Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

EM THÍCH LẮM CÓ PHẢI KHÔNG?


Cô nhẹ nhàng khép mắt, cặp chân nõn nà ráo riết quấn chặt lấy hông anh, dập dềnh chìm rồi lại nổi, nổi rồi lại chìm giữa những trận ái ân mật ngọt mênh mông bất tận, những đợt dục vọng điên cuồng giải phóng bát ngát bao la, cô nghiến răng chạy đua về đích cùng anh, trong bồn tắm rộng rãi, muốn đoan trang cũng không có cách nào tỏ ra đoan trang, muốn vờ vịt cũng không có cách nào vờ vịt khi cơ thể đâm xuyên qua cơ thể đong đưa, đong đưa. Cô chầm chậm he hé mắt, hai cánh tay trắng ngần gấp gáp cuốn quanh cổ anh, quằn quại xô đẩy hết tiến rồi lại lùi, hết lùi rồi lại tiến giữa những cơn mê loạn đắm say, những rồ dại vụng về, cô len lén nhìn ngắm gương mặt đỏ tía ướt đẫm mồ hôi còn chưa kịp vuốt của anh khi phần eo rắn chắc ở bên dưới vẫn cứ như thế hung hăng, hùng hổ thúc vào người cô với những chuyển động thô bạo chiếm đóng da thịt, những đụng chạm mãnh liệt xé nát thịt da, giữa làn nước mát rười rượi, muốn chống cự cũng không có cách nào chống cự, muốn ngăn cản cũng không có cách nào ngăn cản. Cô khe khẽ ngân nga, đôi ngực căng đầy mịn màng như một đóa hoa bách hợp tinh khôi mỹ lệ âu yếm áp vào ngực anh, cuồng loạn lên rồi lại xuống, xuống rồi lại lên trong những tiếng thở ngắt quãng, đứt đoạn cùng những âm thanh nóng nảy khẩn trương phát ra từ cổ họng khản đặc và khô rát hoà thành một bản nhạc tiết tấu nhanh đầy những nốt cao dồn dập, dồn dập, bên cạnh nhau, muốn tránh né cũng không có cách nào tránh né, muốn kìm nén cũng không có cách nào kìm nén. Cô càng oằn mình run rẩy, anh càng điên cuồng chiếm hữu, cô càng co thắt tê cứng, anh càng mạnh mẽ say sưa, để mặc cho dục vọng ma quỷ đưa đường dẫn lối, để mặc cho những ham muốn thể xác ngang ngược giật dây điều khiển, anh chỉ tấn công, tấn công và tấn công, không biết mệt mỏi, không thể khống chế hết lần này tới lần khác.

- Anh chắc là cậu Trần Bách Lâm đó vừa đẹp trai, trẻ tuổi lại vừa lịch thiệp và ngọt ngào. Em hẳn thích... lắm có phải không? Anh hiểu chứ... Em trả lời anh đi, Ji Hyo?

- Anh cũng thừa biết là cậu ta vừa đẹp trai, trẻ tuổi lại vừa lịch thiệp và ngọt ngào rồi cơ mà. Tại sao lại còn hỏi em có thích nhiều hay là không làm gì nữa? Thừa thãi...

- Em dám ở trước mặt anh công khai khen ngợi và ca tụng một người đàn ông khác lên đến tận trời xanh như vậy sao Song Ji Hyo? Em liều lĩnh, em gan dạ lắm.

- Là anh tự mình đề cập và mớm lời cho em chứ không phải em liều lĩnh hay gan dạ chủ động nhắc nhở tới cậu ấy, anh tự mình kiểm tra lại đi, từ đầu đến cuối, chỉ có anh hở chút ra là tự mình lem lẻm, lem lẻm nhắc đến tên cậu ta chứ không phải là em.

- Em lại còn định cãi ngang cãi bướng với anh thêm tiếp một lần nữa cho vui sao?

- Nếu anh vẫn ngoan cố muốn lôi những chuyện chẳng hề liên quan không rõ đầu đuôi này kia nọ ra để ăn hiếp em thì em cũng không ngại cãi ngang cãi bướng đâu.

- Em...

- Nếu anh vẫn còn muốn kiếm cớ viện hết mấy cái lý do vớ vẩn đó ra để gây sự với em thì tốt nhất là anh đừng nên ở cùng một phòng với em nữa. Anh ra ngoài đi.

- Em không chịu chung đụng với anh là vì em thầm thương trộm nhớ cậu ta à?

- Anh lại làm sao thế? Anh định cứ mãi giày vò em như thế này tới bao giờ?

- Em thích cười đùa với cậu Trần Bách Lâm ấy của em lắm có phải không?

- Đừng có cố làm em phát điên lên.

- Phát điên? Ai mới là người nên bị phát điên đây? Người mình yêu lại đi thân mật quá mức với người khác mà không phải là mình, em nghĩ anh bị vô cảm rồi sao?

- Rõ ràng anh hiểu đó chỉ là công việc mà, đừng có bắt bẻ, vặn vẹo em nữa.

- Anh để em làm việc chứ không để em cười đùa thoải mái với cậu ta như vậy.

- Thì sự thật là em đã làm việc rất chăm chỉ mà. Anh không thương em sao?

- Anh thương em vất vả nhưng không có nghĩa là em được quyền thích cậu ta.

- Em thấy tốt nhất là em nên rời khỏi đây. Anh vừa lòng chưa?

- Rốt cuộc là em có yêu anh không?

- Em đương nhiên không phải là hạng người tàn nhẫn không tim không phổi. Lúc nào em cũng lo lắng cho anh, lúc nào em cũng nhớ anh... Như vậy còn chưa đủ à?

- Em không hối tiếc vì đã gặp gỡ cậu ta quá trễ sao?

- Em không thể giải thích cho tất cả những chuyện buồn phiền tức tối tích tụ trong lòng anh khi chúng ta xa nhau nhưng anh cũng không được mỉa mai em như thế.

- Em là một cô gái vô lương tâm, kiêu căng ngạo mạn không biết mình biết người.

- Anh đừng nói năng lung tung. Em vô lương tâm bao giờ? Em kiêu căng ngạo mạn không biết mình biết người bao giờ? Anh là cái đồ không biết thấu hiểu lý lẽ.

- Ai là người vui vẻ chơi đùa với người khác trong khi mặc kệ anh ở Hàn Quốc cồn cào mong đợi? Ai là người lẳng lơ bắt cá hai tay mặc kệ cho anh ghen tuông ích kỷ? Nào là Bali, nào là biển xanh, nào là cát trắng, nào là lướt sóng, nào là hẹn hò...

- Anh phải phân biệt được đâu là thật lòng, đâu là giả vờ mới đúng chứ? Em đến Đài Loan hay đi chỗ này chỗ nọ hoàn toàn là vì công việc, em không bao giờ làm những chuyện sai trái gây ảnh hưởng tới tình cảm của anh và em, cũng không bao giờ vi phạm những giao ước mà em đã hứa với anh khi ra ngoài. Anh không tin em sao?

- Đừng có lên mặt chỉ trích anh. Đàn ông và phụ nữ dù có xa lạ đến mấy nhưng sau một thời gian dài tiếp xúc với nhau lâu ngày cũng sẽ nảy sinh yêu đương... Em lại xinh đẹp, dễ thương vô cùng... Không có anh bên cạnh, em và cậu ta hai người trai gái có tình cảm với nhau thì làm thế nào mà anh kiểm soát nổi được đây?

- Em đã là người yêu của anh, mọi chuyện đã được định đoạt xong xuôi như vậy, em không hiểu vì lý do gì mà anh cứ hành hạ em rồi lôi những lý thuyết vặt vãnh kỳ lạ đó ra để la mắng em nữa. Em chỉ vừa về tới nhà là anh đã mang những thứ trời ơi đất hỡi đó giáng xuống đầu em rồi. Anh mới là người vô lương tâm chứ không phải em.

- Em và cậu ta thân thiết như vậy hẳn là phải hợp nhau lắm có đúng không?

- Ngày mai anh đừng uống rượu nữa, khi say xỉn anh ngang ngược, côn đồ và xét nét, khó chịu, thô lỗ đến nỗi em không sao đối phó nổi được nữa rồi.

- Em tưởng người ta khen em xinh đẹp là người ta yêu em bằng anh sao? Em tưởng người ta khen em dễ thương là người ta cần em hơn anh sao? Không có đâu...

- Mới vừa nãy anh còn dằn vặt em ghê gớm lắm cơ mà, bây giờ miệng lưỡi lại đột nhiên biến hóa trở nên khéo léo trơn tru ngọt ngào rót mật vào tai như vậy để làm gì?

- Anh không muốn em giận anh. Em giận rồi... Anh rất sợ mỗi khi em giận anh.

- Nếu anh đừng đụng một chút là đổi trắng thay đen, đụng một chút là chuyện bé xé ra to, đụng một chút là tra hỏi, vu oan giá họa cho em thì em đâu có cách nào mà giận anh được cơ chứ? Chỉ tại anh hư, chỉ tại anh hay kiếm cớ làm nũng thôi.

- Được rồi, anh biết mà, chỉ tại anh hư, anh hay kiếm cớ làm nũng nên em mới ghét anh. Từ nay về sau em phải ngoan ngoan ở nhà để anh khôi phục lại quyền uy nguyên vẹn như lúc xưa mới được, tránh để đêm dài lắm mộng nhiều chuyện lôi thôi.

- Không bao giờ có đêm dài lắm mộng, cũng không bao giờ có nhiều chuyện lôi thôi nào xảy ra cả vì lỗi của em nhưng anh cứ việc tùy ý mà làm, cứ việc tùy ý mà khôi phục quyền uy. Em không muốn bị ai đó nhân cơ hội này để gắp lửa bỏ tay người đâu.

- Được lắm, đó là chính miệng em đồng ý đấy nhé. Anh không hề ép uổng em...

Tận lực xô đẩy, chen lấn trong làn nước ấm áp dập dà dập dềnh nổi đầy những bọt là bọt, anh mạnh mẽ giữ lấy cô, ngông cuồng giam cầm cô bằng cả hai cánh tay ghìm chặt như hai gọng kềm, làm một đôi uyên ương cùng tắm, ái ân không hòa hợp cũng bị cưỡng ép sao cho hòa hợp, anh hùng hùng hổ hổ thúc vào người cô, dữ dội, dồn dập, từ trước đến nay cũng chưa từng đợi có được sự cho phép của cô rồi mới thô bạo chiếm đoạt như vậy, dù chỉ là một phút cũng không ngừng không nghỉ, dù chỉ là một giây cũng không hề biết thương hoa tiếc ngọc. Anh dùng cơ thể đâm xuyên qua cơ thể cô, đem da thịt lấn lướt da thịt cô, quai hàm nhô cao cương nghị kiên quyết, anh chăm chú nhìn thẳng vào khuôn mặt vô cùng xinh đẹp đáng yêu của cô âm thầm tra hỏi, đôi mắt nhỏ hẹp nheo nheo lại lạnh lùng, anh trực tiếp dò xét từng biểu hiện một dù là nhỏ nhất ở trên khoé miệng rạng rỡ đang che giấu vài phần vui vẻ của cô, lặng lẽ thích thú, lặng lẽ mỉm cười, vốn dĩ đã hưng phấn lại càng thêm hưng phấn.

- Anh không hề ép uổng em thì anh cũng đừng cho rằng là em đã đồng ý. Rõ là cái đồ mặt dày suốt ngày chỉ giỏi mỗi một việc mượn gió bẻ măng.

- Anh biết rồi, anh biết em không đồng ý... Em không cần đồng ý làm những chuyện mà anh không thích làm đâu, em chỉ cần đồng ý làm những chuyện mà anh thích làm như việc mặt dày này, việc mượn gió bẻ măng này, việc làm tình sáng đêm này. Những chuyện mà anh thích làm thực sự ít ỏi lắm, em không cần phải lo lắng.

Trong lúc nhất thời không dám lên tiếng cũng không thể giãy giụa, cô vô thức dịu dàng vòng tay quấn quanh cổ anh, đôi gò má hết tái nhợt vì những chuyển động thô bạo lại trở nên ửng hồng nóng rát trước những cử chỉ mơn trớn đầy âu yếm hiện giờ đột nhiên trở nên trắng bệch ra một cách bợt bạt tựa như một trang giấy lạnh toát khi cơ thể yếu mềm sắp sửa trở nên tê dại đi vì cảm nhận phần cơ thể cứng rắn khác lạ kia đang ẩn chứa một dục vọng to lớn khủng khiếp mới vừa thức tình, khi da thịt ướt át bắt đầu sợ hãi run rẩy vì thấy rằng phần da thịt ngang ngược đó đang chất đầy ham muốn cuồng loạn chuẩn bị hồi phục, khi anh dùng môi lưỡi quấn riết môi lưỡi, khi hơi thở quyện lấy hơi thở, khi bầu ngực phập phồng chống đỡ với những đường trượt dài kịch liệt đắm say, khi đôi chân trắng nõn hốt hoảng kháng cự với những lần đẩy người mê mải háo hức, khi lắng nghe từng câu từng chữ trêu ghẹo nhẹ nhàng thì thầm bên tai, khi bản thân đã cố gắng kìm nén nhưng hai hàng lệ ấm ức vẫn tuôn rơi, mặc kệ hai bàn tay ghì chặt hai bàn tay dây dưa cuồng nhiệt. Anh thúc vào người cô, dừng lại, ngay sau đó, anh lại thúc vào người cô, mặc kệ cô rập khuôn co thắt oằn mình khi dưới thân hết căng trướng lên rồi trống rỗng, mặc kệ cô máy móc ngửa đầu ra sau quằn quại rên xiết khi ở nơi đó hết đầy chật rồi lại thông thoáng, dễ chịu. Hoàn toàn bị anh mê hoặc, cô ngoan ngoãn nằm gọn ghẽ trong lòng anh, hiền thục làm theo những mệnh lệnh rót xuống từ cổ họng khản đặc của anh tựa như một loại bùa phép thôi miên sở hữu công lực mạnh mẽ đến mức nó có thể thổi bay sạch sẽ mọi suy nghĩ bật ra trong óc cô, vô hiệu hóa mọi vùng lý trí còn sót lại khi dục vọng còn chưa kịp lan tới trong não cô.

- Những chuyện ít ỏi mà anh vừa nói là anh thích làm và muốn em đồng ý đó cũng đủ để khiến em lo lắng đến mức mất ăn mất ngủ luôn từ lâu rồi.

- Miễn là em lo lắng đến mức mất ăn mất ngủ vì anh chứ không phải vì cậu ta thì anh sẽ giúp em chữa bệnh. Em cũng biết theo khoa học thì tình dục là phương thuốc tuyệt vời thế nào rồi đó, anh đã từng nói với em việc này rồi, em có còn nhớ không?

- Anh đừng nói nữa... Sao em lại phải mất ăn mất ngủ vì cậu ấy?

- Cậu ấy vừa trẻ tuổi lại vừa đẹp trai, vừa ân cần lại vừa chu đáo... Em thích cậu ấy cũng là chuyện thường tình có thể thông cảm được thôi.

- Nếu em cho rằng em thích cậu ấy cũng là chuyện thường tình, cũng có thể thông cảm được thì tại sao anh còn làm quá lên đến mức này, tại sao anh còn la mắng em, tại sao anh còn bắt em giải thích, tại sao anh còn buộc em phải ngoan ngoãn?

Anh vừa hổn hển, hổn hển di chuyển vừa ráo riết, ráo riết sờ nắn đôi chân tuyệt mỹ đang e ấp quấn quanh hông mình, cả cơ thể vụng về, vụng về khô héo như mầm cây non nớt đang đà nảy mầm bỗng dưng bị một ngọn lửa nóng hừng hực, hừng hực tràn qua thiêu đốt, cả da thịt quắt queo, quắt queo như một nhành cỏ khờ dại, khờ dại đang không ngừng vươn lên đột nhiên bị một cơn lũ hung hăng, hung hăng quét qua đẩy đổ không sao kìm hãm nổi khát vọng giông tố lúc này đang ầm ĩ, ầm ĩ kêu gào bên trong lòng, khát vọng điên cuồng để có được người mình yêu thương, khát vọng tàn nhẫn để có được sức mạnh to lớn lấp đầy tất cả mọi thứ đang được nắm giữ ghì chặt ở nơi những đầu ngón tay, khát vọng mãnh liệt để có được năng lực khiến người đó quằn quại sung sướng đến mức không còn cách nào kháng cự lại, đến mức chỉ có thể nhất nhất nghe lời ôm lấy bả vai anh mà rên rỉ, mà van xin. Anh nghiến răng hạ thân nhấn xuống, mạnh mẽ nhấn xuống, khẩn trương thúc vào người cô, gay gắt, vội vã, rồi dừng lại, rồi lại hăng hái thúc vào người cô, thô bạo, hoang dã, môi lưỡi bao phủ môi lưỡi, da thịt lấn át da thịt, cơ thể chìm nổi cùng cơ thể. Anh càng cử động, ham muốn càng tăng cao, anh càng đẩy người, dục vọng càng sục sôi, anh dùng lực ép cô dính sát vào lồng ngực mình, buộc cô phải mở to cả hai con mắt lúc này đã mờ mịt vì màn sương, vì hơi ẩm của nước bốc lên trong ái ân đê mê, ngập ngụa ra bàng hoàng hốt hoảng tìm đường thoái lui, khiến cô phải ưỡn cong lưng tiếp nhận trong nhức nhối, khó chịu, khiến cô phải oằn mình chịu đựng trong say sưa, đắm đuối. Anh nghiêng người hôn cô, lách mình qua một bên rồi nhấc chân cô lên cao, thở mạnh một cái rồi đem eo lưng căng cứng ấn tới một cái, một cái rồi một cái nữa, để mặc cho cơ thể xấu xa bị ám ảnh bởi dục vọng huy động trương phình đâm xuyên qua cơ thể nõn nà thuần khiết vô cùng xinh đẹp, kiều diễm của cô. Để mặc cho da thịt bạo chúa hùng hổ vận dụng hết tất cả mọi sức mạnh cực đại đang có, còn sót lại hay đang được tái tạo ngang nhiên tống thẳng vào da thịt yếu ớt thuần khiết, mong manh của cô, trong nháy mắt, anh vuốt ve nuông chiều sự đói khát trong lòng mình, thỏa mãn đáp ứng sự thèm thuồng của bản thân, nhân tiện lấp đầy cả sự trống rỗng ở nơi cơ thể giao hòa cơ thể, ở nơi da thịt quyện với da thịt, nương theo hơi thở gấp gáp mà lênh đênh, lênh đênh, hết trùng xuống rồi lại nổi lên, hết cuồng nhiệt rối rít lại đến thong thả, ung dung, hết lần này đến lần khác không sao dừng lại được nữa, cũng không có cách nào để dập tắt hay cứu chữa, nhiều lần, thật là nhiều lần, anh khiến cô mệt lả như sắp chết đuối ngay bên dưới làn nước ái ân, nhiều lần, thật là nhiều lần, anh khiến cô toàn thân run rẩy bần bật, bần bật như muốn tan lỏng ra trong hơi ấm tình yêu ngọt ngào, nhiều lần, thật là nhiều lần, anh khiến cô vui sướng ngất đi trên đỉnh thiên đường đắm say, đắm say.

- Anh làm quá lên đến mức này là vì anh muốn tốt cho em, anh la mắng em là vì anh muốn tốt cho em, anh bắt em giải thích là vì anh muốn tốt cho em, anh buộc em phải ngoan ngoãn cũng là vì anh muốn tốt cho em.

- Vì sao anh lại muốn tốt cho em? Vì em mang lại lợi ích gì cho anh sao?

- Anh muốn tốt cho em không phải là vì em mang lại lợi ích gì cho anh. Anh không phủ nhận em đã mang lại cho anh những lợi ích gì, bằng chứng là chúng ta đang nằm cạnh nhau, chúng ta đang ngủ cùng nhau, nhưng anh muốn tốt cho em tất cả chỉ vì anh rất yêu em, anh yêu em, anh yêu em vô cùng, yêu đến mức em không thể biết được.

- Thì ra là vậy. Vì anh yêu em nên anh mới làm quá lên tất cả mọi chuyện, vì anh yêu em nên anh mới la mắng em, vì anh yêu em nên anh mới bắt em giải thích vòng vo, vì anh yêu em nên anh buộc em phải như thế này, phải như thế nọ cho vừa ý anh.

- Đúng rồi. Anh sợ em bị cậu ta lừa dối tình cảm mà thôi.

- Ai dám nói anh là đồ ngốc nào, có đồ ngốc nào được khéo miệng bằng anh đâu?

Ngồi yên ngoan ngoãn trong lòng anh, cô rã rời đưa đôi mắt mông lung mơ màng nhìn theo những dòng chảy dập dà dập dềnh ứ đọng xung quanh người mình, ngắm bọt tung trắng xóa rồi lại rơi vãi xung quanh cánh tay mình, lúc cao lúc thấp, khi trái khi phải, hết trên đến dưới, lý trí từ bao giờ đã bị anh kéo lê kéo lết giấu đi đâu mất, cô lếch tha lếch thếch ôm lấy cổ anh, nghe lời anh, tin tưởng anh, cùng anh lên đỉnh cao dục vọng mặc kệ ngoài cửa sổ, mặt trời đỏ lơ đỏ lưỡng đã treo nghiêng nghiêng chênh chếch giữa những tầng mây cuồn cuộn, cuồn cuộn bay. Trong làn nước, khi cơ thể trộn lẫn cơ thể, da thịt đan xen da thịt, những đường trượt dài và sâu cứ thế triền miên nối đuôi nhau, thay chỗ cho nhau, cô chỉ còn biết khẽ khàng hít thở, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi kinh ngạc thể hiện trên mắt môi mình, bồn chồn lo lắng anh sẽ phát hiện ra và bị trừng phạt. Trên mặt thảm, khi váy ngủ, quần lót của cô, quần lửng, áo thun của anh cái nằm chỗ này, cái nằm chỗ kia lung tung vương mãi, những cú thúc mạnh mẽ và kịch liệt cứ thế dây dưa theo sát nhau, lấn lướt giành giật nhau, cô chỉ còn có thể lặng lẽ bám chặt lấy bờ vai anh, bồi hồi run rẩy không dám cử động, cũng không dám giãy giụa. Ở bên dưới, khi nơi đó ẩm ướt mềm oặt hẳn đi, tê dại, bải hoải không sao chịu đựng nổi, cô chẳng còn cách nào khác hơn để giảm thiểu sự chặt chẽ chật chội, đau đớn nhức nhối khi anh liên tục nhấn lên, nhấn lên, cơ thể đánh ngất cơ thể, da thịt lả đi vì da thịt hơn là đưa người ngả hẳn về phía trước, cắn răng tiếp nhận một thứ gì đó cương cứng, rắn chắc, nóng rát khác lạ đang không ngừng đẩy trườn xối xả.

- Cậu ta ngọt ngào với em thì anh cũng phải ngọt ngào với em, cậu ta nhẹ nhàng âu yếm em thì anh cũng phải nhẹ nhàng âu yếm em, nếu không, lỡ cậu ta thực sự có ý định dụ dỗ em, cướp mất em thì anh biết phải làm thế nào mà trở tay bây giờ?

- Hóa ra ngọt ngào với em là ăn hiếp em, bắt nạt em hết lần này đến lần khác đó có phải không? Hóa ra nhẹ nhàng âu yếm em là tra khảo, cầm tù em như phạm nhân suốt ngày suốt đêm như anh vẫn đang làm đó có phải không?

Anh chăm chú nhìn cô, nhếch môi hả hê, sung sướng, không cần cố gắng cũng vẫn dư thừa thỏa mãn để nặn ra được một nụ cười cực kỳ xấu xa, ngạo nghễ, đôi mắt sáng lóa lên với những ý nghĩ gian xảo, đểu cáng, tiếp tục ép chặt cô vào thành bồn, hung hăng dốc sức đâm tới, đâm tới nữa, vừa dồn dập, hối hả vừa miệt mài, đắm say. Anh chỉ nhìn thấy cô, hai cánh tay mạnh mẽ cong cong căng gồng lên choàng qua bao phủ lấy cả tấm lưng trắng ngần, nhỏ nhắn, trần trụi và mượt mà của cô như một chiếc gối tựa êm ái được sắp đặt sẵn sàng, chuẩn xác ở đằng sau, như chỗ dựa vững chãi, an toàn đáng tin cậy để cô khỏi bị đau, chậm rãi nhướn mày liếc chòng chọc, chòng chọc và sỗ sàng xuống phần da thịt mỹ miều, diễm lệ nhô cao chót vót như một cành hoa lan kiêu kỳ ướt đẫm sương mai phía bên dưới, nơi bầu ngực đầy vun tít tắp, non mềm đang dần dần se sẽ, se sẽ đỏ tấy lên vì ngại ngùng, vì ngượng nghịu, nơi cánh hồng ngây thơ thanh khiết, e ấp dịu dàng đang sắp sửa khe khẽ loay hoay tìm chỗ giấu mình. Anh chỉ có thể nhìn về phía cô, bất lực chứng kiến cảnh não bộ vì quá yêu thương mà không còn đủ khả năng phân tích hay tính toán đúng sai, đờ đẫn chiêm nghiệm khoảng thời gian lý trí không còn đủ minh mẫn để kiểm soát hay giới hạn thiếu đủ, thẫn thờ trải qua giai đoạn trái tim không còn đủ sức mạnh để tồn tại nổi nếu vắng cô chứ chưa nói tới việc tách bạch thiệt hơn. Anh gắt gao siết chặt cô vào lòng, hai bàn tay áp trên má ôm lấy gương mặt xinh đẹp vẫn hằng ám ảnh anh từng ngày, từng đêm, vẫn giày vò anh từng phút, từng giây, chậm rãi, chậm rãi vuốt ve cái chóp mũi thanh tú vẫn hằng khiến anh mê mẩn đến phát điên phát rồ, vuốt ve làn môi rực rỡ mọng nước vẫn hằng khiến anh thao thức mong nhớ tới nỗi không thiết ăn cũng không thiết uống, sè sẹ nghiêng người, tách miệng đưa lưỡi vào bên trong gặm cắn, chiếm đoạt. Anh muốn chạm vào cô, anh muốn giữ lấy cô, anh muốn sở hữu cô, anh muốn có được cơ thể của cô, anh muốn có được da thịt của cô, muốn nhiều đến mức não bộ cũng phải ngừng hoạt động, lý trí cũng phải tiêu tan, trái tim đông cứng rồi cũng phải tan chảy loãng ra thành nước, lòng tự tôn cũng phải sớm mà sụp đổ không tăm tích, sự kiêu ngạo của bản thân cũng phải sớm lâm vào tình trạng hoảng loạn mất phương hướng, chức năng duy trì sự tỉnh táo cuối cùng còn sót lại của các cơ quan hệ thần kinh trung ương cũng phải loay hoay, hăm hở tìm đường chạy trốn mất biệt lên chín tầng mây.

- Anh yêu em, anh rất yêu em, anh yêu em vô cùng, anh có bao giờ ăn hiếp em, bắt nạt em, tra khảo em hay cầm tù em như phạm nhân hồi nào đâu mà em kể tội anh?

- Hóa ra là em đang dựng chuyện vu oan cho anh đó sao? Dựng chuyện vu oan cho anh như cái cách mà anh vẫn luôn dựng chuyện vu oan cho em chứ gì nữa?

- Rõ ràng là em có cười đùa, em có vui vẻ với cậu ta, em có đi du lịch khắp nơi với cậu ta, anh đâu hề dựng chuyện vu oan cho em...

Mồ hôi rịn ra trên da thịt triền miên không dứt, hết giọt này đến giọt khác, ướt đẫm vì yêu thương khờ dại, nóng rực vì mật ngọt ái ân, ngât ngây vì men say tuyệt diệu, không cách nào chống chịu nổi, cũng không sao kháng cự, cô đành phó mặc ngồi yên, xuôi xị thả lỏng tay chân bám víu vào anh để cho toàn thân liên tục co giật, run rẩy. Cô hổn hà hổn hển ôm cứng lấy cổ anh, hớt ha hớt hải vùi đầu vào vai anh, hối hả mang răng cắm phập vào tai anh, vội vội vàng vàng nhắm nghiền mắt tránh đi không nhìn thẳng vào anh, vào nụ cười vừa gian xảo mưu mô vừa tối om đen sẫm chỉ còn lại mỗi một mình dục vọng nối tiếp dục vọng, mạnh mẽ và ngang ngược đến mức nó khiến cô kinh hãi không thể thốt lên nổi một lời cũng chẳng thể động đậy hay giãy giụa, chỉ còn lại là ham muốn chen lấn ham muốn, điên loạn và ngông cuồng tới nỗi nó khiến cô không thể nói cũng chẳng thể cười, từ trước đến sau chỉ cắm cúi ấp a ấp úng rên rỉ e lệ, từ đầu đến cuối chỉ xuôi xị ê a ngượng nghịu thổn thức gọi tên anh, gương mặt lộng lẫy đỏ ửng lên hệt như một ngọn lửa kiều diễm phừng phừng, phừng phừng bốc cháy với hai gò má xinh tươi hồng hào thoạt xanh xao thoạt nhợt nhạt vì ngại ngùng chẳng khác nào những mảng màu hoàn hảo được pha trộn lúc đậm lúc lợt tuyệt đẹp của một trái táo chín thơm ngào ngạt nghiêng ngó khoe khoang dáng vẻ mỹ miều mê hoặc. Anh ráo riết quấn lấy môi cô, mất hồn đẩy vào người cô, mải miết đẩy rồi lại đẩy, hung hăng dồn dập chiếm hữu cô, khẩn trương dữ dội đoạt lấy cô trong những cơn cuồng si hưng phấn mãnh liệt, phóng túng để cơ thể chèn ép cơ thể, hả hê để da thịt đâm toạc da thịt, nụ cười thỏa mãn và sung sướng đậu trên khóe miệng dần dà tan ra thành sức lực tống khứ tống tháo cuồn cuộn chảy tràn lan vào thân xác cô, ầng ậc, ầng ậc những nước là nước, những mồ hôi là mồ hôi, những mật ngọt ái tình là mật ngọt tình ái. Cô bắt đầu thở nhanh hơn, nhanh rồi nhanh hơn nữa, mặc cho những âm thanh đứt quãng rã rời hòa quyện với những tiếng phì phò phì phào gấp gáp của anh, nén nhịn những cơn đau nhức nhối xé nát thịt da, nuốt trọng lấy anh, dung túng anh, cố gắng vô hiệu những cơn sốt dục vọng như bão giông của anh, vất vả hóa giải những nỗi ham muốn khát khao như cuồng phong của anh về số không, ấy thế mà chẳng những anh không hề buông cô ra, ngược lại còn ghì chặt cô vào lòng, đôi môi đắm đuối phủ kín đôi môi, răng lưỡi lấn lướt răng lưỡi, triền miên vẫy vùng, tha hồ đùa chơi. Anh hôn cô, hôn xong rồi tiếp tục hôn nữa, hôn mãi, hôn mãi, khóe miệng cong cong vui vẻ khe khẽ thì thầm những lời trái khoáy tai quái, nhẹ nhàng khiêu khích cô, ngọt ngào thách thức cô.

- Anh nghĩ em sẽ cười đùa, sẽ vui vẻ, sẽ đi du lịch cùng cậu ấy nếu như công việc không yêu cầu, không bắt buộc sao? Cậu ấy cũng có bạn gái rồi, cậu ấy còn cần em cười đùa, em vui vẻ, em đi du lịch cùng cậu ấy nữa mà làm gì?

- Bạn gái cậu ta không bao giờ có thể xinh đẹp bằng em... Cậu ta có thể tự nhìn.

- Vậy nếu có người xinh đẹp hơn em thì anh sẽ chán em có đúng không?

- Anh khác, cậu ta khác, em không được so sánh khập khiễng như vậy.

Từ đầu đến cuối, không có một phút một giây nào mà anh thôi thô bạo chiếm đoạt cô, không có một khắc một giờ nào mà anh ngừng cuồng dã đôi môi kiều diễm đỏ mọng và óng ánh rực rỡ hệt như đóa mẫu đơn tuyệt đẹp của cô, từ hôm qua cho tới hôm nay, ham muốn chất chứa ở trong lòng không những không tiêu tan mà còn có vẻ càng ngày càng thêm kịch liệt, dục vọng nung nấu ở trong tim không những không giảm bớt đi mà còn có vẻ càng lúc càng thêm đáng sợ. Đầu óc hoàn toàn vụn vỡ, tê dại, anh nghiến răng nghiến lợi tóm chặt lấy hai bàn tay lỏng lẻo yếu ớt của cô, áp vào ngực mình, háo hức thúc mạnh, thúc mạnh rồi lại thúc mạnh đâm xuyên qua người cô, giam cầm cơ thể cô, vò rách thịt da cô, khiến cô dù có ương bướng cố gắng dùng hết sức bình sinh để đẩy anh ra hòng chống cự cũng không cách nào thoát ra được, khiến cô dù có sợ sệt khẩn cầu hay là van xin anh tha cho mình để thoát thân cũng không tài nào rời khỏi anh. Anh mê mệt ngắm nhìn cô, ngắm hàng mi dày rậm cong vút chớp lên chớp xuống như mành cửa rung rinh kinh hãi run rẩy phản ứng trước nắng mai chói lòa, ngắm đôi lông mày thanh tú kiêu sa nhíu lại cau có như cây trinh nữ bực bội, cau có khép lá ngả nghiêng, nghiêng ngả cong queo uốn éo giấu mình đi khi ai đó đụng vào, ngắm ánh mắt thăm thẳm lạ kỳ tựa như viên ngọc trai đen lóng la lóng lánh liếc xeo xéo qua anh vừa khó chịu giận dỗi vừa mắc cỡ thẹn thùng, ngắm chóp mũi cao xinh xắn, thon gọn thỉnh thoảng lại sụt sà sụt sịt hênh hếch, hênh hếch thách thức anh, khiêu khích anh, xem chừng ra lại đáng yêu không thể tả như quả cây nắc nẻ mà trẻ nhỏ vẫn thường hay ngắt nhéo làm giả thành móng tay sơn đủ màu đủ sắc, ngắm mái tóc ướt đẫm bồng bềnh những nước là nước rối tung rối bù như một tấm lưới đánh cá bị cuộn lại thành một đống không thể trong một sớm một chiều mà gỡ ra được vì buộc phải trải qua những trận ra vào, vào ra vận động quá mức cuồng nhiệt, những lần cơ thể bị cơ thể di chuyển tới lui mà đàn áp, những lúc da thịt bị da thịt nóng bỏng ngược xuôi mà quằn quại. Anh ngậm lấy vành tai trắng nõn nà rụt rè, e lệ của cô, mím môi trườn sâu, trườn sâu thật là sâu, ưỡn hông tiến thẳng tới, tiến thẳng tới nhanh thật là nhanh, không kiêng dè, không ngần ngại chiếm giữ cô, đoạt lấy cô, đùa giỡn, giày vò.

- Anh chỉ giỏi suy từ bụng ta ra bụng người, chẳng có lý do gì để anh dám chắc được cậu ấy là người như thế nào, cậu ấy thích phụ nữ ra sao mà gán tội cho em.

- Ý em là em rất hiểu cậu ta chứ gì?

Cô còn chẳng kịp rên lên một tiếng, cơ thể trống rỗng vô lực đã bị một sức mạnh khổng lồ nào đó hung hăng nối liền, cô còn chưa kịp phản ứng dù chỉ là một chút, da thịt ướt át mềm oặt đã bị một nguồn lực ngông cuồng nào đó triền miên xé nát, giờ này khắc này, cô hoàn toàn bị anh chiếm hữu, phút này giây này, cơ thể cô chỉ thuộc về một mình anh, da thịt cô là của anh, trái tim cô, linh hồn cô, tình yêu thuần khiết ngọt ngào của cô cũng đã dâng hiến cho anh một cách trọn vẹn, đủ đầy. Hoàn toàn ngất lịm đi trong men say hạnh phúc nồng nàn, trước những chuyển động dồn dập, khẩn trương, những cú thúc ngoan cường, mãnh liệt, cô chỉ còn có nước ngửa đầu ra sau mà thở dốc, không muốn phản kháng, thực sự không muốn phản kháng, cũng chẳng có cách nào mà phản kháng nổi anh, cơ thể đỏ ửng chỉ còn có thể tiếp nhận anh, da thịt tấy hồng chỉ còn có thể hòa quyện cùng anh, thỏa mãn tràn trề, sung sướng mê ly, ngồi trên đùi anh, để mặc cho đôi chân thon thon quấn lấy phần eo rắn chắc của anh dập dềnh lên xuống, để mặc cho anh hối hả vội vàng đốt lửa đem nóng rát chôn vùi vào sâu bên trong người mình, để mặc cho đầu tóc tả tơi rơi vãi dựa dẫm anh, bầu ngực căng tròn bám víu anh, để mặc cho những múi cơ bao phủ, quấn quít xoắn bện lấy anh, bao vây anh, run rẩy thổn thức mỗi một lần, rồi lại một lần anh đẩy hông thẳng tiến hành hạ, để mặc cho những ý nghĩ rời rạc tản mát mất đi khả năng tự động chế ngự, thuần thục nghe lời anh, để mặc cho cơ thể cùng da thịt rã rời không sao kiểm soát nổi đành phải đánh liều đè nén bản thân, cắn chặt răng chịu đựng sự xâm lược dữ dội kịch liệt. Lắc lư, lắc lư, ở bên dưới đầy chật, đầy chật, ngập ngụa, ngập ngụa, khi cơ thể bị cơ thể đâm xuyên, đâm xuyên, cô choáng váng xây xẩm, khi da thịt bị da thịt giẫm bẹp, giẫm bẹp, cô bàng hoàng ngây ngất, mái tóc bị mái tóc trộn lẫn, bờ vai bị bờ vai kề sát, khuôn ngực bị khuôn ngực đàn áp, bàn tay bị bàn tay siết chặt, hông eo bị hông eo kìm giữ, dù cho cô có hoang mang sợ hãi, cô cũng phải tiếp nhận anh, dù cho cô có loay hoay dè dặt, cô cũng phải thuộc về anh, để anh chiếm lấy, chiếm lấy, có được, có được càng lúc càng nhiều, càng nhiều, dù cho cô có quật cường chống đỡ, cô cũng phải nghênh đón anh, tiến sâu vào, tiến sâu vào, điên cuồng như dã thú.

- Em không nói vậy. Anh đừng có kiếm cớ bắt bẻ, vặn hỏi em. Em còn chưa xét đến việc anh ở nhà đã giấu giếm em làm những chuyện gì khi em đi vắng đó.

- Anh chỉ đến nhà hàng, đi hát, sáng tác nhạc. Anh chẳng hề giấu em chuyện gì.

- Anh nghĩ em không dám gọi cho bạn bè anh để thăm dò sao?

- Anh không làm gì sai, anh đâu cần phải sợ.

- Em cũng không hề làm gì sai, em cũng đâu cần phải sợ...

- Em...

Không dừng lại, cũng chẳng cách nào có thể dừng lại, mặc kệ cô run rẩy hổn hển cầu xin, mặc kệ cô quằn quại co thắt lên đỉnh ngay ở trên đùi mình hết lần này đến lần khác, anh vẫn dũng mãnh đi vào người cô, mạnh mẽ, hung bạo cho đến khi cô nhắm nghiền mắt vô lực, yếu ớt ngả lưng ra phía đằng sau như muốn ngất đi, hai cánh tay duỗi ra thõng thượt như hai cánh bướm trắng muốt như tuyết mỏi mệt, rũ rượi lượn qua lượn lại chập chờn rung rinh không muốn ở lại cũng chẳng thể có đủ sức vươn mình bay cao, bay xa, trốn tránh anh, lánh mặt anh, không cần cố tình cũng bỗng dưng trở nên lả lơi, quyến rũ, không cần có ý cũng đột nhiên biến thành nàng tiên lẳng lơ tuyệt sắc, giày vò anh bằng hương thơm ngan ngát đặc biệt hiếm có của cơ thể, cướp mất trái tim anh bằng dáng vẻ thanh khiết như hoa như ngọc của da thịt, sở hữu tâm hồn anh bằng sự thông minh khéo léo, cầm tù anh bằng ái tình ngọt ngào mê đắm, nhốt chặt anh bằng tiếng nói giọng cười êm ái dịu dàng, khiến anh mất trí, khiến anh lãng quên đi mọi thứ, khiến anh chỉ còn có thể trông thấy một mình cô, nhung nhớ một mình cô, yêu thương một mình cô, ham muốn một mình cô. Anh ghì chặt cô vào lòng, áp mắt mình vào mắt cô, chiếm hữu ánh mắt long lanh đó, áp môi mình vào môi cô, cưỡng đoạt làn môi ẩm ướt xinh đẹp đó, áp má mình vào má cô, giam giữ đôi gò má mịn màng đó, áp mũi mình vào mũi cô, hòa quyện hơi thở cùng với chóp mũi bướng bỉnh đó, tất cả, tất cả, tất cả đều là của anh, của anh, của anh, khiến anh liều mạng đánh đổi mọi thứ để có được, khiến anh ăn không ngon, ngủ không yên nếu như có lỡ phải không được ở bên cô. Anh nghiến răng ôm lấy cô, dục vọng càng lúc càng ngông cuồng, ham muốn càng lúc càng mãnh liệt, đòi hỏi càng lúc càng hung hăng, anh nhấn lên, nhấn lên, nhấn lên nữa, chực chờ thô bạo như mãnh thú đói khát ngay lập tức chỉ muốn ăn tươi nuốt sống miếng thịt thơm ngon, mềm mại, anh thúc vào người cô, thúc vào, thúc vào, thúc vào, sấn sổ ép buộc cô thuần phục mình như chúa sơn lâm hùng hổ trong tích tắc chỉ muốn hoàn toàn sở hữu con mồi non nớt, ngây thơ của mình, để cô run rẩy chới với bước từng bước lên đỉnh cao sung sướng của ái ân, để cô oằn mình lả lướt cất cánh bay vọt đến tận thiên đường hạnh phúc của tình yêu đôi lứa.

- Gậy ông đập lưng ông. Lý lẽ của anh được mang ra làm vũ khí đã chống lại anh.

- Em nghĩ anh quan tâm tới việc anh bị bại trận trước người anh yêu sao?

- Anh...

Không rõ từ bao giờ, anh đã nhẹ nhàng bế cô lên, thong thả mở cửa phòng ngủ, ung dung trải khăn ấm, dịu dàng đặt cô xuống bên dưới, âm thầm rút thân ra khỏi người cô, lặng lẽ đột ngột không báo trước, im thin thít vẫy tay giũ nước đứng dậy, âu yếm lau khô mái tóc ướt đẫm của cô, chùi sạch những mảng da thịt sưng tấy chằng chịt những dấu hôn đỏ rát và những vết cắn xanh tím nhợt nhạt, sưởi ấm cho cô bằng chính cơ thể nóng bỏng căng tràn khát vọng bị trì hoãn, để yên cho chiếc cằm ram rám lún phún râu thèm thuồng áp chặt vào hõm cổ kiêu kỳ thon mảnh thỏa thích hít hà, để yên cho những ngón chân thô kệch rục rịch cục cựa, tê dại di chuyển trên bắp chân trắng nõn mượt mà, đè nén cảm giác chết đói kinh hoàng như thể bản thân đang bị hàng trăm, hàng ngàn con kiến thi nhau cắn xé khi không thể thật mau, thật nhanh, thật mạnh lấp đầy lấy sự trống rỗng mê hoặc ở giữa hai cánh đùi được nặn từ mật ong, cuống họng khàn đặc cố gắng khào khào gọi tên cô, đầu lưỡi vội vã rê lại ngậm lấy đầu lưỡi run rẩy mềm mại, đem môi mình phủ kín làn môi đỏ mọng kiều diễm, giận dữ gầm nhẹ một tiếng, cười nhạt khi đã không còn đủ sức để kìm chế nổi bản thân. Anh cúi đầu nhìn cô, tự mình cho rằng không có bất cứ thứ gì có thể làm chậm bước tiến của bản thân được nữa, tự mình hối hả nhấc phần hông tuyệt mỹ như tranh vẽ của cô lên cao, tự mình thuần thục lôi chiếc khăn ẩm ướt vô dụng ở bên dưới quẳng mạnh qua một bên, tự mình ấn chặt cô xuống giường, tự mình phá vỡ những lớp lang phòng tuyến sau cùng cản trở giữa cơ thể háo hức và cơ thể háo hức, hủy đi tầng tầng thành lũy rắc rối vướng víu giữa da thịt trần trụi và da thịt trần trụi, mạnh mẽ thúc liên tiếp, dồn dập vào người cô, một cái, hai cái, rồi ba cái, bốn cái triền miên không biết khi nào thì mới có thể kết thúc, điên cuồng đẩy tới, đẩy tới, thô bạo, rồ dại, một lần, hai lần, rồi ba lần, bốn lần ngang ngược dây dưa chẳng dự đoán được lúc nào thì mới có thể chấm dứt.

- Em nghĩ anh sẽ cảm thấy buồn bực khi đuối lý những lúc cãi cọ với em sao? Tái ông mất ngựa còn chưa chắc là một chuyện xấu, chẳng thể nào anh lại đi đôi co với em giành giật thắng thua mà làm gì cho hao tốn thời gian, cho uổng phí sức lực hết.

- Vậy anh cũng đừng ăn hiếp em, đừng bắt nạt em, đừng tra khảo em hay cầm tù em như phạm nhân nữa mà làm gì cho hao tốn thời gian, cho uổng phí sức lực.

- Ai nói với em những chuyện đó khiến anh hao tốn thời gian, uổng phí sức lực?

- Không phải sự thật đúng là như thế sao?

- Thời gian khi ở bên cạnh em thì không thể được tính là hao tốn, sức lực được dùng khi ở bên cạnh em cũng không bao giờ được cho là uổng phí.

- Anh...

Từ khi ngất ngây mê muội giữa làn nước cho tới lúc run rẩy rối loạn trong chăn êm nệm ấm, cô đã không thể đếm hết tất cả những lần anh khiến cô phải hưng phấn và thỏa mãn đến nỗi phải mọc cánh hóa thành bươm bướm mà bay vút lên thiên đường, cũng không thể nhớ rõ tất cả những lần anh ghì chặt giữ lấy cô làm của riêng ở trong vòng tay như cái kén tằm toàn thân kín mít phủ đầy tơ vương chỉ sợi tình ái, lơ lửng, lửng lơ ngấp nghé, ngấp nghé, chìm chìm, nổi nổi giữa những tầng mây, để cho anh tự do quẫy đạp như chú cá mải miết bơi qua lượn lại theo những dòng chảy mát rười rượi của đại dương, để cho anh hả hê rong ruổi trên cơ thể mình như thể một con ngựa hoang thoát cương cuồng chân cuồng cẳng bỗng dưng được phi chạy thoải mái trên những đồng cỏ xanh rì bất tận, để cho anh thích thú gầm gừ, gào thét, cùng cô đi hết từ núi đồi này đến núi đồi khác, chinh phục hết từ đỉnh cao này tới đỉnh cao khác. Từ khi bị anh dùng sức đè nghiến trong bồn tắm cho tới lúc ở trên giường, cô đã ngoan ngoãn cuộn mình lại, nằm gọn ghẽ trong lòng anh, sung sướng đón nhận anh, hạnh phúc hòa quyện cùng anh, chút lý trí nhỏ nhoi ít ỏi còn sót lại trong đầu cũng đã thơ thẩn trôi dạt đi đâu mất, những suy nghĩ chắp vá chệch choạc nảy ra trong óc cũng đã lang thang đến tận phương nào, cô không phản kháng anh, cũng không chống cự anh, cơ thể đã hoàn toàn bị cơ thể đánh thuốc mê, da thịt tuyệt đối bị da thịt thôi miên. Từ khi anh quấn lấy cô bằng cả hai tay và hai chân cho đến lúc dưới thân đầy chật, đầy chật rồi lại trống rỗng, đầy chật rồi lại trống rỗng, cô lặng lẽ khép mắt nghênh hợp cùng anh, khuôn miệng yêu kiều xinh đẹp he hé, he hé mở ra, để lộ hàm răng đều tăm tắp, tăm tắp trắng muốt như ngà voi xếp đặt ngay ngắn âm thầm cắn phập lên làn môi yếu ớt phồng tấy ngăn không cho bản thân mình hết chịu đựng nổi mà hét lên mê đắm khi anh hết lần này đến lần khác thúc mạnh, thúc mạnh vào người cô, đôi hàng mi cong cong khe khẽ run rẩy chớp lên chớp xuống nhè nhẹ, nhè nhẹ vài ba cái rồi cứ như thế an phận để yên cho anh thô bạo, kịch liệt xâm chiếm thân thể nõn nà thơm ngát bằng những đường trượt dài say sưa, những cú đẩy thân cuồng loạn tha thiết. Từ khi cơ thể thuộc về cơ thể trong mật ngọt tình yêu cho đến lúc da thịt bị da thịt điên cuồng quấy nhiễu, cô đã sớm không còn minh mẫn để nhìn ngó đến hết thảy mọi thứ trên đời, kể cả không gian và thời gian, không còn tâm trí đâu mà ghi nhớ những cơn giận hờn, những trận ghen tuông, từ trái tim cho đến linh hồn chỉ còn lại toàn là nhớ nhung, nhung nhớ...

- Em không được thích cậu ta nữa.

- Em chưa từng thích cậu ấy.

- Em cũng không được khen ngợi cậu ta ở trước mặt anh nữa.

- Em cũng chưa từng khen ngợi cậu ta ở trước mặt anh. Anh chỉ toàn suy diễn ra những chuyện điên khùng, viển vông rồi áp đặt em, dằn vặt em.

- Vậy em đã từng khen ngợi cậu ta đằng sau lưng anh rồi có phải không?

- Em khen ngợi những điểm nên khen ngợi của cậu ấy khi được hỏi, nhưng điều đó không có nghĩa là em thích cậu ấy, cũng không đáng để anh giận hờn, ghen tuông.

- Chuyện đáng giận hay không, đáng ghen hay không là do anh quyết định.

Anh thở gấp, dồn dập thở gấp, hơi thở càng lúc càng khẩn trương vội vã, càng lúc càng hối hả nặng nề, anh ráo riết ghì chặt lấy cô, ghì chặt lấy đôi bàn tay yếu ớt tuy nhợt nhạt nhưng thơm tho mùi hoa cỏ, ghì chặt lấy hai bên bờ vai trắng nõn tuy thon gầy nhưng quyến rũ như cánh chim thiên nga phủ đầy những sợi lông vũ kiêu sa mềm mượt, cuống cuồng tìm kiếm thứ mùi hương ngọt ngào mê đắm đọng trên đầu môi, trên chót lưỡi, dò dẫm sờ soạng nơi cơ thể ngây ngất hoà tan vào trong cơ thể, chốn da thịt miệt mài chôn vùi cùng da thịt, hơi thở đã gấp lại còn càng thêm gấp, đã đứt quãng lại còn càng thêm đứt quãng, đã chòng chành lại còn càng thêm chòng chành. Một nụ hôn, hai nụ hôn, ba nụ hôn, những nụ hôn điên cuồng kịch liệt cứ như thế, như thế ào ào, ào ào, bồm bộp, bồm bộp rơi xuống chẳng khác nào cơn mưa rào trong giông tố cuồng phong, từng cái, từng cái một dấp dính, nhớp nháp trên làn môi mọng đỏ tuyệt đẹp có hằn sâu những dấu răng cắn xé, những vết ngậm nghiền nát đến thảm thương điểm xuyết như những cánh hoa nho nhỏ, nho nhỏ bé xinh đang nở rộ. Một cú thúc, hai cú thúc, ba cú thúc, những cú thúc hung hăng, loạn nhịp cứ như thế, như thế chới với, chới với, chơi vơi, chơi vơi đẩy vào người cô chẳng khác nào những mũi tên sắc nhọn được găm chi chít, chi chít nơi tấm bia tập luyện ngắm bắn của hàng chục kỵ sĩ cưỡi ngựa, lúc thì chập chờn lệch sang phải, lúc lại đâm sang trái, lục thì chếch lên trên, lúc lại vòng xuống dưới, phát trúng ngay hồng tâm, phát ve vãn ngay ở bên ngoài, mơn trớn phần da thịt ướt át, ngọt ngào đang tê dại dần dần lịm đi trong vô thức. Một lần trượt, hai lần trượt, ba lần trượt, những lần trượt trĩu nặng ẩn chứa khối lượng dục vọng khổng lồ, hoang dã cứ như thế, như thế cuồn cuộn, cuồn cuộn, ầm ầm, ầm ầm lao vào cơ thể cô chẳng khác nào những chiếc xe tải cuốn theo cát bụi ái ân to lớn vật vã chở đầy ham muốn khi ngông cuồng dồn dã, dồn dã cử động, khi nóng rát rần rần, rần rần di chuyển, rì rầm, rì rầm, lúc tăng tốc hăng hái, lúc chậm rãi ung dung, lúc ì ạch leo đồi leo núi, lúc xổ dốc chạy hồng hộc, hồng hộc không phanh. Một cái đẩy, hai cái đẩy, ba cái đẩy, những cái đẩy đầy dữ dội mênh mang bất tận, những cái đẩy đầy tàn nhẫn trùng trục nghẹn ứ mang theo thể tích nguồn sức mạnh của người đô vật thượng đẳng đã đời, phủ phê, phủ phê, thô bạo cứ như thế, như thế sầm sập, sầm sập, lịch kịch, lịch kịch nhấp nhổm mai phục, hùng hục giáp lá cá vồ lấy cô ăn tươi nuốt sống bằng những trận địa dàn sẵn chẳng khác nào dòng lũ quét hiểm độc và ngỗ ngược sẵn sàng hất văng tất cả mọi thứ, nhăn nhó và méo mó sấn sổ lột phăng cả đất đai, cây cối, gia súc lẫn đá sỏi, khúc thì đột ngột lượn ngang lượn dọc uốn cong bọt tung trắng xóa bám lấy nắng bấu lấy gió, khúc lại bỗng dưng chảy thẳng chảy xuôi nhô cao xăm xắp trào dâng túm lấy thắt lưng cùng hông eo mỏi mệt rã rời lật ngửa mình ra chọc thủng, chẻ làm đôi nửa giữa ghềnh, giữa thác sôi sục, sục sôi hét vang trời, ngân nga trong trẻo như thanh la, rền rĩ chói tai như não bạt cùng nhau hòa nhịp.

- Anh sẽ yên tâm hơn khi cậu ấy đối xử tốt với em hay không đối xử tốt với em?

- Em hỏi vậy là có ý gì? Em muốn ca tụng cậu ta thì cứ việc nói thẳng ra.

- Anh vô lý như thế đã đủ chưa? Em thật sự hối hận vì đã nuông chiều anh.

- Em đang hối hận vì đã chọn anh thay vì chọn cậu ta có phải không?

- Em... Em nói em hối hận vì đã chọn anh bao giờ?

- Vậy em đang hối hận vì đã không nuông chiều cậu ta thay vì anh chứ gì?

- Anh...

Cô càng không phản kháng, anh càng khó tự chủ, cô càng không chống cự, anh càng mất kiểm soát, một nụ hôn, một cú thúc, hai nụ hôn, hai lần trượt, ba nụ hôn, ba cái đẩy, anh ráo riết quấn lấy cô, thân thể mướt mồ hôi phình to căng cứng, lý trí cũng vì những cảm giác nóng rát rực lửa kia mà dần dần trở nên mơ hồ rồi tiêu tan bặt vô âm tín không dấu không vết. Một nụ hôn bỏng cháy khác, một nụ hôn bỏng cháy khác nữa lại được anh ngông cuồng áp đặt sa đọa cướp lấy đôi môi diễm lệ mọng đỏ ướt đẫm hơi sương, đẹp hoàn hảo, đẹp mê hồn như đóa hoa mẫu đơn sang trọng, quý phái ngẩng đầu vươn cao đầy kiêu hãnh. Một cú thúc độc tôn khác, một cú thúc độc tôn khác nữa tiến vào người cô, chiếm đoạt cơ thể cô, giam cầm da thịt cô, trong nháy mắt, trái tim cô, linh hồn cô, thân xác cô, tình yêu của cô đều giang tay rộng mở sẵn sàng nghênh đón anh, tiếp nhận anh, chìm nổi hòa quyện cùng anh, lang thang cùng anh, lênh đênh cùng anh, lơ lửng cùng anh, sung sướng cùng anh, hạnh phúc cũng cùng với anh. Hai nụ hôn nồng nàn khác, hai nụ hôn nồng nàn khác nữa, anh đè nghiến cô xuống giường, nhịp nhàng truy đuổi đỉnh cao, mê muội tìm kiếm thiên đường, khiến cho cô dù là một chút cũng không thể cử động, cũng không muốn cử động, cơ thể chỉ muốn cùng cơ thể dạo bước đùa chơi, da thịt chỉ muốn cùng da thịt hưởng thụ thưởng thức, một chút cũng không thể di chuyển, cũng không muốn di chuyển. Hai lần trượt dữ dội khác, hai lần trượt dữ dội khác nữa, anh lao vào cô, như những đám thiêu thân mù quáng phát rồ lên vì ánh sáng bất kể sống chết, như mũi tên ngu ngơ khờ dại nhưng ương bướng cứng nhắc bật ra khỏi cung xé gió vùn vụt, vùn vụt bay đi vì không còn đường quay trở lại cắm đầu cắm cổ ôm chầm cô, giày vò cô, hành hạ cô. Ba nụ hôn chếnh choáng khác, ba nụ hôn chếnh choáng khác nữa, anh túm chặt lấy cô, đôi tay túm siết đôi tay, cơ thể ấn ghì cơ thể, da thịt chà xát da thịt, hăm hở âu yếm, háo hức vuốt ve, anh ở bên cạnh cô, thơ thẩn không thể nghĩ ngợi, chỉ thấy bầu trời xanh bao la, bao la, xa xôi diệu vợi với những tầng tầng, lớp lớp mây trắng cuồn cuộn, cuồn cuộn trôi lung tung hết chỗ này đến chỗ khác kia bỗng chốc hóa thành yêu thương gần gũi, cận kề, anh có được cô, đờ đẫn không thể tính toán, chỉ nhận ra đại dương rộng lớn mênh mông, mênh mông, đằng đẵng cách trở với những dòng hải lưu thay đổi mau lẹ, trộn lẫn khẩn trương hết hướng về phía này rồi đến hướng về phương nọ đột nhiên trở nên bất biến hư vô. Ba cái đẩy ngập ngụa khác, ba cái đẩy ngập ngụa khác nữa, anh nín thở đâm xuyên qua người cô, ngây ngô dồn sức tấn công, vụng về và thô bạo như dã thú hung ác, quyền uy sống lâu trong rừng sâu quen thể hiện sức mạnh bằng móng vuốt trót lỡ đem lòng thương mến con mồi của mình không biết phải nâng niu, nuông chiều đối phương ra sao, ngượng ngùng cắn răng vùi mặt xuống hõm vai ngọc ngà mịn màng, mềm mượt chẳng khác nào một tấm lụa trắng nõn thuần khiết có điểm xuyết thêm những dấu, những vết phồng rộp, sưng tấy xanh xanh tím tím, đo đỏ hồng hồng.

- Anh... Anh làm sao? Anh... Anh thế nào? Anh khiến em hết đường chối cãi chứ gì? Anh khiến em không thể che giấu được nhân tình bí mật của mình nữa rồi à?

- Em làm gì có nhân tình bí mật nào cần che giấu mà chối với lại chẳng cãi?

- Vậy em có nhân tình công khai không cần che giấu cũng khỏi cần chối cãi sao? Hai người bắt đầu lia thia quen chậu, vợ chồng quen hơi từ lúc nào? Một tuần hai người gặp nhau mấy lần? Khi gặp nhau, hai người đã làm những chuyện gì? Hai người có nắm tay cùng đi dạo phố, cùng ăn kem, ăn chả cá, cùng uống cà phê, cùng ăn điểm tâm, cùng đi du lịch, cùng đi lướt sóng, cùng đi tắm hơi như em với cậu ta không?

Anh ôm ghì lấy cô, giữa lúc yêu đương nóng bỏng, cuồng loạn, giữa lúc ái ân ngọt lịm, đắm say, bàn tay nắm chặt bàn tay, đôi môi kề sát đôi môi, cơ thể run rẩy cùng cơ thể, da thịt ngất ngây cùng da thịt, vừa ung dung, thong thả tận hưởng cái thứ cảm giác mát lạnh vô cùng êm ái và dễ chịu của cơn mưa phùn hưng phấn khẽ khàng giăng giăng trong buổi sớm ngày đầu xuân, vừa bâng khuâng, thư thái ngắm nghía những chiếc lá xanh non mơn mởn e ấp, thẹn thùng giấu mặt đi ở trên cành nho nhỏ rủ rê nhau hẹn ngày giờ cùng ngủ cùng thức, vừa thơ thẩn, ngẩn ngơ lắng nghe tiếng gió nhẹ vi vu, vi vu thổi bên tai hỏi han, than trách, âu yếm, chiều chuộng, nâng niu, vừa thẫn thờ, đờ đẫn dõi theo mây khói lém lỉnh hào hứng thi nhau trổ tài đuổi bắt trên bầu trời tuyệt đẹp lãng đãng những thanh âm khi thì cao vút ngân nga khi thì khản đặc rì rầm của một chiếc xe không phanh lạc đường hồng hộc, hồng hộc lăn bánh trong vô định, sợ hãi trước đêm đen nhưng mê muội trước mùi hương thanh nhã, thuần khiết của một đóa hoa hồng đỏ ướt đẫm nước thơm ngan ngát cứ thỉnh thoảng lại liếc mắt đưa tình, khiến người ta sững sờ, khiến người ta ngất ngây, khiến người ta điên dại, khiến người ta cuồng si chết lặng, trái tim đang đập hồ hởi trong lồng ngực không cần tra khảo cũng phải đồng ý mang ra, linh hồn đang ẩn mình đằng sau dáng vẻ thô kệch không cần điều kiện cũng phải tự nguyện giao nộp. Anh hôn cô, giữa lúc yêu đương nhọc nhằn, mải miết, giữa lúc ái ân vụng về, khờ khạo, anh quấn riết lấy cô, để chóp mũi va chạm chóp mũi, để mái tóc trộn lẫn mái tóc, để gò má áp lên gò má, cùng nhau bước vào bóng tối khiêu khích, mời gọi của dục vọng cùng khát khao, chậm rãi đi xuyên qua nơi những ánh đèn mờ mờ ảo ảo lúc tắt lúc mở, nhẹ nhàng dò dẫm lần mò theo những hơi thở hổn hển mù sương lúc to lúc bé, nhắm nghiền mắt khi bị hù dọa, nghiến chặt răng khi hoàn toàn lạc lối, bất cứ cái gì cũng không thể lựa chọn, bất cứ điều gì cũng không thể tính toán, nghĩ suy, cơ thể cứng rắn cuống cuồng giữ lấy cơ thể mềm mại, da thịt trơn trượt hối hả đeo bám da thịt bỏng rát, có lo lắng khi gặp ác mộng nhưng khi tỉnh giấc vẫn bằng lòng tiếp tục mơ lại thêm một lần nữa, có đớn đau khi giày vò nhau nhưng cho cơ hội đổi thay cũng cam tâm không bao giờ thay đổi.

- Anh đang kể tội em đó sao?

- Em và nhân tình công khai nọ của em có cùng nhau đến Bali thiên đường mướn phòng ngủ đẹp ơi là đẹp, có cùng đi tắm biển, cùng nấu ăn, sơn móng chân cho nhau, rồi cùng nhảy múa vũ điệu dân tộc cực kỳ vui vẻ như em với cậu ta không?

- Anh lại đang ghen nữa rồi.

- Ghen? Ghen chứ sao không? Làm gì có chuyện có thể không ghen tới mức phát điên lên khi em đi chơi với hết gã nhân tình bí mật này rồi lại đến gã nhân tình công khai kia? Mấy người còn khắc tên thân mật trên con dấu cùng nhau, còn đi dạo, còn ngắm hoa ngắm đèn sao rực rỡ cùng nhau nữa mà?

- Nhân tình bí mật hay nhân tình công khai mà anh nói toàn là do anh dựng lên.

Ngày hòa hợp, đêm hòa hợp, thủy triều lúc dâng lên, lúc hạ xuống, lúc hạ xuống, lúc dâng lên, anh thúc mạnh, thúc thật mạnh vào người cô, chẳng còn thiết gì tới đất trời, anh hôn cô, dù có cãi vã khi ở bên cạnh nhau nhưng vẫn không thể rời xa đôi môi anh đào hé mở, không thể rời xa hơi thở thơm ngát yêu kiều, chẳng còn thiết gì tới tương lai, anh thẳng tiến, thẳng tiến thêm lần nữa, dù có dằn vặt nhau khi bản tính ngông cuồng khó chịu đôi khi lại phát tác nhưng vẫn không thể không nhớ nhung, không thể không mong chờ, không thể không yêu thương. Anh nhấn người, để cơ thể đâm xuyên qua cơ thể, để da thịt chèn ép lấn át da thịt, như con thuyền ngang ngược cưỡi lên gió đạp lên sóng lướt đi phăng phăng, phăng phăng trên mặt biển, có bao nhiêu dục vọng thì mê mải hì hục móc mồi, có bao nhiêu khát khao thì chăm chỉ phầm phập thả câu, có bao nhiêu thèm thuồng thì siêng năng soải tay quăng lưới, nhớ nhung càng lúc càng da diết, mong chờ càng lúc càng khắc khoải, yêu thương càng lúc càng sâu nặng, sâu đến mức không ai trên đời này còn có thước dây đo được độ vô cùng, vô tận của nó, nặng tới nỗi không ai trên thế gian này còn có công cụ cân được sự bát ngát, mênh mông. Anh đè nghiến cô xuống giường, hối hả gỡ cá rồi lại hối hả móc mồi thả câu, vội vàng thu lượm rồi lại vội vàng quăng lưới, dù có phải đi lưu đày ở nơi biên giới xa xôi, dù hành lý có là những cơn ghen tuông hờn giận, những nỗi buồn phiền hỗn loạn, dù no đủ hay đói khổ, dù hạnh phúc hay đớn đau, anh cũng không quên bắt buộc cô phải mắt nhắm mắt mở bước theo mình, phải cong lưng ưỡn hông tiếp nhận mình, phải đong đưa, phải dao động, phải loay hoay, phải mất phương hướng nơi thiên đường, phải lửng lơ, lơ lửng giữa lưng chừng trời, bồng bềnh toàn là mây với mây.

- Anh dựng lên? Anh mà lại có đủ tài năng để có thể dựng lên chuyện em và cậu ta cùng nhau đi Phần Lan lạnh lẽo, xa xôi để thoải mái hẹn hò, cùng nhau tình tứ câu cá trên mặt băng, vui vẻ tung hứng cùng ông già Noel, cùng nhau âu yếm tắm rửa cho ấm áp rồi cùng nhau thử trò nhảy sông, cùng nhau thích thú đến thăm nhà của người tí hon, cùng nhau háo hức trông đợi cực quang à? Anh mà lại giỏi đến thế sao?

- Anh...

- Anh... Anh làm sao? Anh... Anh thế nào? Anh nói đúng quá nên em không thể biện minh được nữa rồi có phải không? Nước chấm em làm có ngon không? Đồ ăn cậu ta nấu có vừa miệng không? Được cậu ta chiều chuộng, nâng niu nhiều như vậy em có thích lắm không? Được cậu ta chu đáo, ân cần đội mũ bảo hiểm cho em có vui không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro