Chương 20:
Một tuần dài đằng đẵng cuối cùng cũng trôi qua. Hôm nay là một ngày chủ nhật vô cùng đẹp rời. Ánh nắng ban mai soi rọi vào những tán cây rồi len lõi qua khung cửa sổ nhà cậu
*ring.. ring..*
Điện thoại cậu treo lên, phá vỡ bầu không khí yên bình
"Alo.. Baekhuyn nghe"_ Cậu cầm ly coffee chạy từ bếp vào gấp gáp bắt máy
"Luhan đây. Lát nữa chúng ta gặp nhau đi"_ từ đầu dây bên kia, Luhan cất giọng nói
"A à.. được thôi."_ Baekhuyn hơi ngạc nhiên nhưng rồi cậu mỉm cười đồng ý
Kết thúc cuộc gọi ban sớm. Baekhuyn uống một ngụm nhỏ coffee rồi chuẩn bị đến chỗ hẹn với Luhan
*Tiệm bánh Promise*
Bước vào tiệm bánh, Luhan nhìn bao quát một vòng tiệm. Cậu mỉm cười khi thấy Baekhuyn đang ngồi nhâm nhi một cái Ham sandwiches và một ly sữa
Gọi món xong Luhan bước đến chỗ Baekhuyn, cậu nhìn Baekhuyn với vẻ mặt vô cùng tươi tắn
"Gì thế, Sehun cầu hôn cậu sao mà vui vậy?"_ Baekhuyn ngạc nhiên kho thấy vẻ mặt tươi không cần tưới của Luhan. Cậu hỏi vẻ mỉa mai
"Không có."_ Luhan chép môi đáp :v
"Thế có chuyện gì mà Xi thiếu gia lại thức sớm thế kia"_ Baekhuyn tiếp tục nói giọng mỉa mai nhằm chăm chọc Luhan (kiểu sáng sớm muốn nghe chửi á 😅)
"Mình định.. kể cậu nghe những gì cậu quên. Mà mỉa mai thế thôi mình về nhá, tạm biệt"_ Luhan mỉm cười ma mị. Từ tốn nói, cậu nhanh chóng đứng dậy vờ bỏ đi
"Nè nè, mình xin lỗi. Mình định chọc cậu tí cho vui thôi"_ Luhan vừa dứt câu Baekhuyn đã nhanh tay nắm Luhan lại rồi năn nỉ xin thứ lỗi.
Luhan ngồi lại, cậu không đáp lại Baekhuyn mà làm mặt sang chảnh quay sang hướng khác
"Xin lỗi mà.. chầu này tớ trả. Dù gì thì gia đình mình cũng đang làm ăn khá tốt"_ Baekhuyn nói vẻ mặt không có chút gì là hối lỗi
Nhẹ gật đầu, Baekhuyn vừa thấy Luhan gật đầu tha thứ thì lập tức bắt Luhan kể. Phải thôi vì cậu đã rất muốn biết về những mảnh kí ức này từ rất lâu rồi mà
*30p sau khi câu chuyện bắt đầu*
"Cậu tỉnh dậy không lâu sau, mình lại nhận được tin Chanyeol vừa mổ thành công ca lấy khối u nguy hiểm kia. Đặc biệt hơn cả hai cậu đều mất trí nhớ. Cậu rời đi cùng gia đình sinh sống thì Chanyeol trở về. Lúc ấy mình mới biết Sehun ^^"_ Luhan nói vẻ mặt nghiêm túc nhưng khi nhớ đến Sehun thì cậu lại cười khúc khích
"Vậy là.. mình và Chanyeol đã từng rất yêu nhau!"_ Baekhuyn nói, cậu thật sự không dám tin. Nhưng quá rõ rồi, Luhan là người chứng kiến cậu hạnh phúc và cũng là người bên cậu khi cậu tan vỡ kia mà
"Um.. mình thấy Chanyeol có vẻ cũng có chút gì đó về cậu. Cậu ấy có một tấm hình của cậu đấy, nhưng hơi mờ có lẽ do bị ẩm quá. Với từ khi trở về, Sehun nói Chanyeol đã có người trong lòng không muốn tiếp xúc với ai cả. Cậu ta cứ.. đi tìm mùi hương gì đó."_ Luhan nói vẻ mặt khó hiểu
'Đúng rồi tấm ảnh.'_ Gật đầu, Baekhuyn nhớ đến tấm ảnh hôm trước
"Vậy.. Baekhuyn"_ Luhan nắm lấy tay cậu, tò mò gọi
"Hửm"
"Mình thấy Ji Hoon rất tốt với cậu. Vậy cậu muốn quay lại với Chanyeol hay nắm tay Ji Hoon mà bắt đầu cuộc sống mới"_ Luhan hỏi, vẻ mặt cậu tò mò nhưng cũng có gì đó lo lắng. Bởi lẽ.. Chanyeol có thể không nhớ cậu, nhưng với cậu anh cũng là một người bạn. Không thể để anh cứ bị chôn vùi trong cái kí ức mờ nhạt về cậu rồi nhìn cậu bên Ji Hoon
"Cái này... có lẽ.."_ Baekhuyn ngạc nhiên khi nghe Luhan hỏi. Um phải rồi, với anh tim cậu lỡ nhịp, với Ji Hoon cậu cảm thấy vô cùng ấm áp.
"Hửm"
"Mình... "_Baekhuyn mập mờ ấp úng
____ hết___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro