Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Wellcome home - KiriBaku

- Ngược nhưng kết HE.

****

Để bảo vệ Bakugou, đã qua một ngày dài. Chết tiệt, đã một tháng dài. Bakugou mở cửa căn hộ của mình và được chào đón bằng bóng tối và sự im lặng. Anh tập tễnh bước qua cửa, thuận chân trái vì bên phải của anh đã bị thương trong vụ tấn công. Không có gì quá nghiêm trọng, có lẽ chỉ là vết bầm siêu nặng. Nhưng anh ấy ổn. Anh ấy ổn. Tất cả những gì đã xảy ra là một số đống đổ nát rơi vào chân anh ta. Đó là nó. Chết tiệt, nếu là anh ta bị thương, anh ta thậm chí sẽ không có một vết xước. Không có vấn đề gì khi Bakugou gần như không thể đi lại. Không có vấn đề gì khi tay anh ấy đang co rút vì những vụ nổ mà anh ấy đã gây ra trong tuyệt vọng. Nó không quan trọng rằng anh ấy không phải ở đây để xoa bóp cơn đau và khiến Bakugou hoàn toàn quên đi mọi thứ. Nó không thành vấn đề vì Bakugou không cần nó.

Anh không cần chăm sóc y tế.

Anh không cần thông cảm.

Anh không cần anh ta.

Quăng nẹp cổ tay sang một bên, Bakugou bước vào phòng khách, đóng sầm cửa lại trong nỗ lực tuyệt vọng để lấy lại sự gan dạ như bình thường. Bạn biết đấy, thái độ vẫn khiến người ta sợ hãi. Sự độc lập khó khăn đã khiến Bakugou đánh mất anh ta ngay từ đầu. Niềm tự hào sẽ không cho phép Bakugou quay trở lại. Nó ổn.

Ngoại trừ nó không phải là. Đó phải là tất cả sự căng thẳng đang tăng lên, bởi vì đột nhiên, tất cả những gì Bakugou có thể thấy là mọi thứ trống rỗng như thế nào. Căn hộ của anh ấy quá sạch sẽ. Anh ta không vấp phải bất kỳ quả tạ thần thánh nào trên đường vào bếp. Không có crocs gớm ghiếc cạnh cửa. Túi đấm trong góc đã lâu. Không có chiếc chăn màu đỏ tươi được trải một cách cẩu thả trên chiếc ghế dài. Mọi thứ đang gọn gàng và hoàn hảo bỗng nhiên Bakugou ghét nó. 

Không. Anh ấy không ghét nó. Anh ấy tiết kiệm thời gian vì không phải dọn dẹp hai ngày một lần. Vâng. Anh ấy thực sự thích nó. 

Bakugou lắc đầu. Anh ta có một nửa tâm trí để đập nó vào một bức tường, chỉ để thoát khỏi tất cả những suy nghĩ ngu ngốc này. Anh ấy đã đẩy lùi họ vô số lần trong tháng qua. Có gì khác so với ngày nay? 

Bakugou lê bước vào bếp, và anh có phải đang ảo tưởng hoặc một cái gì đó chết tiệt, bởi vì đột nhiên anh nhớ lại những lần anh về nhà cùng với giờ này hôm nay, cùng một ngày làm việc vất vả, nhưng anh đã về nhà với hạnh phúc. Bởi vì nhà bếp đã sáng. Căn hộ của họ có mùi như bữa tối, và khi anh bước qua cánh cửa đó, anh có thể nghe thấy tiếng hát ở trong bếp.

Mẹ kiếp. Bakugou loạng choạng bước vào quầy, nắm chặt nó để đứng thẳng khi những kí ức lướt qua tâm trí anh. Kỉ niệm tự mình buông bỏ. Bước vào bếp và thấy anh ta đanh ở đó. Lắc lư bên bếp lò. Cái tạp dề xấu xí quanh eo. Cơ lưng rộng. Những cánh tay mạnh mẽ đang quết một số loại nước sốt cho bữa tối của họ. Không để ý rằng Bakugou đã ở đó cho đến khi Bakugou ngã vào lưng anh, hai tay ôm eo anh, mặt áp vào bắp thịt  rắn chắc.

Một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt Bakugou khi anh nhớ lại cách mà Kirishima sẽ quay lại trong vòng tay anh, cười toe toét, nói một câu " Chào mừng em về nhà " nhẹ nhàng rơi ra từ đôi môi xinh xắn. Anh nhớ Kirishima đã nâng anh lên quầy để ngồi cho đến khi anh ăn xong bữa tối, nhớ thức ăn ấm nóng như thế nào, nhớ những nụ cười thân mật và những cuộc trò chuyện kín kẽ, nhớ Kirishima đã chăm sóc anh như thế nào sau đó.

Đầu gối Bakugou chạm đất, cậu khụy xuống. Một tháng, cậu đã cố gắng tránh xa Kirishima một tháng. Cố gắng chứng tỏ với bản thân rằng cậu không dựa dẫm vào bất cứ ai, rằng cậu ấy mạnh mẽ.

Cậu ấy không hề, miệng Bakugou mở ra trong tiếng nức nở mạnh mẽ đến mức nó hầu như không phát ra âm thanh. Vòng tay ôm chặt eo, lăn lộn qua lại trên mặt đất.

Cậu cần anh ấy. Việc nhận ra sự thật vô cùng đau đớn. Cậu nghĩ rằng cậu có thể làm điều đó một mình nhưng cậu ấy không thể. Nhưng quan trọng là bây giờ cậu ấy mới biết điều đó. Cậu đã phá vỡ điều tốt đẹp duy nhất trong cuộc đời mình. Không có cách nào để cậu có thể sửa nó. Cậu cần anh ấy, nhưng cậu đã đánh mất anh ấy, không có đường quay trở lại. Và điều đó đau đớn hơn bất kì chấn thương nào mà Bakugou từng nhận trên chiến trường.

Bakugou vớ lấy điện thoại mình một cách mù quáng, lần mò qua các số liên lạc đến khi tới số của Kirishima. Cậu không thể có được anh ấy. Cậu biết nhưng, mẹ kiếp. Làm ơn hãy đẻ cậu nghe lại giọng nói của anh ấy, làm ơn.

~~~

Anh không nên bắt máy, anh ấy thực sự không nên, nhạc chuông đã qua đi. Một, không nhấc máy. Bạn biết đấy cậu ấy chỉ gọi ' vì cậu ấy say và ở một mình... ' một lời khuyên chắc chắn, nhưng thành thật mà nói Kirishima không biết tại sao Bakugou lại gọi vào lúc này.

" N-này... Bakugou "

Im lặng.

Kirishima đã thề nếu đây là một cuộc gọi chơi khăm chết tiệt...

" Bakugou?" Cậu có khoảng 10-15 giây để trả lời trước khi KIrishima kết thúc cuộc gọi và xé nát con cá mập nhồi bông mà Bakugou từng tặng cho anh. Mặc dù anh ấy vẫn chưa xé hay ném nó ra ngoài mặc dù đã một tháng trôi qua. Đau đến nhương nào khi Bakugou đột nhiên hết yêu anh, anh không cần nó.

Một cái thở mạnh được lọc qua điện thoại. Vài giây sau Kirishima thề rằng anh đã nghe thấy tiếng nấc. Chờ đã Bakugou đang khóc? Tại sao cậu ấy lại khóc? Cậu ấy không được khóc!. Tất cả các suy nghĩ trả thù và nhỏ nhen vụt bay ra khỏi đầu Kirishima ngay khi anh biết người con trai mình yêu bị tổn thương. " Katsuki?!"

" Ei..." Giọng cậu ấy nghe đứt quãng... Chết tiệt. CHẾT TIỆT!. Điều gì sẽ xảy ra nếu có gì đó nghiêm trọng?!.

" Kats? Katsuki? chuyện gì vậy? Nói chuyện với anh đi cưng," Anh ấy tập trung vào Katsuki đến nỗi anh ấy hoàn toàn quên mất mình không được phép gọi cậu ấy như vậy nữa.

Kirishima nghe thấy một tiếng nức nở bị kìm nén trước khi Katsuki nói: " Ei... Ei, em xin lỗi... em cần anh... em không thể.... em cần anh ở đây... em không thể tự mình làm điều này... quá khó... và không thể... Eijirou...Ei... làm ơn...Ei... Eiji.... em, cần, anh,... làm,... ơn... "

Chết tiệt, cậu ấy đang thở gấp.

" Suỵt, Katsuki, không sao đâu anh sẽ đến." Eijirou cố gắng xoa dịu nỗi hoảng sợ ngày càng tăng của mình để có thể an ủi cậu, anh không biết rằng liệu nó có tác dụng hay không ." Cậu ở đâu? " Eijirou vớ lấy áo khoác và chìa khóa của mình, ra khỏi của ngay và trước khi tiếng thì thầm đứt quãng của Katsuki vang lên " Nhà..." qua điện thoại.

" Anh đến đây, Kats, ngoan, em yêu, sẽ không sao đâu, em sẽ ổn thôi."

                                                               ~~~

 Bakugou đang cuộn mình lại. Não cậu đang liên tục lặp lại vột vòng lặp không kết thúc, nguyền rủa cậu với những gì cậu đã làm, đồng thời hét lên rằng cậu ta yếu đuối vì cần điều này ngay từ đầu. Chút hi vọng nhỏ nhoi đó, cảm giác nhẹ nhõm lạ thường khi được nghe thấy giọng của Kirishima sau nhiều tuần, nhanh chóng bị tiêu tan bởi sự lạnh lùng trong giọng nói của anh. Và fuck cậu chính là người đã gây ra nó. Cậu đã đánh mất người đàn ông mạnh nhất mà cậu từng có. Cậu thậm chí còn không ghi nhận cách mà giọng nói của Kirishima thay đổi, cách anh ấy cố gắng an ủi cậu, cách anh ấy gọi tên cậu. Cậu thậm chí còn không biết mình nói gì trong phần còn lại của cuộc trò chuyện đó. Cậu lại bị mắc kẹt vào vòng xoáy suy nghĩ của mình sau đó, những bất an từ hồi trung học mà cậu đã làm việc để thoát khỏi đó trong nhiều năm, bị xoáy vào với những nỗi sợ hãi mới, xen lẫn một đống lo lắng và hoảng sợ đầy ác ý. Yếu đuối, thảm hại, tầm thường. Tất cả những người đã từng khen mày đều nói dối. Mày thực sự khủng khiếp, thảm hại, không có gì có thể thay đổi con người mày, một kẻ xấu xa ngu ngốc. Mày là một kẻ phá hoại đã xua đi ánh sáng mặt trời duy nhất của mày. Hãy nhìn cách mày bùng nổ trước mọi thứ. Ha... Như thể mày có thể lấy lại sự ấm áp và ánh sáng mà mặt trời đem lại. Yếu đuối, vẫn chưa trở thành số một. Thậm chí không thể tự mình vượt qua một ngày khó khăn! Ha! Dựa vào người khác! Cứ như thể mày xứng đáng với anh ấy! Hãy nhìn những gì mày đã làm với anh ấy! Mày thật hèn hạ- Hãy nhìn những gì mày đã làm với anh ấy! Mày thật hèn hạ-Hãy nhìn những gì mày đã làm với anh ấy! Mày thật hèn hạ-

" Oh, Kats," Giọng của anh ta. Giật mình. Bakugou nhìn lên, bối rối. Gì? Tại sao anh ta lại ở đây? Bakugou lao vào một vòng xoáy mới , một sự bối rối và một nỗi sợ hãi mới mà cậu đã nghĩ anh có thể là ảo giác mà cậu tạo ra. Nhưng không, Kirishima lững thững tiến tới từ ngưỡng của nhà bếp, ngồi xuống đất bên cạnh cậu và kéo cậu vào lòng.

Mẹ kiếp. Bakugou cuộn tròn vào anh, không thể ngăn bản thân thổn thức và bám lấy anh, bởi vì anh không dủ gần. Anh ấy sẽ không bao giờ đủ gần, không một lần nữa. Mặc dù họ ở gần nhau nhất có thể, nhưng vẫn có một bức tường mà Bakugou đã dựng lên giữa họ. Không, không phải là một bức tường. Kirishima rất giỏi trong việc xé xác chúng. Một vực sâu. không thể thay đổi được. Cũng không thể khắc phục được. Ý nghĩ đó khiến Bakugou khóc nhiều hơn.

Về phần mình, Kirishima chỉ đang cố gắng trấn an cậu, anh không hiểu tại sao Bakugou lại rơi vào tình trạng hỗn loạn cảm xúc như vậy, và nó khiến nước mắt anh tụ lại. Tuy nhiên, một phần đó cũng là cảm giác được ôm chặt Bakugou sau một thời gian dài. Anh ở đây, ôm chặt tình yêu của đời mình, ngoại trừ việc họ không còn kết nối. niềm tin mà họ từng có đã tan vỡ. Sự chắc chắn giữa họ đã bị thay thế bởi sự căng thẳng đến mức Kirishima gần như không thể chịu đựng được. Nhưng, anh ấy sẽ làm, bởi vì Bakugou cần nó, và Kirishima luôn mềm lòng trước cậu.

Cuối cùng Bakugou đã lấy lại đủ giác quan để lùi lại một chút, nhìn vào mắt Kirishima trước khi liếc qua chỗ khác " Tại sao cậu ở đây?" Chết tiệt, trong tất cả những điều mà cậu có thể nói.

Kirishima trông có vẻ đau đớn, " Tớ, tớ không biết ". Bakugou khao khát được xoa dịu nỗi đau, nỗi buồn đã luôn nhìn sai về anh, và bây giờ cậu gần như không chịu đựng được nữa khi chính cậu là người gây ra điều đó. Nhưng, Kirishima vẫn tiếp tục. " Cậu đã làm tớ bị thương, Bkugou, Cậu thực sự làm tổn thương tớ." Kirishima hít moiojt hơi và nhắm mắt lại, như thể anh không thể chịu đựng nổi khi nhìn cậu. " Chỉ nghĩ về điều đó thôi đã thấy đau rồi. V-và, tớ-" Kirishima nói trong vẻ mặt nhăn nhó, tâm trí Bakugou trở nên điên cuồng khi đối mặt với thực tế rằng cậu đã gây ra bao nhiêu đau đớn cho anh ấy, Cậu ấy không biết- thậm chí không xem xét- và bây giờ...

Kirishima thở dài, " Nhưng, tớ không thể khiến mình ghét cậu. Và quên cậu, tớ đã thử. Tớ đã rất cố gắng, Bakugou, nhưng tớ không thể. Tớ không thể ghét hay quên cậu và tớ MONG MUỐN điều đó." Kirishima nói với vẻ lạnh lùng khiến Bakugou gần như lùi lại.

" Vì vậy, vì vậy không có hi vọng nào cho tớ?" Kirishima hất đầu, trừng mắt, Bakugou không thể nhìn vào mắt anh.

" Hi vọng?, cậu cần hi vọng cho điều gì?! Cậu đã hết yêu tớ! Chúng ta có thể quay lại làm bạn, nhưng tớ tuyệt đối sẽ không quay lại với cậu chỉ vì cậu không thể chịu đựng được tình trạng độc thân!" 

" Không, không không không không không, tớ chưa bao giờ hết yêu cậu! Không bao giờ!" Bakugou đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Kirishima, cố gắng làm cho anh hiểu. " Tớ đã nói dối, Kiri. Tớ thức dậy vào buổi sáng hôm đó và nhận ra mọi thứ hoàn hảo đến nhường nào. Làm thế nào tớ muốn có được điều đó mãi mãi. Nhưng sau đó giống như hồi cấp 3, tớ thức dậy và một giọng nói vang lên trong đầu " Tại sao mày lại phụ thuộc vào ai đó thế này?!. Yếu đuối!." Và tớ chỉ không thể chịu được suy nghĩ đó. Tớ phải chứng minh rằng nó sai, tớ tự làm được , tớ mạnh mẽ, tớ không cần-" 

" Dừng lại," Kirishima nói một cách u ám. " Chỉ dừng lại, tớ không cần lời bào chữa của cậu. Cậu không cần phải chứng minh nó, tớ hiểu rõ, cậu có thể sống mfa không có tôi. Cậu mạnh mẽ ở chính mình, bất cứ điều gì. " Kirishima gần như đẩy Bakugou ra khỏi lòng mình, bắt đầu đứng dậy. Với một cái lắc đầu và cái nhìn kiên quyết rời khỏi Bakugou, anh gầm gừ, " Tớ sẽ đi về."

Trong cơn hoảng loạn Bakugou nắm lấy cánh tay đang cứng lại vì tức giận bên dưới, cắt vào da thịt, cậu ấy không quan tâm. " Không!!, Kiri, tớ không thể!"

Kirishima xoay người và rít lên " Không thể sao?! " Đôi mắt anh ta đỏ lên.

" Tớ không,... không mạnh mẽ. Đủ rồi," Bakugou lắp bắp nhìn sang chỗ khác. " Tớ đã cố gắng thuyết phục bản thân bằng cách khác kể từ khi tớ đuổi cậu ra ngoài, nhưng tớ không thể làm như vậy nữa. Chết tiệt, Ei, tớ nhớ cậu rất nhiều, tớ nhớ tất cả những gì chúng ta đã từng có."

" Vậy thì sao, Bakugou ?! " Kirishima gầm lên " Cậu muốn tớ quay lại mối quan hệ với cậu chỉ để cậu rút lui vì một giọng nói khác mà cậu cần chứng minh là sai sao? Có phải mối quan hệ của chúng ta chỉ được hỗ trợ khi sức khỏe tinh thần của cậu cho phép?! Tớ không thể, Tớ sẽ KHÔNG làm điều đó, Katsuki!.

Bakugou lắc đầu nguầy nguậy, không để ý đén việc đầu gối bị đau do quỳ quá lâu và máu chảy dài trên tay " Nó sẽ không như vậy," cậu nói nhẹ nhàng. " Tớ biết mình đã làm rối tung lên. Chết tiệt, tớ thậm chí còn không nghĩ rằng cậu sẽ nói chuyện với tớ tối nay. Tớ không xứng đáng với cậu. Tớ đã làm hỏng..." Bakugou nấc lên khi thực tế lời nói của cậu ấy đã được đặt ra.

" Tớ đã hủ hoại niềm tin mà chúng ta đã xây dựng! " Cậu ấy đã khóc. " Tất cả chỉ vì tớ không hề thay đổi! Tớ biết mình vẫn là thằng khốn nạn! " Bakugou đưa tay còn lại vuốt tóc, " nhưng Ei, nếu có cơ hội, dù chỉ là nhỏ nhất, cậu sẽ cho tớ thời gian được chứ? để cậu có thể tha thứ cho tớ. Cậu sẽ để cho tớ xây dựng lại những gì tớ đã phá bỏ. Sau đó, tớ sẽ KHÔNG BAO GIỜ để cậu rời đi một lần nữa." Bakugou thở hổn hển, nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt dù cậu đã cố ngăn cản chúng thế nào đi chăng nữa. Trong khi đó, Kirishima quay đầu đi, từ chối nhìn Bakugou.

" Tớ không biết," anh thì thầm. " Tớ không nghĩ rằng tớ có thể hàn gắn mối quan hệ với cậu ngay bây giờ."

Bakugou chùng xuống. Cậu ấy biết điều đó. Biết những gì cậu ấy đã làm không thể hoàn tác. Nhưng, khốn khiếp, nó đau, rất đau. Cậu từ từ buông cổ tay anh ra, nhưng Kirishima đã đứng yên lúc lâu.

Cuối cùng, Kirishima hít một hơi thật sâu, quay lại đối mặt Bakugou. Có những giọt nước mắt chảy dài từ đôi mắt đẹp của anh ấy, và giọng anh ấy vỡ ra khi anh nói, " Nhưng chúng ta có thể là bạn."

Bakugou giật mình ngẩng đầu lên, " Thật sao ? " Giọng cậu nghẹn lại, cậu không dám hi vọng. Nhưng Kirishima gật đầu.

" Tớ không thể bên cậu lúc này, cậu đã làm tớ tổn thương , Bakugou. Nhưng, nếu cậu muốn hàn gắn mối quan hệ này, hãy chứng minh nó. Hãy làm bạn một lần nữa. Để nó có thể biến thành một cái gì đó sau đó, ok? "

Bakugou thở ra một hơi dài, "ok" cậu ấy gật đầu. "Ok chúng ta hãy là bạn lần nữa." Nhìn lên Kirishima, cậu nhếch mép buồn bã, " Tớ sẽ là người bạn tốt nhất mà cậu từng có, thậm chí còn tốt hơn tớ đã từng." 

Môi Kirishima nhếch lên, " Chúng ta sẽ xem xét điều đó."

                                            ~~~~~

Đã một năm kể từ đêm đó. Ban đầu thật sự rất khó xử. Nó gần như đau đớn đến nỗi Kirishima gần như hoàn toàn bỏ cuộc. Nhưng Bakugou không bao giờ dừng lại. Cậu đã chứng minh điều đó hết lần này đến lần khác, lên kế hoạch xuất hiện và thực hiện lời hứa của mình là " Người bạn tốt nhất mà Kirishima từng có ".

Đáng ngạc nhiên là về cơ bản họ đã trở lại bình thường. Trên thực tế, họ gần như là bạn tốt hơn trước. Một năm là khoảng thời gian đủ để Kirishima thoát khỏi gần như tất cả những cảm xúc tổn thương của đêm hôm đó, mặc dù đôi khi anh vẫn cảm thấy bất an. Trong thời gian đó, anh nên đề cập đến, Bakugou đã muốn an ủi và chăm sóc anh, trấn an anh về tất cả những gì mà giờ đây anh cảm thấy khó tin.  Và, anh ấy chưa bao giờ ngừng yêu Bakugou, vì vậy nhìn thấy cậu ấy cố gắng rất nhiều để thực hiện nó một cách trung thực chỉ khiến anh yêu cậu nhiều hơn. Thành thật mà nói, họ có thể đã quay lại với nhau từ nửa năm trước, nhưng Kirishima sợ hãi. Anh không muốn đánh mất tình bạn mới lấy lại được. Mọi thứ cuối cùng đã ổn. Anh sẽ làm gì nếu mất Bakugou lần nữa? Chỉ nghĩ đến đó thôi đã thấy đau, nên Kirishima từ chối suy nghĩ về nó. Điều đó có nghĩa là không nghĩ đến việc hẹn hò với Bakugou lần nữa... Hầu hết thời gian.

Nguyên nhân là do, hầu hết thời gian không tính đến những khoảnh khắc rõ ràng là Bakugou đã cố gắng rất nhiều để trở thành bạn của Kirishima chủ yếu là vì cậu ấy muốn hẹ hò với anh một lần nữa. Phần lớn thời gian không tính đến những lúc Bakugou trông cao quý đến mức Kirishima không thể rời mắt.

Hầu hết thời gian không đề cập tới những lúc như thế này. Nơi mà cả hai đang nín thở vì trò đùa và rượt đuổi nhau xung quanh căn hộ của Bakugou, đối mặt quá gần sau khi Bakugou cuối cùng cũng đã bắt được Kirishima và cho anh một cú đấm vì anh xứng đáng. Kirishima nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Bakugou, mắt anh rơi xuống môi cậu, đồng tử giãn ra vì khao khát tuyệt vọng. Lần đầu tiên ( à, lần đầu tiên một cách rõ ràng ) trong một năm, Kirishima quên giấu tình yêu của mình với người con trai trước mặt, và anh thấy mình đang nhìn vào môi cậu ta. mong ước được hôn cậu trở nên lơn hơn, và anh thở ra run rẩy trước khi buộc mình phải nhìn vào mắt Bakugou.

Anh đã quyết định.

Đôi mắt của Bakugou ngấn lệ và tràn đầy hi vọng. Và cứ như vậy, tất cả những gì Kirishima nghi ngờ đều rời bỏ anh như thể chúng chưa từng tồn tại. Bởi vì không còn cách nào nữa, sau tất cả những gì Bakugou đã làm trong năm qua, sau khi nhìn cậu như thế này . Vẫn tràn đầy tình yêu và như thể cậu vẫn không tin rằng mình được tha thứ và không thể không hi vọng, điều đó sẽ xảy ra lần nữa.

Kirishima run rẩy đưa tay lên má Bakugou. Hơi thở của Bakugou dồn dập.

" Có thật không? " Bakugou vỡ giọng.

" Ừm, chúng ta hãy thử lại, Katsuki." 

Bakugou thở phào, " Cảm ơn" 

Kirishima nhìn một giọt nước mắt nhỏ trên má Bakugou trước khi thu hẹp khoảng cách giữa họ. Nó hơi lạ, bởi vì khoảnh khắc này cảm thấy quá quen thuộc, nhưng lại quá mới mẻ và xa lạ. Giống như Kirishima có được " nụ hôn đầu " thứ hai với Bakugou. Và đã được như vậy, rất tốt.

Nhẹ nhàng dứt khỏi nụ hôn, Kirishima cuối cùng cũng để những lời đó ra khỏi miệng mình lần nữa . những từ mà anh nghĩ anh sexkhoong bao giờ nói được nữa. " Anh yêu em, Katsuki. "

Katsuki bắt đầu nức nở, ôm Kirishima chặt hết mức có thể trong khi lẩm bẩm: " Em yêu anh " " cảm ơn" và " em hứa sẽ không bao giờ để anh rời xa nữa." Từ đó chuyển sang Katsuki đặt nụ hôn vào cổ Kirishima trước khi Kirishima kéo cậu vào một nụ hôn sâu khác.

                                                                     ~~~~

Hai tuần sau, Bakugou mở khóa của căn hộ của họ và cơ bản chỉ cần vứt tất cả đồ đạc của mình vào chiếc tủ nhỏ cạnh lối vào, thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng được về nhà. Cho đến nay đã là một tuần dài vất vả của công việc anh hùng, Và anh ấy vẫn phải đi tuần vào buổi sáng, Ặc.

Nhưng khi bước vào phòng khách, cậu ta dừng lại. Bởi vì mặc dù căn nhà chủ yếu là tối, nhưng đèn bếp vẫn sáng. Tiếng hát nhẹ cùng mùi của bữa tối đã đến được với cậu, và Bakugou gần như khuỵu xuống. Cậu loạng choạng bước tới ngưỡng cửa nhà bếp, khẽ ứa nước mắt khi thấy anh đung đưa bên bếp lò. Với một cảm giác rùng mình, cậu bước về phía trước và thả mình vào một cái lưng rộng.

Eijirou cười khúc khích, quay lại và vòng tay mạnh mẽ ôm lấy cậu, " Chào mừng về nhà. Em yêu." 

End.   

Tác giả:

Radioactive_mother.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kiribaku