Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Không Tên Phần 1

Tôi vội bước lên chiếc xe buýt số 03  để đến trường đại học của mình. Sốc lại cái ba lô trên lưng tôi nhìn quanh một vòng rồi đi về phía cuối xe chọn chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống. Lơ đễnh nhìn đồng hồ còn tận 40 phút nữa mới tới trường, thôi thi ngủ một chút đã. Giờ còn là quá sớm với tôi cộng thêm cơn mưa phùng mùa thu chết tiệt mới sáng sớm đã đổ ào ào càng làm tôi lười hơn. Vừa nhắm mắt chưa đc 5 phút ,xe thắng lại một cái thật mạnh làm tôi suýt đập đầu vào ghế phía trước, ngước mắt lên cau có mở miệng định chửi một câu thì thấy một cậu nhóc mắt to bước lên xe. Tôi thề là tôi hơi mừng khi định chửi mà chưa chửi, nếu không hơi bị mất hình tượng với cậu bé dễ thương này rồi. Xe tiếp tục chạy, tôi vẫn ngồi trong góc quan sát  , ừm có lẽ nhìn tôi giờ như mấy ông chú biến thái nhìn lén người vậy, haha tự cười vào mặt mình rồi tôi lại nhìn cậu bé đó. Một cậu bé thật kì lạ, phải, rất kì lạ. Cậu ta có mái tóc màu nâu đậm đầu đội cái mũ màu xanh da trời, áo sơ mi màu vàng chanh, quần nâu, ba lô màu đỏ đô, giày trắng và đồng hồ màu tím. Phải!. Là màu tím, không có cái nào ăn nhập với nhau cả nhưng chung qui mà nói thì cậu ta rất dễ thương. Nhìn cậu làm tôi liên tưởng tới một cái cầu vồng.   Tạm thời tôi gọi cậu là cầu vồng vậy.

Đang soi một cách tập trung thì cầu vồng quay qua nhìn tôi. Một ánh mắt trong veo sau đó cậu nở nụ cười lộ ra hàm răng nhỏ xinh, lúc đó tôi như bị thôi miên vào đôi mắt đó. Tôi cười lại, dùng nụ cười nhếch mép mà lũ bạn tôi dành cả ngày đứng trước gương  để học theo cái nhếch mép hấp dẫn chết người này hòng lấy ấn tượng với cậu bạn cầu vồng. Nói gì thì nói tôi cũng đoán ra được phần nào cậu bạn này sẽ để ý tới tôi mà, thân là một nam sinh nổi bậc trong  đại học sân khấu điện ảnh, hiện cũng là idol của biết bao nhiêu nữ sinh nam sinh nên chuyện ra ngoài được người khác  cười hay làm quen là chuyện thường. Đang mãi tự sướng bản thân thì hình ảnh trước mắt làm tôi thật sự không vui lắm. Cậu ta chỉ cười có một cái liền quay đi. "Cầu vồng" cười với cô bạn ngồi cạnh, nhường chỗ cho cho cụ già, đỡ cậu nhóc tiểu học loạng choạng trên xe còn tặng nhóc cây kẹo trong ba lô. Hầu như cậu lúc nào cũng mỉm cười, đúng lúc nào cũng cười và khôg riêng mình tôi. Đó là lần đầu tiên tôi thực sự nghi ngờ mị lực của mình. 20 tuổi chưa lần nào tôi chủ động làm quen ai, lần này coi như ngoại lệ vì vốn dĩ gặp cậu đã là một " ngoại lệ" không dễ có được. Vừa may cho cái ý định đó của tôi, ông chú ngồi kế bên xuống xe, tôi vội vãy tay ý chỉ cậu ngồi vào chỗ trống kế mình không cần phải đứng đó nữa. Cậu lại cười rồi bước đến. Tôi cũng một lần nữa mỉm cười nhưng lần này tôi thật sự cố cười sao cho hoàn hảo nhất. Cậu đỏ mặt, thành công rồi haha tôi đắc chí trong lòng.

Tôi quay sang hỏi cầu vồng:

- Chào cậu!. Mình tên là Lộc Hàm, chúng ta có thể làm bạn chứ?

Cậu ấy cũng chỉ cười và không nói lời nào. Sự thất vọng xen lẫn xấu hổ phút chốc làm tôi thực sự muốn có cái lỗ nào đó mà chui xuống. Quay ra cửa xe nhầm che giấu sự ngượng ngùng của tôi lúc này, bỗng thấy vai nhồn nhột tôi quay qua thì thấy cậu bé cầu vồng tay đưa cho tôi quyển sổ nhỏ cũng "loè loẹt" không kém cậu  với bìa in hình pikachu vàng choé. Trên giấy ghi dòng chữ nhỏ nhắn đều tăm tắp:" Xin lỗi mình không thể nói" lúc đọc xong câu đó lòng tôi thấy xót lạ. Thật không ngờ cậu né dễ thương này lại là một người, ừm , là người câm. Cười xoà cố không cho cậu ta thấy biểu hiện của mình tôi vui vẻ nói:

- "Ừm không sao cả." Cậu ta cúi xuống cầm cây viết xanh noãn chuối hí hoáy viết.

-"chào cậu mình tên là Kim Mẫn Thạc" chìa giấy ra đưa cho tôi.

Tôi vừa định hỏi cậu ta học ở đâu thì xe ngừng lại trước cổng trường tôi rồi. Lúc đó Mẫn Thạc vội đứng dậy cúi chào tôi một cái rồi xuống xe. Tôi nhìn theo ngẫn ra một lúc rồi sực nhớ mình cũng học trường này nên cũng lót tót chạy xuống bỏ đằng sau ánh mắt khó hiểu của bác tài xế.

Cổng trường đại học giờ này lúc nào cũng đông ngẹt người, tôi nhìn xung quanh xem cái cậu Mẫn Thạc đó đâu rồi, thực không khó  tìm ra cậu ta trước đám đông với bộ cánh nổi bầm bậc đó. Thân người nhỏ nhắn đang nhón gót chen chúc trước xe bánh mì tay chỉ chỉ vào mấy quả trứg gà trong tủ ý chắc muốn mua bánh mì ốp la, nếu tình hình này mà cậu ta cứ chỉ chắc tới tết công gô mới mua được với mấy tên sinh viên thừa sức thừa giọng kia.

"-Cô ơi cho cháu 2 bánh mì ốp la loại lớn!." Tiếng nói dõng dạt, mọi người hầu hết đều quay sang nhìn nơi phát ra tiếng nói ấy. Vâng!. Giọng nói đó chính là của tôi, lúc này không hiểu sao mình làm vậy nữa hơi có chút ngượng nhưng khi thấy ánh mắt long lanh của "ai đó" nhìn mình thì thấy phấn chấn hẳn, cứ thế hùng hổ tiến vào xe bánh mì (ㅋㅋㅋㅋㅋㅋ) cô bán hàng nhanh nhẹn bỏ bánh vào bao ni lông cho tôi rồi tiếp tục bán. Mua xong tôi kéo Mẫn Thạc ra ngoài lấy đưa cho cậu 1 cái, cậu nhận lấy cúi người ý cảm ơn rồi vội lấy tiền đưa cho tôi.

Cười xoà tôi phất tay ra vẻ anh đây hào phóg lắm " giờ mình là bạn bè coi như tôi mời cậu" nói xong thích thú nhìn ánh mắt khó xử của cậu. Đang định xin cậu số điện thoại để tiện liên lạc thì có một giọng oanh vàng cất lên phía sau.

-" ế?. Hôm nay tao có nằm mơ không  mà hot noy Hàm Hàm ta sát sinh tận 2 con gà ấy?. " giọng chí choé  của Kim Chung Đại thằng bạn cùng bàn trời đánh của tôi.

Múa phụ hoạ thêm cho Chung đại còn có cái giọng trầm trầm của bạn trai nó Phác Xán Liệt.

-" hôm rồi ai bảo không sát sinh vậy giờ ai ác mà giết sinh mạng còn trong trứng nước hả?.

Chưa bao giờ tôi không muốn nghe giọng của tụi nó như lúc này.

-" lâu lâu cũng thay đổi tí chứ." Tôi vừa nói thì Xán Liết nhó nghiêng xung quanh hỏi

-" thấy mày khả nghi lắm có gì thú vị à?

Lúc này tôi mới giật mình, trước bản tính thằg này tôi không thể để nó gặp Mân Thạc được. Quay lại định che cho cậu thì không còn thấy bóng dáng đâu nữa rồi. Phóng tầm mắt một lượt vẫn không thấy ai vừa xoay đầu lại thì giật mình trước 2 cái đầu phóng đại kề sát mặt mình nhìn theo. Đấm vào đầu mỗi đứa một phát tôi bực mình quát. -" Cmn, chúng mày phắn hết đi tao nhờ" sau đó bức hậm hực về phía lớp.

Thật sự tôi rất bực, cậu bé Mân Thạc đó biến mất rồi, tôi sợ không gặp cậu ta nữa, vì chưa chắc Mân Thạc học trường này, cậu học năm 2 rồi mà trước giờ vẫn không thấy. Ngộ nhỡ cậu ta chỉ có công việc mới đến đây làm xong lại đi. Biết tìm nơi nào bây giờ?.một chút mình phải đi tìm cậu ta.

Nghĩ là làm. Vừa may hôm nay cũng kết thúc học phần 1 nên ra về sớm một chút. Tôi đi hết các dãy hành lang , lớp nào tôi cũng hóng vô nhìn. Ai cũng nhìn tôi , có không ít lời bàn tán cùng ánh mắt trái tim.. Tôi mặc kệ. Tôi muốn tìm " cầu vồng" thức sự thực sự có cảm giác như vụt mất một cái gì đo'.

Gió đêm lạnh cứa vào da thịt tôi. Vào nhà mệt nhoài nằm xuống giường tự suy nghĩ mình bị làm sao mà về sớm lại không về lại lang thang ngoài phố như thế. Thật khác xa tôi của 1 ngày  trước cứ hay cố tỏ ra lạnh lùng mà show gương mặt cho dân chúng thèm, lúc đó thấy thật gứng thú khi người khác nhìn mình trầm trồ ( vãi cả sở thích anh Hàm) vậy mà hôm nay chạy lòng vòng đến bơ phờ mất hết cả hình tượng. Chỉ vì cậu bé loè lọet kia ư?.

Thời gian nhanh như thoi đưa, tâm trạng không tốt từ hôm đó đến nay mà đã một tuần. Hôm nay được nghĩ . Tôi ở nhà uể oải dọn dẹp phòng tiện thể đổi tập sánh đồ dùng qua cái balo khác. Theo thói quen mỗi tuần đổi một cái ba lô của tôi ( vãi cả thói quen LOL) . Sau khi đổi hết vừa định bụng đem giặc tiện tay lục xem còn mẫu giấy vụn hay thứ gì không cần dùg nữa thì bỏ. Lúc vạch đến ngăn bên hông bóp nơi người ta thường để nước thì thấy một mãu giây gấp tư có nền màu hồng nhạt và in hình cầu vồng. Tôi thề là lúc cầm nó lên tim tôi nhảy thình thịch đến tôi có thể nghe rõ từng nhịp. Linh cảm cho tôi nghĩ có thể là của cậu bé Mân Thạc kia. Hít một hơi tôi mơr nó ra, là nét chữ của cậu ta. " fb Cầu vồng ngũ sắc. Cảm ơn cậu nhé!. Cậu có thể liên lạc với tôi qua facebook này. Ý tôi là muốn mời cậu một bửa để cảm ơn thôi . Kim Mẫn Thạc."

Tôi chưa từng có cảm giác đầu mình bắn pháo bông là như nào. Giờ thì chắc đầu tôi còn hưng phấn hơn bắn pháo bông, là bắn đại bác đó . Haha.. Bỏ tất cả việc dang dở tôi chạy tót lên phòng bật laptop truy cập fb. Add bạn xong tôi qua album xem hình cậu ấy. Ảnh đại diện là khuôn mặt mà cả tuần tôi đều nghĩ đến, trong hình Mẫn Thạc phồng má bên cây kẹo tròn bảy màu to đung.  Đúng là cậu ấy rồi, phong cách không lẫn vào đâu được. Vừa mới xem được vài tấm ảnh thì lời mời kết bạn đã~ được đồng ý. Tôi inb trước.

NaiNho: hey Mẫn Thạc là tôi đây Lộc Hàm đây!. Cậu khoẻ không? Tớ tìm cậu không thấy.

Cầu vồng ngũ sắc: hihi tớ chỉ đến lấy hồ sơ dùm người bạn tớ không học ở đó sao gặp cậu được.

NaiNho: thật sự thì. Ừm tớ muốn gặp cậu chiều nay mình đi Ăn nha!.

Cầu vồng ngũ sắc: ừm, tớ cứ tưởng cậu không muốn gắp tớ. Ừm ý tớ là tớ trông rất loè loẹt phải không? Vì tớ thích tất cả các màu.

NaiNho: đâu có , trông cậu dễ thương lắm ý!. Vậy quyết định 7 h tối nay quán Yến Anh gần trườg tớ nha!.

Cầu vồng ngũ sắc: ừm ô kê. Mà mình không nói được, khó cho cậu rồi

NaiNho: không sao việc cậu làm còn hơn nhiều câu nói kìa.

NaiNho: à quên nữa. Tớ

NaiNho: cũng

NaiNho: thích

NaiNho: tất cả các màu.

NaiNho: ừm thích luôn những người cùng chung sỏ thích đó nữa nhé!.

Cầu vồng ngũ sắc: tớ cuồng  luôn chứ không chỉ thích

NaiNho: càng cuồng càng thích mà cuồng quá thành yêu luôn nhé!..

2 nụ cười cùng nở trên môi 2 cùng một lúc..

------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: