hai người đi hẹn hò đêm này đấy à?"
Vai Hermione chùng xuống, má đỏ bừng. "Ừm ... chúng tôi không ... đó là một tình huống khá khó xử lúc này, nhưng chúng tôi không thực sự ..."
Draco cắt lời cô, sự thiếu kiên nhẫn thể hiện trong cách anh nói, "Đại loại như vậy."
Ông Jones cười toe toét, và cô ấy dừng lại đúng lúc trước khi co rúm người lại. "Thôi, đừng để lão đại làm chậm ngươi. Chúc ngươi ngủ ngon!"
Hermione lơ đãng gật đầu như một hình thức tạm biệt trước khi vào trong thang máy, Draco chạy theo cô. Cửa thang máy tự động đóng lại ngay khi cả hai vào trong, và cuộc tra tấn bắt đầu.
Âm nhạc trong thang máy thật là một ý tưởng khủng khiếp, và nếu cô ấy không ở trong tình huống đặc biệt vào lúc này, Hermione sẽ thích im lặng hơn, nhưng ngay bây giờ, cô ấy sẽ lắng nghe thứ âm nhạc tồi tệ trong những khoảnh khắc khó xử khi ở với người yêu cũ- bạn trai.
Bạn trai cũ.
Thành thật mà nói, Hermione vẫn chưa quen với thuật ngữ đó, và cô vẫn bị tổn thương khủng khiếp khi nghĩ về Draco như vậy - bạn trai cũ, đồng nghiệp cũ của cô, một người từng yêu cô một cách vô lý. Cô tự hỏi liệu anh có cảm thấy như vậy không, nếu trong sâu thẳm, anh vẫn muốn cô.
Có lẽ là có, nhưng ý nghĩ đó đã đủ để khiến cô ấy cảm thấy vui vẻ hơn một chút.
"Ngày hôm nay của cô thế nào?" Draco đột nhiên thốt lên, và Hermione phải cho anh ta một lần để đảm bảo đó thực sự là anh ta.
"Tốt." cô trả lời nhưng thay vào đó cô muốn nói rằng cô nhớ anh. "Còn anh?"
Anh thở ra một hơi dài. "Thật mệt mỏi. Ông chủ đã triệu tập tôi trước đó vì—"
"Tôi không muốn thô lỗ hay gì cả..." cô cắt lời, nhìn chằm chằm vô định về phía trước và hy vọng cảm xúc thực sự của mình không bộc lộ ra, "nhưng tôi không quan tâm, Draco. Tôi hỏi chỉ đơn giản là vì anh đã lịch sự hỏi về tôi. "
Cô nghe thấy tiếng anh thở dài. "Đúng."
Khi cửa thang máy cuối cùng cũng mở trên tầng của họ, cả hai đều nhanh chóng thốt lên, "Cuối cùng."
Cô chạy nhanh đến cuối hành lang, nơi lối vào căn hộ của cô, lấy chìa khóa ra trên đường. Cô dừng lại trước căn hộ bị khóa của mình để mở khóa nắm cửa, nghe thấy Draco làm điều tương tự sau lưng cô.
Tuy nhiên, trước khi cô vào trong, Draco gọi tên cô. Hermione biết mình phải phớt lờ anh và đóng cánh cửa lại, nhưng thay vào đó cô dừng lại, quay lại đối mặt với Draco, chờ đợi lời nói của anh - hy vọng anh sẽ muốn mối quan hệ của họ được quay trở lại.
"Tôi không biết cô có nhớ hay không, nhưng bữa tiệc sinh nhật của mẹ tôi diễn ra vào thứ Sáu," anh nói với cô, hơi ngập ngừng. "Bà ấy chưa biết về... của chúng ta... nhưng nếu cô không muốn tham dự nữa, không sao cả - tôi có thể tự nói với bà ấy..."
Hermione cảm thấy một chút thất vọng. "Tôi sẽ đi. Dù sao thì tôi cũng nợ bà ấy."
Cô đã có thể từ chối, nhưng Narcissa Malfoy là một trong số ít người trên thế giới mà cô cảm thấy cần phải gây ấn tượng mặc dù bình thường, Hermione không quan tâm lắm đến ý kiến của người khác về cô. Mẹ của Draco đôi khi — luôn luôn — khiến cô ấy cảm thấy bất an với dòng máu của chính mình, và cô ấy không muốn trông như một kẻ hèn nhát trong mắt người phụ nữ ấy. Vì vậy, cô sẽ xuất hiện, chỉ vì Narcissa Malfoy sẽ nghĩ cô ấy là một kẻ hèn nhát, không có lý do nào khác cả.
Draco từ từ gật đầu, mở miệng định nói gì đó, nhưng cô đã đóng cửa lại trước khi anh kịp nói gì.
Cô thở phào nhẹ nhõm khi nghe tiếng chân anh bước vào căn phòng.
-----------------------------------------------
"Hermione, đợi đã!" Draco cất tiếng gọi, giọng nói đầy tuyệt vọng khi đuổi theo cô qua hành lang rộng lớn của Thái ấp Malfoy.
Mặc dù vậy, cô vẫn tiếp tục chạy trốn khỏi anh, với đôi giày cao gót của cô ấy trên tay. Ngoài ra còn có những giọt nước mắt lộn xộn tuôn rơi trên má, và cô có thể cảm thấy mái tóc của mình đang dần thoát ra khỏi vòng vây của búi tóc mỏng manh mà cô đã dành rất nhiều thời gian để hoàn thiện trước đó.
Tại sao cô lại đến để dự tiệc sinh nhật ngu ngốc của Narcissa Malfoy chứ?
Lạy Merlin, cho đến bây giờ cô chưa bao giờ cảm thấy mình bế tắc như vậy.
Hermione đột ngột rẽ vào một trong những căn phòng ở phía bên trái của hành lang, đóng và khóa cửa ngay khi cô vào trong. Lúc đầu, cô ấy lau nước mắt và nín thở trong giây lát. Sau đó, cô trượt xuống cửa một cách đột ngột cho đến khi cô ôm đầu gối trên sàn, thả gót xuống đường và nức nở như một cô ngốc buồn bã và tức giận.
Draco nắm tay đập mạnh vào cánh cửa, và sau nhiều lần không thể thành công bước vào căn phong, anh thở mạnh, cố gắng nói với giọng trấn an nhẹ nhàng, "Hermione, em yêu, làm ơn hãy mở cửa."
Đối với những gì đang diễn ra trong hiện tại của mình, cô không thể tập trung vào âm thanh hay lời nói của anh nữa, tâm trí cô ngập trong những suy nghĩ bất an và sự ghen tuông chết người.
Trước khi đến sự kiện không cần thiết này, Hermione đã mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị. Cô muốn lọt vào mắt xanh của Draco, để anh nhớ cô. Cô mặc chiếc váy đẹp nhất, đi giày cao gót và trang điểm quyến rũ, cô đảm bảo rằng mình có một ngày làm tóc đẹp nhất, và vào đầu giờ tối, cô có thời gian đẹp nhất, khiêu vũ với những người đàn ông thuần chủng và những người đàn ông giàu có, những người cho rằng danh tiếng của cô là quyến rũ nhất. Sau đó, Draco xuất hiện với Astoria Greengrass trong vòng tay.
Và sau đó, Narcissa Malfoy quyết định đây là thời điểm tốt nhất để thông báo với toàn thể thế giới thuần huyết rằng bà rất vui mừng trước sự thật rằng đứa con trai quý giá của mình không còn có bất cứ mối quan hệ gì với một đứa Máu bùn nữa. Sẽ đỡ đau hơn một chút nếu không có ai phản ứng gì, nhưng tất cả đều cười - như thể những lời đó không có ý làm nhục và tổn thương ai cả. Narcissa tiếp tục nói rằng Astoria sẽ là một người bạn đời hoàn hảo như thế nào.
Cô sẽ không bị bẽ mặt như vậy nếu mọi chuyện dừng lại ở đó, nhưng Draco đã nhảy một điệu slow với cô gái nhà Greengrass và mọi người xung quanh tỏ ra ngưỡng mộ khi nhìn thấy họ!
Đó là lúc cô quyết định chạy trốn.
Và bây giờ, cô đang khóc không ngừng ở một trong nhiều căn phòng của Thái ấp Malfoy, Draco vẫn cầu xin cô cho anh vào.
Hermione thậm chí không biết mình mong đợi điều gì— cô thực sự nghĩ rằng Narcissa Malfoy sẽ chào đón cô bằng một nụ cười ấm áp và một nụ hôn dễ chịu? Cô thực sự nghĩ rằng Draco sẽ quay lại chạy đến với cô ấy ngay khi nhìn thấy cô?
Chúa ơi, cô cảm thấy mình như một cô gái tuổi teen.
Cúi mặt vào đầu gối và cố gắng kìm nén tiếng nức nở của mình, Hermione không nghe thấy tiếng cửa mở sau lưng mình. Cô không nhận thấy sự hiện diện của Draco trong phòng cho đến khi cánh tay anh ôm chặt lấy cơ thể cô, khiến cô khóc dữ dội hơn.
Cô chấp nhận vòng tay của anh, quay lại và ôm ghì lấy cổ anh. Anh vẫn có mùi và cảm thấy như vậy, an ủi và thân thuộc khi ở quanh cô. Cô nhớ những lúc khi cô hôn anh. Và cô muốn hôn anh ngay bây giờ.
"Anh xin lỗi," anh thì thầm, môi anh áp vào mái tóc cô. "Anh xin lỗi, anh xin lỗi..."
Anh lặp đi lặp lại câu nói đó cho đến khi cô chỉ còn nghe thấy những từ ngữ xa lạ. Cô cắt đứt câu nói run rẩy của anh bằng một nụ hôn ngắn nhưng tuyệt vọng lên môi anh, nước mắt vẫn chảy dài trên khuôn mặt. Anh hôn lại cô, những giọt nước mắt của anh thấm đẫm hòa với nước mắt của cô. Hermione chắc chắn rằng họ đã tạo ra một cảnh đẹp u sầu.
Khi cô nhớ rằng họ thực sự không nên hôn nhau nữa, cô rời khỏi anh, mắt mở to trước khi nhận ra khuôn mặt anh gần với cô như thế nào và anh vẫn hấp dẫn như ngày nào sau mọi thứ đã diễn ra. Cô chắc chắn chưa bao giờ nói với anh trước đây, nhưng đôi mắt xám của Draco là đặc điểm cô yêu thích nhất trên cơ thể anh. Đó là dịp hiếm hoi để đôi mắt ấy thể hiện cảm xúc chân thật dễ bị tổn thương và ngay bây giờ, họ kể một câu chuyện đau đớn.
"Em nhớ anh nhiều lắm." Cô thì thầm phá vỡ không gian im lặng, để bàn tay mình vuốt ve khuôn mặt anh.
Đôi mắt Draco dịu lại trước những lời nói của cô, và anh dựa vào sự chạm vào của cô, tay anh mơn trớn khuôn mặt của cô. "Anh cũng nhớ em, và anh phát ngán vì điều đó. Anh muốn có em trong cuộc đời anh, Hermione."
Một nụ cười nở trên khuôn mặt cô, và cô không thể không hôn anh một lần nữa. Draco thay đổi vị trí của họ, đảm bảo rằng cô đang ngồi trên đùi anh một cách thoải mái. Hermione cảm thấy mình như đang trên mây cho đến khi—
Rời khỏi môi anh, cô nhớ lại, "Còn Astoria?"
"Anh xin lỗi," anh nói lần nữa, nắm chặt lấy tay cô. "Mời cô ấy và khiêu vũ là một phần của kế hoạch ngu ngốc mà anh đã lập ra để quên đi em. Anh thậm chí không bao giờ nên nghĩ đến kế hoạch ngu ngốc đó, và anh xin lỗi - anh đáng lẽ nên tìm em và nói chuyện với em sớm hơn. Anh là một thằng ngốc, nhưng làm ơn hãy tin anh khi anh nói yêu em. Anh yêu em, và anh nghĩ ... "
Cô cắt đứt lời nói của anh bằng một nụ hôn khác. "Em cũng yêu anh."
"Chúng ta sẽ không bao giờ chia tay nữa." anh nói, nhìn cô như thể cô là điều quý giá nhất trong cuộc đời anh. Vì thế, cô hôn anh lần nữa. Hermione nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ hôn anh đủ nhiều khi mà bây giờ anh đã quay trở lại cuộc sống của cô.
Họ chắc chắn sẽ có một cuộc nói chuyện nghiêm túc dài lát nữa hoặc thậm chí có thể vào ngày mai, nhưng đêm nay họ sẽ nhóm lại ngọn lửa chưa bao giờ dập tắt ngay từ đầu. Đêm nay, họ sẽ yêu nhau.
THE END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro