2. [Nato x Asean] Chết bệnh
Đơn phương sao có thể là đơn phương khi ta và ngươi đều si tình
Bối cảnh: Không xác định
Vào đề!
***
"Nato, lần này tới Đông Nam Á thế nào?"
America vu vơ hỏi.
Vừa nãy, hắn vừa mới tới thăm khối của Asean, cả bữa tiệc đứa nhóc Nato của hắn cứ ngẩn ngơ mãi.
"Có vụ gì khiến ngươi chú ý à?"
Nato cúi gằm mặt, thoạt nhiên hai cánh có chút rung động mà đột ngột bật ra, cả người gã bỗng chốc co lại thành một khối hình tròn được bọc lại bằng cánh của chính mình.
"...."
America cạn lời trước tình hình này, thở dài một tiếng.
"Có cần ta gọi WHO cho không?"
Nghe rõ hai cánh của Nato liền rung nhẹ như đồng ý.
WHO sau khi nghe tin liền chậm chạp tới tìm Nato.
Bên Asean toàn mấy người hiền lành, làm sao có vụ thương nặng tới nỗi phải gọi đến y chứ.
Ừ, đó là suy nghĩ của y trước khi thấy thảm trạng của Nato đấy.
Mắt cậu ửng đỏ vì khóc nhiều, ánh mắt lơ đãng nhìn vào hư không. Cả ngày cứ cuộn người như một trái bóng.
"WHO, cậu nói xem Nato đang bị bệnh gì cho tôi coi nào?"
Mé! Hắn gọi bảo y tới gấp từ hai tuần trước mà bây giờ mới chịu đến lần đầu tiên!!!
Bây giờ tình trạng của Nato đã tới mức không thể ra ngoài rồi kìa!
"Thì ai bảo ngài không nói cho tôi biết Nato là bị tâm bệnh chứ!!! Nếu biết Nato bị tâm bệnh thì tôi đã chạy qua ngay rồi!"
"Vậy tôi hỏi cậu, đi từ Đông Nam Á về thì dễ bị bệnh gì nhất?"
WHO chần chừ, không dám nhìn thẳng vào mắt America mà đáp.
"Tâm... tâm bệnh...."
"Vậy bây giờ cậu còn gì chối cái không? World Health Organization?"
"Không..."
Y câm nín cố gắng xoa dịu cái cơn điên của người trước mặt.
"Bây, bây giờ tôi đi khám cho Nato rồi kê ít thuốc nhé!"
"Đi nhanh đi."
WHO được đại xá liền nhanh chóng chạy ngay tới phòng Nato kể lể.
Ừ thì chữa tâm bệnh cần có yếu tố con người mà.
Giờ kể chút chuyện hài để xáo động không khí chút nào.
....
Đó là chuyện của ba tiếng trước rồi.
Làm ơn đừng ai nhắc lại nữa.
WHO này xin tạ ơn các vị!
Thế đell nào chuyện càng hài tên ngốc này càng khóc nhiều vậy???
"Thôi, tôi về đây. Cậu nhớ uống mấy cái thuốc tôi vừa kê đấy."
"Cảm ơn..."
"Không có gì."
WHO vừa về, Nato liền lấy giấy lau nước mắt.
Gã nhớ anh quá.
Mấy câu chuyện hài WHO kể toàn truyện hài phê phán, gã vừa nghe kể vừa nghĩ tới anh nên câu chuyện trở nên tồi tệ hơn hẳn.
Lần trước, gã đi cùng papa Ame tới Đông Nam Á và gặp Asean.
Đó không phải lần đầu tiên gã gặp anh, thậm chí gã đã thích thầm anh từ lâu rồi.
Chỉ là... hôm đó khi tới nơi gã lại nhìn thấy anh thân mật với người phụ nữ khác.
Điều đó khiến tâm trí gã trở nên vô cùng rối bời.
Gã đã đợi WHO tới đã giúp mình giải quyết khúc mắc, tâm sự nỗi lòng nhưng hai tuần này tâm lý của gã cũng thay đổi rất nhiều.
Nato cầm đống thuốc trên tay, bước xuống giường rồi đổ nó vào thùng rác ở trong phòng.
Thay bộ quần áo trên người thành một bộ thường phục rộng rãi, cậu rời khỏi phòng bằng ban công.
"Mình muốn gặp em ấy."
Nếu như anh ấy không chấp nhận tình cảm của gã cũng không sao, gã sẽ từ bỏ.
Thật sự sẽ từ bỏ anh.
Nato lau nhanh đống nước mắt sắp chực trào khỏi mi, mỉm cười.
"Mình có nên mua một bó hoa hồng lớn không nhỉ?"
Tối hôm đó, ngay lúc đang chuẩn bị đóng cửa sổ đi ngủ Asean bất ngờ nhận được một món quà lớn.
"Lâu rồi không gặp em, Asean."
"Nato?"
Nato đáp lên khung cửa của Asean, một tay bám lên thành cửa phía trên, một tay đưa bó hoa hồng đỏ trắng xen kẽ rực rỡ trước mặt anh.
"Asean, tôi có chuyện muốn nói với em."
"Vâng?"
"Em làm người yêu của tôi được không?"
Nghe rõ, khuôn mặt của Asean bỗng dưng ửng đỏ lên, lắp bắp.
"Tại... tại sao cậu đột nhiên?...."
"Bởi vì... tôi thật sự không nhẫn nại được nữa rồi. Tôi thật sự muốn nói câu này với em từ rất lâu rồi."
Gã mỉm cười, bước vào trong phòng, đúng như quy củ mà cởi đôi giày của mình ra trước khi bước xuống nền.
"Asean, tôi yêu em."
Asean ngập ngừng nhìn vào bó hoa trước mặt lại nhìn lên cậu.
Hóa ra gã cũng yêu anh sao?
Nghĩ tới điều ấy, trong thoáng chốc anh đã nở một nụ cười nhẹ, tiến tới ôm lấy gã.
"Tối nay anh ở lại với tôi được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro