Bạn thân...Tao gửi mày cái này!
CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM
Độc lập - tự do - hạnh phúc
Ngày...tháng...năm...
Gửi mày, bạn thân!
Hôm nay sinh nhật mày nhỉ... Tao vẫn nhớ rõ lắm! Chúc mừng mày đến gần với Diêm Vương hơn một bước! :)))
...Thế mà mày không mời tao, tao nghĩ là nhà mày đang thiếu thốn điều kiện kinh tế nên không tổ chức...
Vậy mà mày đăng ảnh trên Zalo, với cái tít sau:
"Hôm nay sinh nhật mình nà ~ Được đi rạp chiếu phim thích ghê!"
Bên dưới là ảnh mày với em gái mày ngồi ở quán ăn nhanh trong rạp.
Hầy...Tao đau lòng lắm đó, mày ạ...
Tao biết nhà mày ở chung cư nên có hòm thư, hôm nay tao mới viết thư tay đấy!
Khiếp, lâu rồi tao chả viết bút mực, bây giờ chữ xấu đặc mày nhỉ? Mày cố đọc hộ tao nha, coi như rèn luyện kỹ năng đọc hiểu! Haha...
Tao ấy nhé, còn nhớ như in tất cả các kỷ niệm mà ta cùng nhau trải qua từ thời lớp 4 cơ, đương nhiên là không nhớ được ngày tháng nhưng tao nhớ hết các diễn biến câu chuyện đó!
Nhiều thứ trong đời vô cùng quý giá, bị thời gian bào mòn, rồi cũng dần mất đi, nhưng có vài thứ mà mình không muốn nó vẫn ở lại...
Điển hình là cái lời văn của tao nó vẫn cộc lộc như xưa! Và cái điệu cười của mày nó vẫn làm tao mất ngủ như trước.
Nhưng cái thứ quý giá nhất mà tao nghĩ là mày đã làm trôi mất trong dòng thời gian, và không thể tìm lại...Đó là tình bạn mà mày dành cho tao.
Tao sẽ kể lại chuyện xưa để mày nhớ lại rằng mình đã từng quen nhau trong đời...
Ngày đó, tao chả nhớ là sáng hay chiều, tao chỉ nhớ rằng lúc đó, cô chủ nghiệm dắt một con bé quắt queo, ăn mặc quê mùa vào lớp.
Rồi mày thản nhiên ngồi xuống cái bàn bên trên tao, chả giới thiệu tên tuổi gì cả.
Ngày đó, tao cũng chẳng quan tâm mày thế nào đâu, vì khi đó tao đang có "chút chuyện" với con bạn thân cũ của tao, chắc mày chả nhớ đâu. Tại hôm trước nhắn tin, tao nhắc lại, mày còn hỏi "Chuyện gì?Tao không nhớ" cơ mà.
Hồi đấy, tao suy sụp lắm, tao bị cả lớp hiểu lầm, rồi ngồi khóc suốt ngày suốt đêm. Cứ đặt đầu lên gối là nước mặt lại vô thức tuôn rơi, khóc nhiều đến mức tóc dính chặt vào mặt như được dán keo vào cơ mà, khóc nhiều đến độ mắt tao húp lại còn 2cm đấy! Nghĩ lại vẫn thấy ảo!
Tao còn bị con bạn cũ vu oan nhiều lần liên tiếp, suy sụp đã đủ, trầm cảm đã đủ, mất niềm tin đủ hết.Xong nó còn đến nói vào mặt tao vài từ, làm tim tao đau kinh khủng, giờ tao vẫn còn nhớ như in cái giọng điệu khinh bỉ của nó:
"Châu ơi...Tao nói thật này, mày đúng là con đ*!"
Tao chỉ biết cười trừ, rồi "Ừ" một tiếng. Lúc nó bỏ đi tao mới khóc như suối chảy.
Lớp 4 thì đã biết "Đ*" là gì đâu, nhưng cũng biết rõ là nó xúc phạm mình.
Về nhà tao hỏi mẹ, mẹ giải thích cho, tao sững sờ vài giây, rồi lại lặng lẽ lên phòng khóc một trận nữa.
Bây giờ tao thỉnh thoảng vẫn gặp nó, nhắc lại chuyện đấy thì nó phán cho một câu trơ tráo hết sức:
"Ơ...Lúc đó tao bảo mày là con điên mà"
...Ha! Tao chỉ biết cười đểu nó, rồi nuốt cơn giận lôi đình xuống bụng.
Mấy hôm sau, vào tiết Thể Dục, mày ngồi cạnh tao.
Riêng chuyện này tao không nhớ chút gì, chỉ biết lúc đó nói chuyện rất vui, rồi thân nhau từ bao giờ luôn...
Đầu năm lớp 5, tao bị xếp ngồi vào giữa một đám con trai. Trên, dưới, phải, trái, đều thấy nam!
Lúc đó, tao ngán bọn con trai kinh khủng khiếp, mặc dù bọn nó đều rất chiều chuộng tao, mày thử ngồi suốt với con trai xem, không ngán mới là lạ.
Tao nhớ tao nhắn tin cho mày, bảo là ghét bọn đực ngu lắm(hồi đấy gọi mấy đứa con trai như thế, nghĩ lại thấy tội nghiệp bọn nó... ) ,rồi chả hiểu sao tao ngán con trai đến độ lầm tưởng rằng mình ghét tình yêu luôn.
Xong tao nhắn tin cho mày là tao ghét tình yêu, đó là cái thứ sến sủa chỉ làm con người ta yếu đuối thêm thôi! Tao sẽ không bao giờ cưới chồng đâu!
Thật ra lúc này tao chỉ muốn vả cho chính tao hồi đó một cái tát.
Mày chả tỏ ra cáu kỉnh gì cả, nhẹ nhàng khuyên tao rằng lớn lên sẽ nghĩ khác thôi, đang thay đổi tâm lý ấy mà.
Hầy, tao lại tiếp tục giãy giụa, phản đối, khó chịu thật!
Mày thì vẫn trưng cái nụ cười "khỉ đột" của mày ra...
Tao nhớ cái tiếng khỉ đột đấy lắm, mày đọc được cái này thì phải lên Zalo, ghi âm nụ cười, rồi gửi tao ngay nhé!
Nhớ làm đấy! Tao nghiêm túc đó!
Dù sao thì sau đợt ấy tao cũng thay đổi cái suy nghĩ điên rồ ấy rồi!
Còn chuyện này nữa...
Ngày xưa, tao ăn bán trú, phải ngủ trưa. Mày thì về nhà ăn nên không ngủ. Rồi cứ buổi trưa tao lại trùm chăn nhắn tin cho mày...Hehe...
Tao nhớ con bé nằm cạnh tao cứ mượn điện thoại tao chơi game, bị cô phát hiện mấy lần liền. Điện thoại tao bị thu suốt.
Buổi chiều, mày đến trường, tao lại đau khổ kể chuyện, rồi ăn vạ mày.
Haha...Tội nghiệp mày!
Xong tao nhớ có hôm mày được ở lại ăn bán trú, tao giả làm em bé, đòi mày đút cho.
Mày vui vẻ làm luôn, đút cho tao ăn hết bát phở, còn bát mày thì vẫn đầy ứ ự, chưa ăn được gì.
Hehe...Mất thể diện quá đi...
Cuối năm lớp 5, tao cùng mày, với cả đống mấy đứa con trai đi quay phim...Cái gì mà "Kẻ hủy diệt" gì gì ấy. Bọn mình tìm được cái chỗ nhà kho sau trường, chả có ai, quay phim thoải mái.
Bọn con trai diễn sâu kinh lên được! Lại còn bôi bút đỏ vào tay, giả vờ là máu nữa chứ...Gá há há!!! Tao quay phim mà cười chảy cả nước mắt!
Thế mà cái điện thoại hồi ấy của tao bị hỏng, mất hết mấy video của bọn mình.
Tiếc thật!
Hồi đó chả hiểu diễn cái gì, mà cả bọn cứ diễn đi diễn lại tập một, mặc dù kịch bản đã viết đến tập cuối, còn có cả kết thúc huy hoàng rồi mà...
Có hôm tao hỏi ý bọn nó để diễn đến tập hai, thì bọn nó bảo:
"Diễn tập một cho tốt đã!"
Tổng cộng có khoảng gần 100 lần bọn nó nói câu đó...
Cái năm lớp 5 ấy, đúng nghĩa của "Mỗi ngày đi học là một ngày vui" luôn.
Mỗi sáng tao ngồi bật dậy, vệ sinh cá nhân ẩu đoảng rồi vội vã đi học để được gặp mày, gặp bọn trong đoàn phim.
Ngày ấy tao hạnh phúc vô cùng, giờ tìm mãi, tìm mãi mà chẳng thể nhận lại được cái cảm giác "không giây nào không cười" ấy!
Chúng ta đã có rất nhiều lần cùng khóc, cùng cười với nhau, thật hạnh phúc biết bao.
Tao và mày chơi với nhau hai năm cuối cấp, thân thiết, thấu hiểu nhau từng mi-li-mét, và cái ngày tao sợ nhất cũng đã đến.
Ngày bế giảng, chia tay lớp...
Đầu tiên tao không dám khóc, tao muốn tạm biệt nơi quý giá của mình bằng một nụ cười.
Nhưng mấy đứa con gái lớp mình cứ khóc tập thể, rồi con lớp trưởng còn vừa khóc vừa bảo tao là:
"Khóc đi Châu!"
Ơ!? Hay thật! Buồn cười hết sức!
Vậy mà lúc đó tao òa khóc thiệt luôn!
Đây là sức mạnh liên kết của phái nữ...
Mày lại tiếp tục cười, an ủi tao:
"Việc gì phải khóc, còn điện thoại để liên lạc mà"
Vậy là tao cũng đỡ khóc chút ít, ai ngờ đâu lại như bây giờ...
Từ sau khi bế giảng, mày hoàn toàn biệt tăm biệt tích.
Gọi thì thuê bao...
Nhắn tin thì không trả lời...
Trong đầu tao hiện ra bao nhiêu giả thuyết, nhưng tao không dám nghĩ đến trường hợp xấu nhất.
Không liên lạc được một năm liền, trong thâm tâm tao cũng dự định bỏ cuộc từ bao giờ.
Rồi khi năm mới đến, tao ra đình làng để cầu nguyện. Tao cầu khấn thật lòng:
"Xin hãy cho con liên lạc được với Diệu Linh."
Đúng 1 giờ, mày gọi cho tao, bảo "Chúc mừng năm mới".
Tao mừng rỡ hú hét như điên, chắc mày không nhớ đúng không?
Đây hoàn toàn là sự thật, nên từ đó tao biết rằng, nếu thật lòng mong muốn điều gì đó, thần linh sẽ nghe thấy tiếng của bạn...Tao không tin đây là sự tình cờ, đây là tâm linh, vấn đề hoàn toàn thiêng liêng.
Lúc đó tao chỉ biết hạnh phúc mà cảm ơn thần linh...
Từ đó chúng ta liên lạc lại với nhau, nhắn tin rất vui vẻ.
Nhưng đến khoảng hai tuần trước, mày bỗng dưng hờ hững với tao.
Tao lúc nào cũng là người chủ động nhắn, rồi mày "đã xem" nhưng không trả lời.
Tao hàn huyên đủ thứ chuyện trên đời, mày chỉ nhắn mỗi chữ "Ờ", rồi tự dưng lại nói tiếp một chữ "Bye".
Hôm nay khi tao đọc lại tin nhắn, tao mới thấy rõ là cái tấm lòng của mày dành cho tao, đúng là đã bị thời gian bào mòn...
À không! Là sợi dây tình duyên của ta, cả hai đã từng cùng nắm rất chặt, nhưng mày không còn muốn nắm nữa...
Để lại mình tao, lại chỉ đơn độc níu kéo sợi dây ấy- cái sợi dây đang bị dòng sông thời gian, cuồng nộ tung bọt trắng xóa, hóa thành một cơn lũ cuốn nó đi.
Đừng bảo tao là tính cách mày thất thường nên mới thế. Ơ? Thế thì mày cũng rõ tính cách tao thất thường y như mày, nhưng tao không hề buông tay, hay bỏ cuộc dễ dàng chỉ vì lý do: tôi là người thất thường.
Mày chỉ là đơn giản đứng bên kia "dòng sông", nhìn tao chống chọi một mình.
Tao xin lỗi vì đã nói như thể mày ghét bỏ tao vậy, thật ra có thể mày không cảm nhận thế.
Nhưng xin thưa, cách mày đối xử với tao, làm ơn đi, xin đừng nói đó là "động viên bằng ánh mắt".
Xin lỗi mày, có lẽ óc phán đoán nhạy bén của tao cũng bị "dòng nước" ấy cuốn trôi rồi, nên tao không hiểu được một chút cảm giác yêu thương, giận dỗi, hay chán ghét gì hết đang nhen nhóm trong tim mày cả!
Làm ơn hãy nói rõ ràng ra, làm ơn hãy giải quyết triệt để!
Làm ơn...
Đừng để tao nuôi hy vọng vào một tin nhắn...
Rồi lại lặng lẽ cảm nhận sự thất vọng tràn trề, chất chứa trong tim nữa...
Tao rất yêu quý mày, nên tao không muốn thay đổi mày, tao muốn chấp nhận mày.
Nhưng mày có nhận ra rằng, chấp nhận thế tao cũng đau lắm không?
Thật sự tao cảm thấy bất lực...
Phải, tao đang trách mày đấy!
Trách mày vì sự vô tâm của mày...
Không, đúng hơn là trách tao vì đã hy vọng quá nhiều.
Lại là một chuỗi ngày đơn độc, lạnh lẽo giữa dòng thời gian.
Tao không hiểu được mày, càng cố thấu hiểu thì càng đau.
Nhưng nếu ngừng thấu hiểu, thì cảm thấy bất lực, tuyệt vọng.
Tao cố gắng vớt vát những kỷ niệm, ngày nào cũng nhắn tin, gợi chuyện với mày, đã kể rõ cả câu chuyện ra rồi.
Cuối cùng vẫn là một tin nhắn:
"Chuyện gì?"
Mày thậm chí còn chả thèm đọc tin nhắn của tao!
Thế đấy, tình bạn không thể tiếp diễn chỉ từ một phía được.
Đi chơi với nhau, mày đã bảo tao là : "Hãy cố làm bạn suốt đời nhé"
Bây giờ thì như thế này. Muốn làm bạn ta phải cố gắng cùng nhau nắm giữ sợi dây định mệnh chứ!
Dây đứt, không có nghĩa là kết thúc. Ta có thể nắm tay nhau.
Mình đã vượt qua bao nhiêu gian khó, hà cớ gì lại trở nên hờ hững vậy?
Còn bao nhiêu kỷ niệm đẹp đang chờ đợi, cớ sao một mình tao phải bấu víu vào quá khứ?
Không đáng!
Bây giờ, tao không biết phải làm sao với mày cả, vì tao đã làm hết sức rồi!
Giờ phút này đây, tao chỉ biết trông chờ vào mày, vì tao không thể bước tiếp nữa!
Tao đã bước 999 bước rồi, tại sao mày vẫn chưa bước 1 bước còn lại?
Tao đã đưa tay cho mày, tại sao mày vẫn chưa nắm?
Tao rất yêu quý mày, còn mày thì sao?
Khá muộn rồi đấy, mày có định hành động không? Tao nắm "sợi dây" một mình mệt lắm.
Tay tao mỏi rồi, tao muốn buông lắm.
Thực sự là tình bạn tao trao cho mày nhiều đến mức không thể buông.
Còn tình cảm của mày đâu? Mày lại để quên ở đâu rồi? Đồ não cá vàng!
Hay là ngay từ đầu, đã không có để mà mất...?
Tao biết là khi mày đọc cái này, mày cũng sẽ không biết làm thế nào để bước cái bước cuối cùng.
Nhưng tao sẽ không giúp mày đâu, mày cũng phải cố gắng chứ!
Đừng nhắn cho tao những tin:
"Cố gắng kiểu gì?"
"Cố rồi, cố nữa sao?"
"Mày có hiểu tao phải khổ thế nào không?"
Đừng làm vậy, tao buông tay mất!
Nhưng tao tin mày, bạn thân!
Tao tin là mày sẽ không làm tao thất vọng nữa!
Tao đặt niềm tin lần cuối ở mày đấy, đừng làm tim tao rơi nữa nha!
Nói thẳng ra là chủ động nhắn tin cho tao đi, nhắn gì thì mày tự biết, tao nói rõ cảm xúc của mình rồi!
Câu chuyện của chúng ta, còn trang tiếp theo.
Xin hãy viết tiếp cùng tao...
Tao mong đợi một happy ending, nhé mày!
Cảm ơn, và xin lỗi mày!
Từ người luôn muốn làm bạn thân mày đến cuối đời:
Châu
_________
Gửi mày, từ tao, FuyuSeiki
__________
Trong đoạn truyện trên mình đã dùng tên thật, và tất cả các tình tiết đều là thật, cảm xúc cũng thật!
Lấy bài này để nộp test cho Flower_Team
Chị Jane ơi, em biết bài này có lẽ không xúc động cho lắm, vì em rất kém viết văn cảm xúc! Hihi!
Nhưng đây thực sự là tấm lòng của em, em "tuôn trào" và viết sớm hạn quá mức.
Đây là tâm tình của em viết cho bạn, nội dung của câu chuyện là giữa hai người bạn thân, nên lời lẽ không được chau chuốt lắm, nhưng rất tự nhiên.
Em hy vọng chị tôn trọng cảm xúc của em, em kỳ vọng nhiều ở câu chuyện này!
Thân,
FuyuSeiki
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro