Khe cửa
Ánh nắng chắc phải chật vật lắm mới chui được vào căn phòng ấy.
Qua cái khe cửa vỡ.
Con bé lại áp sát mặt mình vào cái cửa và kiên nhẫn nhìn.
Dưới sân có vài người mặc áo trắng, một con mèo hoang, vài cái lá khô...
Con bé vẫn chăm chú ghi nhớ tất cả những gì nó thấy vào trong đầu óc.
"Mày làm cái gì thế? Nhìn trộm hả?"
Đây không phải là nhìn trộm, nó không giống nhìn trộm chút nào.
Đây là cách con bé ấy nhìn thế giới.
Cô nhi viện này đã giam cầm con bé quá lâu, thậm chí nó còn chẳng giống cô nhi viện nữa.
Nhìn qua khe cửa bé nhỏ ấy là cách nó hình dung lại thế giới ngoài kia tươi đẹp như thế nào.
Nó ghép lại tất cả những gì nó nhìn thấy thành một căn phòng.
Nhiều màu sắc hơn cái căn phòng họ nhốt nó.
Có người, có mèo hoang, có lá khô đỏ và vàng...
Và cách duy nhất để vào căn phòng ấy là chui qua một khe hở nhỏ ở cửa sổ phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro