Hopejoon (1)
Sự trở lại của họ sẽ sớm diễn ra, chỉ còn hai tuần nữa thôi.
Với tư cách là trưởng nhóm của họ, Namjoon làm mọi thứ có thể, đảm bảo mọi người đều ổn, không làm việc quá sức, ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ. Nhưng anh ấy luôn quên đi bản thân mình.
Em quên rằng em cũng cần được nghỉ ngơi thỉnh thoảng em nên có một hoặc hai bữa ăn nhẹ mỗi ngày. Nhưng đáng tiếc tính em hay quên, đặc biệt là khi căng thẳng, mà đôi khi chính em cũng không nhận thấy điều đó.
Namjoon cảm thấy có một bàn tay ôm lấy cánh tay , làm em run rẩy. Em hơi khựng lại một chút trước khi mở mắt. Đó là Taehyung.
"Đi thôi, hyung. Chúng ta phải đi." Namjoon có thể nói là càng khó chịu. Đáng lẽ em phải là người đánh thức mọi người cho buổi diễn tập của họ, nhưng anh ấy đã thức dậy muộn. Chết tiệt!
"Y- yeah, okay, okay. Hãy cho anh một phút để thay đồ. Xin lỗi."
"Vội vàng." Taehyung giễu cợt, bỏ đi. Phải, chắc chắn là em rất khó chịu. Namjoon giật môi khi đứng dậy, lấy quần áo và thay đồ vào phòng tắm sau khi rửa mặt và đánh răng.
Taehyung đã ở bên ngoài cùng với những người khác, đợi em trên xe. Namjoon chạy ra ngoài nhanh nhất có thể, quyết định bỏ bữa sáng. Em không muốn làm những người khác thất vọng. Em không thể ! Em không muốn gây thêm căng thẳng cho họ.
"Lần sau ,em nhanh hơn một chút đi !." Lần này là Yoongi. Namjoon lầm bầm "Xin lỗi", đôi môi mím lại thành một đường mỏng.
Lái xe mất 10 phút trước khi họ đến nơi. Namjoon có thể nói rằng mọi người vẫn còn mệt, vì vậy em cố gắng hết sức trong quá trình luyện tập của họ. Mặc dù khi nó thực sự đến, Namjoon, vẫn đang cố gắng hết sức mình, đã gặp khó khăn với vũ đạo. Em không ngừng sờ soạng trên đôi chân của chính mình, cơn đau ở mắt cá chân ngày càng tăng lên theo từng phút. Chắc hẳn là từ tối hôm qua, Namjoon nghĩ, em chọn chạy bộ trở về nhà từ studio thay vì đi bộ, đêm qua đã muộn, khoảng hai hoặc ba giờ sáng mới về vì không có chuyến xe nào em có thể bắt .
Họ tập luyện được vài phút thì có người thốt lên: "Chúa ơi, Namjoon cậu có thể tập trung được không?"
Em nói dừng việc mình đang làm và xin lỗi. "Xin lỗi cậu, Hoba." Lúc này, mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào em. Em không cố ý làm cậu tức giận, nhưng Hoseok chỉ đảo mắt, "Sao cũng được."
“Hãy nghỉ ngơi đi !,” Seokjin nói. Tất cả những người khác đồng ý và đi ra cửa, tất cả đều nói về việc kiếm một số thức ăn để ăn .. Namjoon tiến lên một bước chỉ để ngăn chặn cơn đau ở mắt cá chân của mình. Nó còn tệ hơn trước đó.
"Khiếp."
Namjoon đi khập khiễng về phía góc phòng, cố gắng không tạo áp lực quá lớn lên chân phải và ngồi dựa vào gương. Em hít vào và thở ra, đưa tay nắm lấy mắt cá chân và cố gắng xoa dịu cơn đau. Nó giúp được một chút, nhưng ngay sau đó mọi người quay trở lại, hầu như không quan tâm đến những gì Namjoon đang làm và bắt đầu tập luyện trở lại.
"Nào, Namjoon, chúng ta phải tiếp tục luyện tập." Namjoon chỉ gật đầu và đứng dậy, cố gắng đi lại bình thường nhất có thể mà không phải lộ ra đường đi khập khiễng. Vì vậy, tất cả đều nhảy, tập trung vào việc riêng của họ với Namjoon cố gắng kìm nén bất kỳ tiếng nức nở nào muốn bật ra từ miệng anh ấy. Không ai nhận ra điều đó cả, đó dường như là một điều tốt đối với Namjoon. Em không muốn làm họ nổi điên nữa.
Cuối cùng, đối với những ngày cảm thấy như vậy, việc luyện tập đã kết thúc và đã đến lúc phải về nhà. Những người khác thu dọn đồ đạc và đi ra khỏi cửa. Về phần Namjoon, em quyết định ở lại, cố gắng thực hiện các bước di chuyển ngay cả khi mắt cá chân em bị đau và có thể quay trở lại phòng thu của mình một lần nữa, luyện tập câu hát của em và bất cứ điều gì khác.
Trước khi em có thể nói bất cứ điều gì với những người còn lại, họ đã đi mất.
Đau ! Hai tay em nắm lại thành nắm đấm, móng tay cứa vào da thịt . Như thể em không ở đó, hoặc em không quan trọng gì cả. Họ chỉ đang rất mệt mỏi, em cố gắng thuyết phục bản thân, vâng chỉ là mệt mỏi ... hoặc có thể tất cả họ đều mệt mỏi vì em. Không, không thể nào, em cố gắng tự trấn an mình.
Vì vậy, em làm theo kế hoạch, nhảy múa trong một hoặc hai giờ, cố gắng giả vờ như mắt cá chân của em không bị thương gì cả. Sau đó đi vào phòng thu Mon studio, đọc rap một chút và viết khi cảm thấy buồn chán cho đến nó trở lại muộn, giống như đêm khác. Nhưng lần này, em dành thời gian đi dạo và chỉ suy nghĩ. Suy nghĩ về việc làm thế nào em đến được vị trí hiện tại, làm thế nào em đến đó và tại sao. Nghĩ đến việc em không xứng đáng, luôn rối tung lên và vân vân.
Namjoon trở về vào khoảng 3 giờ sáng, chưa hề mệt mỏi, thay vào đó, kiểu đi bộ đã đánh thức em dậy, vì vậy em kiểm tra tất cả các thành viên, đảm bảo rằng họ đã ngủ say trước khi em về phòng, nằm úp người vào người anh ấy. giường và nhìn chằm chằm lên trần nhà. Em giữ nguyên vị trí đó cho đến khi anh ấy ngủ thiếp đi.
Namjoon tỉnh dậy, lần này không cần ai phải lay cậu ấy cả. Đã hơn mười hai giờ chiều rồi. Như thường lệ, em đứng dậy rửa mặt, đánh răng trước khi ra khỏi phòng, không nhận ra mình đang đi khập khiễng. Em đi đến phòng của Hoseok, quyết định rằng em nên xin lỗi về những sai lầm của mình ngày hôm qua và vì đã khiến cậu tức giận.
"Hyung, anh có sao không?" Jimin hỏi em.
"Cái gì? Em đang nói cái gì vậy?" Namjoon thực lòng không biết người kia đang nói gì.
"Chân của anh, hyung. Có đau không?"
" Ồ ! Có lẽ không nên nói bất cứ điều gì, có thể sẽ gây ra một số rắc rối "
Namjoon nghĩ
"Ồ không, không, không có gì đâu. Đừng lo lắng về điều đó." Namjoon tiếp tục đi đến phòng của Hoseok, nhưng tất nhiên, Jimin không tin anh. Y biết hyung của mình, vì vậy y đứng dậy và hỏi Seokjin nơi họ giữ bộ y tế khẩn cấp của họ.
"Tại sao bạn cần nó?" Seokjin hỏi anh ta. "Chà, có vẻ như Namjoonie-hyung cần nó vì lúc nãy anh ấy đi khập khiễng." Y giải thích.
"Namjoonie khỏe chứ?"
"Em không chắc. Anh ấy bảo emđừng lo lắng ."
Trong khi cả hai đang nói chuyện, Namjoon đã ở trước cửa nhà Hoseok. Em gõ cửa, không trả lời. Em gõ lần nữa, vẫn không có câu trả lời và gõ lần cuối. Không có câu trả lời !Namjoon không nên xông vào mà không có sự cho phép, nhưng em quyết định rằng thực sự cần phải xin lỗi.
Đó không phải là một ý kiến hay.
Hoseok đang bận, đeo tai nghe, mồ hôi lăn dài trên trán. Người kia đang luyện tập, chăm chỉ. Khi nhận thấy Namjoon đang đứng và nhìn chằm chằm vào mình, cậu dừng lại.
" Cậu muốn gì?"
Cậu đã có vẻ khó chịu rồi. Có phải em đã làm điều gì tồi tệ khiến cậu phát điên như thế này không?
"Tớ có thể nói chuyện với cậu một chút được không?"
"Cậu không thấy là tôi đang bận ở đây sao? Chúa ơi. Tôi sẽ nói chuyện với cậu sau , giờ thì ra ngoài được không?"
Namjoon nuốt nước bọt và nhai bên trong miệng trước khi nói, "Được rồi." Thì thầm một tiếng nhỏ, "xin lỗi," đóng cửa lại .
Và Hoseok đã bị say. Ngay khi nghe thấy những lời đó từ miệng Namjoon, cậu biết chắc chắn có điều gì đó không ổn và có lẽ cậu đã làm cho nó trở nên tồi tệ hơn. Mẹ kiếp ! Đáng lẽ cậu nên đuổi theo Namjoon, nhưng không thể. Về cơ bản thì cậu không thể sau khi quát mắng em trước đó. Vì vậy, cậu ở trong phòng, tĩnh tâm và thư giãn trước khi có thể nói chuyện với Namjoon.
Cuối ngày hôm đó, Jimin, cùng với Seokjin, đã phát hiện ra mắt cá chân của Namjoon. Cách em luôn giữ mọi thứ trong lòng và nghĩ rằng họ không nên lo lắng cho em vì nó có rất nhiều rắc rối và vân vân. Họ nói với rằng em nên nói chuyện với họ như thế nào khi có điều gì đó không ổn hoặc bất cứ khi nào em cảm thấy thất vọng và họ sẽ luôn ở bên cạnh em, nhưng Namjoon không nghe. Em nói với họ, cầu xin họ đừng nói với những người khác về mắt cá chân bị bong gân của em rằng không muốn họ bị phân tâm hoặc bất cứ điều gì vì em.
--------------
Buổi sáng đến và đúng như lời hứa, Namjoon ở trong phòng, không thể dậy, vẫn cảm thấy quá mệt mỏi.
Cuối cùng thì Hoseok cũng tỉnh dậy, người đã bị Jungkook làm cho rung động.
"Jin-hyung đã bảo em đánh thức anh," Jungkook nói
"Và nói với anh rằng đã đến giờ ăn." Hoseok rên rỉ đáp lại. "Anh sẽ đến đó trong một phút."
Cậu mất mười phút để hoàn thành công việc buổi sáng trước khi ra khỏi phòng và vào bếp của họ. Điều đầu tiên anh ấy nhận thấy, một người nào đó đã mất tích. "Joon tỉnh rồi à?"
Yoongi nhún vai, Taehyung và Jungkook cũng vậy. Anh ấy nhìn Jimin đang ngồi bên cạnh Seokjin và Taehyung.
"Anh ấy đang ngủ." Jimin chỉ trả lời đơn giản.
"Chúng ta không phải sớm đi luyện tập sao? Mọi người tại sao không đánh thức Namjoon?"
Seokjin và Jimin quay lại nhìn nhau. Hoseok không cảm thấy tốt về điều này, có điều gì đó giữa em và những người khác.
"Nó là gì?" Cậu chờ đợi, đôi chân nảy lên mong đợi.
"Uhh-"
"Namjoon sẽ không luyện tập hôm nay." Seokjin trả lời thay Jimin
Chân của Hoseok dừng lại. "Cái gì? Tại sao?"
"Em ấy không cảm thấy khỏe." Anh cả nói ra lý do. Mọi người đều im lặng.
"Chuyện gì vậy, hyung? Cậu ấy có nói với em không?" Hoseok không thể dừng lại trước những câu hỏi của mình, cảm thấy quá lo lắng. Cậu vẫn chưa thể nói chuyện với Namjoon hoặc ít nhất là xin lỗi.
Cậu nghe thấy tiếng hyung của họ thở dài.
“Nghe này, Jimin và tôi đã hứa với Joon rằng chúng tôi sẽ không nói với em ,” anh dừng lại một lúc.
"Nhưng, anh nghĩ mọi người cũng cần biết điều đó, vì vậy anh đã nói với . Cả hai phát hiện ra đêm qua rằng em ấy bị bong gân mắt cá chân. Mắt cá chân của Joon đã bắt đầu sưng lên một chút, hầu như không thể đi lại mà phải tập tễnh. Namjoon không muốn anh nói với mấy đứa vì Joon nghĩ nó chỉ gây rắc rối hoặc làm mấy đứa mất tập trung- "
Seokjin ngừng giải thích, Hoseok đứng dậy và thu hút sự chú ý của mọi người về phía mình. "Em sẽ quay lại ngay. Em cần đi nói chuyện với cậu ấy."
**By : No
Tặng bồ nek : Jack_Bangtan . Cảm ơn nhiều ❤️❤️❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro