Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oneshot

⚠️ Warning: Có chi tiết người hoá thú, ai không thích xin dừng tại đây
__________

BLG và JDG mỗi tuần đều có một ngày nghỉ , và thật trùng hợp, thời gian nghỉ phép của hai đội luôn trùng nhau. Các đội khác nghi ngờ bọn họ có hợp đồng riêng, mỗi tuần cố định đấu tập với nhau để bí mật huỷ diệt mọi người.

"Hôm nay chúng ta phải rời đi sao?!" On ngồi xổm ở khu vực làm thủ tục của sân bay, canh giữ chiếc lồng thú cưng bí ẩn, giọng điệu và vẻ mặt vẫn rất suy sụp.

Xun nhìn chằm chằm vào khe hở của chiếc lồng, bên trong có một chú cún lông trắng. Samoyed bên trong lè lưỡi để tản nhiệt, còn cậu bên ngoài thì cười toe toét trêu chọc.

Đội trưởng đến dỗ dành bọn trẻ, nói rằng lịch trình dày đặc lại trùng với ngày nghỉ lễ, việc có thể đặt trước khoang hạng nhất cho hơn chục người đã là hiếm có rồi. Mà thêm chó bớt người thì còn tốn kém hơn.

Đúng vậy, trong đội hình của họ tới Bắc Kinh thực sự có thêm chó và bớt đi người.

Elk, hay Triệu Gia Hào, giờ lại không thể gọi là Triệu Gia Hào được, bởi vì anh hiện tại không phải là con người mà mang ngoại hình của một chú cún, chỉ số IQ của một chú cún và nói cả ngôn ngữ của một chú cún.

Thật khó để không biết điều này khi bọn họ ở chung một đội. Dù sao thì Elk sẽ "biến hình" mỗi tuần một lần thành một con Samoyed có thể nhận ra con người nhưng lại không có chút ý thức nào của con người. Cũng không phải điều gì gây trở ngại. Một ngày nghỉ mỗi tuần cũng coi là khá nhân văn đối với tuyển thủ thể thao điện tử. Chưa kể thời gian biến hình thường là trong ngày, từ 8 giờ sáng đến 2 giờ chiều, gần như hoàn toàn phù hợp với lịch tập luyện và nghỉ ngơi của bọn họ. Vì vậy, "kỳ nghỉ một ngày" này được tận dụng triệt để.

"Không sao đâu. Anh đã đặc biệt nói rõ với người của hãng hàng không, đây là chó thi đấu trị giá hàng triệu đô la, nên chắc chắn em sẽ được đối xử theo tiêu chuẩn cao nhất." huấn luyện viên Xiasu cũng phải chịu trách nhiệm dỗ dành mọi người. Vì On là người yêu chó, và cún nhỏ này lại còn là AD của em ấy nữa. Điều này là vô cùng bình thường khi có những cảm xúc khác nhau, và cũng dễ mềm lòng khi lo lắng nhiều hơn.

Knight và Xun đang ngồi xổm cùng nhau. Mặc dù anh là thành viên mới của BLG nhưng dường như đã thích nghi rất tốt với việc này.

"Anh mua bảo hiểm bao nhiêu vậy? Đây là cún dành cho biểu diễn đó."

Người quản lý rất tự hào, lớn tiếng nói: "Anh đã mua bảo hiểm tổng cộng 3 triệu nhân dân tệ!"

"Hơi ít đó." Knight cười vô tội, "Ruler khi về nước trước đó đã được bảo hiểm, hình như là 8 chữ số lận đấy."

On ngạc nhiên: "Nhân dân tệ?"

Xun vẫn trêu chọc chú cún: "Ừ, ừ, thế là tốt nhất rồi mà đúng không? Chúng ta có hiệu quả về mặt chi phí cao mà."

Bin trên mặt không có biểu tình gì, ngồi xổm xuống, cầm chiếc lồng lớn lên, không cho nhân viên khiêng: "Bảo hiểm có vấn đề gì à? Sau khi gửi cún đi, chúng ta phải kiểm tra lại."

Thái tử đã lên tiếng rồi, khán giả đang xem kịch đều cảm thấy tiếc nuối, bất đắc dĩ không nói nên lời.

Sau khi xuống xe, một nhóm thanh niên vò mái tóc rối bù, ngơ ngác đi dạo quanh lối vào khách sạn.

Đội trưởng rất bận. Chỉ ra lệnh cho mọi người nhận thẻ và chuyển hành lý mà đã đổ mồ hôi đầm đìa, đành phải nhờ nhân viên điều hành thực tập sinh mới giúp đưa Elk về phòng. Người điều hành nhận lấy hai thẻ phòng và chú cún. Anh ta ngơ ngác nhìn đám đông rất lâu mà không thấy Elk đâu. Là một người hướng nội, anh không dám hỏi. Anh mang chú cún lên phòng mình, rồi tag @Elk vào nhóm chat, nhắc Elk đừng quên đến phòng anh ta lấy thẻ. 

Không ai nghĩ có vấn đề gì xảy ra, dù sao cũng không thể để một chú chó cầm thẻ phòng được, phải đợi đến khi Elk biến về trở lại đã.

Tin xấu ở đây là khả năng biến thành chó của Elk là một bí mật mà đội luôn giữ kín. Các nhân viên mới chỉ nhận được sổ tay nhân viên trong quá trình đào tạo, và bí mật này thì không được ghi lại.

On yêu cầu để em cầm thẻ phòng hộ và nói rằng em sẽ giúp mang hành lý lên, nhưng khi em bước vào phòng, không có Elk hay chú cún lông trắng nào cả.

"Mengmeng? Mengmeng — Cựu Mộng? Anh ở đâu vậy? Cựu Mộng?"

Em nhét thẻ phòng vào và nhìn xung quanh, nhưng không thấy đến một sợi lông cún nào, cũng chẳng thấy cái lồng đâu. Em lo lắng và muốn tìm đội trưởng để tra hỏi ngay khi rời khỏi phòng. Thang máy vang lên một tiếng "ding dong", mở ra đã thấy chật kín người. Là người của JDG xuống lầu ăn cơm. On sờ sờ mũi, không dám tiến vào

"Này, Owen đến rồi." Yagao khá vui khi nhìn thấy On và cố gắng di chuyển để nhường chỗ cho em.

Lúc này, phía sau đám đông, trong vòng tay của Missing, dường như có một khối trắng lớn đang vặn vẹo.

"Này! Cún!" On lo lắng và cố gắng bước vào.

Kanavi bị Yagao chèn liền đáp trả, gần như ép Yagao ra khỏi thang máy. Missing nghe thấy tiếng hét, quay lại nhìn động tĩnh. Cậu nhìn thấy On qua khoảng trống, sắc mặt thay đổi, lập tức hét lên: "Cao ca! Đừng cho cậu ta vào!"

Không biết Yagao có nghe lệnh không nhưng Kanavi đã đẩy em ra ngoài.

"Anh đang làm gì vậy? Anh trộm chó à?!" On có chút lo lắng.

"Ai trộm chó? Làm gì có ai có chó ở đây." Yagao tưởng On đang nói đùa nên thực sự đã chặn em lại ngoài cửa thang máy. "Em không muốn ra ngoài ăn à? Sao không đến chỗ bọn anh ăn đi? Này, chúng ta thực sự phải làm chủ nhà ở Bắc Kinh..." Yagao đã bắt đầu dùng điện thoại di động để liên lạc với bên lãnh đạo, không ngờ On đã chạy ra ngoài, giễu cợt: "Ăn, ăn, ăn, anh chỉ biết có mỗi ăn. Đến lúc thi đấu sẽ cho anh ăn đủ - "

Thang máy xuống quá muộn, em vội vã chạy xuống cầu thang.

Em không theo kịp tốc độ nên ngồi ủ rũ ở sảnh khách sạn và gọi điện thoại cho Missing.

"Này, tại sao anh lại ăn trộm chó thế?"

"Em mất trí sau khi bay à? Anh không hề trộm bất cứ thứ gì nhé."

"Anh còn không thừa nhận! Vậy vừa rồi trên tay anh bế cái gì?"

Missing không trả lời một lúc. Ngồi trên taxi không thoải mái lắm. Cậu nhìn chú chó săn lông vàng tên Ruler nặng trịch trong tay, định đẩy cái mông to của anh lên đùi Kanavi. Kanavi tát lại. Chú chó săn lông vàng co rúm trong tay cậu và rên rỉ bất bình.

"Sao anh lại đánh anh í! Nặng như vậy anh còn không thèm giữ hộ em? Tí nữa anh í sẽ đổi lại mà." Missing phàn nàn, xoa đầu chú chó săn lông vàng.

Điện thoại bị On cúp máy, em tức giận, sao anh ta dám đánh Mengmeng?

"Đợi đấy."

Em ngay lập tức gọi tất cả thành viên của BLG tập trung lại. Lvmao nói rằng anh ấy sẽ không đi đâu: Nếu Mengmeng dính Missing cứng ngắc không chịu về thì sao? Không phải như thế sẽ ngại lắm à?

"Để bọn họ chơi một lát đi, buổi tối bọn họ sẽ về thôi."

Đúng như dự đoán, người không phải hỗ trợ chính thì không có tí trái tim nào cho xạ thủ hết. Ngay cả khi người anh em BLG của họ không còn là con người nữa, em cũng không thể để người khác muốn tuỳ ý chơi đùa.

Yagao đi thang máy vừa từ từ đi xuống, anh nhìn thấy một nhóm người ngồi ở sảnh như mấy đứa trẻ lạc. Anh mời họ đi ăn cùng và nói rằng nay anh sẽ chiêu đãi.

Mọi người đều nhanh chóng đồng ý, trông như sẽ định ăn hết sạch tiền của anh. Yagao không nói nên lời. Anh chỉ muốn tỏ ra lịch sự thôi mà.

Phòng riêng đã đặt ban đầu không đủ chỗ nên Yagao đã mở phòng mới cho họ, một cái ngay cạnh Missing và JDG.

"Em nghe lén làm gì, sao không qua đây ngồi đi? Vẫn còn chỗ cho một người. Nói thật, em sợ thua như vậy sao?"

Ban đầu On định trực tiếp đi thủ tiêu Missing, nhưng một mặt em ta sợ phạm tội, mặt khác lại sợ Missing, tên xấu xa này sẽ dùng thủ đoạn và bí mật giấu Mengmeng đi. Như vậy thì em sẽ không có bằng chứng gì mà cũng không kiếm được đến một sơi lông.

Em quay lại thì thấy mọi người đã ăn xong, càng tức giận hơn: "Cún đã bị trộm rồi, mọi người còn có ý định ăn ở đây à?"

Bin hít một hơi, mơ hồ đáp lại: "Không phải mày nói  rằng anh ấy ở ngay bên cạnh sao? Tí nữa anh ấy sẽ biến lại thành người. Sao mày phải sốt ruột thế?"

"Ừ, ăn trước đi."

"Giờ chúng ta có thể làm gì đây? Ăn trước đi." Knight trả lời chiếu lệ. Anh ấy biết rất rõ tinh thần đồng đội của BLG. Việc cấp bách của đồng đội là niềm vui của anh, và thức ăn của đồng đội cũng là của anh luôn. Anh nẫng luôn phần của On, ánh mắt ra hiệu cho Xun gọi thêm một phần khác.

Xun hiểu quá rõ và quét sạch số thức ăn còn sót lại trên bàn.

Đồng tử của On run rẩy, "biến hình", thế này không đủ đáng sợ sao? Thật quá đáng sợ mà. Nếu như Cựu Mộng biến hình ở ngay trên bàn của JDG thì sao? Có khác gì một bữa tiệc thịnh soạn cho đôi mắt không? Với sự hiểu biết của em về AD của mình, trải nghiệm này chắc chắn sẽ làm tan nát trái tim mong manh của Elk.

"Không ổn. Họ trộm cún nhưng không mang theo quần áo."

Hóa ra đây mới là mấu chốt của vấn đề. Mọi người bắt đầu thấy tình hình xấu, nhưng sau đó Yagao an ủi họ: "Không sao đâu, bên cạnh toàn đàn ông thôi".

"Đàn ông thì có ích gì? Bọn họ đều là lũ khốn! Em không cho phép điều đó!"

Bin thậm chí không thể ăn được nữa. Hóa ra tất cả bọn họ đều là bọn khốn à. Nhưng rồi cậu nghĩ lại. Chó còn có thể trở thành đồng đội và bắn tất cả mọi người, vậy thì có vấn đề gì nếu đồng đội là lũ khốn đâu?

"Ồ~ Vậy ra hai người có mối quan hệ kiểu này, anh tưởng là...."

Xun đã biết điều này từ lâu nên chỉ mỉm cười và không nói gì.

Yagao vẻ mặt phức tạp: "Nhưng coi bộ hóa ra cũng không có gì lạ... mẹ kiếp." Anh không ăn nổi nữa mà.

K hoàng chỉ là một khán giả ngồi coi, liền bảo em ăn nhanh rồi sang phòng bên cạnh mà đón bạn trai nhỏ. Nói một cách logic, Missing sẽ không lò vi sóng sau khi tìm được tình yêu mới như Ruler, nhưng xét cho cùng, Samoyed và Golden Retriever cũng có sự thu hút khác nhau.

Yagao vẫn đang trong trạng thái bàng hoàng, nghĩ lại một số lời nói và hành động của Kanavi, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, hoàn toàn không trả lời được: Mengmeng đang ở đâu?!

Elk, vẫn chưa biến hình trở lại, đang ngủ yên trong lồng ở phòng điều hành, chiếc mũi ướt nhẹ run lên.

Thường thì bọn họ sẽ không đưa Ruler ra ngoài cho đến khi anh biến về trở lại, nhưng Missing cho biết đây là nhà hàng thân thiện cho thú cưng và nhất quyết đưa cún bự ra ngoài. Khi họ ăn xong quay về, Ruler chỉ có thể ăn đồ mang về, như vậy thật đáng thương. Anh ấy có thể mặc lại quần áo và ăn ở đây, đây đúng là cuộc sống trong mơ

Không biết cuộc sống trong mơ với quần áo và đồ ăn tận tay này là ước mơ của Missing hay là ước muốn thầm kín của Ruler tiết lộ cho bạn trai nhỏ trước khi biến thành một chú cún. Tóm lại, Missing quấn anh trong một chiếc chăn bông lớn màu trắng và bế anh ra ngoài. Cậu ngăn cho anh không được phép ăn tại bàn. Cún bự được dạy rằng thịt có vị mặn và chỉ được ăn sau khi biến về như cũ.

Kanavi còn cố tình đặt miếng thịt trước mặt chú chó săn lông vàng khiến cún bự rên rỉ. Toplaners chỉ biết câm nín, hai anh em cảm thấy như bị ngược đãi.

Trong nhà hàng có rất nhiều thú cưng, nhưng On tin chắc rằng tiếng chó sủa mà em vừa nghe thấy là từ phòng bên cạnh truyền đến. Em bồn chồn, cuối cùng không nhịn được mà lao sang phòng bên cạnh.

"Chó ở đâu?"

Missing trong mắt em vẫn giả ngu, cười hỏi: "Chó nào cơ?"

On rốt cuộc cũng được Knight tiết lộ rằng Ruler cũng có thể biến hình thành chó: "Chó của em".

Missing dường như hiểu được ý của em ta khi buộc tội họ ăn trộm chó, sắc mặt lập tức tối sầm: "Em sẽ không để lạc mất Cựu Mộng của mình chứ?"

"Cựu Mộng" dường như là một từ vô cùng nhạy cảm, chú chó săn lông vàng vừa nghe thấy liền bắt đầu vặn vẹo và lao vào vòng tay của Missing.

"Được rồi được rồi, anh biến thành cún rồi còn ghen tị." Missing lại bắt đầu cười xoa đầu cún bự.

On không nhìn thấy cún lông trắng mà chỉ nhìn thấy một con chó săn lông vàng mông to. Em càng cho rằng Missing chỉ đang chọc tức em, động cơ chắc chắn là do em và Cựu Mộng đã giết Ruler và Missing trong game, và giờ Missing đang làm trò để trả đũa.

Missing không biết về những suy nghĩ trẻ con trong em nên cậu linh cảm rằng có sự hiểu lầm nào đó. Nhưng cậu vẫn lo lắng khi nghe tin Cựu Mộng có thể đã mất tích và nói rằng sẽ cùng em ấy đi tìm.

On muốn xem người anh này đang làm gì.

"Những người khác trong đội của em đâu rồi? Cún nhỏ sẽ không ra khỏi xe nếu không có người bế đúng không?"

"Làm sao có thể? Em đã hỏi trong nhóm rồi. Nhân viên của bọn em nói cún nhỏ vẫn ở trong phòng. Em quay lại phòng kiểm tra thì không thấy đâu cả. Bây giờ họ đang bận rộn với công việc và không có ai ở khách sạn cả. Em đã hỏi và cún nhỏ vẫn ở trong phòng và chắc chắn không thể biến mất. Làm sao em, một game thủ thể thao điện tử, lại có thể bị mù được?"

Missing cảm thấy mọi thứ trở nên kỳ lạ. Cậu gọi đến quầy lễ tân của khách sạn thì nhận được tin có người từ BLG đưa một con chó đến check in nhưng không ai mang con chó đi.

Đùa chứ, nếu một con chó bị lạc trong khuôn viên của JDG thì làm sao bọn họ giữ được mặt mũi mà ngẩng cao đầu đây?

On nói rằng bọn họ nên chia ra tìm, nhưng Missing vẫn đang suy nghĩ về nhiều khả năng khác nhau nên xua tay và bảo em báo lại với cậu nếu tìm thấy cún nhỏ.

Đùa chứ, cún nhỏ có thể ở đâu ngoại trừ trong tay người của JDG chứ? Bọn họ chỉ đang cố gắng giấu em để bắt cóc thôi.

On quay lại phòng riêng, người ở cả hai phòng đều đã ăn xong và đang tụ tập trò chuyện. Không có Missing, tâm trạng của chó săn lông vàng đột ngột giảm sút. Không ai để ý đến cún bự. Cún bự cuộn tròn trên ghế và chảy nước miếng vào những thứ còn sót lại trên bàn. On cười khẩy, anh có thể trộm đấy, còn tôi thì không sao? Em véo một miếng thịt và cho chú chó săn lông vàng ăn, thành công khiến cún bự vẫy đuôi vui vẻ với em. Sau đó em ta bắt taxi với vẻ mặt vô cảm, ôm con chó bằng một tay rồi sải bước ra khỏi khách sạn.

Những người khác đều đang tán gẫu và không hề để ý đến em chút nào. Kanavi nhìn em ta bước ra khỏi cửa và cười nhẹ. Nếu Ruler không vui thì Kanavi sẽ là người vui vẻ.

Lúc Missing điên cuồng gọi điện cho On, On đã ôm chú chó trên tay trở về khách sạn. Trong điện thoại, em hét lên bằng giọng điệu kỳ quái, nói rằng nếu bọn này không có chó thì Jindong cũng sẽ không có luôn. Nếu Mengmeng quay lại với em, thì em sẽ để mông bự đi.

"Này mông anh ấy không bự! Tại sao em lại nói nhảm trước mặt Ruler thế? Chờ đã! Ngày mai em sẽ phải khóc!"

Rốt cuộc thì cũng không ai coi trọng chuyện này. Suy cho cùng, cả hai bên đều rất quen thuộc với nhau. On và Ruler chắc chắn là không hợp nhau. Missing, là một người thanh niên đồng tính trưởng thành, giống như một cặp vợ chồng già, cậu sẽ không suốt ngày nghĩ ngợi rồi ghen tuông như On.

Mọi người đều ổn, nhưng có chuyện đã xảy ra với On.

Vừa ra khỏi thang máy, On đột nhiên cảm thấy tay mình nặng trĩu, chú chó săn lông vàng trong chăn bắt đầu vùng vẫy.

"Xong rồi..."

"Ahhh..."

On và Ruler ngã vào nhau, và chú chó săn lông vàng biến mất, thay vào đó là người chơi xạ thủ của JDG. Không giống như xạ thủ vô địch cao lớn và trưởng thành mà On đã thấy trước đây, xạ thủ mà em nhìn thấy hiện tại đang khỏa thân và vô cùng xấu hổ.

Họ trừng mắt nhìn nhau, không ai dám cười hay chửi thề.

Đội của họ đã thuê cả tầng này và không còn ai khác, nhưng cánh cửa căn phòng bên cạnh họ đột nhiên mở ra, và một thứ gì đó được quấn trong chăn đột nhiên xuất hiện, và nó hét lên như Mickey Mouse.

Khi Elk tỉnh dậy, anh không thấy điện thoại di động hay hành lý, cũng không có người chờ anh như trước đây. Anh cảm thấy sợ hãi và gần như khóc vì chỉ có một mình trong phòng tối. Anh chờ vài giây trước khi kéo chăn lên và lao ra ngoài.

Kết quả khi đi ra ngoài, anh nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh hãi.

Chiếc chăn quấn con chó không lớn đến thế, chắc chắn anh đã nhìn thấy mông của Ruler.

On muốn khóc, nhưng ngay lập tức đứng dậy, bế anh và chăn trở về phòng.

Ruler không đeo kính. Khi tỉnh dậy, người đầu tiên anh nhìn thấy thật không ngờ tới nổi, sau đó mơ hồ nhìn thấy một con quái vật màu trắng phát ra âm thanh kỳ lạ. Anh cảm thấy thế giới thực sự điên rồi, và JD còn thực sự cho phép điều này xảy ra ở nơi này nữa chứ.

Sau đó, anh quấn mình trong chiếc chăn nhỏ và ủ rũ thu mình trong hành lang vắng vẻ.

Cũng may Missing đến nhanh, chạy tới ôm anh, xoa đầu và vỗ lưng anh. Mặc dù Ruler là một người đàn ông trưởng thành nhưng anh lại rất thích thủ đoạn này.

"Chuyện gì đã xảy ra thế."

"Không sao, tên nhóc Lạc Văn Tuấn thực sự điên rồi, không trực tiếp đánh bại được chúng ta, cho nên muốn lợi dụng người khác nguy hiểm làm chuyện xấu."

"Đó thực sự là tính cách của thằng nhóc đấy. Em ấy cũng thích đi khắp nơi trong trò chơi như vậy mà."

_________

OnElk Ngoại truyện

Khi đẩy anh lên giường, Elk vẫn còn ngạt thở trong chăn.

"Em còn tưởng rằng anh bị bắt cóc."

Tiếng cười bị bóp nghẹt. Elk tuy không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng cũng biết On không vui: "Ở trước mặt anh thì có thể, nhưng không được hét trước mặt anh ấy, như vậy rất thô lỗ."

"Anh vẫn nói thay anh ấy à?!"

"On, đừng trêu chọc anh nữa. Chuyện gì vậy? Điện thoại của anh đâu? Anh còn chưa mặc quần áo mà."

"Không cần mặc nữa đâu ca ca..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro