. veritas ratio
1.
aventurine mới ngày đầu vào học, chưa gì đã bị giảng viên vật lý: veritas ratio, giáo viên nghe mọi người review là cực kì khó tính và nghiêm khắc, gờ im ghim.
thoạt đầu, cậu đã chuẩn bị một tâm lý vô cùng vững vàng, sẵn sàng để đối mặt với kết quả thi tạch... nhưng không, aventurine đỗ, thậm chí còn là nguyện vọng một, dư điểm luôn cơ chứ. tuyệt vời!
aventurine lo lắng thái quá rồi, thi có ba môn mà cũng tạch cho được thì cậu đập đầu vào gối chết luôn đi cho xong. bố mẹ của aventurine thở phào nhẹ nhõm, hài lòng với kết quả này của con trai họ. chả là hổm rài thấy cậu cứ trằn trọc đứng ngồi không yên, than thở làm thấy mà ghê nên họ cũng bị lo lây.
thế là tối hôm đó, đến lượt cả hai người họ ngủ không vô giấc, bởi thằng con trai dấu yêu của mình cứ hú hét chí choé như một đứa dở hơi trên phòng nó suốt cả đêm.
2.
aventurine chọn học khoa tự nhiên, mấy môn ở khối này có vẻ hợp cạ với cậu hơn. không nói là tại chữ rồng lắc phượng quẩy nên cậu lười học bài (dịch thuật) đâu. ừ nhưng vẫn phải học à, có loại bớt vài môn nhưng không đáng kể.
không phải thi cử, hay là đang đi đường chill chill về nhà thì lại bị một con kiki không biết từ đâu ra dí theo sau xe sủa in ỏi. veritas ratio mới đích thị là nỗi ám ảnh điên cuồng của aventurine.
sơ hở là ổng lại chọi phấn, aventurine mà không trở tay kịp là auto vào mồm cậu luôn. đã thế, ratio lại còn là giáo viên chủ nhiệm lớp cậu, vậy nên tuần nào cũng gặp ổng.
thế là một người nhiều chuyện như aventurine, khi tới tiết của giảng viên veritas thì bỗng chốc hoá nam nhân trầm tính. bị cái trầm tính chưa được bao lâu thì lại ngứa mồm, lại nói chuyện tiếp.
3.
không biết có phải do aventurine tưởng tượng hay không, nhưng học càng về sau thì việc kết bạn càng trở khó khăn hơn thì phải... aventurine không quen được ai hết, và thầy cô dạy cậu cũng chả hiểu cái mô tê gì nốt.
aventurine thoáng nhớ về tháng ngày trước đây học tèn tèn cũng qua môn, giờ lên phổ thông nặng kiến thức, giáo viên dạy không ôn, bản thân học sinh gần như phải tự giác làm hết.
bộ trưởng bộ ngoại giao bắt đầu thấy hơi chật vật rồi.
4.
"ê aventurine, tao không hiểu câu này, lên hỏi thầy dùm tao đi."
"thôi mày tự hỏi đi."
"thôi tao ngại đi lên nói vch, mày hỏi dùm tao đii, mày cũng đâu có hiểu câu này đâu. nhaa, nhaa."
đúng là aventurine không hiểu thật, cậu quần nãy giờ mà vẫn chưa làm được.
"mày chưa bị ổng phi phấn vào mồm, mày đ hiểu được đâu. nhìn mặt ổng tao còn không muốn dòm luôn chứ ở đó mà nói chuyện với ổng."
aventurine cuối cùng cũng quen được mấy đứa sau hai tuần học, tuyệt! trùng hợp là bọn này cũng hãi thầy ratio giống cậu, có khi hơn, mặc dù bọn nó chưa đứa nào từng nếm trải qua hương vị phấn bảng của giảng viên veritas bao giờ.
nói nôm na cho dễ hiểu, thì chuyện là bọn nó trông thấy cảnh thầy ratio chọi aventurine thôi là đã muốn quéo cả lũ đến nơi rồi, ấy vậy mà, aventurine phải nói là lì gớm, thầy chọi mặc thầy chọi chứ một ngày không nói chuyện cậu chịu không nổi.
aventurine như vậy, không bị ghim cũng uổng.
5.
nói qua nói lại một hồi, hai đứa đưa tay xuống gầm bàn, quyết định oẳn tù xì xem đứa nào sẽ phải đi.
một, hai... ba!
...
aventurine im bặt, xịt keo cứng ngắt tại chỗ trong khi đứa còn lại thì cười hí hí trông rất sảng khoái
cậu ra búa,
nhỏ cùng bàn ra bao.
"này mày ra sau-"
"nín."
"..."
không thể thay đổi số phận, aventurine đành ngậm ngùi cầm theo sách giáo khoa lếch thân đi hỏi.
"nhớ đừng nói là tao kêu mày đi nhá."
"ờ."
ghét ghê.
6.
"thầy."
"?."
"bài này làm sao ấy ạ?"
"bài nào? đưa tôi xem thử."
nghĩ lại thì, thầy ratio cũng có khía cạnh dịu dàng đấy chứ, cứ tưởng ổng chỉ biết bày ra vẻ mặt khó đăm đăm siêu chán ờm đó mãi thôi.
à nhưng đó chỉ là đôi dòng suy nghĩ vẩn vơ của cậu trước khi thầy chỉ cho làm mà aventurine thì nhiệt tình tính vận tốc ra số âm.
tuyệt,
một cái 'cốc' vô đầu cậu.
7.
aventurine cau có bước về chỗ, đứa cùng bàn ở đó từ nãy đến giờ cứ khặc khặc khặc cười đến không ngậm được mồm.
"kkk."
"mày im coi."
"ờ ờ,
kkkk."
"..."
bực ghê ấy, biết vậy cậu chọn ban tự nhiên b đi cho rồi, tuy nó học bài nhiều hơn ban tự nhiên a một chút, nhưng chí ít thì nó bỏ đi môn lý.
dkm lý loz tao ghếc mầy. nội tâm aventurine gào thét.
8.
aventurine chúa lười làm bài tập, vừa về nhà tắm rửa xong là lại xách đít đi đá bóng.
cậu có cài báo thức để thức dậy làm bài. ừ, đồng hồ reo thì reo chứ aventurine vẫn cứ ngủ không biết trời chăng mây cỏ gì. tiếng ngái của cậu tưởng chừng như muốn lấn át tiếng đồng hồ luôn.
ban đầu vốn là vậy, nhưng từ khi lên phổ thông, aventurine bị ám ảnh hay sao mà tối ngủ cũng mơ thấy thầy ratio... với cục phấn trên tay.
thế là 3 giờ sáng aventurine giật mình dậy vì bị thầy knock out trong mơ.
9.
"ê ê ê eeeee."
"nói đi con."
"dạo này cứ làm sao ấy gái."
"làm sao?"
"thì tao cứ nghĩ tới thầy ratio, trong mơ cũng gặp cho được nữa."
"ò mày thích ổng rồi á"
"?. mày điên."
"kkk giỡn tí làm gì căng, vậy chắc mày nhớ ổng á."
"ờ, chắc vậy rồi-
ủa?"
"?????."
"kkkk."
chtm bị dính bẫy rồi.
10.
chuyện là nhỏ cùng bàn mới bị bồ đá, thế là cả ngày hôm nay nhỏ cứ nằm gục xuống bàn, không nói năng gì, aventurine cũng chả còn phải nghe thanh âm khặc khặc khặc ngứa tai đó nữa.
"an ủi đi ba."
đứa bàn trên quay xuống nói, nghe vậy aventurine cũng suy nghĩ một chút, cậu không giỏi an ủi lắm, nhưng dù sao cũng là bạn bè với nhau...
"...ờ ờ,
oi oi oi."
"?."
"gì vậy ba..."
nhỏ đang buồn mà tự nhiên sượng ngang luôn.
"thì... nói vậy cho nó bớt căng thẳng."
mà cũng hiệu quả tht.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro