Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

One Shot

Triệu Gia Hào phát hiện ra một bí mật, Lạc Văn Tuấn gần đây luôn tránh mặt anh ta.

Triệu Gia Hào thề rằng anh ấy sẽ không làm chuyện gì khiến Lạc Văn Tuấn không hài lòng. Chỉ một ngày cậu thức dậy một ngày và nó đã như thế này.

Triệu Gia Hào vốn muốn đến gặp Lạc Văn Tuấn để hỏi tối nay ăn gì , nhưng khi anh vừa mở cửa phòng ngủ, Lạc Văn Tuấn đang nhìn vào điện thoại của mình đột nhiên ôm điện thoại vào trong ngực, lúng túng cười hỏi có chuyện gì vậy. Triệu Gia Hào cảm thấy kỳ quái, lắc đầu nói không sao buổi tối sẽ ra ngoài đi tìm bằng hữu. Lạc Văn Tuấn gật đầu biểu thị rằng đã biết điều đó, Triệu Gia Hào chợt nhận ra điều gì đó không đúng khi anh đóng cửa và đi ra ngoài vì cậu thường hỏi anh sẽ đi chơi với ai, nhưng hôm nay cậu thậm chí còn không hỏi, Triệu Gia Hào càng cảm thấy kỳ lạ.

Triệu Gia Hào rủ Lâu Vân Phong đi cùng, hai người hẹn nhau ở nhà hàng thịt nướng ở tầng dưới của Triệu Gia Hào, khi Triệu Gia Hào đến thì Lâu Vân Phong đã đợi sẵn, khi Lâu Vân Phong nhìn thấy anh, đã yêu cầu ông chủ thêm hai chai bia và nửa cân thịt cừu xiên.

Triệu Gia Hào từ khi ngồi xuống đã không vui, đứng ngồi không yên, khi gọi điện thoại cho Lâu Vân Phong, Lâu Vân Phong cảm thấy mình có gì đó không ổn. Khi Lâu Vân Phong đưa cho anh một xiên ớt xanh nướng, Triệu Gia Hào ăn mà không thèm nhìn.

Không biết ớt xanh của ông chủ lấy ở đâu ra, cay lắm, ngay cả Triệu Gia Hào là người Hồ Nam, cũng chưa từng thấy vị cay như vậy.

Tiêu xanh vừa cho vào miệng, Triệu Gia Hào liền nhai hai lần khiến nó lập tức nổ tung nước tiết ra lập tức chảy vào trong cổ họng khiến Triệu Gia Hào nghẹn đến mức ho khan một tiếng, từng giọt nước mắt nhỏ xuất hiện cùng với thanh âm ho khan, khóe mắt đỏ hoe. Triệu Gia Hào khổ sở, ném ớt xanh lên bàn, " sao chúng lại thành ra thế này!"

Lâu Vân Phong đẩy bia tươi về phía anh, ra hiệu nhấp một ngụm cho bớt cay. Lâu Vân Phong vừa cầm lên đã uống cạn, vẻ mặt chán nản, nhưng thực ra hắn chỉ nhấp vài hớp, chỉ là lừa gạt mà thôi. Sau khi đặt chiếc cốc xuống, anh mím môi và bắt đầu phàn nàn về những bất bình của mình. Lâu Vân Phong, ngược lại, thỉnh thoảng đáp lại hắn trong khi ăn xiên nướng. Lâu Vân Phong không trả lời nhiều nhưng anh ấy hiểu những gì Triệu Gia Hào nói: anh nghĩ Lạc Văn Tuấn đã lừa dối mình.

Lâu Vân Phong không biết làm sao, đưa tay vỗ vỗ lưng anh ôn nhu nói: "Không sao, tạm biệt, lần sau sẽ tốt hơn thôi!"

Những lời này tựa hồ thật sự có tác dụng với Triệu Gia Hào tiếng nức nở dần trở nên yếu ớt, cuối cùng từ trong túi lấy ra một tờ khăn giấy chạm lên mặt mình, sau khi lau xong vỗ nhẹ tờ giấy lên mặt bàn bàn, "Ừ! Đúng vậy! Tạm biệt! mình cũng phải bỏ cậu ấy!

Lâu Vân Phong sau khi nghe điều này đã thở dài và cảm thấy bất lực, "Ý tôi không phải vậy!... Quên đi, chỉ cần cậu hạnh phúc là được."

Xiên nướng trên bàn dụ dỗ Lâu Vân Phong cắn thêm hai miếng. Lâu Văn Phong không quan tâm Triệu Gia Hào đang nói về cái gì chỉ biết rằng hương vị của nhà hàng này rất ổn. Hắn lại ngẩng đầu muốn Triệu Gia Hào nếm thử, lúc này hắn mới phát hiện...

Triệu Gia Hào đi rồi!

Lâu Vân Phong sửng sốt, cái xiên trong tay không còn sức lực rơi xuống bàn, đồ vật va chạm vào nhau vang lên làm Lâu Vân Phong trở lại với suy nghĩ của mình.

Hắn có chút sững sờ, lấy điện thoại di động gọi cho Triệu Gia Hào, điện thoại vang lên liên hồi nhưng Triệu Gia Hào vẫn không có bắt máy. Anh đổi cuộc gọi cho Lạc Văn Tuấn và ngay khi anh bấm điện thoại, cậu đã bắt máy định và hỏi có chuyện gì đã nghe thấy Lâu Văn Phong thất thần nói: "Triệu Gia Hào, anh ấy đã đi rồi ..."

Lạc Văn Tuấn nhanh tay mặc quần áo và chạy vội ra ngoài, giọng nói của Lâu Vân Phong trong điện thoại không thể ngừng run, không phải anh ấy lo lắng cho Triệu Gia Hào mà là Triệu Gia Hào vẫn đang uống rượu.

Lâu Vân Phong liên tục nói xin lỗi đứt quãng, Lạc Văn Tuấn không biết làm sao khi nhìn thấy đầu tóc của hắn cúi xuống, cậu nghiến răng nghiến lợi nói không sao đâu.

Chỉ sau đó, Lâu Vân Phong mới nhận ra Lạc Văn Tuấn và Triệu Gia Hào có khuôn mặt lạnh lùng như thế nào.

Từ khi Lạc Văn Tuấn thấy Lâu Văn Phong và Triệu Gia Hào đi cùng nhau, cậu đã không nói một lời nào, khuôn mặt cậu rất tối thậm chí còn tối hơn cả quần áo mặc trên người.

Ánh trăng dịu mát, Triệu Gia Hào ngồi xổm bên bụi cỏ không biết tên, ôm chân nhỏ giọng khóc thút thít, ánh trăng chiếu vào trên người làm anh cảm thấy mát lạnh.

Vốn dĩ anh muốn đi tìm Lạc Văn Tuấn, nhưng không biết vì sao lại đi đến đây.

Anh muốn gọi cho Lạc Văn Tuấn để nói rằng anh đã tha thứ cho cậu nhưng điện thoại đã tắt nguồn. Người qua đường đều nhìn anh với ánh mắt dò xét cùng nghi hoặc khiến anh càng vùi đầu sâu hơn.

Chỉ mất khoảng 2 phút Lạc Văn Tuấn tìm thấy Triệu Gia Hào đang ngồi xổm ở đất. Cậu không vội bước tới mà đứng sang một bên nhìn anh. Người yêu nhau thực sự có thể cảm nhận được nhau hoặc có lẽ đôi mắt của Lạc Văn Tuấn rất mạnh mẽ. Triệu Gia Hào ngẩng khuôn mặt đỏ bừng vì khóc lên nhìn Lạc Văn Tuấn trên mặt vẫn còn vài vệt nước mắt đọng lại và giọt nước mắt vừa mới trào ra. Lúc này cậu mới sải bước đi tới giống như chăm sóc một đứa trẻ kéo anh vào lòng và vỗ nhẹ vào lưng anh, "Không sao đâu, không sao đâu, em ở đây."

Lâu Vân Phong đến chậm hơn cậu một bước, nhìn thấy hai người ôm nhau anh biết đã đến lúc phải rời đi thay vì quấy rầy hai người anh gửi tin nhắn cho Lạc Văn Tuấn nói rằng anh sẽ về trước

Di động của Lạc Văn Tuấn trong túi quần rung lên hai lần, cậu lấy ra xem là tin nhắn của Lâu Vân Phong liền đáp lại một câu chào. Cậu nhìn về phía mình lúc đến dường như cậu vẫn có cảm nhận được hình bóng của Lâu Văn Phong vừa rời đi.

Hơi ấm của mặt trời tràn vào phòng, Triệu Gia Hào cảm nhận được hơi ấm liền không chút do dự đứng dậy. Cuộc "vui chơi" đêm qua khiến đầu anh đau như búa bổ . Anh muốn đứng dậy tìm chút gì đó để ăn, nhưng khi vừa đứng dậy lại vô tình làm rơi khung ảnh cạnh giường. Khung ảnh gỗ va chạm mạnh với mặt đất phát ra tiếng động lớn. Anh đưa tay ra đỡ lấy khi nhìn thấy khung ảnh anh mới nhận ra đã lâu rồi mình không xem tấm ảnh này đó là ảnh chụp hai người khi họ giành chức vô địch ở Cúp quốc gia Đức nó rất có ý nghĩa với anh. Lạc Văn Tuấn đẩy cửa bước vào, vẻ sợ hãi không kìm được trên mặt âm thanh khung ảnh rơi xuống vang lên khiến cậu đang nấu ăn cũng vội chạy vào. Thấy Triệu Gia Hào bình an vô sự, cậu mới yên tâm gắn lại khung ảnh cho Triệu Gia Hào hỏi:"anh có đói bụng không thưởng thức tài nghệ nấu ăn của em đi."

Kỹ năng nấu ăn của Lạc Văn Tuấn tốt hơn mong đợi Triệu Gia Hào nhìn cơm chiên với trứng trên bàn ăn thử một miếng dưới ánh mắt mong đợi của Lạc Văn Tuấn. Anh nghĩ rằng mình sẽ nhổ nó ra giống như đang ăn món chè thang viên do Trần Trạch Bân gói nhưng kết quả lại tốt đến không ngờ.

Triệu Gia Hào lliếc nhìn Lạc Văn Tuân thấy mắt cậu đầy lo lắng anh đột nhiên có một số suy nghĩ xấu hiện lên và muốn trêu chọc cậu. Anh hỏi cậu rằng có thực sự muốn nghe cảm nghĩ của anh không, cậu do dự và hỏi anh có phải nó không được ngon đúng không. Triệu Gia Hào thay vì trả lời lại im lặng một lúc sau đó mới nói: "Thật ra..." Lại liếc Lạc Văn Tuấn một cái, "Thật ra rất ngon! Không thể nói là ngon, nhưng cũng không tệ. ! Thử xem!" Triệu Gia Hào vừa nói, chính mình thìa múc một thìa đưa tới bên miệng cậu, Lạc Văn Tuấn liếc nhìn anh một cái, Triệu Gia Hào gật đầu với cậu sau đó thử ăn một thìa cơm chiên trứng.

Triệu Gia Hào nhận thấy sự khác biệt sau khi thức dậy vào ngày hôm sau. Bình thường trên bàn sẽ không có gì xuất hiện nhưng hôm nay lại có anh tưởng Lạc Văn Quân quên lấy liền đến xem một chút. Những bông hồng héo úa đè lên những tờ báo cũ ố vàng những dòng chữ từ ngồi bút không rõ tuôn ra.

"Xin mời đến bãi biển Chúc Xuân tìm ta, nhận nhiệm vụ tiếp theo."

Triệu Gia Hào nội tâm không khỏi cân nhắc nhưng vẫn thay quần áo đến bờ biển. Anh biết nơi này, nụ hôn đầu tiên giữa anh và Lạc Văn Tuấn diễn ra ở đây. Xuống xe bước đến bãi biển, ánh nắng rất độc làm anh có chút nóng đi được hai bước liền tìm một chỗ mát ngồi xuống. Không mất nhiều thời gian trước khi sự yên tĩnh của anh bị xáo trộn.

Người đến là Trần Trạch Bân mang theo một bức thư giống như ở nhà, trên tờ báo cũ có bọc hoa hồng, Trần Trạch Bân đưa bức thư ra sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ quay người rời đi không nói lời nào.

Triệu Gia Hào mở phong bì và nhìn thấy nét chữ giống nhau. "Khi bạn đọc bức thư này bạn sẽ cách thành công không xa, chúc mừng bạn đã phá được trụ đầu và thứ hai. Tiếp theo mời bạn đến Poetry of Love để nhận nhiệm vụ tiếp theo. " Triệu Gia Hào cảm thấy thú vị đóng phòng bì và bước tiếp

Poetry of Love cũng là một nơi thú vị, anh và Lạc Văn Tuấn về cơ bản đã đến nơi này khi hẹn hò. Cậu thường hỏi anh tại sao lại thích đến đây nhưng anh lại không thể nói tại sao chỉ biết rằng cái tên nghe rất hay.

Lần này anh ta nhìn thấy Bành Lập Huân, người dường như đã chờ đợi rất lâu và đôi mắt hơi khép hờ giống như Tăng Kỳ. Nhìn thấy anh, Bành Lập Huân lập tức vui lên đưa cho anh bức thư, vỗ vai anh rồi quay lưng bỏ đi giống như Trần Trạch Bân mà không nói lời nào. Triệu Gia Hào khéo léo mở chiếc phong bì quen thuộc.

"Đã đi được nửa chặng đường rồi. Chúc mừng bạn đã phá được nhà lính chỉ cần chạm được đến 2 viên pha lê cuối cùng là đã thành công . Nhiệm vụ tiếp theo là - Bắt đầu lại cuộc sống "

Triệu Gia Hào chưa bao giờ đến nơi này, nhưng Lạc Văn Tuấn đã nhắc đến vài lần trước anh nhưng anh không thể nhớ được. Đi tới cửa hàng anh mới chợt nhớ tới đây là cửa hàng thủ công mỹ nghệ, bước vào hai bước liền dừng lại. Đó là Tăng Kỳ, anh kéo chiếc mặt nạ trên miệng xuống và nói: "Tại sao anh lại ở đây? Anh rất buồn ngủ. Đây rồi, đi thôi." Nói xong, ôm Triệu Gia Hào một cái rồi anh cũng rời đi như hai người trước. Triệu Gia Hào mở phong bì một cách dễ dàng.

"Chúc mừng bạn đã hạ được trụ bảo vệ nhà chính của đối thủ, chỉ cần chạm vào viên pha lê hai lần là thành công. Nhiệm vụ cuối cùng là-sương mù bao quanh ngọn núi rỗng. "Nơi này đã được chúng tôi ghé thăm vào dịp team building trước đó, Triệu Gia Hào dường như đã không đến đó trong một thời gian dài, sau đó tôi đã đến đó với Lạc Văn Tuấn. Trên đường đi, anh lo lắng nắm chặt tay giấu chúng vào túi và liên tục véo một cái hộp, như thể muốn bóp nát nó.

Trên đường đi, anh gặp Trần Trạch Bân, Bành Lập Huân và Tăng Kỳ. Chỉ là chưa thấy người đó thôi. Triệu Gia Hào nhìn phong cảnh xung quanh trên đỉnh núi, dường như anh đã không ở đây trong vài tháng và những thay đổi gần như không thể nhận ra. Công trình trên đỉnh núi được xây dựng khi nào? Triệu Gia Hào có chút nghi ngờ nhìn khoảng đất trống này, anh nhìn thấy một chỗ có hoa hồng và báo cũ làm nền, anh biết mình đã tìm đúng chỗ. Vừa bước lên thảm đỏ, những tiếng đại bác liên tiếp vang lên như pháo hoa. Triệu Gia Hào lấy lại bình tĩnh, quay đầu lại anh nhìn thấy Lạc Văn Tuấn mặc một bộ đồ màu đen, khiến anh ấy trông rất bảnh bao Triệu Gia Hào thấy hối hận vì mình ăn mặc không đủ chỉnh tề.

Lạc Văn Tuấn bất ngờ quỳ xuống, nắm lấy tay Triệu Gia Hào và đeo nhẫn cho anh. Triệu Gia Hào tay không tự chủ được run lên, Lạc Văn Tuấn cảm thấy có chút kỳ quái nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều chỉ cảm thấy có lẽ Triệu Gia Hào quá kích động, liền cúi đầu hôn nhẹ lên ngón tay của anh và hỏi làm sao vậy. Triệu Gia Hào trầm mặc không nói chậm rãi lấy ra một hộp nhẫn.

Lạc Văn Tuấn ngẩng đầu nhìn anh cậu ngây người chưa bao giờ trải qua cảnh tượng như vậy, đây là lần đầu tiên trong đời cậu cảm nhận được

Triệu Gia Hào lấy chiếc nhẫn ra muốn đeo cho cậu dù hơi sửng sốt một lúc nhưng vẫn chọn đeo lấy chiếc nhẫn vào tay mình

Trần Trạch Bân và những người khác không biết từ đâu xuất hiện, vừa làm pháo hoa, họ vừa hét lên hôn đi. Triệu Gia Hào cảm thấy bất lực lỗ tai đã đỏ lên vì xấu hổ, kiễng chân hôn vành tai Lạc Văn Tuấn khiến cậu cả người cứng đờ nhưng phản ứng lại rất nhanh một tay ôm đầu không cho anh ta chạy một bên hơn vào môi Triệu Gia Hào sự nhiệt tình của cậu làm anh thở không ra hơi, anh đẩy nhẹ vai cậu. Lạc Văn Tuấn vừa thở vừa nói bên tai anh: "Ca ca, sao anh không thở?"

Triệu Gia Hào định đưa tay ra đánh cậu nhưng Lạc Văn Tuấn đã nhìn thấy nó rất nhanh và từ từ nắm cổ tay anh chuyển sang đan các ngón tay vào nhau. Cả hai đều đeo hai chiếc nhẫn kiểu dáng khác nhau trên ngón áp út, hai chiếc nhẫn lồng vào nhau rất chặt và khít. Triệu Gia Hào nghe Lạc Văn Tuấn nói:

"Chúc mừng anh đã hoàn thành trận đấu này, phần thưởng là... chúng ta là một đôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #elk#onelk