Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

LOVE

[SOO]

Phố xá tràn ngập ánh đèn, dòng người tấp nập đổ xô trở về tổ ấm yêu thương.

Tôi lê từng bước chân nặng nề trên phố, chẳng biết bản thân muốn đi đâu, muốn về đâu. Có lẽ là vì quá khổ tâm đi.

Mười năm yêu anh, mười năm thống khổ, để rồi tới một ngày anh nói với tôi một câu chua sót "Tiểu Thù, tôi sắp kết hôn rồi, đây là thiệp mời, mong là...em...có thể đến dự. "rồi anh lôi từ trong túi ra một chiếc thiệp màu rượu đỏ trang trọng cùng những đường nét hoa văn tinh tế. Ngay khoảnh khắc đó "đùng" một tiếng, trái tim tôi vỡ vụn. Tôi chẳng thể khóc hay oán giận anh bởi vì ngay từ đầu chính là tôi sai.

Tôi biết, trước kia anh tiếp cận tôi, thương yêu, mến mộ tôi chỉ là vì anh coi tôi là Biện Bạch Hiền, nhưng tôi vẫn là si ngốc tin tưởng sẽ có một ngày anh yêu tôi. Và đến giờ điều đó dường như không thể nữa rồi, suốt mười năm qua anh chỉ coi tôi là Biện Bạch Hiền mà anh nhất mực thương yêu, rồi người nam nhân anh ấp ủ yêu thương kia lập gia đình, lúc đó tôi còn có thể mơ tưởng rằng anh sẽ từ bỏ và cho tôi một cơ hội. Chỉ là tôi ngu ngốc nên mới hết lần này đến lần khác bó buộc bản thân mình vào anh, mặc cho anh thương tổn.
Nhiều khi chính bản thân tôi nảy sinh lòng hiếu kì về người nam nhân tên Biện Bạch Hiền kia, rốt cuộc cậu là một người như thế nào mà có thể khiến anh không thể dứt ra được.

Biện Bạch Hiền cậu khiến anh tổn thương, rồi anh lại lấy tôi ra làm vật thế thân nhận lấy thương tổn mà cậu gây cho anh, bây giờ tôi có nên hận cậu hay không? Anh lo ngại cậu tổn thương nhưng chưa từng lo ngại cho tôi đến một lần. Liệu tôi trong lòng anh rốt cuộc là thứ gì? Anh coi tôi là người không có trái tim sao? Anh biết tôi yêu anh, anh lại dùng tôi như một vật thế thân cho kẻ khác. Phác Xán Liệt. Tại sao? Tại sao không thể mở lòng cho tôi? Chỉ một lần thôi không được sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?

Cước bộ khựng lại, tôi ngây ngốc đứng nhìn tòa chung cư trước mắt. Cư nhiên vẫn là dừng chân tại nơi này. Trong đây chứa chất tổ ấm của tôi và anh. À không. Giờ chỉ còn lại mình tôi thôi.

Năm đó kể ra cũng thật là ngu ngốc, nghe ba hoa mấy lời từ anh mà chuyển đến đây sống.Nghĩ lại đến giờ tôi cảm thấy mình như con thiêu thân ngu ngốc đâm đầu vào ngọn lửa. Biết là sẽ chết trong đau đớn nhưng chẳng thể cưỡng lại được sức quyến rũ của ngọn lửa xinh đẹp kia mà tiếp cận tới, rồi kết quả để lại chỉ là một đống tro tàn đau thương.
Giá như lúc đó tôi tỉnh táo hơn một chút, kiên định hơn một chút, thì có lẽ chẳng thống khổ như ngày hôm nay.

****

Mở cửa bước vào nhà. Nó trống trải quá! Mọi dấu tích của anh trong căn nhà này đã được dọn sạch, không lưu lại bất cứ thứ gì! Tôi cười khổ.

Lê tấm thân mệt mỏi vào nhà, nặng nề ngồi xuống ghế sofa, lấy tay nới lỏng cà vạt trên cổ. Hôm nay tôi đi dự lễ cưới của Phác Xán Liệt, anh hôm nay rất đẹp rất sáng giá, cô dâu của anh cũng vậy, thật đẹp, thật xứng đôi. Họ còn trao cho nhau chiếc hôn ngọt ngào. Lòng tôi chua sót. Tôi thật không hiểu nổi bản thân cố tỏ ra mạnh mẽ trong lễ cưới của anh để làm gì, tôi có thể lựa chọn cách không đến tham dự nhưng lòng không thể kìm được mà đến đó nhìn anh, nhìn hình ảnh của anh bước vào lễ đường nó hào nhoáng ra sao. Nhưng kết cục lại quá đau khổ.

Mọi thứ kết thúc rồi. Độ Khánh Thù mày thua rồi! Mày thật sự thua rồi!

Li khai đến phòng tắm, tôi bật đèn. Một thứ ánh sáng chói lóa chiếu thẳng vào mắt, không thích ứng được mà tạm thời nhắm lại.

Sau đó mới bước vào phòng tắm, tôi vô thức nhìn thân ảnh phờ phạc, thiếu sức sống của bản thân mình trong gương, lòng bỗng nhen lên một sự chán ghét đến lạ thường.

Tôi ghét con người trong gương kia. Ghét tất cả đường nét khuôn mặt kia. Tại sao nó lại giống Biện Bạch Hiền đến vậy? Đúng tôi ghét, tôi rất ghét. Ước gì tôi có thể một khắc mà giết chết được con người này thì tốt biết bao.

Đưa cánh tay phải nặng trĩu hờ hững chạm vào khuôn mặt đối diện kia, bàn tay khẽ nắm thành quyền. "Xoảng" mặt gương rạn nứt.Vụn thủy tinh ghim vào da thịt tôi, từ đó chảy ra chất dịch màu đỏ tươi chói mắt. Tôi không cảm thấy đau, nói chính xác hơn nó chẳng đau một chút nào, vì nó chẳng đáng là bao với vết thương lòng đang rỉ máu kia. Đoạn tình cảm của chúng tôi chắc hẳn là giống nó đi. Một thứ vật chất đẹp đẽ liền bị một cước mạnh bạo mà nát tan. Gương vỡ rồi không thể hàn gắn lại, tình cảm của tôi và anh vỡ rồi sẽ là suốt kiếp cũng chẳng thể lành lại đi.

Bàn tay vô thức đưa lên sờ soạng chiếc gương nát vụn, mặc cho vụn thủy tinh tự ý xuyên vào lòng bàn tay đến rỉ máu, tôi cố gắng lấy cho mình một mảnh gương nhỏ, sau đó xoay người rời đến chiếc bồn tắm tôi và anh đã từng tắm chung không ít lần.

Bật vòi nước. Tôi bước vào. Lấy mảnh gương cầm nắm bên tay phải dứt khoát rạch lấy một đường bên tay trái.

Máu tươi nhanh chóng thoát ly ra khỏi da thịt, từng giọt từng giọt rơi xuống dòng nước trong suốt, màu đỏ tùy ý dập dờn chuyển động bên trong làn nước lành lạnh dần tản ra.

Màu nước tinh khiết kia đã hóa đỏ.

Tôi lo ngại vết thương này còn quá nông, căn bản là không thể chết được, cau mày nhẫn nhịn đau buốt mà cắt thêm vài đường. Đến khi chính bản thân ý thức được thì cổ tay trái đã kinh khủng đến mức máu thịt đỏ tươi.
Tôi cùng anh sống ở đây, nhưng thật sự không thể cùng chết ở đây.

Dòng lệ nóng hổi vô thức trào ra, theo gò má chảy vào khoang miệng, mùi vị đắng chát lan tỏa,bên tai mơ hồ  thanh âm của bản thân cố đè nén tiếng nghẹn ngào.

Khóc ư? Có cái gì mà mày phải khóc? Chẳng phải ngay ban đầu mày đã sai rồi sao? Giờ còn khóc lóc cái gì?? Hai nam nhân yêu nhau thật sự là không có kết quả!

Lúc trước là do mày ngu ngốc, hiện tại cũng là do mày ngu ngốc, hahahah, tôi trào phúng cất lên tiếng cười man rợ.

Trong đầu mơ hồ hiện lên hình ảnh của tôi và anh, cứ như một cuộn phim chiếu lại hết thảy những hồi ức. Nhiều năm như vậy, những kỉ niệm tôi hạnh phúc bên anh thật sự quá ít ỏi.
Huyết dịch trong người dần trở lên lạnh lẽo, bên tai vang đến những tiếng ong ong, tôi đau đớn đến chết lặng. Đôi mắt mơ hồ nhìn khung cảnh ghê rợn toàn là máu tanh. Bản thân lại nhớ đến cái ngày đến chết cũng chẳng thể quên kia. Thật nhục nhã.

Hôm đó, chỉ là bận việc mà tôi quên béng mất chính bản thân mình phải đi điều trị bệnh lí, cũng vì quá mệt mỏi mà mời bác sĩ về nhà điều trị. Nhưng nào ai ngờ được rằng hôm đó Phác Xán Liệt về nhà sớm đến vậy, anh bắt gặp tôi và vị bác sĩ kia cười nói vui vẻ ngoài cửa, và cũng là tôi không đúng, lúc đó ít ra tôi phải có ý tứ một chút, mặc cho mình một bộ quần áo chỉnh tề rồi mới gắp người ta, thì tất thảy thống khổ cũng không tìm đến.

"Lạch cạch" bên tai tôi truyền đến thanh âm của một cái gì đó mơ hồ nhất thời không thể đoán ra.

Gượng gạo nhấc mở mí mắt, thân ảnh của Phác Xán Liệt dập dờn hiện trước mắt tôi. Anh mặc bộ lễ phục đẹp đẽ đứng trong làn nước đỏ chảy ra từ bồn tắm, kinh hãi gọi tôi "Tiểu Thù, Tiểu Thù"

Nhanh chóng thân thể tôi được xốc lên, cả cơ thể lạnh buốt được anh ôm trọn vào lòng. Bên tai mơ hồ tiếng của anh, "Tiểu Thù, đừng làm anh sợ, tỉnh táo lại đi, anh đưa em đến bệnh viện. Tiểu Thù à! "

Tôi bất lực thở dốc trong lồng ngực ấm áp của anh. Tôi thực sự không biết đây là sự thật hay chỉ là mở tưởng hão huyền.

Tôi chưa từng thấy anh hoảng sợ như thế. Anh là hoảng sợ cái gì? Đang sợ tôi rời bỏ anh ư? Thật buồn cười đi. Anh đâu có yêu, anh cũng chẳng muốn giữ tôi lại, cớ sao bây giờ lại hoảng, cớ sao bây giờ lại chưng ra cái vẻ mặt tột cùng sợ hãi đó. Trái tim tôi quặn thắt đau đớn. Đến cuối cùng, cái giây phút tôi muốn chối bỏ anh đi, anh lại xuất hiện trước mắt tôi. Tại sao? Tại sao lại tỏ ra thương hại tôi? Độ Khánh Thù tôi không cần, thật sự không cần.

-

-

-

Sau đoạn thời gian cơ thể bị xốc lên đến khó chịu thì hiện tại tôi được nằm trên một vật gì đó mềm mại, mơ hồ lại là tiếng của Phác Xán Liệt, anh đang rất khẩn trương "Đến bệnh viện! Mau! "

Mí mắt cố gắng mở to ngắm nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của anh, hàng lệ bất giác lại trào ra một lần nữa. Đúng là anh, là anh đang quan tâm tôi. Anh đang gọi tên tôi. Nhưng chính tôi biết là tôi đang mơ, Phác Xán Liệt bây giờ chắc hẳn là đang hạnh phúc hưởng tuần trăng mật ngọt ngào bên người nữ nhân kia đi, làm sao bây giờ có thể ở cạnh tôi, quan tâm đến tôi được cơ chứ.

Bàn tay phồng rộp, trắng bệch đưa lên, chạm vào khuôn mặt anh, tôi nở một nụ cười bi thương. Cổ họng khô khốc thì thào phát ra một loại âm thanh khản đặc "A Liệt, là anh...là anh có phải không?" Tôi khóc "Thật tốt quá...ít ra....em cũng được gặp anh lần cuối..."

Anh cũng đang khóc. Từng giọt nước mắt của anh rơi xuống tay tôi chân thật đến lạ thường. Anh khẩn trương nói " Đừng nói nữa, anh đưa em đến bệnh viện, em không được phép rời bỏ anh, không được!"

Lòng tôi chua xót. Cái gì mà không được phép rời ? Chẳng phải chính anh là người bỏ rơi tôi trước sao? Bây giờ còn nói như vậy chẳng phải Phác Xán Liệt anh quá tham lam sao?

Tôi thều thào "Đừng khóc! Anh không được khóc! Anh không có quyền khóc mà." bàn tay yêu ớt lau đi dòng nước mắt đang trào ra từ hốc mắt của anh. Đau đớn nói tiếp " Phác Xán Liệt, anh nói xem...nói xem...kiếp sau...chúng ta...có thể ở bên nhau hay không? Kiếp sau...em có thể...là...là một nữ nhân xinh đẹp...để...để có thể đi bên anh hay không?"
Nước mắt tràn xuống tay tôi ngày một nhiều hơn, khuôn mặt đau thương ấy của anh là dành cho tôi hay là Biện Bạch Hiền lòng tôi cũng không tỏ, giọng trầm thấp bị dòng bi thương đè nén ở cổ, anh khó khăn thốt lời "Không được, Khánh Thù em phải sống, tôi không cho phép em rời bỏ tôi."

Mắt tôi mơ hồ nhìn anh, phía tai căn bản chỉ nghe thấy tiếng ong ong, cơ thể kiệt sức, bàn tay đặt trên khuôn mặt anh rơi thọng xuống. Cả cơ thể chìm vào một khoảng đen vô định.
Dường như tôi đã chết. Giấc mơ này cũng là nên kết thúc rồi.

Tạm biệt anh. Phác Xán Liệt!

-

-

-

Năm năm sau

Trong căn phòng rộng lớn, Phác Xán Liệt đơn bạc cầm tấm ảnh của anh chụp chung với Độ Khánh Thù nhìn đến bi thương. Ngón tay thon mảnh sờ lên khuôn mặt cười rạng rỡ của cậu. Giọng nói nặng trĩu vang lên "Khánh Thù à, rốt cuộc là đã bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau vậy?"

"Ba mươi phút trước. Em nhớ không nhầm thì từ lúc em vào nhà tắm đến giờ là ba mươi phút trước!"

Phác Xán Liệt giật mình quay đầu lại. Trước mắt anh là thân ảnh của Độ Khánh Thù. Cậu lười biếng khoanh tay dựa cửa, trên người chỉ quấn lấy cái khăn tắm, cơ thịt thập phần trắng noãn, nuột nà kia vẫn còn vương vấn lại chút nước. Từng điểm từng điểm đều được thu liễm lại trong mắt Phác Xán Liệt. Lòng Phác Xán Liệt gầm gừ. Chết tiệt. Anh không thể cưỡng lại sức quyến rũ ấy. Chỉ muốn chạy đến ôm nhào cậu vào lòng âu yếm, nhưng thực tế thì không thể.

Đôi mắt Độ Khánh Thù phóng ra từng đợt tia lửa, lười biếng đi tới bên giường, miệng không ngừng làu bàu "Anh thôi ngay cái biểu cảm bi ai đó đi. Suốt ngày nhìn ảnh cưới rồi khóc lóc. Anh còn là con nít đấy à? Anh gần ba lăm tuổi đầu rồi đấy." Bàn tay lôi ra máy sấy tóc ở ngăn kéo tủ cạnh giường. Vứt nó cho Phác Xán Liệt, cậu nói tiếp "Sấy tóc." nhẹ nhàng kéo cái ghế ngồi xuống.

Phác Xán Liệt bĩu môi, xong lại ngây ngốc cười, khởi động thứ máy móc đang cầm trong tay, nó phát ra tiếng "ù ù" thật chướng tai. Anh nói "Chẳng phải năm đó, nhờ ơn ai đó dọa anh khiếp hồn khiếp vía sao! Em xem, trên tay em nó còn để lại cái thứ gì kia kìa." Bàn tay to lớn xuyên xỏ vào mái tóc mềm mại nửa ướt nửa khô của Độ Khánh Thù.

"Không phải anh trêu ngươi tôi trước sao? Tất cả đều tại anh cả!" Độ Khánh Thù dỏng môi lên cãi vã.

"Này, có phải anh chiều em quá nên em sinh hư không hả?" Lời Phác Xán Liệt nghiêm lại. Nhưng bàn tay vẫn là ôn nhu chiều chuộng mái tóc Độ Khánh Thù như vật báu.

"Người bệnh cần được chăm sóc a!"

"Bệnh trầm cảm của em bác sĩ bảo sắp khỏi rồi đi."

"Em sẽ làm nó phát tác lại."

"Này!"

Độ Khánh Thù phá lên cười. Tay Phác Xán Liệt đang sấy tóc liền nắm một cái, Độ Khánh Thù một bên than oán kêu la. Tức tốc véo eo Phác Xán Liệt một cái. Còn chưa kịp đắc ý Độ Khánh Thù đã bị Phác Xán Liệt bế xốc lên giường, chèn ép dưới thân ảnh cao lớn. Anh ái muội phả vào mặt Độ Khánh Thù làn hơi nóng hổi "Em đó, chẳng nghe tôi nói gì cả, đã bảo em véo tôi một cái là tôi sẽ đem em thao một lần sao. Vậy mà chẳng biết nghe lời."

Độ Khánh Thù cắn cắn bờ môi tim đỏ mọng, bàn tay đưa lên vuốt ve vùng cổ của Phác Xán Liệt, tinh ranh ngoạm vào đó một cái thừa thế lật người. Đôi mắt Độ Khánh Thù lấp lánh mê tình nhìn Phác Xán Liệt "Hôm nay lão tử là muốn thao anh!" Độ Khánh Thù không nhiều lời chủ động hôn xuống.

Hai đôi môi ấm nóng dung quyện lại với nhau, đầu lưỡi cũng dần tiến tới khoang miệng đối phương đưa đẩy không ngừng.
Phác Xán Liệt thở dốc, chất giọng đã chuyển khản đặc "Để xem ai thao ai." bàn tay hư hỏng của anh lần mò xuống lấy đi chiếc khăn tắm, thứ đồ sót lại duy nhất trên người Độ Khánh Thù, bàn tay lại không yên phận mà vỗ nhẹ bờ mông căng tròn kìa một cái.

Phần thân dưới chợt lạnh, Độ Khánh Thù giật mình vì bờ mông bị xâm phạm lơ là cảnh giác liền bị Phác Xán Liệt đảo thế lật lại. Anh ái muội giơ chiếc khăn tắm lên "Giờ thì là tôi thao em." anh thuận tay vứt luôn nó sang một bên.

Mặt Độ Khánh Thù đỏ bừng bừng như quả cà chua chín, lòng có chút giận mà đẩy người Phác Xán Liệt ra. "Anh về mà tìm vợ của anh ý!!!" Độ Khánh Thù giận dỗi quay phắt mặt đi.

"Không phải em là vợ của anh sao?" Bàn tay Phác Xán Liệt nắm lấy cằm của Độ Khánh Thù, cưỡng ép cậu nhìn thẳng vào mắt anh.

"Không phải!!"

"Chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi mà!"

Độ Khánh Thù dùng sức kéo tay Phác Xán Liệt đang nắm cằm mình ra, cậu quay mặt đi "Trên giấy tờ có chỗ nào ghi tôi là vợ anh hả?"

"Không có!"

"Vậy thì đúng rồi! Anh cút về nhà mà tìm mẹ của con anh đi!!!"

"Này! Em đừng hối hận đấy nhé!"

"Hối cái rắm."

Phác Xán Liệt từ trên người Độ Khánh Thù đứng dậy, ôn nhu kéo tấm chăn lên đắp cho cậu "Ngủ ngon!" anh nhẹ nhàng hôn lên chán cậu rồi rời đi.

Độ Khánh Thù đơ người một lúc, đến khi tiếng cửa nhà ngoài kia kêu lên "tít tít"cậu mới ý thức được chính mình đang làm cái gì. Trong lòng hiện tại có chút mất mác. "Nói vậy mà cũng đi thật sao?! Cái đồ đáng ghét." cậu ủ rũ nhìn trần nhà mà thiếp đi lúc nào không hay.

Đến hẳn một lúc sau, trong cơn say Độ Khánh Thù mơ hồ nghe được thanh âm ôn nhu của Phác Xán Liệt "Tiểu Thù, Tiểu Thù, dậy đi nào!" người cũng bị ai đó lay lay đến khó chịu. Cậu cưỡng cầu hé mở mí mắt rồi lại nhắm tịt lại, giọng ngái ngủ lười biếng pha chút nóng giận phát ra "Có chuyện gì?"

Phác Xán Liệt đứng bên cạnh liền đưa ra một chiếc bánh kem Chocolate đến trước mặt cậu, hát vang bài ca sinh nhật.

Happy Birthday to you!

Happy Birthday to you!

Happy Birthday Kyungsoo ah!

Happy Birthday to you!!!

"Sinh nhật vui vẻ nha, Tiểu Thù!"

Độ Khánh Thù nằm trên giường bây giờ bắt đầu mới có chút phản ứng mà ngồi dậy. Lười biếng đưa tay cào cào mớ tóc rối bù xù, mơ màng mở mắt, vẫn là lười biếng nói "Chuyện gì vậy ah?"

"Chúc mừng sinh nhật em đó, mau ước đi không nến cháy hết bây giờ!"

Khóe miệng Độ Khánh Thù đeo lên một nụ cười, nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra thổi phù mấy ngọn nến. Chính cậu bây giờ còn chẳng biết hôm nay là sinh nhật mình, qua loa buông lời "Cảm ơn anh!"

Phác Xán Liệt bỏ bánh kem sang một bên, ôn nhu ôm Độ Khánh Thù vào lòng, cao hứng nói, "Nào, bây giờ em nói xem, em muốn cái gì anh đây đều chấp thuận hết."

"Em muốn ngủ."

"Cơ hội có một thôi đó."

Độ Khánh Thù mơ hồ nghĩ ngợi, nhất thời chẳng nghĩ ra cái gì, cậu liền thành thực mà nói "Em chẳng muốn gì cả."

"Không phải lúc nãy em đòi thao anh sao?"

"Bỏ đi! Em buồn ngủ lắm!" Độ Khánh Thù lười biếng dụi dụi đầu trong ngực Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt cười cười, ôn nhu ghé xuống ngậm lấy cánh môi Độ Khánh Thù, lại bắt đầu giở trò cắn mút. Anh cảm thấy như vậy chính là chưa đủ liền đưa lưỡi tới. Độ Khánh Thù theo phản xạ mà há mở khoang miệng, Phác Xán Liệt nhận được sự ngầm cho phép này của cậu mà bá đạo càn quấy khoang miệng ẩm ướt kia.

Độ Khánh Thù hiện tại chính là rất rất buồn ngủ, cậu cứ mặc kệ anh quấy rầy mà thiếp đi. Cơ thể lắc lư một hồi liền đổ xuống. Độ Khánh Thù chìm sâu vào giấc ngủ.

Sau một lúc làm loạn trên cơ thể của Độ Khánh Thù, Phác Xán Liệt mới nhận thức ra từ lúc bắt đầu tới giờ Độ Khánh Thù vẫn là không có một chút phản ứng. Anh liền nhìn khuôn mặt người nằm dưới thân mình, cậu ngủ rất say, say đến mức không biết trời trăng mây gió là cái khỉ gì. Phác Xán Liệt bất lực mà cười. Cúi đầu xuống, anh ôn nhu hôn lên trán cậu. Đánh người sang một bên, ôm lấy cậu vào lòng, cùng cậu ngủ.

- The End -

=======
😂😂 Các bạn thích cái kết này chứ. Thôi thì bỏ đi, cái kết dở quá mà! Biết là có chút gượng ép nhưng cũng phải cố vắt ra cái gì đó đường mật. Và mình thì cũng chẳng biết viết chuyện tình ngọt ngào, hường phấn nó như nào đâu nên về tổng thể đọc nó cứ ngái ngái, khó nhai thế nào ấy.

Cảm ơn các bạn đã đọc câu chuyện tình phi lý này của mình! 😂😂

Đừng quên vote nhé! Iu các bạn nhiều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro