Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Còn Mãi Gọi Tên

"Em thà là hai vectơ ngược hướng để chẳng bao giờ gặp nhau. Còn hơn là đường tiệm cận gặp nhau mà chẳng đến bên nhau"

Mọi người thường bảo tình yêu khiến cho ta cảm thấy vui vẻ và ấm áp nhưng đó chỉ với tình yêu từ hai phía. Thế tình yêu từ một phía liệu có được như vậy không?

Phạm Hương và Trần Ngọc Lan Khuê kết hôn khiến cả đất Sài Thành phải chắn động, hai đại tiểu thư của hai tập đoàn lớn nhất Sài Thành, nếu như người ngoài nhìn vào sẽ thấy họ rất xứng đôi nhưng có những chuyện chỉ người trong cuộc mới hiểu. Lan Khuê là toàn tâm toàn ý muốn kết hôn với Phạm Hương còn Phạm Hương chấp nhận kết hôn vì bị gia đình ép buộc, cuộc hôn nhân này sẽ ra sao khi...tình yêu chỉ có từ một phía???

Sau khi kết hôn Phạm Hương luôn lạnh nhạt với nàng chẳng bao giờ đụng đến nàng. Sáng đi sớm tối thì về muộn cả người nồng nặc mùi rượu. Hôm nay cũng như thường ngày cô cũng say mèm vừa vào đến nhà cô hôn ngấu nghiến vào đôi môi nàng sưng đỏ, đêm đó cô lấy đi thứ quý giá của nàng, mà cô lấy nó cũng có gì sai? Cô là chồng nàng nhưng điều khiến nàng đau đớn hơn thể xác bị hành hạ là người cô nói lời yêu trong cuộc vui không phải nàng mà là một cô gái khác. Nổi đau thể xác có là gì so với con tim tan vỡ...

Sau việc đêm đó nàng ngỡ cô sẽ quan tâm yêu thương nàng nhưng nàng đả sai cô vẫn vậy vẫn lạnh nhạt như thế đối với nàng. Hôm nay cô về sớm nàng hớn hở đón cô với gương mặt không thể tươi hơn nữa.

"Hương, em có chuyện muốn nói với chị"

"Chuyện gì?"_cô không hiểu lí do tại sao mỗi lần gặp cô gái này cô lại thấy khó chịu

"Chị xem này..."_nàng đưa cho cô một cái gì đó... Đến lúc cô thấy lại hoảng hốt

"Cô...cô đả có thai"

"Dạ, Hương có thích không?"_nàng vẫn tươi cười đáp trả cô

"Hứzz... Cô đùa với tôi à, tôi và cô không thể nào cô biết không?"

"Nhưng, Hương cái này..."

"Thôi đủ rồi, cô định dùng chiêu này ép tôi nhận cái thai này sao? Cô để ai ăn vỏ giờ để tôi dổ sao? Ai chứ Phạm Hương này không phải đồ ngốc để cô lợi dụng..."_cô ngất lời nàng.

"Phạm Hương, chị..."_trái tim nàng như ai xé nát nàng không thể ngờ cô lại có thể dùng những lời lẽ đó nói với nàng.

"Tôi sao? Tôi nói quá đúng chứ gì, cô đi ăn nằm cùng người khác..."_"chát" chưa nói hết câu từ mặt cô đã truyền đến cơn đau rát nàng đã đánh cô sao nàng lại dám đánh cô?

"Cô dám..."_Phạm Hương trừng mắt nhìn nàng

"Phạm Hương chị có phải con người không? Chị ghét tôi cũng được cả con chị chị cũng bỏ. Được Phạm Hương nếu như cảm thấy cuộc hôn nhân này nhàm chán quá thì li hôn đi lúc đó chị sẽ được tự do bên cô ta, nếu như chị không chấp nhận ừ cái thai không phải của chị đó, chị vừa lòng chưa?"_nàng bây giờ như rào thét lên

Phạm Hương lúc này như được giải thoát còn Lan Khuê bây giờ như một cái xác không hồn, trái tim non nớt đả bị rọt nhỏ thành trăm mảnh, nàng tiến đến tủ viết tờ đơn li hôn kí tên vào rồi tiến đến tủ đồ bỏ tất cả vào trong vali rời khỏi nhà còn Phạm Hương nhìn bóng lưng nàng đi xa khuất mà thích thú kí tên vào đơn một cách dứt khoát.

Ba ngày sau, cả hai cùng ra toà giải quyết vấn đề li hôn khi tất cả đã hoàn thành Phạm Hương bước đến bên nàng giọng mỉa mai

"Cảm ơn cô đã tạo điều kiện cho tôi và Tuyết Nhi đến bên nhau. Thật ra thì chúng tôi đã có dự định sau khi li hôn với cô chúng ta sẽ cùng nhau đi thụ tinh  và có con với nhau đó mới là máu mũ của tôi"

Nàng khẽ nhễch mép giọng mỉa mai lại

"Chưa biết có phải là vậy hay không? Tính trước coi chừng bước không qua"_nàng bỏ lại cho cô một câu nói rồi bình thảng bước lên xe.

Quả thật là như vậy sau khi li hôn với Lan Khuê cô mới nhận ra được bộ mặt thật của Tuyết Nhi cô ta chẳng thương yêu gì cô mà chỉ lợi dụng cô. Và sau khi li hôn cô mới nhận ra cuộc sống thiếu nàng là như thế nào nàng đã vì cô mà một mình đi thụ tinh, con của cô và nàng mà cô không chấp nhận nó còn xua đuổi nó, bây giờ cô nhận ra thì cũng đã quá muộn rồi nàng đã xa cô thật rồi...

__________________

5 năm sau...

"Bảo bối ăn từ từ thôi coi chừng nghẹn bây giờ"_nàng nhìn đứa con gái với ánh mắt cưng chiều vô đối

"Mami của con làm ngon như thế này hông ăn nhanh để ba Khải ăn hết thì sao?"_đứa bé miệng còn dính đầy thức ăn vừa ăn vừa nói khiến ai cũng phải bật cười

"Ba không có ham ăn như con đâu"_chàng trai trẻ tười cười trả lời với đứa trẻ

Cả căn nhà tràn đầy tiếng cười của cả ba người. Có lẽ 5 năm đã giúp nàng cất hình ảnh Phạm Hương vào một góc tim của mình, không còn đau đớn hay buồn sầu vì người đó nữa. Hôm nay là chủ nhật nàng muốn dẫn bảo bối đi chơi cả ngày vì con bé muốn vậy.

"Bảo bối ngồi đây không được đi đâu mami đi mua kem cho con ăn nha"_Lan Khuê đặt cô bé ngồi xuống ghế dặn dò

"Dạ...con biết ròy mami làm như con là con nít vậy"_và cuối biểu môi thần thánh của Mái Ngố ( ò con âu phải con nít âu)

"Dạ, vâng con là người lớn"_nàng mỉm cười rời đi

Do quầy kem đông khách nên đợi hơi lâu lúc nàng quay về không thấy bảo bối của nàng đâu, gọi mãi mà chẳng thấy con bé đâu đang lo lắng bổng từ phía sau có tiếng gọi

"Mami con ở đây..."_bảo bối gọi lớn chạy lại phía nàng

"Con đi đây vậy biết mami lo lắm không?"_nàng xoay người bảo bối xem có bị dì hay không

"Con đi theo dì này chơi nè mami chơi với dì ấy vui lắm"_cô bé vừa nói vừa chỉ người phía sau

"Con thật là đã dặn là..."_lời nói bổng tắt đi khi nàng ngước mặt nhìn người phía sau

Hai đôi mắt giao nhau, dán chặt vào đối phương. Lúc mới tiến đến Phạm Hương thấy thân ảnh này rất quen nhưng không dám chắt đến khi đến gần thật sự là nàng. Trái đất này quả là tròn cô không ngờ lại có thể gặp nàng trong lúc này 5 năm qua cô vẫn luôn tìm kím nàng nhưng vô ích vậy mà hôm nay lại có thể tình cờ gặp được nàng ở đây nhưng liệu khi gặp nàng, cô và nàng có thể quay lại không? Nàng có đủ bao dung tha thứ cho cô không?

Lan Khuê nụ cười tắt hẳn khi nhìn thấy người đối diện nàng vội kéo bảo bối đi nhưng chưa được bao xa đả bị lực tay từ phía sau làm chao dảo

"A... Chị làm gì vậy?"_nàng tức giận nhìn cô

"Em còn định trốn tôi đến bao giờ đây?"_cô siết chặt tay nàng

"A...đau chị buông tôi ra đau..."

"Không...theo tôi về tôi sẽ buông cô ra"

"Nực cười sao tôi phải theo chị về, chị nên biết tôi và chị đã li hôn rồi"

Mặt cô tối sầm lại, đúng cô và nàng đã li hôn cô lấy tư cách gì bắt nàng về nhà cùng cô. 5 năm trước cô đã đánh mất nàng khó khăn lắm mới tìm được nàng không thể để nàng đi như vậy được, coi như cô ít kỉ muốn giữ nàng lại bên cô, cô sẽ dùng mọi thủ đoạn để có được nàng, nhất định phải ép nàng về bên cô. Cô càng nghỉ tay cô càng siết chặt tay nàng

"A..đau Phạm Hương buông tôi ra..đau"_nàng gào thét lên tay nàng rất đau

"Dì à buông mami con ra.. Huhu"_cô bé cũng khóc thét lên

Phạm Hương giờ này mới nhận thức được việc làm của mình cô hốt hoảng buông tay nàng ra, cánh tay đã in đỏ năm ngón tay của cô. Cô vừa buông tay nàng ra thì nàng vội ôm bảo bối vào lòng chạy thật nhanh nhưng một lần nữa bị cô chặn lại. Biết không thể khống chế được nàng cô vội điện thoại cho tài xế đến để hai mẹ con vào ghế sau mặc cho nàng gào thét. Về đến nhà cô kêu dì 5 bế bảo bối vào phòng ngủ do nảy trên xe con bé khóc quá giờ mệt ngủ thiếp đi, Lan Khuê thấy dì 5 cũng không lo, rồi cũng không muốn đánh thức con bé nên đành đưa cho dì 5 ru nó ngủ. Sau khi bảo bối ngủ nàng mới rời khỏi phòng nói chuyện cô, thấy cô ở phòng nàng tiến vào phòng hỏi

"Chị muốn gì?"_nàng trừng mắt nhìn cô

"Về nhà ở với chị...sống cuộc sống vợ chồng với chị"_cô bình thản nói

"Không...ưmm..."_câu nói chưa dứt đã bị dùng môi chặn lại *chát* đây là cái tát thứ hai nàng dành cho cô

"Em..."

"Xin chị tự trọng tôi với chị không còn quan hệ gì với nhau cả"

"Được... Nếu không có quan hệ thì tôi sẽ làm cho em và tôi có quan hệ"_cô đẩy mạnh nàng xuống giường xé nát chiếc váy nàng đang mặc mặt cho nàng chóng cự. Trên người nàng bây giờ chỉ còn duy nhất chiếc bra đen quyến rũ, khiến dục vọng của cô càng tăng lên. Cô xâm nhập vào cơ thể nàng thật mạnh mẽ mặc cho nàng gào thét van xin cô cũng mặc kệ

"Hức...hức...hức"_nàng ngồi co gối ở giường trên người chỉ có chiếc chăn quấn lại

"Em à..."

"Hức...hức...hức"

"Hương xin lỗi, em đừng khóc nữa"_Phạm Hương ôm nàng vào lòng

"Buông tôi ra...đừng đụng vào tôi"_nàng đẩy cô ra khỏi mình

"Đừng đụng vào tôi...tôi đã ăn nằm với trai rồi có chữa hoang, chị đụng vào tôi để lỡ tôi mang thai lại bắt chị chịu nữa"

Tim cô đau thắt lại từng lời nói của nàng cứ như kim đâm vào trái tim cô. Thì ra cảm giác của em 5 năm trước là như vậy sao? Thì ra đây là cảm giác khi bị người mình yêu sỉ nhục sao? Thì ra những chuyện tôi làm 5 năm trước lại tạo cho em nỗi đau vậy sao? Tôi hiểu rồi lỗi lầm là do tôi gây ra tôi sẽ bù đắp lại cho em, sẽ làm tất cả để em tin tưởng tôi. Tin tôi đi Lan Khuê, tôi yêu em.

"Đừng...em đừng như vậy tim tôi đau lắm em đừng khóc nữa"_cô lại ôm nàng một lần nữa

Chị nói gì tim chị đau? Tại sao phải đau? Là chị đang thương hại hay muốn xem tôi là con rối trong tay chị đây?

"Lan Khuê... Em có biết 5 năm qua tôi rất nhớ em không? Sau khi em rời đi tôi mới hiểu cảm giác mất đi em là như thế nào? Cuộc sống của tôi rất tẻ nhạt và nhàm chán khi không có em bên cạnh, xin em một lần mất em là quá đủ rồi tôi không muốn lặp lại lần thứ 2 đâu xin em đừng đi hãy để quảng đời còn lại của em có sự góp mặt của tôi, hãy để tôi cùng em đi qua những ngày gian khó còn lại của cuộc đời em được không? Phạm Hương tôi yêu em đồng ý làm vợ tôi thêm một lần nữa được không em?"_tất cả lời nói đều xuất phát từ đáy lòng cùng lúc đó cô lấy trong tủ ra 1 chiếc nhẫn quỳ dưới chân nàng

Đúng tất cả lời cô nói đều xuất phát từ trái tim nhưng một khi niềm tin đã mất dù cô có nói bao nhiêu lời chân thực cũng là vô dụng. Đối với nàng ám ảnh của 5 năm trước vẫn còn tồn đọng trong tâm trí, nàng hận kẻ đã gây cho nàng tổn thương sâu sắc nhờ cô mà nàng đã quên cảm giác yêu ai đó là gì, nhờ cô mà nàng luôn tạo cho mình vỏ bọc cứng rắn và mạnh mẽ, nhờ cô mà có được nàng ngày hôm nay.

"Không... Không tôi không muốn, chị mau đi ra ngoài... tôi không muốn nhìn thấy chị...đi đi..."_Lan Khuê bây giờ chẳng còn chút lí trí nào nữa nàng ném những giường vào người cô

"Khuê Khuê em đừng như vậy nữ được không? Em muốn đánh muốn chửi tôi cứ làm đừng hành hạ bản thân như thế...được rồi tôi đi là được chứ gì"_nói rồi cô lặng lẽ bước ra ngoài

Sau khi Phạm Hương ra ngoài nước mắt cũng theo đó mà tuôn ra thêm trên gương mặt bé nhỏ của nàng. Trong cái mờ nhoè của nước mắt nàng vẫn thấy được cái lấp ló trong mắt mình. Chính là nó... Chỉ nó lúc này mi giúp cô giải thoát cần vội con dao lên nàng giơ lên khỏi không trung vị trí nhắm rất chuẩn sát vào tim...

1
2
3

"KHÔNG... Khuê Khuê dừng lại"_cô vội nắm lấy tay nàng lại. Thật ra cô đang đứng ngoài cửa chứ chẳng đâu xa, cửa đóng hở đủ để cô nhìn vào bên trong phòng đang diễn ra

"Chị buông tôi ra...hãy để tôi chết đi"_nàng vùng vằn thoát khỏi tay cô. Cả hai cứ như vậy đến khi...

"AAAAA..."_Tiếng la thất thanh của Phạm Hương làm cả biệt thự thức giấc chạy vào phòng cô cảnh tượng trước mất khiến ai cũng phải rung sợ người Phạm Hương và Lan Khuê dính đầy máu

"Phạm Hương...Phạm Hương mau gọi cấp cứu"

__________/\_______

Nữa tiếng trôi qua cuối cùng bác sĩ cũng bước ra

"Bác sĩ chị ấy sao rồi"

"Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm nhưng do mất máu quá nhiều phải nằm viện vài ngày để tiện chăm sóc khoảng 30p nữa người nhà có thể vào thăm"

"Tôi biết rồi... Cảm ơn bác sĩ"_nàng thở phào nhẹ nhõng, nàng cứ sợ cả đời này không gặp được cô nữa, nàng rất sợ...

Nàng bước vào phòng bệnh, ngồi ở cạnh giường nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô nước mắt lần nữa tuôn ra

"Hương em xin lỗi..."

3 ngày sau...

"Hương à... Chị định ngủ đến lúc nào nữa chị đã hứa sẽ cùng em đi hết quãng đường còn lại mà sao hứa rồi không giữ lời , chị có biết chị ác lắm không chị gieo cho em  hi vọng rồi lại lấy đi nó là sao? Chị mau tỉnh dậy đi, tỉnh dậy còn chăm sóc cho em và bảo bối nữa chị mà không tỉnh dậy em sẽ dẫn bảo bối đi đó"

"Nếu bây giờ chị tỉnh dậy em có đồng ý làm vợ chị không?"

"Đương nhiên là em đồng ý rồi...à mà khoan có gì đó sai sai"

"Có gì sai hả Meow con"

"Yahh...Phạm Hương chị dám gạt em"_nàng tức giận véo 2 má bánh bao của cô

"Haha không làm như vậy em có đồng không??"

"Đồ lừa đảo"_nàng phụng phịu giận dỗi

"Chỉ lừa đảo mình em thôi"_cô xoay người nàng lại hôn vào môi nàng giỗ giàng

"Chị mới vừa tỉnh lại nghỉ ngơi tí cho khoe đi"_nàng đắp chân lại cho cô

"Khuê Khuê chị muốn sau khi tỉnh lại sẽ nhìn thấy em và bảo bối mỗi ngày, xin em đừng rời xa chị nữa được không"

"Bee ngốc, em sẽ không đi đâu mau nghỉ ngơi đi ngoan em thương"_nàng dặt lên môi cô một nụ hôn, Phạm Hương cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Buổi chiều cô mơ màng tỉnh dậy

"Daddy, daddy khoẻ chưa?"_ ôi con bé nhìn vào ai cũng muốn nựng cả

"Bảo bối daddy khoẻ rồi. Mà mami con đâu?"_cô nhìn xung quanh không thấy nàng liền hỏi

"Mami về nhà nấu cháo cho daddy rồi tí mới vào"

"À... Bảo bối lên đây với daddy để daddy ngắm con một tí"

"Dạ"

Cô bé ngồi lên người cô, cô nhìn đứa nhỏ trên tay quả thật rất giống cô đặc biệt là hai cái má bánh bao độc quyền cũng được nó thừa hưởng. Ôi sao mà con cô đẹp dữ zị tèn càng nghỉ cô càng hảnh diện về điều này

"Daddy, daddy "_cô bé lay nhẹ tay cô "Daddy đang nghỉ gì mà suy tư thế"

"Daddy đi đang nghỉ tại sao con lại dễ thương đến thế"

"Hihi con biết con đẹp rồi mà daddy khỏi khen nữa" (ôi mẽ tự tin vãi)

"Vơng vơng"

"Mami tới rồi đây, ủa chị tỉnh lúc nào vậy?"

"A chị mới tỉnh thôi"

"Mami bảo bối đói rồi mami có mang gì cho bảo bối ăn không"

"Mami có mua pizza cho bảo bối nè"

"Hi...thương mami nhất"

"Thôi ăn đi cô nương để mami đút cháo cho daddy ăn"

"Dạ...hi"

"Chị có đói lắm không"_nàng quay qua nhìn cô

"Cũng hơi hơi"

"Để em đút cháo cho chị ăn"

"Chị không muốn em đút đâu"

"Chứ chị muốn sao?"

"Muốn em móm cơ~~"

"Nè có con ở đây nha"

"Không biết đâu, em không móm chị không ăn đâu chị nhín đói chết luôn"

Cả buổi trời cô chưa ăn được miếng cháo nào. Đợi đến lúc bảo bối ăn xong rồi ngủ đi rồi nàng mới lên tiếng

"Thôi được rồi...nhưng chỉ lần này thôi nha"

Cô vội gật đầu, nàng cho cháo vào miệng rồi bắt đầu truyền cháo qua cho cô môi nàng vừa chạm cô đã hút hết cháo trong miệng nàng cứ như thế muỗng này đến muỗng khác cháo cũng vơi dần đi mặt nàng thì đỏ bừng còn cô thì khỏi nói cũng biết như nào rồi quá sung sướng.

Sau khi xuất viện cô đưa nàng và bảo bối đi du lịch biển. Nói đi ba người chứ có mình bảo bối là chơi à còn hai con người kia suốt ngày cứ quấn lấy nhau như hình với bóng. Nàng một bước thì cô một bước bây giờ mà trời có sập hai người cũng quấn nhau như thế thôi ( thấy tội bảo bối sao sao á ba mẹ chỉ chơi nhau hoy hỏng có chơi với bảo bối. Hoy bảo bối đừng có buồn lại đây chơi với Chôm nè)

Bãi biển rất đẹp nhưng hình ảnh gia đình ba người họ lại càng đẹp hơn, hình ảnh gia đình với nụ cười rạng rở làm cho bức tranh hoàng hôn thêm điểm nhấn tuyệt vời, tạo cho người nhìn cảm giác yên bình, ấm áp và hạnh phúc...

__________________

Chôm khom bít, còn ai nhớ Chôm hơm😊😊


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro