One shot
- Tóm tắt:
Các chàng trai của Baku'squad đang tụ lại tại phòng kí túc của Kaminari. Không có gì ngạc nhiên khi Bakugou ngủ gật trước. Nhưng những gì xảy ra tiếp theo không như các chàng trai khác mong đợi.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Eijirou không hề ngạc nhiên khi Bakugou là người ngủ trước tiên. Cậu ấy thường ở trong phòng của mình lúc 8h30 mỗi ngày, vì vậy khi có một cái đầu ngái ngủ gục lên vai anh ấy, anh ấy không ngạc nhiên khi thấy bạn thân mình đã ngủ say.
" Chà, tớ không nghĩ là mình đã từng thấy mặt cậu ấy không nhăn lại vì tức giận'. Kaminari trêu chọc, nghiêng đầu để nhìn rõ hơn về người bạn đang ngủ của họ.
" Cậu ấy không phải lúc nào cũng tức giận ". Eijirou nói, " Cậu đã luôn luôn chọc cậu ấy nên cậu chỉ thấy được cậu ấy tức giận".
Kaminari cười: Không phải lỗi của tớ khi cậu ấy quá dễ nổi giận.
Sero khịt mũi : "Không có nghĩa là cậu phải thúc ép cậu ấy", anh bác bỏ.
Kaminari nhún vai và nói thêm : "Vui mà, tớ không nghĩ rằng adrenaline tốt cho tim của tớ".
" Có lẽ nếu Kirishima đủ tốt, anh sẽ đánh lạc hướng Bakugou để cậu ấy sẽ quên đi những sai lầm của bạn ngay lúc này.", Sero trêu chọc, nhăn mặt với Eijirou.
Tóc đỏ nhíu chặt lông mày lại. " Ý cậu là sao ?" anh hỏi với một tiếng cười.
" Nào, anh bạn" Sero nói. " Rõ ràng với bất kì ai dành một phút để nhìn hai cậu đều cho rằng hai cậu có tình cảm với nhau."
Đôi má của Eijirou ửng hồng lên khi anh cố gắng xua đi lời nói của Sero cũng không lay chuyển Bakugou trong quá trình này. " Nó không phải như vậy," anh cố gắng phản bác. " Chúng tôi chỉ là những người bạn thân nhất, vậy thôi."
" Ừ, ừ-huh," Kaminari trả lời, lời nói của cậu ấy có chút mỉa mai. " Vậy thì, tại sao cậu là người đầu tiên mà cậy ấy luôn tìm đến khi buồn và muốn nói chuyện?. Tại sao cậu là người duy nhất ngồi cạnh cậu ấy mà không bị phàn nàn?. Tại sao cậu là người duy nhất được chia sẻ thức ăn?. Tại sao-"
"Dừng lại," Eijirou gằn giọng." Tớ hiểu rồi." Anh thở dài. " Ý tớ là, theo như tớ hiểu, tớ là người bạn thực sự đầu tiên của Bakugou, và tớ tưởng tượng rằng việc trở thành người bạn thực sự đầu tiên của bạn vào cuối đời này sẽ khiến bạn trở nên siêu gắn bó với họ. Tớ biết cậu ấy đã khó kết bạn như thế nào ngay từ đầu, nhưng cậu ấy đã trở nên tốt hơn về điều đó."
" Khi cậu ta không doạ sẽ nổ tung một người trong chúng ta," Sero phản đối, thúc cùi trỏ vào Kaminari. Kaminari cười khúc khích và húych lại Sero.
Eijirou đảo mắt trước những trò hề của bạn mình trước khi kiểm tra xem mình có vô tình đánh thức Bakugou hay không. Anh có xu hướng di chuyển nhiều hơn những gì anh nghĩ mà không nhận ra điều đó. Chàng trai tóc vàng vẫn ngủ say, miệng khẽ kêu lên khi thở nhẹ. Cậu ấy xứng đáng có được bình yên này sau những gì họ đã trải qua.
" Cậu ấy lại ngắm rồi " Sero lẩm bẩm. " Trông như một con chó con say đắm."
Eijirou đảo mắt và nhìn lên với đủ thời gian để nghe Kaminari nói thêm, " Ừ. Đôi khi tớ lo lắng cho sự tỉnh táo của anh ấy với việc điều này có thể kéo dài bao lâu."
" Tớ có thể nghe thấy, các cậu biết đấy."
" Chúng tớ chỉ hy vọng nó sẽ giúp cậu hiểu nhanh hơn rằng hai cậu đều phát cuồng vì nhau," Kaminari trả lời.
" Tớ phát cuồng vì Bakugou? Tớ đã biết về điều đó. Bakugou phát điên vì tớ?. Điều đó khó tin lắm đấy."
Kaminari và Sero quay sang nhau gần như và đồng thanh thở dài. " Có lẽ điều này sẽ khó hơn chúng ta nghĩ," Sero nói và Kaminari gật đầu đáp lại.
Eijiro cáu kỉnh trước những trò hề của bạn mình. Phải một lúc sau anh mới bình tĩnh lại được trước những lời trêu chọc. Có lẽ anh ấy nên đánh lạc hướng họ bằng một chủ đề trò chuyện khác.
Tuy nhiên, ý tưởng đó đã đi thẳng ra ngoài cửa sổ khi anh cảm thấy Bakugou bắt đầu co giật trên vai mình. Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào người bạn thân nhất của mình. Mí mắt của Bakugou rung lên giữa khép và chỉ hơi mở, những ngón tay của anh chỉ hơi cong lại, và hơi thở thì gấp gáp hơn.
" Bakugou?" Eijirou lẩm bẩm, đặt tay lên má của cậy tóc vàng. "Bakugou?"
"Kiri... shima..."
" Nhìn thấy?" Sero nói. " Cậu ấy thậm chí còn mơ thấy cậu, anh bạn."
" Sụyt," Eijirou nói. " Tớ không muốn đánh thức cậu ấy."
Bakugou rên rỉ và cuộn mình lại gần Eijirou hơn, nắm chặt áo sơ mi của anh. Cậu thở mạnh vào xương quai xanh của Eijirou, và cảm giác gần như rùng mình dọc sống lưng của Kiri. Mũi cậu ấy hóp vào cổ Eijirou, vì vậy anh cố gắng giữ chặt người bạn thân nhất của mình.
Một tiếng rên rỉ gần như thoát khỏi môi cậu tóc vàng, và một tiếng nữa theo sau. Anh bắt đầu hình dung về giấc mơ của Bakugou, và điều đó thật đáng xấu hổ, chủ yếu là đối với Bakugou mà còn với cả Eijirou. Kaminari và Sero cười khúc khích, lắc vai nhau. Bakugou kêu lên, và Eijirou đưa ra quyết định cho bạn mình.
" Tớ biết chúng mình đang tổ chức tiệc ngủ, nhưng tớ nghĩ tốt nhất nên đưa Bakubro về phòng anh ấy ngủ," Eijirou nói. " Và tớ nghĩ là tốt nhất không nên đề cập với cậu ấy về chuyện này. Tớ nghĩ cậu ấy không thích nó cho lắm."
Eijirou cẩn thận đứng và điều chỉnh Bakugou sao cho cậu được giữ nghiêng trong vòng tay của anh. Bất chấp mọi người ồn ào cậu vẫn ngủ, đầu cậu quay đi quay lại trên vai anh.
' Ôi, chúa ơi.... Công chúa ôm...'
" Tớ sẽ quay lại lấy đồ sớm thôi," anh nói, rời khỏi căn phòng vẫn tràn ngập tiếng cười yên tĩnh.
Hai người đó biết gì về cuộc đấu tranh của Eijirou? Họ thậm chí không thể tìm ra cảm xúc của riêng họ giành cho nhau. Làm thế nào nào họ có đủ tư cách để đưa ra lời khuyên cho anh?. Anh yêu họ, nhưng anh không thích bất cứ ai chúi mũi vào việc cá nhân của mình, càng không cố gắng ép buộc cậu ấy vào một thứ mà cậu ấy không thoải mái. Bakugou là một người hành động, vì vậy Eijirou cho rằng nếu Bakugou muốn có một mối quan hệ với anh, cậu ấy đã bắt đầu một mối quan hệ. Đó là một trong nhiều điều mà Eijirou cho là nam tính về người bạn thân nhất của mình.
Phải mất một vài thao tác lúng túng, nhưng Eijirou đã vào được thang máy và vào phòng của Bakugou mà không làm phiền cậu ấy quá nhiều. Làm thế nào mà người kia vẫn ngủ được là một điều bí ẩn, nhưng có lẽ cậu ấy quá mệt mỏi. Ít nhất cậu ấy đã ngừng tạo ra tiếng động. Anh không chắc chuyện gì sẽ xảy ra nếu phải đi ngang qua phòng Shouji với Bakugou đang gây ồn ào như vậy.
Khi để Bakugou nằm trên giường của cậu, anh đã thề. Tất nhiên cậu ấy đã mang theo chiếc chăn mà cậu thường ngủ cùng đến bữa tiệc của họ. Eijirou đã biết rằng Bakugou kén chọn những thứ cậu ấy thích, vì vậy cậu ấy chỉ luôn sử dụng một chiếc chăn. anh đã quay lại lấy nó và hi vọng Kaminari và Sero sẽ không đâm anh quá khủng khiếp.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Khi anh quay lại, đã khoảng 15p. Vậy tại sao Bakugou lại khác với trước khi anh đi.
Anh bước vào phòng Bakugou và thấy cậu ta lấm tấm mồ hôi, di chuyển xung quanh như thể có thứ gì đó đang cố đuổi theo cậu, và lòng bàn tay cậu khẽ đập. Để Bakugou không bộc phát năng lực của cậu. Eijirou lao tới, thả chăn của cậu xuống và nắm lấy tay Bakugou bằng bàn tay đã hóa cứng của mình.
Eijirou nhẹ nhàng bắt lấy tay Bakugou. " Bakugou, anh bạn. Cậu phải thức dậy..."
Chuyển động của Bakugou trở nên sắc bén hơn, liên tục từ vị trí này sang vị trí khác, trong khi cậu ta lẩm bẩm những điều mà anh không thể nghe thấy.
"Kiri....Kirishima...đáng...xấu... đi... bị thương..." Cậu lại rên rỉ và nước mắt rơi trên má.
Được rồi, Eijirou cần nhanh chóng đánh thức cậu ta dậy. Anh đưa một tay lên mặt Bakugou, giữ một bên má. Anh có thể suy nghĩ kĩ về điều này sau.
"Bakugou" lần này giọng nói đều đều. " Cậu phải tỉnh lại!. Làm ơn. Tất những gì xảy ra đều không có thật. Tớ đang ở đây với cậu. cố lên Bakugou! "
Bakugou hét lên, và mắt anh mở trừng trừng. Quét mắt xung quanh và đập vào mắt cậu là Kirishima. Cậu rời khỏi anh nhanh chóng đến nỗi đập đầu vào tường.
" Mày làm cái quái gì vậy, Shitty Hair? " Cậu hét lên khi đang cố lau nước mắt. " Và tại sao chúng ta lại ở phòng tao mà không phải của Pikachu? "
Eijirou có thể cảm thấy má mình đỏ bừng. Anh dời mắt đi trước khi nói: " Chà, cậu đang có một giấc mơ có vẻ hơi... thân mật, vì vậy tớ đưa cậu về đây để những người khác không gây rối với cậu khi thức dậy."
" Đồ ngốc tưởng tôi đang có một giấc mơ ướt sao?!" Bakugou thô bạo lấy tay cào tóc. " Khỏe. Hãy để nó ở đó. Bây giờ rời đi để tao có thể ngủ. Mày có thể trở lại với mấy đứa ngu ngốc đó."
Eijirou chỉ đứng dậy để lấy chăn của Bakugou và đưa cho cậu ấy. "không"
" Mày vừa nói cái quái gì vậy?"
" Tớ đã nói không, Bakugou. Ừ tớ đã nghĩ rằng cậu đang có một giấc mơ ướt như Kaminari và Sero đã nói, nhưng những gì tớ vừa thấy thì chắc chắn không phải là một giấc mơ ướt. Tớ không bắt cậu nói về nó, nhưng tớ cảm thấy không ổn nếu để cậu một mình bây giờ."
" Ugh, tao không cần sự thương hại chết tiệt của mày. Để tao yên, tao không cần mày ở đây."
Eijirou thở dài. " Tớ không thương hại cậu. Tớ chỉ lo lắng, và hiện tại, tớ đang lo lắng cho người bạn thân nhất của mình."
" Tao không thể tưởng tượng nổi tại sao." Bakugou cằn nhằn.
"Tại sao cái gì? " Eijirou quấn chăn quanh vai Bakugou. " Tại sao tớ lại quan tâm? tại sao tớ lại lo lắng? Trời ạ, cậu là một trong những người bạn thân của tớ, thậm chí có thể là người thân nhất. Tớ hiểu rằng cậu không phải là người thích nói về cảm xúc của mình, nhưng tớ không bao giờ muốn cậu cảm thấy đơn độc."
Bakugou rên rỉ và kéo chăn lên quanh đỉnh đầu. Eijirou quyết định ngồi vào bàn của Bakugou để cho cậu ấy có một chút không gian.
" Tao... tao đã gặp ác mộng," Bakugou nói nhẹ nhàng. Eijirou không thể nhìn thấy nhiều phần khuôn mặt cậu, nhưng anh nhận ra đôi mắt của Bakugou đang sụp xuống.
" Cậu có muốn nói về nó không?"
" Không... tao không muốn lại nghĩ về nó bây giờ."
" Vậy thì, tớ có thể ở lại đây đến khi cậu ngủ đi nếu cậu muốn."
Bakugou gầm gừ. " Tao đã nói là không cần sự thương hại của mày!"
" Nếu cậu thực sự không muốn tớ ở đây, tớ sẽ rời đi, nhưng tớ đã nói, cảm giác không ổn. tớ sẽ không cố ý làm cậu khó chịu, nhưng tớ sẽ ở đây nếu cậu cần."
Eijirou đứng dậy và bắt đầu đi về phía cửa của Bakugou. Anh biết tốt hơn là không nên đẩy Bakugou vượt qua giới hạn của mình. Thêm vào đó anh có thể đã nói quá nhiều với một Bakugou khó tính. Anh sẽ kiểm tra cậu ấy vào buổi sáng và xem liệu cậu ấy có muốn nói về nó sau đó không, nếu có.
"Không," một giọng nói trầm lắng. " xin đừng rời đi "
Eijirou hất đầu về phía Bakugou, chắc chắn rằng giọng nói nhẹ nhàng đó không phải thuộc về cậu bé mà hiếm khi nghe thấy giao tiếp bằng bất kì cách nào khác ngoài la hét. Tuy nhiên, khuôn mặt của cậu tóc vàng hơi bị che kín bởi tấm chăn, và mắt cậu đang nhìn thẳng vào Eijirou.
" Cậu nói gì? " Anh thở hổn hển hỏi.
" Tao yêu cầu mày ở lại, Kirishima Eijirou" Chà, tên thật của anh! "Làm ơn."
"Tất nhiên rồi" Eijirou nói. Anh bước lại gần Bakugou và đứng trước cậu vài bước chân. " Cậu muốn tớ ở đâu?"
Bakugou mở to hai cánh tay của mình, mắt cậu ấy không nhìn vào bất cứ đâu ngoài khuôn mặt của anh. " Đừng bắt tao phải nói điều đó."
Eijirou lắp bắp vài tiếng nhưng vẫn đến gần Bakugou và vòng tay qua vai cậu trong một cái ôm vụng về. Nó có lẽ không thoải mái lắm đối với một trong hai người, nhưng anh không chắc làm cách nào khác để bắt đầu những gì Bakugou dường như muốn.
" Nằm xuống đi đồ ngốc, cách đó sẽ dễ dàng hơn."
Má của Eijirou bỏng rát khi anh gật đầu và làm theo lời đề nghị của Bakugou. Cả hai cùng nằm nghiêng và đối mặt với nhau. Eijirou nằm ở mép giường.
" Cậu vẫn muốn hu-?"
" Đừng nói, Kirishima."
" Được rồi, đã rõ. Chỉ cần làm điều đó mà không cần phải đặt tên cho nó. Đó không phải là vấn đề lớn."
" Ôi trời ơi, bình tĩnh đi."
Eijirou hít một hơi thật sâu, lắp bắp trước khi vòng tay qua Bakugou lần nữa và ghì đầu cậu ấy vào cổ mình. Anh chưa bao giờ ở gần Bakugou đến thế này trước đây, và nó không làm được những điều tuyệt vời cho tim anh.
" Có, uh, như vậy ổn chứ?"
" Ừm" Bakugou rúc vào gần anh hơn, ném một cánh tay qua phía Eijirou hướng lên trên "Hoàn hảo."
Eijirou dụi mặt vào tóc Bakugou một chút, và nó mềm một cách đáng ngạc nhiên. Anh không chắc bằng cách nào đó đến được đây, nhưng anh chắc chắn sẽ không phàn nàn về điều đó. Ngay cả khi điều này chỉ là độc nhất vô nhị, thì với Eijirou như vậy là đủ rồi. Bakugou cần anh tối nay và Eijirou rất sẵn lòng làm điều đó.
" Anh sẽ luôn ở đây vì em, Bakugou." Anh thì thầm.
" Anh thật tốt."
Eijirou cười khúc khích." Tất nhiên."
End.
SunnyILLyana.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro