Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Taejoon (2)

Namjoon đã nghĩ về tất cả những triệu chứng đó… em đã suy nghĩ rất nhiều.

“Cậu cảm thấy bất kỳ triệu chứng nào sau khi uống một thứ gì đó? đồ uống do ai đó mời? ” cô hỏi lần nữa. Giờ em đã biết ai.

"Cậu có uống mà ai mời không Namjoon?" Em rơm rớm nước mắt, bác sĩ Park cảm thấy một làn sóng lo lắng khắc nghiệt đang phủ lên cô.

“Namjoon nếu có thì ai đó đã bỏ rohypnol, hay còn được gọi là Roofies, vào đồ uống của cậu và-và cưỡng hiếp cậu,” lời nói của cô chậm lại ở phần cuối.

Một vài giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gương mặt em khi em bước xuống giường để đi ra khỏi phòng, bác sĩ Park nhanh chóng chặn lại để không cho em rời đi.

“Cậu biết ai  làm điều này với bạn không? Namjoon cậu phải gọi cảnh sát, người đó đã làm việc này khá lâu rồi. ”bác sĩ Park cố gắng giải thích nhưng Namjoon hầu như không nghe thấy cô nói.

Tai em ù đi, em cảm thấy hơi choáng. Em hầu như không nhận ra ai đó đang đi vào phòng, họ dường như đang trò chuyện với bác sĩ Park trước khi cảm thấy một vòng tay siết chặt cổ tay kéo em ra khỏi văn phòng.

Namjoon cảm thấy mình không ra khỏi phòng khám, giọng nói bị bóp nghẹt gọi theo em và bảo cô dừng lại. Em thẫn thờ bước ra , đầu em trống rỗng.... Phải mất cả tiếng đồng hồ, em mới có thể nắm bắt được thực tế. Tiếng chuông tắt dần và được thay thế bằng giọng nói lo lắng của em trai .

“Namjoon hyung? Anh có thể vui lòng cho em biết chuyện gì đang xảy ra không? ” Taehyung lo lắng nhưng ruột gan đang mách bảo rằng Namjoon biết, cậu biết về tội lỗi đêm khuya của mình.

"E-Em đã cưỡng hiếp .. anh?" giọng em phát ra run rẩy và gần như không có sức sống. Taehyung sững người tại chỗ, nhanh chóng định thần lại.

"Không! Anh ....sao anh có thể nói em như thế , có phải từ bác sĩ đó không? ” giọng cậu cất lên như thể đang bị buộc tội sai. Một lần nữa Namjoon lại cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi đang chảy dài trên đôi má mềm mại của mình và lăn dài xuống cổ họng.

"Gosh, anh ấy trông xinh đẹp đang khóc" đó là suy nghĩ duy nhất xâm chiếm tâm trí tàn bạo của Taehyung.

“Taehyung, em là người duy nhất lấy đồ uống và đồ ăn! Em là người duy nhất ngủ cùng anh !! Anh đã tin tưởng em, tin rằng em sẽ không bao giờ làm tổn thương anh !! Em đã hãm hiếp anh! Em đã đánh thuốc mê anh, Tae! Anh là anh trai của em đó! Là ruột thịt của em! ” Namjoon hét lên, cảm giác xấu hổ, tức giận, sỉ nhục và bị phản bội xoáy vào ruột gan của cậu.

Vẻ ngây thơ giả tạo của Taehyung mờ đi và thay vào đó khuôn mặt  mang vẻ ngoài lạnh lùng . Ruột của em rộn lên và chỉ một từ lấp đầy tâm trí em… Chạy đi !

Namjoon quay gót lao nhanh hết mức có thể để tránh xa con quỷ mà em  ngủ cùng. Em có thể nghe thấy cậu gầm lên tên mình ngay sau lưng mình, ớn lạnh bao trùm từ đầu đến chân khi biết rằng bất cứ giây nào Taehyung sẽ bắt lấy em ngay lập tức.

Em biết rằng mình không thể vượt qua người em trai nên lựa chọn duy nhất của em là nhốt mình trong phòng và kêu gọi sự giúp đỡ. Cha mẹ của họ vừa mới rời đi hai ngày trước và sẽ không trở lại cho đến cuối tháng sau. Namjoon rẽ ngoặt vào phòng ngủ của bố mẹ mình, ngay sau khi em đóng sầm cửa lại  nghe thấy tiếng cậu chạy ngay vào đó, cậu ở gần ngay sau em.

Namjoon nghe thấy cậu gầm gừ một tiếng chửi rủa trước khi đập tay vào cửa, vặn nắm cửa bị khóa.

“Hyung ~ cho em vào,” Taehyung cất giọng ngọt ngào một cách bệnh hoạn khi nắm đấm của em trở nên trắng bệch vì nắm chặt cánh cửa.

Em bịt tay lên miệng khi em ngã xuống bức tường tiếp giáp với con quái vật . Em khóc thút thít , hy vọng cậu không thể nghe thấy trong lúc em đang rất yếu đuối và sợ hãi.

“Thôi Namjoon à, để em giải thích cho anh,” giọng Taehyung xen lẫn sự kích động khi cậu cố gắng cho em một cơ hội để mở khóa cửa. “Namjoon, mở cánh cửa này ra ngay bây giờ, nếu không tôi sẽ phá nó. Anh có biết sự khác biệt sẽ như thế nào khi tôi vào đó không? nếu anh không để tôi vào thì tôi sẽ bóp nghẹt anh đó Kim Namjoon . Mẹ kiếp! ” lời nói của cậu trở thành một tiếng hét khàn khàn khi cậu đá vào cửa như một kẻ điên.Toàn thân Namjoon rung lên, em lấy tay che tai để không nghe thấy tiếng đập cửa, la hét ngoài cửa. Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ sợ Taehyung, TeTe ấm áp ngọt ngào của em.... Và người ở ngoài cửa là ai?

“Tôi đã cảnh báo anh rồi,” Taehyung gầm gừ trước khi em nghe thấy tiếng cậu bước ra khỏi cửa.

Namjoon trườn người để lắng nghe tiếng bước chân đang lùi dần của cậu. Nỗi sợ  là cảm xúc thuần khiết len lỏi trong huyết quản của em. Em đang lo sợ cho mạng sống của mình.

Em bật dậy chạy về phía phòng tắm của bố mẹ với hy vọng tìm được thứ gì đó, bất cứ thứ gì, để bảo vệ bản thân, giúp em. Phòng ngủ của bố mẹ họ ở tầng ba và thứ duy nhất dưới cửa sổ có thể bước ra nhưng bên dưới là bê tông. Em sợ gì hơn, cái bê tông hay người em trai tàn bạo của em? Taehyung… trong lúc này là mối đe dọa lớn nhất của em.

Tiếng bước chân buộc Namjoon phải chớp lấy cơ hội nhưng khi đi cạy cửa sổ ra, em cảm nhận được điều đó. Cái chốt cửa đang khóa trong phòng. Cha mẹ anh đã lắp chúng trên tất cả các cửa sổ sau khi một vài người hàng xóm bị đột nhập lại đột nhiên được mở dần ra

"Không không không không không!" Namjoon khóc đập thình thịch.

“Namjoon-ssi ~ anh sẽ hối hận vì không cho tôi vào. Tôi đã hỏi một cách tử tế bởi vì tôi yêu anh, tôi yêu anh Namjoon, xin đừng kích động . Tôi sẽ cho anh một cơ hội nữa. Mở cửa đi ,em yêu. ”Taehyung ậm ừ, tựa trán vào cửa.

“Em là một tên bệnh hoạn, tàn bạo, tâm thần! Anh sẽ không yêu em! Nếu em yêu anh, em sẽ bảo vệ , không cưỡng hiếp anh!  Em sẽ không đánh thuốc ! " Namjoon hét lên trong tiếng nức nở. Cậu đập tay vào cửa một cái trước khi trấn tĩnh lại.

“Tốt thôi Namjoon, tôi sẽ cho anh thấy một tên 'bệnh hoạn, tàn bạo, tâm thần', đồ vô ơn bạc nghĩa!" Cậu hét lên trước khi vung chiếc búa tạ vào cửa nhà của bố mẹ họ. 

“Dừng lại Taehyung, làm ơn dừng lại! Tại sao em lại làm điều này với anh?! ” Namjoon đã khóc, em cảm thấy cuộc sống của mình trượt dài trước mắt khi em đang bị săn đuổi bởi chính em trai của mình.

“Tôi đã cho anh một cơ hội và anh đã hét vào mặt của tôi? Anh định rời xa tôi ?" Taehyung cười một cách ma quái, tiếp tục chặt cánh cửa chặn cậu khỏi người Hyung ngọt ngào của mình.

Khi nhìn qua lỗ lớn trên cánh cửa, cậu có thể thấy đang cuộn mình trong góc. Cậu muốn nhìn thấy gò má và mũi em ửng lên một màu hồng khắc nghiệt vì tiếng nức nở không thể kiểm soát được. Taehyung sẽ biến những giọt nước mắt sợ hãi đó thành niềm hạnh phúc và vui sướng ngay lần thứ hai cậu có thể chạm tới em.

Cậu thò tay vào cái lỗ tự tạo để mở khóa cửa, đẩy nó ra khi có thể. Namjoon giữ mình chặt hơn, nhắm chặt mắt đến mức tầm nhìn của em đầy những dấu chấm. Taehyung đã dành thời gian quý báu của mình đi về phía em đang run rẩy , chiếc búa tạ trên tay đang kéo lê trên tấm ván sàn bóng loáng. Cậu cúi xuống trước mặt em với nụ cười bệnh hoạn trên môi.

“Hyung,” cậu thì thầm, nhìn cách em bối rối khi nghe thấy khoảng cách giữa họ quá gần, “Namjoon Hyung nhìn em ,cưng. Anh không muốn mọi chuyện được giải thích sao? Anh không muốn được bao bọc trong vòng tay của em trai mình để được thoải mái? Hm? Anh không muốn em làm cho anh cảm thấy dễ chịu sao. ”

Namjoon muốn trả lời. Em muốn một lời giải thích, em cần sự ấm áp và an ủi mà em từng nhận được từ Taehyung, nhưng phần 'cảm thấy tốt' phát ra xoắn xuýt, gần giống như một trò đùa.

Một lần nữa, Taehyung lại xúc động trước cách em nao núng khi đôi bàn tay thô ráp của cậu vuốt ve gáy em.

“Aw, Hyung, anh thực sự là báu vật của em,” hơi thở của cậu phả vào má Namjoon trước khi quay lại nhìn chằm chằm vào chiếc giường trống rỗng của bố mẹ mình, ậm ừ, “Hãy để em làm mọi thứ tốt hơn. Anh có thể nhìn em một giây, một chút được không? ”

Động tác của em lắp bắp trước khi đồng ý và nhìn vào đôi mắt quen thuộc của Taehyung nhưng không tìm thấy người em mà mình quen biết. Đôi mắt em đầy nước mắt khi một nụ cười ngọt ngào bệnh hoạn khác nở trên khuôn mặt cậu.

“Chào chàng trai xinh đẹp,” cậu cười khúc khích, tay còn lại vuốt ve gò má ướt đẫm của em, “Anh biết tại sao em lại làm những điều này, phải không? Em cảm thấy nó khá… ngớ ngẩn và không biết… đến bây giờ vẫn chưa hiểu được. ”

Sự bối rối vẽ nên khuôn mặt mềm mại của Namjoon, Taehyung cười . Anh trai của cậu thông minh về khoảng sách vở nhưng lại ngây thơ đến mức có thể bị coi là ngu ngốc.
“Namjoon, em yêu anh,” Taehyung cười xong với một câu nói nghiêm túc.

“C-cái h-đó có liên quan gì đến việc tại sao em làm tất cả những thứ này? Nếu em yêu anh thì tại sao em lại cưỡng hiếp em? ” giọng em đứt quãng, thô ráp

Taehyung nghiến răng mặc dù, về mặt kỹ thuật mà nói thì em không sai. Thay vì quát mắng, cậu quyết định thở dài, buông bỏ những bức tường đầy gai góc của mình, “Em bị bệnh rồi Namjoon, tâm trí của em không bình thường. Anh sẽ không hiểu và cũng không ai hiểu được . Khi bản thân em ở bên cạnh anh cảm thấy rất thoải mái và an toàn . Cảm xúc được làm tình với anh rất tuyệt, nó cho em là chính mình, Hyung !"

Namjoon quét mặt để tìm những lời nói dối nhưng em chỉ nhìn thấy sự tổn thương, em gọi cậu là đồ bệnh, một kẻ tàn bạo, một kẻ tâm thần trong khi thực tế đó là những gì đang xảy ra với Taehyung. Đứa em trai ngọt ngào của em đang bị bóng tối tiêu diệt và em là ánh sáng trong cuộc đời Taehyung. Gọi thế nào cũng được nhưng bệnh tật đó phải được chia sẻ để Namjoon cảm thông cho cậu.

“Tại sao em không nói với anh? h-chuyện này xảy ra bao lâu rồi vậy Taehyung? ” Namjoon nói nhỏ, tim cậu nhói đau đến mức trào ra nước mắt.

“Anh không thể giúp em! Em không thể làm điều này tốt hơn và em biết đó là những gì anh sẽ cố gắng làm. Anh sẽ cố gắng sửa chữa cho em và khi anh không thể, anh sẽ tự trách mình về mọi thứ nhưng đó không phải lỗi của anh. Nó đã ăn thịt em kể từ khi em 14 tuổi! Em không còn biết mình là ai, hầu như không thể cảm nhận được gì! ” Taehyung gần như nức nở khi nước mắt em rơi, em chỉ thấy Taehyung khóc khi một bộ phim buồn. “Em đã thử mọi thứ! mọi điều! một số điều em đã làm, em sẽ không bao giờ nói với anh bởi vì nó không quan trọng! o-chỉ khi lần đầu tiên em quyết định hôn anh, anh mới 15 tuổi và trông thật xinh xắn và đó là lúc em không sợ hãi, em cảm thấy bình thường ” lời nói rơi ra khỏi môi cậu vì đó là sự thật.

Lần đầu tiên Taehyung thực hiện một hành động thân mật với Namjoon, cậu không còn sợ hãi bản thân hay bóng tối xung quanh mình nữa. Cậu đã từng rất sợ căn bệnh quái ác sẽ giết chết mình, cậu không bao giờ muốn rời xa Namjoon. Nhưng, mọi thứ trở nên tồi tệ và chỉ hôn Namjoon ,không đủ đối với cậu sau đó cậu bắt đầu cởi quần áo cho em và nhìn thấy cơ thể trần truồng của em như bị dội nước lạnh vào vết bỏng, nhưng sau đó vết bỏng ngày càng lớn và ham muốn và ham muốn của cậu dành cho Hyung của mình cũng lớn đến mức hiện tại. Ngay cả khi cậu giải thích điều này với Namjoon, cậu vẫn không thể không đốt cháy một lần nữa, cậu muốn quấn mình vào trong người để giải nhiệt, đầu cậu như thể đang bốc cháy.

“Anh...,” Namjoon không nói nên lời, Taehyung đã hoàn toàn đau khổ trong im lặng hoàn toàn. Ai thực sự nên là người đặt câu hỏi về tình yêu của người khác dành cho họ khi Namjoon thậm chí không thể biết Taehyung đã thay đổi như thế nào. Cậu đã phủ nhận nó khi dậy thì. Dậy thì vì lợi ích! “A-còn bây giờ thì sao? Anh cảm thấy thế nào? Ý em là sau khi phá cửa? " Cậu cười khúc khích ở phần cuối một cách nhẹ nhàng để cố gắng làm cho anh trai mình cười, nó có tác dụng…

**By : No

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro