[ONE SHOT] SOMEDAYS, TaeNy
Cre: ssvn
Au: Chief
SOMEDAYS
.
.
.
Just Fany's POV
...
Đó là liveshow đầu tiên Taeyeon ra mắt với vai trò là nhà sản xuất, cậu ấy soạn nhạc và lên ý tưởng cho toàn bộ đêm nhạc của nhóm nhạc nữ hàng đầu sm bây giờ, EXON. Tên cậu ấy được đặt lên đầu dòng giới thiệu staff trên tấm poster, điều đó cũng đồng nghĩa với trách nhiệm dồn lên đôi vai cậu ấy nặng nề nhất.
Ai đó đẩy vào vai tôi khi cố chen vào xem tấm poster, tôi rời khỏi đám đông và thả bộ ra khỏi sân trường, bỏ lại sự hỗn loạn mà tôi vẫn thường nhìn thấy cách đây 5 năm ở mỗi buổi diễn của chúng tôi, có một sự thật không ngờ rằng công chúng có một trí nhớ rất kém và một sự theo đuổi không bền bỉ, và may mắn là nhờ như thế, tôi và Taeyeon mới có được một cuộc sống bình yên. Bỗng có vài ý nghĩ vụt qua làm tôi rạo rực, đó là cảm giác đầu tiên khi tôi nhìn thấy tên cậu ấy rõ ràng trên tấm poster, không che dấu ở bất kì dòng nào, và tôi tự hào, tôi thật sự tự hào vì Taeyeon của tôi đã đứng vững được sau những hào nhoáng của một thời.
Buổi dạy hôm nay kết thúc muộn hơn dự kiến, tôi vội vã bắt taxi đến văn phòng để lấy một số giấy tờ về nhà làm, ngày mai một đối tác khá lớn sẽ đến công ty tôi xem xét việc kí hợp đồng. Tôi đang làm ở một văn phòng luật sư nước ngoài ở Hàn Quốc, chuyên lo về những điều khoản mà công ty nước ngoài cần biết khi vào đầu tư ở đây, còn việc dạy ở trường chỉ là một sự trả lễ, tôi đã hứa với cô giáo trưởng khoa Luật quốc tế sẽ về dạy cho đàn em khi rảnh rỗi, công việc cũng khá thú vị ngoài chuyện tôi không thể có đủ thời gian ăn trưa với Taeyeon. Cậu ấy không phàn nàn gì, tuy nhiên tôi thì khá áy náy và đôi khi cũng nhớ cái bản mặt phụng phịu mỗi khi cậu ấy đói bụng, mà cũng lạ là mặc dù đã sống cùng nhau tính từ lúc vào nhóm đến bây giờ đã hơn 10 năm, nhưng đối với tôi Taeyeon vẫn mang một vẻ hấp dẫn đặc biệt, kể cả khi cậu ấy cười đáng ghét với chiếc khăn tắm của tôi trên tay.
Suýt quên là tôi chưa trả lời tin nhắn của cậu ấy lúc nãy.
“Em dạy xong chưa? Tae bận vài việc chắc sẽ về trễ, nếu đói em cứ ăn gì đó nhẹ nhẹ trước nhé.”
Cậu ấy không bao giờ bảo tôi ăn trước nếu đói, cậu ấy thường bảo tôi tìm gì đó ăn nhẹ hay xem một vài thứ để giải trí trong lúc chờ cậu ấy về nhà, bời vì Taeyeon biết rằng tôi chưa bao giờ cảm thấy ngon miệng nếu ngồi ăn một mình thay vì sau đó vài chục phút sẽ được ăn cùng nhau.
Tin nhắn đã được gửi đi, tôi biết cậu ấy cần vài thông tin về tôi như một liều thuốc giảm stress cho một đống công việc căng thẳng hằng ngày, và tôi rất vui khi làm được gì đó vì Taeyeon. Cậu ấy vẫn gầy như xưa, khuôn mặt vẫn trắng như sữa và mái tóc nâu vàng búi cao. Cậu ấy không khác gì Kim Taeyeon khi còn là một idol, cậu ấy vẫn, nhưng vững chải và mang vẻ đẹp sâu sắc hơn.
Xếp lại một số giấy tờ vào giỏ xách, có lẻ tôi là một trong số ít người bước ra từ tòa nhà này và được chú ý nhiều đến thế. Mọi người hiển nhiên vẫn nhận ra tôi, nhưng may mắn rằng họ hiểu tôi mưu cầu một cuộc sống bình dị, và ơn trời là họ chỉ lặng lẽ nhìn và lặng lẻ để tôi bước qua. Ghé qua khu thương mại gần chỗ làm, tôi muốn mua cho Taeyeon một vài món đồ, trời đã chuyển lạnh nhưng cậu ấy vẫn chỉ mặc phông phanh chiếc áo khoác ở ngoài khi đi làm, họa may khi tôi chèo kéo thì được thêm chiếc mũ len hay nón lưỡi trai, lúc này cậu ấy chỉ muốn luộm thuộm hết cỡ. Và tôi nhận ra chất nghệ sĩ trong con người cậu ấy bây giờ mới dồi dào hơn bao giờ hết, cậu ấy được tự do với bản thân, với những sáng tạo và mặc kệ những ai nhìn vào, cậu ấy bây giờ mới thật sự là Kim Taeyeon.
Có lẻ sự chiếm hữu trong tôi đối với Taeyeon đã hình thành như một thói quen, tôi hạnh phúc khi đi lòng vòng qua những cửa hàng và biết mình cần mua gì đó cho cậu ấy, đôi khi không cần quá do dự trước một món đồ màu xanh, hay trả một số tiền kha khá mà không cần đắn đo với đôi giầy mới. Tôi chưa từng nghĩ cuộc sống giản đơn và bình yên như những điều này trước đây, và tôi đã quyết định đúng, vào ngày hôm đó, tôi thầm cảm ơn vì trái tim tôi đã không nản lòng.
Và thậm chí tôi chưa bao giờ cảm thấy mình cô đơn ngay cả khi đi một mình trên đường, bởi vì những việc điện thoại tôi đổ chuông và cậu ấy bảo sẽ đến đón tôi đi ăn tối vì đã giải quyết ổn công việc. Tôi dạ vâng rồi cúp máy như một đứa trẻ ngớ ngẩn vì đang không hiểu tại sao tôi lại sung sướng đến vậy, tôi như muốn chạy đến bắt tay từng người đang nhìn tôi và nói với họ rằng Kim Taeyeon là người yêu của tôi và tôi thật sự đang rất hạnh phúc.
Tôi mua cho cậu ấy một lon nước trái cây và bước vội đến chiếc xe quen thuộc, cậu ấy vẫn đội chiếc mũ lưỡi trai với tay mở cánh cửa cho tôi, như thường lệ, chúng tôi thay lời chào bằng một nụ hôn sâu, và có thể sẽ sâu hơn nếu như đây không phải là line đường cấm đậu xe. Tôi nhắc nhở cậu ấy chạy đi và đeo dây an toàn vào người, mọi việc diễn ra như thế, như bao đôi yêu nhau khác, tôi đã thật sự chưa bao giờ mơ đến được những khoảnh khắc này.
Nhưng giờ đây mọi thứ diễn ra trước mắt tôi, và tôi mơ màng giả vờ tận hưởng như một người phụ nữ bình thường, tôi lau miệng lon nước bằng khăn giấy và mở nắp ra để vào kế bên tay lái Taeyeon. Cậu ấy liếc nhìn lon nước và kéo tôi vào để hôn lên tóc tôi.
Cậu ấy đã 28 tuổi.
- Em đi shopping à? Có mua được gì không?
- À, có...(eyesmile) em mua được một chiếc khăn choàng màu xanh, một đôi giầy cho Taeyeon nè.
- Em không mua gì cho mình hả? Sao chỉ mua cho Tae vậy?
- Hôm nay em không có hứng mua gì cho mình hết… (eyesmile)
- Để cuối tuần Tae sẽ đi cùng em nhé, Tae lựa đồ cùng em nhé.
Và tôi lại chồm qua hôn lên má cậu ấy thay cho câu trả lời, tôi biết vậy là hơi nguy hiểm trong khi lái xe nhưng tôi không cưỡng lại được, đừng ai ghen tị với tôi lúc này nhé, vì đây chỉ là một trong số rất nhiều điều mà Taeyeon làm cho tôi sung sướng phát điên lên được.
Taeyeon để tôi lựa chọn bữa tối và chúng tôi đến nhà hàng Pháp quen thuộc, nó nằm trên sân thượng của một tòa nhà gần sân bay Gimpo, từ đây chúng tôi có thể ngắm máy bay qua lại như thể nó là thứ đồ chơi nằm lọt trong lòng bàn tay.
- Fany..
- Sao hả Taeyeon?
Vừa ngồi xuống cậu ấy đã chồm qua chỗ tôi dù chúng tôi đang ngồi đối diện nhau, cái ánh mắt nheo nheo lại của Taeyeon báo hiệu vài điều tinh quái.
- Hôm nay có ai khen em xinh không?
- …
- Hôm nay em đẹp lắm đó.
- …
Tôi biết mình đã rối trí trong vài giây, khuôn mặt cậu ấy sát vào tôi và còn khen tôi kiểu ấy. Taeyeon luôn biết cách làm tôi đỏ mặt và sau đó sẽ cười phá lên vì sự xấu hổ của tôi.
- Chỉ có mỗi hôm nay em mới xinh thôi hả? Còn những ngày khác không xinh hở Taeyeon?
- Haha.. những ngày khác Tae chỉ nhìn thấy em xinh trong khi mặc tạp dề, hôm nay là em đặc biệt sexy.
- Taeyeon ah…
Ôi, tôi đâu phải cô gái 18 tuổi lần đầu hẹn hò, nhưng sao cảm giác chẳng khác lắm cách đây 10 năm ở quán kem đâu đó gần công ty, cậu ấy cũng mang kem đến và chọc ghẹo tôi y như vậy.
Tôi mơ hồ nhớ lại quãng thời gian tôi đã giằng co với chính mình, ở bên cậu ấy hay ra đi. Như tất cả những người nghĩ cho riêng tôi đã nói như tiên đoán rằng ở bên Taeyeon tôi chỉ có đau khổ và nước mắt, rồi đến ngày nào đó tôi cũng sẽ bỏ trốn. Ngay cả Hyunie của chúng tôi cũng e ngại rằng tôi sẽ chết khô cùng nỗi buồn, dẫu Yoongie cũng vô tâm không kém tên ngốc ngồi đây, nhưng cô bé vẫn chịu đựng được, và mọi thứ vẫn ổn, Hyunie vẫn đi cùng những thành công và khó khăn của Yoongie, với tôi cũng vậy. Sau những ngày thật sự u ám, tôi vẫn ở đây với Taeyeon, và sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng ai đó khác tôi đang nhìn cậu ấy như bây giờ, chắc tôi sẽ nổi điên vì điều đó.
Ngọn nến ở giữa chúng tôi nghiêng mình vì những cơn gió cuối cùng của mùa thu, đôi khi trong lúc ăn cậu ấy lấy tay che cho ngọn nến không tắt, và cứ đều đặn như vậy, đan xen trong những câu chuyện, cậu ấy kể chuyện, rồi bỗng dừng lại và hỏi tôi vài điều gì đó, rồi lại tiếp tục câu chuyện, có những khi lại cảm thán vu vơ về món ăn, rồi lại nhìn tôi lâu thật lâu.
- Tae nói nãy giờ không làm em chán chứ hả?
- (eyesmile) không đâu cưng, em đang nghe mà, rồi sao nữa, mọi người có đồng ý không?
- Fany. Em có muốn đi không?
- …
- Tae muốn em ở bên cạnh đêm đó, buổi diễn này rất quan trọng với Tae.
- Em không băn khoăn nhiều, vì em cũng muốn…em thật sự muốn nhìn thấy…ý em là em muốn mình ở bên Taeyeon và chứng kiến mọi thứ Taeyeon làm nhưng…
- Em sợ mọi người nhìn chúng ta?
- Không. Em không sợ, nhưng có ảnh hưởng gì đến Taeyeon không,… việc chúng ta… có lẻ ai cũng biết.. nhưng em không biết vì mọi người sẽ làm việc với Taeyeon sau này, em chỉ lo vậy thôi.
- Tae không nghĩ gì nhiều, nhất là mọi người xung quanh. Tae chỉ nghĩ đến cảm giác của em, không biết em có thoải mái không khi đến đó, nên nếu em vẫn đắn đo thì Tae không ép đâu.
Từ lúc làm công việc sản xuất âm nhạc cho liveshow này, cậu ấy chưa bao giờ hỏi tôi điều gì tương tự như vậy, vẫn là công ty SM, vẫn là những người đã làm việc cho chúng tôi, có thể mọi người đều mập mờ đoán ra, nhưng chúng tôi chưa bao giờ xuất hiện chính thức, những lúc hẹn hò ở ngoài cũng thưa thớt, chúng tôi trốn về căn nhà, ăn tối, xem phim và yêu nhau ở đó. Taeyeon luôn bảo vệ tôi khỏi những rắc rối mà trước đây bọn tôi phải đối diện hằng ngày, cậu ấy cũng sợ, tôi tin như vậy.
Tôi đã yêu con người trước mặt tôi hơn 10 năm, và không còn gì đủ sức ngăn tôi nhìn thấy những thành quả mà cậu ấy đạt được.
- Taeyeon, em là vợ Taeyeon mà phải không?
- …
- (eyesmile) em nhất định phải tới xem buổi diễn của Taeyeon chứ.
Tôi thấy đôi mắt cậu ấy hấp háy sáng lên và những cái khụt khịt mũi thay cho câu trả lời, cậu ấy cuối xuống dọn dẹp dĩa đồ ăn như một cậu bé muốn giấu diếm niềm vui. Và lòng tôi chưa bao giờ cảm thấy thanh thản như lúc này.
- Em mệt không? Muốn về nhà hay muốn đi đâu đó không?
- Tae lái xe nhiều có mệt không?
- Em vào đi, cẩn thận.
Cậu ấy mở cửa xe cho tôi và thắt dây an toàn trước khi ngồi vào chỗ của mình.
- Ăn kem nhé.
Taeyeon dừng xe ở bãi đất trống nhìn ra sông Hàn, lục lọi trong hộc để đồ tìm ví nhưng lại quên rằng tôi đã giữ nó từ lúc nãy, trong nhà hàng. Cậu ấy mở cửa phía trên xe và bảo tôi ngồi đếm sao đợi cậu ấy về, tên ngốc ấy lúc nào cũng sợ tôi buồn. Phải rồi, cậu ấy đã từng làm tôi điêu đứng, theo một nghĩa ít tích cực nhất, nhưng đã qua rồi, cậu ấy cũng đã dỗ dành tôi đủ để nguôi ngoai mọi thứ không vui, đó là những ngày đầu khi chúng tôi ngần ngại với tương lai của mỗi người, khi không còn là SNSD. Chúng tôi cãi nhau và thiếu những khoảng gần để làm lành, cậu ấy bắt tôi tránh xa, cậu ấy bảo tôi quay về Mỹ, hay đi cùng Sica qua Pháp để học thời trang. Cậu ấy nói rằng không cần tôi nữa.
Hình ảnh cậu ấy cố uống hết những chai bia trong quán bar để ngủ vùi từ ngày này qua khác ám ảnh tôi, dù chỉ là vô tình nhớ lại tôi cũng đau thắt. Cậu ấy hụt chân sau 8 năm, cậu ấy những tưởng sự chia ly là dễ dàng, không còn là SNSD, không còn đứng trên sân khấu, cậu ấy lạc lõng và hẫng. Cậu ấy là người rất giỏi che đậy cảm xúc, chẳng ai biết cậu ấy như thế nào, chẳng ai hiểu những gì cậu ấy nói ra chỉ cố che lấp nỗi buồn của mình, và tôi cũng chỉ biết chạy đi tìm cậu ấy và khóc, tôi gọi điện hỏi những ai đã gặp cậu ấy và nhớ chính xác từng quán bar mà tôi từng lùng sục, tôi gần như đã khóc ròng trong những cái nhìn của mọi người xung quanh để níu kéo Taeyeon về nhà.
- Fany!
- …Taeyeon mệt rồi, mình về nhà nhé, Taeyeon…
- Để Tae yên, em đi đi, đừng ở đây nữa! Đừng quanh quẩn ở đây nữa!
- …Mọi việc sẽ ổn thôi Taeyeon, mình về đi…
- Fany! Em không nghe rõ hả? Ở đây em sẽ không có hạnh phúc đâu? Đi đi!
- Taeyeon! Em không cần. Em ở đây với Taeyeon.
Tôi biết cậu ấy không hoàn toàn nói dối, cậu ấy sẽ như vậy nếu cảm thấy tôi sẽ không hạnh phúc với hoàn cảnh lúc đó, nhưng tôi biết bản thân mình không cần thứ hạnh phúc nhìn thấy được, tôi cần ở cạnh Taeyeon, và nếu tôi ra đi lúc đó, tôi biết bản ngã mình sẽ chết, linh hồn mình cũng sẽ lụi tàn.
Thật lạ là trái tim tôi không một lần lên tiếng khi tôi đắn đo, đời tôi dành cho Taeyeon tựa như một điều hiển nhiên nhất. Sau những giằng co, tôi nhìn cậu ấy ngủ trên giường, trong vòng tay của tôi, và hiểu rằng những gì đã trải qua hay sắp đến đều có thể vượt qua được, tôi chưa bao giờ là một tuýp phụ nữ mạnh mẽ, nhưng vì Taeyeon, đến sức lực cuối cùng tôi cũng có thể.
Bóng người bé nhỏ đi về phía tôi với vài hộp kem lủng lẳng, mái tóc lõa xõa trong chiếc nón lưỡi trai, đôi boot sờn cũ vẫn đá tất cả mọi vật trên đường đi, tôi mơ hồ nhận ra trái tim tôi vẫn hướng về cậu ấy, vẹn nguyên như những ngày đầu.
.
.
.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro